Đọc truyện Hy Lạp Động Kinh Thần Thoại – Chương 15: Tâm tư
Tỉnh lại, đã hơn nửa đêm.
Hermes trơ mắt nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, có chút thở hổn hển, ngực phập phồng.
Thần trí trong lúc đó còn nửa mê nửa tỉnh, mắt còn có thể thấy hết thảy một chuyện phát sinh trong mộng, cả người hưng phấn chảy cả mồ hôi nóng, tay đi xuống mò phía dưới…
Chó chết!
Quả nhiên ướt!
Hermes mắng thầm, xoay người rời giường. Một mình lén lút đi vào phòng tắm, xách mấy thùng nước lạnh hung hăng mà xối từ đầu đến chân, làm cho hỏa khí trong cơ thể trở nên an tĩnh một chút, lau những bọt nước trên mặt, đầu óc lại một mảnh hỗn độn, tâm tình cũng thập phần uể oải.
Tên hỗn đản này đúng là âm hồn bất tán, ngay cả trong mộng cũng đến quấy rầy…
Vẫn là tình cảnh đêm hôm đó, bọn họ tại mã xa mà ôm hôm kịch liệt, da thịt bị hắn gần gũi hôn cắn có một loại khoái cảm đầy kích thích, đôi tay hữu lực ôn hòa di chuyển đến chỗ nào liền làm dấy lên một loại cảm xúc mãnh liệt…
Khi hắn cầm phân thân của mình, dường như đã không còn cảm thấy thẹn thùng, ngược lại còn tràn ngập khát vọng. . .
Chính mình cũng không biết tại sao lại mơ thấy mộng xuân, ở trong mơ mà bắn…
Hermes dùng sức lắc lắc đầu, tại sao lại mơ thấy loại quỷ mộng này a, còn nhớ rõ ràng như vậy!
Không nên không nên, không thể thất thường hoài như vậy được, ta phải dứt khoát, ta phải dứt khoát!
Hermes không ngừng nhắc đi nhắc lại trong lòng, giống như đó là chủ nghĩ có thể xua tan cơn mơ vừa rồi, mặc một bộ quần áo sạch sẽ khác hất tay đem bộ quần áo ô uế quăng vào thùng rác, vội vội vàng vàng đi trở về phòng.
Nằm ở trên giường, rốt cuộc vẫn ngủ không được, lăn qua lộn lại, càng muốn ngủ lại càng thanh tỉnh.
Xuống giường, lại giống như kiến bò chảo nóng, căn phòng giống như đang chao đảo.
Ngón trỏ cùng ngón giữa lại không ngừng xoa bóp đùi, cơn nghiện thuốc lá lại phát tác…
Ở nơi này cái gì cũng tốt, chính là không có thuốc lá lại đặc biệt khó chịu. Đời trước lúc mười hai tuổi đã bắt đầu lấy trộm điếu đầu tiên của lão già, đến mười bảy tuổi trước khi xuyên qua đã hút điếu thuốc cuối cùng, tính ra cũng đã bị nghiện thuốc năm năm…
Sau khi đến nơi cổ đại này cũng dần dần phai nhạt, chính là mỗi khi nôn nóng bất an liền đặc biệt tưởng nhớ, muốn ở trong làn khói lượn lờ đem lại cho bản thân một chút yên bình…
Lắc lắc đầu vẫn cảm thấy choáng, đành phải ngồi xuống sửa sang lại suy nghĩ, nhìn xem có thể giải quyết được nguồn cội của vấn đề này: tại sao mình lại nôn nóng như vậy?
Đương nhiên là do cái tên được kêu là Apollo kia!
Chính là tên hỗn đản chết tiệt kia làm cho y gần đây đứng ngồi không yên!
Sau khi trải qua hai lần cường hôn cường sờ kia, một bên cảm thấy hai đại nam nhân làm ra chuyện tình này thật ghê tởm, một bên hồi tưởng lại loại cảm giác kích thích khó hiểu xuất hiện khi đó…
Hermes rùng mình một cái, mình không phải là bị hắn uốn cong rồi chứ?
Con mẹ nó!
Không có khả năng!
Y là nam nhân tám trăm phần trăm, chỉ hứng thú với thân thể bóng mềm nhũn của nữ nhân!
Nhất định là gần đây cơ hội tiếp xúc với người khác phái không nhiều lắm, không tìm được sự thỏa mãn mới có loại ảo giác với những hình ảnh dư thừa này, nhất định là vậy!
Huống chi…
Huống chi tên Apollo kia lại có sinh hoạt cá nhân loang lổ vết xấu, nổi danh phong lưu đa tình, không biết đã làm vỡ nát trái tim của bao nhiêu nam nữ si tình.
Hắn như dệt nên một mạng nhện thật lớn tràn đầy lực hấp dẫn, con bướm dính vào mạng nhện này nhất định sa vào thật sâu không cách nào thoát ra. Sau đó chỉ còn có thể chờ đợi vận mệnh bị con nhện đến hút khô…
Khai cái gì vui đùa, mình cũng không có nhiều thời gian như vậy để làm trò chơi với hắn. Hermes ta chỉ là một tiểu nhân vật, chỉ là muốn tìm một nữ sinh ôn nhu đáng yêu đàm một hồi luyến ái khoái hoạt bình thường mà thôi.
Chính xác, nhất định phải trở về con đường bình thường khi sự tình còn có thể nắm giữ trong tay!
Hermes lấy tiểu đệ của mình ra, hung hăng giáo huấn: “Nếu ngươi còn dám giương lên, lão tử liền cắt ngươi! Ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai ta tìm một cô nương xinh đẹp cho ngươi!”
Apollo bên này cũng chịu khổ một đêm.
Hắn còn đang vướn mắc vấn đề tại sao Hermes không thích mình, nghĩ đến nát cả sọ não cũng không tìm ra đáp án, đành phải giương đôi mắt trong hờ đến hừng đông.
Trời vừa sáng, hắn chạy khỏi thần điện của mình, đem chuyện cần làm hôm nay giao cho người dưới, hôm nay trời mua không cần tuần tra, chỉ cần phái quang minh sứ giả đem đến cho địa cầu một chút ánh sáng là được.
An bài tốt hết thảy, khẩn cấp nhảy lên tuấn mã chạy về phía phủ đệ của Hermes.
Nhưng vừa bước vào cửa nhà y, một chậu nước lạnh lại tạt vào đầu hắn.
“Hắn không có ở đây?”
“Đúng vậy, sáng sớm chủ nhân đã ra khỏi cửa.”
“Đi nơi nào ?”
“Chủ nhân không nói lại…”
“Khi nào thì trở về?”
“Xin tha thứ, thuộc hạ không biết.”
“Quên đi, ta đi vào chờ hắn về.”
Người hầu của Hermes vội vàng dẫn vị quý khách kia đến chính sảnh, dâng hoa quả làm điểm tâm.
“Các ngươi đều đi xuống đi, ta muốn ở một mình.”
Bọn người hầu đều lui xuống, trong đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại mình hắn.
Cùng phong cách xa hoa của mình hoàn toàn khác nhau, nơi đây chỉ lớn bằng một phần ba chính sảnh nhà hắn, có vẻ đơn giản đến khác thường.
Vách tường là một màu trắng sạch sẽ, bức màn duy trướng là màu vàng nhạt thực ấm áp, bài trí phòng trong không nhiều lắm, nhưng thật khéo léo và tinh xảo, ngay cả hạt bụi cũng không có.
Đứng dậy đi lại một chút, chẳng mấy chốc liền tới được phòng chứa dụng cụ âm nhạc của y, đặt ở bên phải chính là cây đàn Lia cực kì bắt mắt, nhớ tới lần đầu gặp mặt y cũng chính là khi y gảy cây đàn giống thế này. Apollo nhẹ nhàng vung tay khảy đàn, giai điệu tuyệt vời giống y như lúc đó…
Thảm cỏ trong hoa viên đều gọn gàng, cây cối dường như cũng vừa mới được cắt tỉa, những hạt mưa rơi từ bầu trời không khác gì những cây kim nhọn, tí tách rơi trên những phiến là…
Đột nhiên lo lắng y đi xa có thuận lợi hay không, có bị mắc mưa hay không?
Chuyển nhập một gian tiểu phòng. . .
Nơi này, chính là phòng ngủ của y.
Apollo càng nhiều hứng thú đi vào, giường không lớn lắm, xem ra trường kì chỉ có một chủ nhân ngủ trên đó, bày ra một cách thoải mái và mềm mại, phía trên còn để lại một bộ áo ngủ.
Apollo ngồi trên giường, lấy bộ xiêm y kia lên, để gần sát mũi hít vào một hơi thật sâu, vẫn còn lưu lại mùi hương của y, đêm qua y mặc bộ quần áo này ngủ sao?
Trong mộng có ta hay không?
Trong mắt Apollo, Hermes luôn là một kẻ không giống người thường.
Ha ha, vừa tới Olympia ngày đầu tiên liền dám trộm thần ngưu của hắn, lá gan thật sự là lớn đến ghê hồn!
Nhớ tới lúc đó, mình quả thật rất rất tức giận, nhưng không biết tại sao, chỉ cần y nở một nụ cười đến mộc xuân phong, nháy mắt liền đem cơn tức của mình thổi bay đi.
Đối mặt với kẻ lừa đảo tuấn mĩ đầy trí tuệ này, mình lựa chọn tương kế tựu kế…..
Cứ như vậy mà ngầm công khai truy đuổi nhiều năm, y lại tuyệt không động tâm.
Thật vất vả mới lợi dụng được cơ hội bị thương kéo khoảng cách lại gần hơn, sau khi đã có thể thân thiết , y lại lạnh lùng mà rời đi.
Thật sự là đoán không ra tâm của y…
Đã nhiều năm như vậy, cũng nên buông xuống, bên người chưa bao giờ thiếu người làm bạn, lại chỉ có riêng y là nhớ mãi không quên…
Chỉ vì đuổi theo lâu đến thế mà chưa ăn được vào miệng nên không cam lòng?
Hay là đùa giỡn y đã trở thành một loại thói quen?
.
Chính bản thân mình Apollo cũng nắm không rõ, chỉ là cảm thấy y như một loại màu sắc xinh đẹp phát sáng, bỏ thêm vào sinh mệnh của mình: thời điểm cãi nhau là màu phấn hồng, nhìn y sinh khí mình lại cảm thấy rất vui vẻ (biến thái quá). Nhìn y cười chính là màu xanh biếc, gió thổi đến nở hoa trong lòng. Khi được hôn môi y thì đầy ấp màu đỏ thẫm, nhịp tim đập loạn cào cào đem máu toàn thân đều kéo đi. Khi y hờ hững xoay người rời đi, thế giới cũng chỉ còn lại màu xám lạnh như băng.
Những điều này… những thiếu niên hắn từng ôm ấp đều không thể đem lại. Cho nên từ đó tới nay đã lâu như thế rồi mà hắn vẫn không ngừng đuổi theo thứ màu sắc linh động kia, không biết mệt mỏi. Chỉ là sau khi lần lượt bị từ chối, trong lòng nhịn không được mà phiền muộn, nhưng ngại vì tôn nghiêm của Đại thần, hắn cũng không thể biểu đạt ra ngoài chỉ có thể làm bộ như cười cho qua…
Apollo nhắm mắt lại, ôm lấy bộ áo ngủ có mùi hương của y, cảm giác như được ôm y vào lòng.
Hermes, trong lòng ngươi muốn là cái gì?