Huynh ấy không yêu ta

Chương 8


Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 8

CHƯƠNG 8
Nhưng mẫu thân vẫn không cho phép ta đi tìm Diệp Tuệ, nghĩ mà xem, có cha mẹ nào lại đồng ý để con mình phiêu bạt đây đó chịu khổ ải, hơn nữa, cái người mà ta tìm kiếm lại hùng hồn tuyên bố rằng hắn đã có vị hôn thê.
Giờ đây ta tìm hắn có phải là quá thất thố hay không?
Mặc kệ, ta chẳng nghĩ nhiều được như thế, cứ tìm thấy Diệp Tuệ trước đã!
Mẫu thân giam lỏng ta ở ngay căn nhà kho phía Đông, đối diện bức tường phủ, phen này tha hồ mà tìm cách tẩu thoát, ta đắc ý cười, trèo tường là món nghề thông thạo của ta còn gì!
Lúc đi qua phía đại huynh, ta chỉ kịp nghe thấy câu lẩm nhẩm:
– Mẫn Mẫn, huynh xin lỗi muội!
Xin lỗi thì xin lỗi, ta chẳng quan tâm!

Ta ở trong nhà kho, thức ăn đạm bạc, giờ đến chuột cũng chẳng có mà chơi bèn tìm cách trốn khỏi đó!
Một buổi trưa, nhân lúc mẫu thân còn đang dùng bữa trong tiền sảnh cùng tẩu tẩu, ta mượn cớ “ đến tháng” rồi đuổi hết bọn trai tráng trông nom ra sân sau, thật khổ thân bọn chúng, nghe ta mặt dày nói lý do, mặt mũi ai nấy đều đỏ lựng như mặt trời mới ló rạng. Vội vã đi tìm hầu nữ đến giúp đỡ ta!
Chỉ chờ có thế, ta hoan hỉ leo thoăn thoắt qua tường, quàng hành lý lên vai rồi nhảy tụt ra ngoài, trên đường đến chợ, ta mua một con ngựa trắng rồi phi như bay về hướng Bắc.
Đang chú tâm ngắm cảnh bên đường, một giọng nói quen thuộc gần như đứt quãng vang lên:
– Tiểu thư…tiểu thư…người chậm lại…chậm lại đi!
Là Tiểu Ái.
Nó ngồi trên lưng một con hắc mã, vội vàng phi đến trước mặt ta:
Ta ngạc nhiên hỏi: “ Ngươi theo ta làm gì! Mau quay về, lão phu nhân sẽ giận dữ gả ngươi cho lão Cao đó!”
Tiểu Ái hớn hở đáp:
– Em nhớ tiểu thư còn nợ em 3000 lượng phí giặt giũ quần áo, em phải đitheo người gom đủ tiền mới thôi!
Ta bỗng phì cười, con nha đầu Tiểu Ái, sợ ta một mình gặp nguy hiểm, sợ ta phải chịu khổ còn cố cứng miệng gì chứ!
Mắt lại nhòe đi, ta vội vã che mặt.
Tiểu Ái vừa đi vừa nói, lần đầu tiên ta nhận ra con a hoàn hay lắp bắp này thực ra là một thiếu nữ hoạt bát, đáng yêu, mỗi khi nó cười, cái răng khểnh nho nhỏ lại lộ ra, dễ thương vô cùng.
Ta và Tiểu Ái cứ đi mãi, đến đêm nghỉ lại tại một nhà trọ bình dân, ông chủ rất tốt bụng, còn miễn phí tiền điểm tâm cho chúng ta nữa!

Sáng hôm sau, ta lên đường sớm, ông chủ nói phía trước là thị trấn Hàng Châu rất sầm uất, nhưng ta lại nói muốn đến Tô Châu, ông chủ không còn cách nào bèn bảo chúng ta cứ đến Hàng Châu rồi hỏi người dân, ắt sẽ tìm được đường!
Ta và Tiểu Ái chưa một lần xa nhà, đây mới là lần đầu rời khỏi phủ Đinh bèn nghe theo chỉ dẫn, đi thẳng đến trấn Hàng Châu!
Đã một ngày đi liền không nghỉ, ta và Tiểu Ái vừa đói vừa mệt lả liền dừng chân bên vệ đường nghỉ một lát, kỳ thực ta thấy rất lạ, ông chủ trọ nói phía trước là thị trấn, sao chúng ta đi mãi vẫn chẳng thấy gì, xung quanh chỉ toàn là đồng cỏ, cây cối mọc um tùm!
Do quá mệt nên ta dựa vào một tảng đá, thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh lại đã thấy mình đang ngồi trên một cỗ xe ngựa, Tiểu Ái bên cạnh còn chưa tỉnh, ta lay mãi, nó mới he hé con mắt, mệt mỏi:
– Tiểu thư, cho em nghỉ thêm chút nữa thôi!
Hai tên đánh xe nghe thấy tiếng động, một tên thò bàn tay to bè vào vén rèm xe, quát lên:
– Hai con tiện nữ này, im mồm ngay cho ông!
Tiểu Ái sợ sệt mở to mắt, tỉnh ngủ ngay, còn ta cũng không khá hơn, hỏi lại bọn họ:
– Hai vị huynh đài này, chúng ta đang đi đâu vậy?
Hai tên đánh xe cười khả ố, một tên nom rất giống cướp nâng mặt ta lên, xoay qua xoay lại:

– Con tiện nữ giả nam này trông cũng khá đấy, lão đại, ngươi xem chúng ta có nên hưởng lạc một chút không?
Tên được gọi là lão đại vẫn chăm chú đánh xe, khuôn mặt chai sạn chằng chịt vết đao chém của gã độc ác lạ thường, gã nói:
– Chỉ vì chút nữ sắc mà để xổng mất món tiền hời, đồ ngu xuẩn! Nếu hai con ranh này còn trong trắng giao cho kỹ viện đương nhiên sẽ được giá hơn. Lúc đó ngươi muốn bao nhiêu mỹ nhân mà không được?
Gã háo sắc kia nghe xong bèn thu lại nụ cười dâm đãng, hằn học kéo rèm xe xuống, tim ta cũng bình ổn trở lại.
Ta và Tiểu Ái sắp bị bán cho kỹ viện.
Ngoảnh sang nhìn nó, ta thấy nó đã hoảng sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt, nói gì thì nói, Tiểu Ái vẫn còn là nữ nhân trinh trắng, chưa từng bị động chạm, còn ta dù gì cũng đã trao được thứ quý giá nhất của mình cho Diệp Tuệ. Nhưng sau khi bị bán vào kỹ viện, thân thể cũng ô uế không còn trong sạch, ta thật khó còn mặt mũi gặp chàng.
Lúc này, nỗi hận Diệp Tuệ đã lấn át tình yêu của ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.