Huynh ấy không yêu ta

Chương 7


Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 7

CHƯƠNG 7

Ngày ta xách tay nải bỏ trốn cũng là ngày mẫu thân nhận lễ vật của một tên thiếu gia chuyên kinh doanh đồ cổ, nghe nói hắn muốn hỏi ta làm thiếp thứ tám. Một kẻ dâm ô đê tiện!
Ta cải nam trang, học tập Chúc Anh Đài quấn băng thít chặt ngực, thuận theo hướng nhà kho, đối diện là bức tường phủ Đinh cao vời vợi. Rất nhanh, ta thoăn thoắt trèo qua tường, Tiểu Ái phía bên kia mắt sưng húp như hồ đào:
– Tiểu thư, người bảo trọng!
Ta gật đầu với nó, bất giác mắt cũng nhòe đi, nha đầu ngốc này, đợi ta trở về sẽ trực tiếp đứng ra làm chủ cho ngươi và ông già họ Cao đó!
Thiên Lâm tẩu tẩu vừa khỏi bệnh, thần sắc vẫn còn nhợt nhạt, đem cho ta chút bạc vụn, khóc như mưa:
– Mẫn muội, ta biết không ngăn nổi muội, ta chỉ có chút bạc vụn, muội nhận cho. Còn nữa, chúng ta gặp Diệp Tuệ ở Tô Châu!
Ta ngờ vực: “ Tô Châu?”
Tẩu tẩu chấm nước mắt:
– Phải, lần hắn cứu mạng ta và A Phùng là ở Tô Châu, ta chỉ nhớ như vậy!

Ta nhìn tẩu tẩu vẻ cảm kích, nhận lấy gói bạc, nhảy lên vai con ngựa đã chuẩn bị sẵn. Thẳng đường tới Tô Châu.
Nhưng cây roi trên tay ta chưa kịp thúc, Tiểu Linh cùng đám nô bộc trong nhà đã bước tới vây chặt ta, mẫu thân và tên công tử đồ cổ kia cũng đến. Nhìn thấy ta, hắn chép miệng rất bỉ ổi:
– Chà! Đinh cô nương quả nhiên dung mạo non tơ, cả khi cải trang cũng không giấu nổi sự xinh đẹp!
Ta cười khẩy:
– Chính là ngươi sao, đại dâm tặc?
Tên công tử bị ta chửi xéo là “dâm tặc”, mặt mày thâm tím bực bội nói với mẫu thân:
– Nhạc mẫu, con thật sự muốn cưới nàng, nàng lại nói con là đại dâm tặc. Có phải người đã quản giáo ái nữ quá lỏng lẻo không?
Mẫu thân ta lạnh lẽo nhìn hắn, chậm rãi hỏi:
– Mẫn nhi, con ra ngoài bằng cách nào?
Ta thật thà đáp: “ Trèo tường ạ”

Từ hồi lên năm ta đã leo trèo rất khá, vì vậy chuyện leo qua bức tường phủ này với ta còn dễ hơn đại tiện nhiều!
Chớp mắt, một bên má của ta đã lằn năm ngón tay, tiếng “ bốp” giòn tan vang lên. Mẫu thân thu tay về.
Lần đầu tiên người đánh ta, ta không tin nổi mắt mình nữa, ôm chặt một bên mặt, nước mắt đã nhòe nhoẹt cả vạt áo.
Mẫu thân ra tay với ta, người thật sự đã đánh ta rồi.
– Đưa tiểu thư về, đường đường là một nữ nhi lại học thói vô lại leo trèo. Thật khiến Đinh gia bẽ mặt!
Ta nhìn mẫu thân, người nuôi dưỡng ta 17 năm nay, yêu thương, che chở ta, tính tình nghiêm khắc song lại dung túng cho ta rất nhiều. Vậy mà hôm nay vì một tục nhân người không để ý gì đến cảm nhận của ta!
– Mẫu thân, con không muốn lấy hắn!
Tên công tử đồ cổ nhảy chồm lên, cặp mắt híp trợn ngược, quai hàm bạnh ra,hỏi lại: “ Tại sao?”
Ta không thèm trả lời hắn, thẳng thừng nói với mẫu thân:
– Con thích Diệp Tuệ, con phải đi tìm chàng!
Mẫu thân khựng lại, ánh mắt dừng rất lâu trên khuôn mặt ta, bà chầm chậm bước lên kéo ta vào lòng:
– Con gái ngốc, sao con lại giống cha con như vậy!
Lúc đó, ta thực không hiểu, sau này mẫu thân nói cho ta biết thời trẻ của phụ thân ta mới hiểu tại sao người nói ta giống ông ấy, phụ thân bị ép gả ột tiểu thư khuê các, ông nhất quyết phản đối, lưu lạc khắp nơi tìm mẫu thân ta, điểm này đúng là rất giống…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.