Huynh ấy không yêu ta

Chương 3


Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 3

CHƯƠNG 3
Chẳng ngờ mới thò được một chân lên đã thấy có kẻ độc chiếm trước ta rồi, nhìn y phục đen tuyền đậm mùi cỏ quen thuộc, ta biết hắn chính là Diệp Tuệ, bộ y phục này Tiểu Ái đã chỉ cho ta thấy một chữ “ cảnh” ngay bên trong tay áo , là thêu chìm.
– Diệp Tuệ, sao huynh lại ở đây?
Giờ này đáng ra hắn phải ở trong thư phòng đọc sách mới đúng!
– Đinh cô nương, cô nương chưa khỏe, đừng để bị nhiễm phong hàn.
Ta không buông tha hỏi:
– Huynh ở đây làm gì hả, có nhớ ta thì đến thăm là được rồi, đâu cần đợi ta trốn ra ngoài rồi tương kế tựu kế chờ sẵn ở đây?
Hắn quay lại, đôi mắt sâu thẳm xoáy sâu vào ta, khẽ nhếch môi để lộ hai lúm má đẹp đến mê mẩn lòng người, đáp;
– Ta đúng là đang đợi cô nương để nói rõ một chuyện!
Ta nghe hắn nói có chuyện, không khách sáo ngồi luôn xuống chiếc ghế bên cạnh, hùng hồn:
– Được, huynh nói ta nghe!
Trong tay Diệp Tuệ là chiếc vòng trân châu màu hổ phách, dưới ánh trăng tỏa ra thứ ánh sáng hấp dẫn vô cùng, nữ nhân đeo chiếc vòng này nếu đẹp một sẽ thành mười, đẹp mười thành tuyệt thế vô song.
Đến một nữ nhân tùy tiện như ta còn trầm trồ khi thấy món đồ tinh xảo như thế, chẳng trách Diệp Tuệ cứ giữ khư khư trong tay mình, có lẽ hắn sợ ta cướp lấy đem cầm cố để trả nợ, một hồi sau mới khẽ nói:
– Ta đã có hôn thê rồi, Mẫn Mẫn!

Lần đầu tiên hắn gọi tên ta, nghe rất thân thiết!
– Ta mặc kệ, đại huynh đã đứng ra tác thành cho chúng ta rồi, ta phải là nương tử của huynh!
Diệp Tuệ cứng đờ, nhưng hắn nhanh chóng giơ chiếc vòng trân châu trong suốt trên tay ra:
– Đây là tín vật của hai chúng ta, cô nương xem!
Ta chẳng buồn nhìn sắc mặt hắn, giành lấy chiếc vòng, đeo luôn vào tay bên phải, đáp:
– Đó, huynh cứ nói là làm mất tín vật rồi, ta giữ hộ huynh vật này, sau này thành thân xong sẽ trả cho huynh!
Đôi mắt đẹp của Diệp Tuệ ánh lên nét cười, nhìn chiếc vòng màu hổ phách nằm trên cổ tay nõn nà của ta, hắn lấy lại biểu cảm nghiêm túc ban đầu, rành mạch:
– Đinh cô nương, vãn bối không có phúc nên phu-thê với cô nương. Diệp Tuệ kiếp này không phụ nàng ấy!
Ta tức đến nỗi toàn thân run bần bật, y phục mỏng manh tung bay trong gió, hắn vẫn lãnh đạm nhìn ta:
– Diệp Tuệ, nếu huynh ko lấy ta, ta sẽ nhảy từ trên lầu xuống đó!
Hắn ta thản nhiên quay lưng đi, ta cắn răng nhảy “ bịch” một cái, cùng lắm là bị mắc trên giàn phong lan của mẫu thân, sao mà chết được!
Ấy thế mà hắn không thèm quay lại thật, ta đúng là bị treo lơ lửng trên một giàn phong lan, y phục rách một mảnh dài, tay chân xước xát tóe máu.
Ta đau quá khóc nức nở, không một ai nghe thấy đến cứu ta!!
Sáng hôm sau, Tiểu Ái mắt nhắm mắt mở chạy đến cõng ta về, người ngợm ta cứng đờ, mệt đến nỗi không khóc được nữa, Tiểu Ái thì cứ giọt ngắn giọt dài;
– Tiểu thư, em xin lỗi… em ngủ quên trong lúc sắc thuốc, may có Diệp công tử đánh thức, huhu… sao người lại ra nông nỗi này?
Nó dìu ta về phòng, đại phu nói ta phúc lớn mạng lớn, không trúng gió, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ba bữa là ổn, Tiểu Ái sụt sùi nắm tay ta:
– Tiểu thư, người không được trốn em rong chơi nữa, người có mệnh hệ gì thì em biết đòi nợ ai đây?
Ta nghe xong lập tức lăn ra xỉu!
Đợi đến lúc ta khỏe lại cũng là ngày huynh ta bái đường thành thân, vì Diệp Tuệ từ chối hôn sự nên ta cũng không tiện mè nheo mẫu thân nữa, những ngày ta ốm yếu, hắn vẫn điềm nhiên luyện võ, đọc sách như thường, ta thì ngày nào cũng mong hắn tới thăm mình, thực ra hắn vẫn luôn nhờ Tiểu Ái giặt quần áo giúp, chỉ có điều khi con bé đó nhắc tới ta, hắn lại tảng lờ quay đi, không nói không rằng.
Tiểu Ái bón thuốc cho ta, phẫn nộ mắng hắn, ta nuốt thìa thuốc đắng ngắt, khóe mi tự dưng lăn thêm vài giọt lệ.
Lần đầu tiên ta nếm mùi vị bị tổn thương!
Ta nghĩ, ta đã thực sự thua vị hôn thê của Diệp Tuệ, sờ chiếc vòng màu hổ phách trên tay, ta thầm ngưỡng mộ cô nương ấy, có thể khiến ột nam nhân toàn tâm toàn ý với mình, ắt không đơn giản!
Ngày đại tẩu lên kiệu hoa, trời mưa lay phay, ta cầm cây dù bọc giấy dầu che cho tẩu ấy, tẩu tẩu khóc đỏ cả mắt, người nhà họ Vu ngóng theo mãi tới khi vị trưởng bối nhà ta ra lệnh khởi kiệu mới thôi, ta bất giác thấy chua xót, nữ nhân gả chồng như bát nước hắt đi, sống là người nhà chồng, chết đi theo chồng, chúng ta thật là khổ!
Đại tẩu mặc hỷ phục đỏ tươi thêu long phượng bằng chỉ màu đẹp mắt, khuôn mặt vốn dĩ thanh tú nay càng tuyệt trần nhờ phấn son, tẩu tẩu liếc mắt với ta:

– Mẫn muội, muội và Diệp công tử định chọn ngày nào thế?
Ta đương nhiên hiểu tẩu ấy muốn nói gì, có điều Diệp Tuệ kia và ta làm sao có thể, ta ngẫm nghĩ rồi đáp:
– Muội không biết nữa!
Tẩu tẩu cười ta trẻ con, lúc đi ngang qua phía Diệp Tuệ tẩu ấy còn cố ý ngáng chân khiến ta ngã sóng soài ngay trước mặt hắn, chắc tẩu ấy nghĩ hắn sẽ đưa tay ra đỡ ta dậy, chỉ có ta biết, Diệp Tuệ sẽ không bao giờ làm thế.
Từ đầu đến cuối chỉ mình ta chăm chăm lấy lòng hắn, còn hắn đâu để ý tới kẻ ngốc là ta. Ta cắn răng chịu đựng, mặc kệ đôi tay đang đau nhức, định gọi Tiểu Ái đến giúp thì một đôi tay vững chãi vươn ra, kéo ta đứng dậy.
Trăm vạn lần, ta mong kẻ đó chính là Diệp Tuệ!
Nhưng người này không phải hắn, y phục xanh nhạt, nước da ngăm đen khỏe khoắn khác hẳn với Diệp Tuệ, ta gật đầu cảm ơn hắn, song lại vô cùng thất vọng.
Người áo xanh mỉm cười với ta:
– Đinh cô nương không sao chứ?
Ta nắn đôi tay bị trật khớp, cười gượng gạo:
– Ta không sao! Đa tạ công tử!
Người áo xanh nhìn bàn tay bị sưng đỏ của ta, không yên tâm nói:
– Tại hạ có dầu xoa gia truyền, cô nương nên…
Ta cắt lời hắn:
– Được rồi, công tử đã có lòng thì giúp ta xoa dầu luôn đi!
Người đó sửng sốt một lát, thấy ta không e thẹn như nữ nhân thường tình bèn kéo ta đến một chỗ khuất, dùng dầu xoa nắn khớp cổ tay cho ta, quả nhiên hiệu nghiệm, chỉ một lát ta đã thấy xương cốt dễ chịu hẳn!
– Công tử, ta là Đinh Mẫn Mẫn, còn huynh?
Hắn cười đáp:

– Tại hạ Hồ Sở Minh!
Hồ Sở Minh? Hồ Sở Minh?? À lần này ta nhớ ra rồi, Sở Minh là biểu huynh của ta, thúc thúc của ta là cha huynh ấy, đã lâu không gặp, huynh ấy trưởng thành ra không ít, không còn là đứa nhãi con chuyên giành kẹo của ta khi xưa nữa.
Sở Minh xoa đầu ta:
– Mẫn Mẫn, muội từ khi nào đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp thế này?
Ta láu lỉnh:
– Huynh cũng vậy, trưởng thành đến nỗi có thể yên bề gia thất rồi!
Sở Minh đỏ mặt nhìn ta:
– Mẫn Mẫn, huynh vẫn đợi muội!
Ta bối rối cúi đầu, Sở Minh đặt một tay lên vai ta, ép ta nhìn thẳng vào đôi mắt cương nghị của huynh ấy, dõng dạc nói:
– Mẫn Mẫn, ta nhất định lấy muội làm thê tử, gia đình ta có cửa hàng vải ở Tô Châu, đợi ta kế thừa sản nghiệp của phụ thân, sẽ đích thân đếnhỏi cưới muội!
Sở Minh nói xong dịu dàng hôn nhẹ trán ta, ta thẫn thờ nhìn bóng huynh ấy đi khuất, lòng không khỏi băn khoăn.

Sở Minh ca ca đâu có thua kém Diệp Tuệ, hơn nữa còn tốt hơn hắn trăm vạn lần, Diệp Tuệ! Lão nương không thèm nghĩ đến ngươi nữa!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.