Huynh ấy không yêu ta

Chương 2


Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 2

– Ngay cả một người ưa nhìn hơn, cô nương cũng không đồng ý?
Ta khinh bỉ: Dĩ nhiên, bằng hữu của huynh ta kẻ nào coi là đẹp trai chắc chỉ kém Dạ xoa một chút!
Vừa nói xong, ta đã ngớ người, mẫu thân có bao giờ gọi ta là “ cô nương này”, “ tiểu thư nọ” đâu nhỉ. Vậy thì kẻ vừa hỏi ban nãy là….
Ngoảnh ra bậc cửa, ta đã thấy đại huynh cùng một người con trai vô cùng tuấn tú bước vào.
Quả thật, ta chưa khi nào trông thấy nam nhân đẹp như vậy, cha ta mất sớm, đám người hầu hạ là nam nhân thì lại giống khỉ, thành ra đại ca ta cũng gọi là khôi ngô lắm rồi. Nhưng so với người này thì còn kém xa vạn dặm. Ta không khỏi xuýt xoa nhìn hắn, mặt mũi trắng như ngọc, ngũ quan sắc nét rõ ràng. Đôi môi mỏng manh nhạt màu đang nhếch lên đầy giễu cợt, trông hắn kiêu ngạo hết chỗ nói.
Hắn bước tới chỗ mẫu thân cúi người nho nhã, ta để ý gã này còn cao hơn đại huynh ta nửa cái đầu, ta ngẩn ngơ trước bộ y phục phẳng phiu thơm mùi cỏ trên người hắn, tò mò sờ vào một cái. Ai ngờ hắn đã túm chặt lấy tay ta, nói:
– Đinh phu nhân, lệnh tiểu thư chê vãn bối xấu xí, quyết ko đồng ý hôn sự này, thiết nghĩ nên gác lại!
Ta nghe thế, sốt sắng đề nghị:

– Ê! Ta rút lại mấy câu ban nãy, giờ ta đồng ý rồi, người này sẽ là tướng công của con, xin mẫu thân là chủ!
Mẫu thân thấy mồm miệng ta trơn như bôi mỡ, kiểu gì cũng đối phó được bèn mệt mỏi khoát tay:
– Chuyện này để sau tính, tạm thời vị công tử này cứ ở đây cùng A Phùng nhà chúng ta, dẫu sao cũng là bằng hữu huynh đệ, gia nhân sẽ sắp xếp phòng cho công tử!
Ta nghe gã kia không từ chối, bụng bảo dạ, phen này đúng là đại huynh không chơi đểu gả ta cho lũ thổ phỉ, ngược lại còn đem về cho ta một áp trại tướng công cực phẩm đến nhường này, hèn gì mẫu thân lại giữ gã lại bằng được như vậy!
Haizz, ngày tháng sau này ta có thể thỏa thích trêu ghẹo chàng ta rồi, nghĩ vậy, ta mặt dày bắt chuyện:
– Dám hỏi đại danh quý tính của công tử đây?
Gã đó ngạc nhiên liếc ta, ta liền gấp gáp bổ sung:
– À, để tiện cho xưng hô một chút
Gã hờ hững đáp:
– Ta họ Diệp, tên độc một chữ Tuệ.
Tên đẹp trai này tên là Diệp Tuệ, ta lầm bầm như niệm kinh, tính ta chóng quên, không có Tiểu Ái kè kè bên cạnh sao ta nhớ nổi, bàn dáo dác tìm nó, ai dè bắt gặp cái nhìn si mê của nó hướng tới kẻ sắp làm phu quân của ta đằng kia.
Ta trừng mắt, nó tiếc rẻ quay đi chỗ khác, còn ta đắc ý cười như điên.
Diệp Tuệ trông thấy hết hành vi vô sỉ của ta, mắt gã nheo lại, hàng mi rậm rũ xuống, cười mỉm hệt như gió xuân:
– Cô nương là Đinh Mẫn Mẫn, nhị tiểu thư Đinh gia, năm nay 17, thêu thùa rất kém, hiện nay còn chưa thêu được một cánh mẫu đơn?

Mẫu thân nghe xong cười rung ghế, đại ca thì mặt mày xám ngoét nhìn ta, được lắm, Đinh Phùng, ta sẽ cho huynh biết tay. Nghĩ là làm! Khi đại tẩu xinh đẹp Vu Thiên Lâm của ta vào bái kiến mẫu thân, ta làm như vô ý nói ra tật mộng du quái đản của đường huynh, khiến hắn hoảng hốt bịt miệng ta lại, ta bèn nhân tiện đàm phán đòi đổi phòng sang bên cạnh Diệp Tuệ.
Đại ca chứng kiến bộ mặt trơ trẽn của ta bao nhiêu năm, không nói không rằng gật đầu ngay tức khắc!
Phòng mới của ta sátvách với phòng của Diệp Tuệ, trừ việc chọc lỗ nhìn lén hắn ra, ta chưa từng làm thêm hành động gì, mà cái tên Diệp Tuệ này quá ư nhạt nhẽo, ngoài sách vở văn thư ra, hắn dường như ko hề hứng thú với mỹ nhân hay xuân cung đồ gì đó, đến một bức họa của người đẹp cũng chưa từng lật qua, ta ngày càm với giới tính của gã!
Tuy nhiên, ta vẫn tìm mọi cách quyến rũ hắn, ai bảo hắn có tư sắc “ hại nước hại dân” như vậy, khiến cho kẻ làm “ hoa tặc” như ta ko khỏi ngứa ngáy tay chân.
Quần áo của hắn, ta tìm mọi cách thu thập, xong đâu đấy, ta thuê Tiểu Ái giặt giũ giúp mình, đương nhiên là cấm tiệt mấy kẻ chuyên đưa chuyện nhằm bôi xấu hình tượng của ta rồi!
Tiểu Ái vừa đập quần áo, vừa thở hổn hển:
– Tiểu thư! Người phải tính thêm phí giữ bí mật riêng tư cho em nữa!
Ta hào sảng khoát tay:
– Ngươi cứ giặt sạch sẽ vào cho ta là đc, à này, đừng quên xông cả hương thơm đấy!
Tiểu Ái ngày một tiều tụy, còn Diệp Tuệ thì lấy việc thay y phục làm niềm đam mê, sáng luyện võ một bộ, trưa dùng bữa một bộ, chiều dạo phố một bộ, tối đọc sách lại một bộ, chưa kể lúc ngủ, đi vệ sinh,…vân vân và mây mây. Mỗi lần ta đem y phục sạch sẽ thơm tho đến trước phòng hắn, hắn lại mỉm cười rất nham hiểm:

– Đã xong rồi ư? Vất vả cho Đinh cô nương quá!
Ta cười dịu dàng đáp lại, ai mà biết ta đã nợ con nha đầu Tiểu Ái bao nhiêu ngân lượng rồi chứ, trưa nay ta thấy nó tính sổ nợ mà miệng cứ ngoác ra tận mang tai.
Chưa hết, mẫu thân có dặn rằng: “ tấn công nam nhân trước tiên phải qua dạ dày”. Thế là ta nhọc công dốc sức học nữ công, miệt mài bao ngày, cuối cùng thành quả ta đạt được là một đĩa rau xào cháy xém, bát canh tổ yến chẳng khác nào cháo lợn và vài ba cái bánh quế mùi vị kinh tởm hơn cả thạch tín!
Đại huynh nhìn mâm cơm ta dọn, cắn đũa nửa canh giờ vẫn chưa dám gắp, sợ ta giận nên huynh ấy nhón một miếng rau bé xíu, nuốt xong mặt nhăn như khỉ, vội vàng chạy đến chỗ đại tẩu ăn canh đậu phụ thanh lọc cơ thể. Riêng Diệp Tuệ vẫn ung dung ăn hết một bát cơm, ta cho rằng vì hắn cảm động trước tấm lòng của mình cho nên ko nỡ làm ta buồn. Cắn răng múc hai thìa canh tổ yến, ta trợn mắt húp, giây phút cảm nhận được mùi vị khó nuốt của bát canh, vị giác của ta tê liệt, y như rằng ta ngã bệnh ngay sau đó!
Ta một chút võ công cũng chẳng biết, thể lực đương nhiên ko được tốt, đại phu bắt mạch xong ,sắc mặt u ám, dặn dò ta nên ăn uống dè chừng hơn, không nên ăn những thứ đã bỏ đi…
Nằm liệt giường ba ngày, ta chán muốn chết, nhân lúc TiểuÁi đi sắc thuốc, ta bèn lẻn ra ngoài chơi.
Tâm trạng buồn chán, chỉ biết mượn rượu giải sầu, ta trèo lên gian cao nhất, vừa uống rượu vừa nhìn trăng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.