Huynh ấy không yêu ta

Chương 18


Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 18

CHƯƠNG 18

Ta cứ lang thang như vậy, chẳng mấy chốc đến một tú lầu, gác sơn màu đỏ rực, lại cao chót vót. Lan can uốn cong còn treo một bông hoa vải cỡ to đỏ như máu. Nom rất giống một lễ thành thân.
Ta đến Tô Châu chưa lâu, đương nhiên không biết hội ném tú cầu do các gia đình quyền quý tổ chức. Đó là những cô nương xinh đẹp, đài các, do quá kén chọn mà muốn dùng trái tú cầu tuyển chọn tướng công ình. Âu cũng là duyên trời định!
Một vị công tử mặt rỗ đã giải thích với ta như thế, nhưng chưa để ta kịp hỏi thêm tin tức của Tiểu Ái thì cô nương trên lầu đã liệng trái tú cầu xuống. ở khoảng cách xa nên ta chỉ lờ mờ trông thấy vóc dáng mình hạc xương mai của người ấy. Áng chừng cũng là một mỹ nhân!
Run rủi thế nào mà trái tú cầu tròn vo đó lại bay qua trước mũi ta, như thể chỉ cần vươn tay ra là với được ấy. A di đà phật! Ta là nữ nhân giả trang mà!
Bọn nam nhân xô đẩy nhau giành lấy trái tú cầu, may mà họ không giẫm lên ta. Đủ thấy vị cô nương kia đắt giá thế nào!
Thế rồi một bóng dáng cao ráo phi từ trên ngựa xuống, dùng khinh công trác tuyệt giành được tú cầu, khi chàng khai triển nội công như có ánh sáng hào quang lan tỏa trên vầng trán thông minh ấy, đôi mắt sâu thẳm tựa biển khơi, khóe môi nhạt màu đang nhếch lên đầy giễu cợt!
Chính là chàng.
Diệp Tuệ vẫn tuấn tú như một năm trước, do vừa vận khinh công nên khuôn mặt trắng trẻo của chàng hồng lên như một quả đào mận. Tấm áo trường bào tinh xảo vừa vặn ôm lấy thân hình cao lớn. Ở khoảng cách hơi xa nhưng ta vẫn ngửi thấy mùi cỏ quen thuộc trên cơ thể chàng. Chàng đứng nguyên đó, ngũ quan sắc nét được bao phủ bởi màn đêm tạo nên một khuôn mặt tuấn mĩ đến mị hoặc. Chàng nhìn chằm chằm lên phía cô nương vừa ném tú cầu, miệng vẽ ra nụ cười ấm áp hệt như gió xuân:
– Bắt được rồi!
Hai lúm má như hai đóa mai dương nhỏ đậu trên khuôn mặt Diệp Tuệ, chàng cười. Hai đóa mai dương ấy dường như đang nở rộ theo chàng.

Kể từ khi nhìn thấy chàng, mọi uất ức phải chịu đựng suốt một năm qua của ta như vỡ òa, ta chỉ muốn chạy đến bên chàng, trách chàng tại sao lại nhẫn tâm bắt ta chờ đợi lâu đến thế. Một năm qua, không ngắn cũng chẳng dài, ta đã bị lũ nam nhân thay nhau bắt nạt, còn nhớ có lần một lão thương nhân buôn chè giở trò xàm sỡ, mân mê sờ tay ta. Khiến ta giận đến phát điên, suýt thì đánh hỏng “của quý” của lão. Nhưng vì chàng, ta lại nhẫn nhịn đẩy bàn tay béo ú của gã đó ra. Tất cả cũng chỉ vì được ở lại vùng đất giáp Tô Châu đó, chờ một ngày gặp lại chàng!
Cả đám đông “ồ” lên đầy ngưỡng mộ, các tiểu cô nương xuýt xoa vì tiếc rẻ cũng không ít, ta càng dương dương tự đắc, đến một ông lão không quen biết còn cho rằng ta và Diệp Tuệ sẽ được ở bên nhau, hà cớ gì ta lại không kiên trì chứ?
Thế là ta xuống ngựa, bước lại gần chàng. Đám nam nhân khi nãy đã tản đi gần hết.
– Diệp Tuệ, có phải chàng không?
Ta khe khẽ chạm vào vạt áo chàng, sợ chàng sẽ lại biến mất giống như một năm trước đây!
Diệp Tuệ tay vẫn cầm tú cầu, lạnh lùng nhìn ta, đôi mắt sắc lạnh liếc qua bàn tay rụt rè nắm lấy vạt áo chàng , như thể tay của ta là một vật thể bẩn thỉu nhất trên thế gian. Chàng quay mặt bước lên ngựa.
Thấy chàng tỏ vẻ không quen mình, ta đương nhiên không thể chịu đựng được nữa, chân không đuổi theo ngựa:
– Diệp Tuệ, chàng dừng lại cho ta!
Chàng ta vẫn cứ phi ngựa, chẳng nói chẳng rằng. Đám tùy tùng đằng sau đã quát lên:
– Tên tiểu tử mặt trắng kia, ngươi dựa vào cái gì mà dám ra lệnh cho thiếu gia nhà chúng ta?
Đang chạy theo ngựa mệt rũ cả người,lại nghe một kẻ đáng ghét nhả ra câu đó, ta tiện tay rút luôn một chiếc giày dưới chân phi trúng đầu hắn.
Tên tùy tùng vẫn mải giáo huấn ta, né đòn không kịp, quả nhiên bị trúng giày, hắn kêu “ối” một tiếng rồi ngã xuống đất.
Lúc này, Diệp Tuệ mới xuống ngựa, chậm rãi bước về phía tên tùy tùng bị ngã, gằn từng tiếng mà không thèm để ý tới ta:
– Đứng dậy!
Tên kia hãy còn xoa cục u trên trán, lập cập thưa:
– Vâng…vâng…thiếu gia!
Haha thấy chưa, Diệp Tuệ nhà ta oai nghiêm thế chứ, đồ nô bộc kém cỏi nhà ngươi, một chiếc giày của nữ nhân mà không tránh được.
Ta đang ngoác miệng cười thì tên tùy tùng ban nãy đã nổi xung, hắn giang bàn tay thô kệch tính tát trả ta, chỉ tiếc là Đinh Mẫn Mẫn ta võ công thì không biết nhưng riêng khoản né đòn, nếu khiêm tốn nhận là cao thủ đệ nhị, chẳng có ai đủ tự tin xưng là đệ nhất đâu nhé!
Ta lủi vội ra sau lưng Diệp Tuệ, thò khuôn mặt nhỏ xíu ra trêu chọc tên khốn đó:
– Đánh ta đi! Đánh trái đánh phải, cho ngươi đánh!
Tên tùy tùng nghiến răng nghiến lợi, xây xẩm mặt mày. Tạm thời không thể manh động nên hắn bặm môi một hồi, lát sau nhe hàm răng vàng ệch ra chế nhạo ta:

– Tiểu tử thối! Ngươi có xứng làm nam tử hán hay không? Giữa thanh thiên bạch nhật mà trốn sau lưng thiếu gia nhà chúng ta, xem kìa, xem kìa!
– Hahaha….hahaha…haha
Cả đám tùy tùng chỉ trỏ rồi cùng nhau cười khả ố, ta tức giận giật phắt cây trâm trên búi tóc xuống. Mái tóc như mộtngọn thác đổ dài trên eo ta, mềm mượt hơn tơ. Bấy giờ Diệp Tuệ mới hoàn hồn, chàng đờ đẫn đứng chắn cho ta từ nãy tới giờ. Lúc này mới bừng tỉnh, tự động dịch xa ta đến mấy trượng.
Đang định bước lên thì ta bị một tên tùy tùng khác chặn lại:
– Hóa ra là một tiểu cô nương giả trang.
Hắn nói
Khốn kiếp! Ta giả trang thì liên quan đến nhà ngươi chắc, mau cút ra để ta nói chuyện với tướng công của ta!
Diệp Tuệ bình tĩnh bước tới chỗ con ngựa, đám tùy tùng hồi nãy cũng không còn cười nhạo ta nữa, mặt kẻ nào kẻ nấy đều thộn ra đến là ngu. Chắc chúng đang thắc mắc tại sao ta cứ bám lẵng nhẵng lấy thiếu gia của chúng. Nhưng xét cho cùng thấy ta là một tiểu cô nương nên cũng không thèm truy cứu nữa!
Ta thấy Diệp Tuệ sắp sửa nhảy lên ngựa phi mất, cuống quýt đẩy lũ người phiền toái kia ra, chạy đến giang tay chắn đường của chàng:
– Không được đi, Diệp Tuệ!
Chàng không hề thay đổi sắc mặt, dợm bước theo hướng khác, ta lại thét ầm lên:
– Chàng đứng lại đó, rõ ràng chính là chàng, sao chàng lại tỏ ra không quen biết ta như vậy?
Diệp Tuệ vẫn im lặng, đám tùy tùng ái ngại nhìn ta, kẻ suýt đánh ta ban nãy mở miệng giải thích:
– Tiểu cô nương, cô nhầm rồi. Công tử nhà chúng ta chắc chắn không quen cô!
Ta hùng hổ đáp:

– Ngươi thì biết cái gì, chàng chính là phu quân của ta!
Tên đó trợn tròn mắt, nhìn ta như kẻ tâm thần rồi lầm bầm:
– Các cô nương thầm thương trộm nhớ công tử nhà ta đâu có ít chứ? Hừ, lại còn mơ tưởng làm thiếu phu nhân Diệp gia!
Mặc kệ bọn họ xì xào bàn tán, ta không cần thiếu phu nhân Diệp gia gì hết. Ta chỉ cần Diệp Tuệ của ta!
– Diệp Tuệ, chàng đừng vờ như không nhớ ta nữa, ta biết chính là chàng. Chính chàng…đêm hôm đó…
Nam nhân đang chuẩn bị lên ngựa không để ta nói hết câu, sắc mặt đã sa sầm xuống, cặp mày kiếm của chàng cau chặt:
– Cô nương! Xin hãy tự trọng!
Mới đó thôi mà tất cả đám tùy tùng đã khinh bỉ lườm ta, hừ, chúng ta đã nói là thiếu gia không quen cô rồi. Thế mà cô cứ liều mạng bám lấy cậu ấy. Đúng là hạng nữ nhân ưa hư vinh.
Bọn chúng muốn nói với ta như vậy đấy!

Ta cười khan hai tiếng, nước mắt theo đuôi mắt chảy tràn xuống gò má, ai khinh thường ta không quan trọng. Chỉ cần chàng, chàng không chê ta mà thôi. Nhưng tại sao đến chính chàng cũng không chịu nhận ta, hay ta đã thực sự tìm lầm người?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.