Huynh ấy không yêu ta

Chương 13


Bạn đang đọc Huynh ấy không yêu ta – Chương 13

CHƯƠNG 13

Một sáng mùa hạ nắng xuyên qua mái hiên,tạo nên thứ ánh sáng vàng rực giống như món gà chiên bà chủ bà chủ hay làm. Ta lười biếng nằm bò trên mặt bàn, tay không ngừng mân mê chiếc vòng trân châu hổ phách của Diệp Tuệ, với ta mà nói, việc gặp gỡ chàng giống như một giấc mơ, kể từ giây phút chàng bước vào, khuôn mặt anh tuấn được phủ một lớp nắng mai nhàn nhạt ấy đã khắc sâu trong tâm trí ta, chàng giống như một vầng hào quang, vừa gần vừa xa, có lúc hờ hững, có lúc lại say đắm. Căn bản là rất khó nắm bắt, nhưng sao ta vẫn chẳng thể quên được chàng. Diệp Tuệ vô lại của đêm hôm đó, ta mãi mãi bắt chàng thuộc về ta!
May mắn là ta vẫn giữ tín vật của chàng trong tay, chiếc vòng trân châu này, nếu không có nó, ta xem chàng có thể lấy cô nương ấy trước ta không , haha, ta đắc ý cười. Coi như Diệp Tuệ xui xẻo, đã gặp phải ta thì có là mơ ta cũng biến thành thật!
Thiếu niên bước xuống lưng ngựa, khuôn mặt cương nghị được nắng chiếu vào để lộ làn da ngăm ngăm khỏe khoắn, y phục xanh nhạt, tóc vấn một nửa, còn lại buông xõa trên vai. Trông rất ra dáng công tử đào hoa.
Ta nhìn sang phía Tiểu Ái, thấy nó vẫn thản nhiên rót trà như không, xem con nha đầu này, 16 tuổi rưỡi rồi mà vẫn chẳng để ý nam nhân nào là sao? Không lẽ Tiểu Ái…ầy…thôi không nói nữa.
Ta đon đả kê lại bàn ghế, hỏi vị thiếu niên tuấn tú nọ:
– Công tử, ngài đi đường xa đã mệt, dùng chút trà nhé!
Người kia chưa kịp nói “Được” cơ miệng đã cứng đờ, gương mặt rệu rã nở nụ cười còn tươi hơn cả hoa hướng dương, lay vai ta:
– Là muội, sao lại là muội, Mẫn Mẫn!
Ta cuối cùng cũng nhận ra Sở Minh ca ca, một năm trước huynh ấy hứa sẽ cưới ta làm thê tử, bị Diệp Tuệ xấu xa nghe thấy, kết quả là hắn trừng phạt ta đến thê thảm.
Ta ngạc nhiên không kém, lông mày nhếch liên hồi:
– Sao huynh lại ở đây?
Sở Minh nói huynh ấy đã kế thừa sản nghiệp ở Tô Châu rồi, thúc thúc ta cũng qua đời không lâu trước đó. Nay huynh ấy có chuyến buôn vải ở Hàng Châu, trên đường trở về nhà ngang qua quán ăn nhỏ này, rồi tình cờ gặp lại chúng ta.

Sở Minh cứ liên tục thốt lên: “ Tốt quá rồi, tốt quá rồi”. Ta đương nhiên chẳng biết tốt xấu gì.
Sở Minh hỏi ta: “ Muội ở đây thế này, Đinh đại nương không có ý kiến gì sao”
Ta trơn tru đáp:
– Mẫu thân nói nữ nhân như muội cần phải trưởng thành, giờ huynh xem, muội ở đây không phải cũng tốt sao?
Rồi ta tự bịa ình một câu chuyện lâm li bi đát, rằng ta vốn dĩ đã chuẩn bị xuất giá nhưng bên nhà chồng chê ta nữ công quá kém, rồi bị từ hôn, ta quyết chí ra đi học hỏi chờ ngày trở về lấy một tấm chồng tốt, làm ẫu thân “ nở mày nở mặt”, không phải đau đầu vì đứa con gái kém cỏi như ta nữa. Kể xong, ta bèn trêu chọc:
– Sở Minh ca ca, nếu muội gả cho huynh thì đâu cần vất vả như vậy.
Sắc mặt Sở Minh có vẻ mất tự nhiên, huynh ấy ấp úng:
– Mẫn Mẫn…ta…ta…
Ta ý thức được mình đùa quá trớn nên vội vã lảng sang chủ đề khác, chuyện buôn bán vải vóc ở Tô Châu của Sở Minh rất tốt, ngoài ra huynh ấy còn dựng thêm một biệt viện chuyên may hỷ phục, cuộc sống phát đạt. Nhìn bộ y phục gấm cao sang khoác trên mình Sở Minh, ta biết huynh ấy thực sự đã trở thành ông chủ rồi.
Nhìn quang cảnh đơn sơ trong quán, lại thấy ông bà chủ, lại thấy ông bà chủ yên lặng dọn điểm tâm, không ai nói với nhau lời nào, Sở Minh bèn thật thà hỏi ta:
– Muội sống ở đây không thấy tẻ nhạt sao?
– Không hề – Ta sắp đủ tiền đi tìm Diệp Tuệ của ta, sao mà phải buồn chứ – Hơn nữa, huynh xem, còn có Tiểu Ái mà!
Ta chỉ con bé Tiểu Ái đang thẫn thờ ngồi một góc, chẳng hiểu có ai cướp đồ ăn của nó nữa!
Sở Minh nhấp ngụm trà, nói rất khẽ:
– Ta đang muốn đưa muội đi Tô Châu một chuyến.
Ta nghe thấy “ Tô Châu”, mắt mũi lập tức sáng như sao, cuống quýt gật đầu, sao ta lại ngu xuẩn thế chứ. Không phải Sở Minh cũng ở Tô Châu sao? Ta đúng là lãng phí thời gian quá đáng rồi!
Sở Minh thấy ta chấp thuận, mỉm cười hỏi:
– Muội thích đến Tô Châu?
– Đương nhiên, Tô Châu rất đông vui, lại còn có hội thả đèn trời, có tơ lụa,… Nhiều lắm!
Ta mơ màng đáp, tuyệt nhiên không nhắc đến Diệp Tuệ!
Mặt Sở Minh tái đi một chút, nhưng huynh ấy vẫn giữ được thái độ ôn hòa, gật đầu lại với ta:
– Được!
Ta hấp tấp chạy lên lầu sắm sửa đồ dùng, y phục ta cũng chẳng nhiều, ngoài bộ đẹp nhất lúc rời khỏi Đinh phủ mang theo ra toàn là quần áo thô cứng bà chủ may cho, bà ấy nói trang phục quá xinh đẹp sẽ dẫn sói vào nhà, ngẫm đi ngẫm lại quả thật cũng có vài gã tự xưng là công tử, thiếu gia này nọ suốt ngày tới trêu ghẹo ta. Cảm thấy lời bà chủ quả là hợp lý, ta ngày ngày vận váy áo vừa lôi thôi vừa cục mịch.

Không được, tới lúc gặp Diệp Tuệ, chàng chê ta giống lão bà bà, không thèm để ý đến nữa thì ta đau lòng chết mất!
Tiểu Ái mon men dò hỏi ta:
– Mẫn tỷ, tỷ định ra ngoài với Hồ công tử sao?
Ta đang mải mê sửa sang đầu tóc, đáp lại:
– Đúng thế!
Nó lập tức bám lấy ta: “ Mẫn tỷ, uội theo với”
Ta thẳng thừng:
– Không được, em đã chịu khổ cùng ta lâu nay rồi, lần này tới Tô Châu rất gian nan, không thể cho đi theo!
Thực ra ta nhớ Tiểu Ái có mấy bộ y phục vừa vặn, mềm mại, chẳng giống ta cải nam trang khi xuất phủ, ta đang tính mượn tạm nó vài bộ, giờ nó mà đòi theo, chẳng phải ta sẽ chẳng mượn nổi bộ nào sao?
Ta và Tiểu Ái hãy còn đang dùng dằng thì bà chủ bước vào, khuôn mặt cứng ngắc thường ngày được thay bằng thái độ ngờ vực, bà bình tĩnh hỏi ta:
– Mẫn Mẫn, con định đi đâu?
Giọng bà chủ nghe vẫn dửng dưng song ta mơ hồ cảm thấy một nỗi sợ hãi vô hình trong đó.
Ta đương nhiên không hiểu bà ấy lo sợ điều gì!
Nhưng ta chưa kịp nói ý định ấp ủ bao lâu của mình thì Sở Minh đã đường hoàng tiến vào, huynh ấy nhíu mày nhìn căn phòng hôi hám mà ta đang ở, thở mạnh thêm lần nữa rồi dứt khoát nắm lấy tay ta:
– Ta sẽ đưa muội rời khỏi đay
Bà chủ lạnh lùng chen ngang:
– Đây là đất của ta. Ai dám cả gan đưa người của ta đi?

Thấy tình hình bất ổn, ta vội vàng gỡ bàn tay như gọng thép của Sở Minh ra, vừa đúng lúc ánh mắt bà chủ xẹt qua hai bàn tay đó, dường như có chút phẫn nộ!
– Bà chủ, là con muốn đi theo huynh ấy!
Bà chủ không liếc chúng ta nửa cái, hỏi:
– Con thích cậu ta?
Ta khẳng định rõ ràng:
– Không phải. Bà chủ, mong người để con đi, con đã chờ đợi ngày này hơn một năm nay rồi!
Bà chủ chẳng hề ngạc nhiên với những gì ta vừa nói, như thể bà ấy biết chắc chắn rằng ta sẽ bỏ đi vậy, ánh mắt bà xoáy sâu vào ta, ẩn chứa nhiều nỗi niềm trong đó, vừa xót xa, vừa không nỡ, lại có chút đau lòng. Chẳng biết ta có nhầm không mà một lúc lâu sau, bà chủ mới thu lại thái độ thù hằn với Sở Minh khi nãy, bà dịu dàng hỏi ta:
– Con chắc là sẽ không hối hậnchứ, Mẫn Mẫn?
Ta gật đầu mạnh, sau này khi nhớ lại giọng điệu ôn nhu dặn dò ta khi đó củabà chủ, ta chỉ ước có thể quay lại ngay thời khắc đó, để ta không cùng Sở Minh đến Tô Châu, sẽ không phải chứng kiến những sự thật đau khổ tiếp theo nữa!
Nhưng dù có muốn có muốn trở lại những ngày tháng những ngày tháng vô lo vô nghĩ trước kia, chỉ việc nặn màn thầu kiếm tiền, ta cũng vẫn mong được gặp lại chàng!
Ông chủ nhẹ nhàng nói, đôi giày cỏ đế mềm gần như không phát ra tiếng động:

– Được, vậy con đi đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.