Huyết Trùng Tiên Khung

Chương 63: Tức giận giết mười người (I)


Đọc truyện Huyết Trùng Tiên Khung – Chương 63: Tức giận giết mười người (I)

Mới

~ Người dịch: A4L ~

Vào thời điểm Yến Thập Tam đang tu luyện kiếm đàm, thì bên ngoài Vãn Vân Tông xảy ra rất nhiều chuyện.

Tại bên ngoài Vãn Vân Tông, rất có nhiều tin đồn được truyền, có người nói, Vãn Vân Tông đã nhận được hơn phân nửa bảo tàng di tích Đại Vũ Môn, cũng có người nói, Vãn Vân Tông đã có được vài kiện bảo binh bản mệnh cấp bậc Bất Hủ Thiên Tôn, thậm chí còn có người nói, Vãn Vân Tông đã nhận được bảo binh bản mệnh cấp bậc Vô Thượng Đạo Hoàng…

Tóm lại, tất cả những tin đồn, đều là những tin tức gây bất lợi cho Vãn Vân Tông, dẫn đến vô số người thèm thuồng bảo vật, theo như tin đồn, thì dường như Vãn Vân Tông có rất nhiều bảo vật.

Những tin đồn này ngày càng nhiều, cuối cùng, rốt cuộc cũng có môn phái đứng ra để làm chủ, môn phái đó chính là Già Nhật Phái, Già Nhật Phái là môn phái khiển trách Vãn Vân Tông dữ dằn nhất, bọn chúng nói:”72 thất bảo tàng phải do thiên hạ cùng hưởng, thế mà Vãn Vân Tông lại rắp tâm hại người, độc chiếm nhiều bảo tàng như thế là không được, yêu cầu bọn họ phải trả lại cho các môn phái!”

Môn phái đứng ra, đâu chỉ có Già Nhật Phái, còn có Hoàng Kim Thành cũng đứng ra nói:”Vãn Vân Tông giả ý muốn cùng chư đại môn phái cùng hưởng di tích, nhưng trên thực tế là mượn lực lượng của môn phái để mở di tích, âm thầm để lại hậu chiêu, độc chiếm lực lượng bảo tàng, chuyện này nhất định phải giải quyết cho ra lẽ!”

Các môn phái khác như, Hóa Hải Thánh Địa, Kiêu Kỵ Thế Gia đồng loạt chờ các môn phái khác nhảy ra chỉ trích Vãn Vân Tông.

Thoáng cái có mấy đại môn phái liền nhảy ra chỉ trích Vãn Vân Tông, lần này khiến cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều tin tưởng Vãn Vân Tông đã đạt được bảo tàng kinh người, kể từ đó, càng ngày càng có nhiều tu sĩ nhìn vào Vãn Vân Tông, rất nhiều tu sĩ cùng các đại môn phái đều rất thèm thuồng bảo tàng đang trong tay Vãn Vân Tông, bọn họ hiện chỉ đang e ngại thực lực của Vãn Vân Tông cho nên bọn họ vẫn chưa ra tay.

Trên thực tế, Vãn Vân Tông chỉ có được tám thất bảo tàng, chư đại môn phái khác họ cũng biết, bất quá, đa số môn phái đó đều không lên tiếng, nguyên nhân rất đơn giản, thậm chí còn có một ít môn phái hi vọng chuyện này càng tiến tới, để bọn họ đục nước béo cò, lúc này Vãn Vân Tông độc chiếm tám thất, để cho tất cả môn phái đều phải đỏ mắt.


-“Vãn Vân Tông có được tám thất bảo tàng đều đã được tất cả môn phái đồng ý trong hiệp nghị.” Ngay vào lúc tin đồn ngày càng nhiều, Vãn Vân Tông, rốt cuộc cũng đứng ra nói chuyện:”Chuyện Vãn Vân Tông có được tám thất bảo tàng, thiên hạ đại phái đều biết, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra! Nếu có môn phái có ý hại người, muốn đục nước béo cò, mượn cơ hội đoạt bảo tàng Vãn Vân Tông bọn ta, thì Vãn Vân Tông bọn ta tùy thời phụng bồi! Chỉ cần vẫn còn trong lãnh thổ Vãn Vân Tông bọn ta, thì không bất kì môn phái nào được phép làm càn! Coi như là Đạo Tổ truyền thừa cũng không ngoại lệ!”

Thái độ Vãn Vân Tông vô cùng cứng rắn, cường ngạnh vô cùng, đối với những lời đồn, bọn họ không có ý định thỏa hiệp, ngược lại cường ngạnh vô cùng, không ngại khiêu khích các môn phái khác.

Già Nhật Phái cùng các đại môn phái đã liên hợp với nhau, vốn muốn tạo áp lực cho Vãn Vân Tông, muốn bọn họ phải chịu thỏa hiệp, thật không ngờ, thái độ Vãn Vân Tông càng thêm cường ngạnh, trong khoảng thời gian ngắn, lại khiến cho chư đại môn phái đều không thể rõ được thực lực Vãn Vân Tông.

Dù sao thì Vãn Vân Tông cũng rất cường đại, mặc dù Vãn Vân Tông chưa từng ra Đạo Tổ, nhưng đã từng ra nhân vật cường đại, nghịch thiên vô cùng, không cần phải nói chi xa, vạn năm trước, Tôn Vô Địch tung hoành cửu thiên thập địa, vào lúc đó, không có một môn phái nào dám ho he với Vãn Vân Tông, đến cả một cái rắm cũng không dám thả nữa! Coi như môn phái truyền thừa của Đạo Tổ cũng không dám trêu chọc Vãn Vân Tông vào lúc đó.

Tuy hiện tai Vãn Vân Song Thánh không còn, nhưng, dư uy vẫn còn nguyên, cho nên chuyện Vãn Vân Tông bỗng nhiên cường ngạnh, nhất thời lại để cho người khác không thể nào nhìn thấu được thực lực của Vãn Vân Tông ra sao.

Bên ngoài mưa gió phong ba, Yến Thập Tam cũng có nghe Thang Nhàn nói qua, nhưng hắn cũng không để trong lòng, ngoại trừ việc tu luyện ra, thì hắn cùng đám người Tả Hoa, Vương Mãnh, Thang Nhàn tâm sự, dạo chơi khắp Vãn Vân Tông, ngày tháng vô cùng vui vẻ.

Hôm nay, Yến Thập Tam cùng Tả Hoa, Vương Mãnh, Thang Nhàn đi dạo bên trong Vãn Vân Tông, mặc dù Yến Thập Tam gia nhập Vãn Vân Tông có hai ba năm, nhưng có rất nhiều địa phương trong Vãn Vân Tông hắn vẫn chưa đi qua, Vãn Vân Tông thực sự quá lớn, không chỉ bên ngoài Vãn Vân Tông, mà cả bảy chủ mạch cũng rộng vô cùng.

Thang Nhàn là người quen thuộc Vãn Vân Tông nhất, cho nên hắn là người dẫn đường, dẫn Yến Thập Tam đi khắp nơi trong Vãn Vân Tông.

Yến Thập Tam đi dạo khắp nơi, dẫn đến không ít sự chú ý của các đệ tử, dù sao thì danh tiếng Yến Thập Tam gần đây cũng quá lớn, nhìn thấy Yến Thập Tam, có một vài đệ tử không ít ghen ghét nói:”Đem Vãn Vân Chân Huyết cho một tên đệ tử với đạo căn, thiên phú đều phế, đúng là lãng phí.”


-“Hừ, không phải chỉ là biết cổ văn thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ, tu đạo căn bản nhất vẫn là đạo căn lẫn thiên phú, dựa vào mấy cái cổ văn lập được một hai công lao cũng chẳng thể đại biểu được gì cả, qua vài năm thì còn ai nhớ nữa chứ.” Có đệ tử lạnh lùng nói.

Có nhiều đệ tử chọn cách trầm mặc, không nói gì, bởi vì bọn họ biết Yến Thập Tam nay đã không còn như xưa nữa rồi, công lao mà hắn lập cực kì lớn, địa vị tại Vãn Vân Tông ngày càng phát triển, bọn hắn không nhất thiết phải đi đắc tội một người như thế.

-“Mấy người đó chính là đệ tử của Mẫn Ưng, rất thân cận với Dương Bảo Sinh, có cần ta giáo huấn bọn chúng một phen không?” Vương Mãnh tên hắn không chỉ dũng mãnh, mà hắn cũng dũng mãnh không kém, hắn trái ngược với Tả Hoa hiền lành thành thật, cho nên, hắn nghĩ kế dùm cho Yến Thập Tam.

Liếc mắt thoáng qua những đệ tử này, Yến Thập Tam nở nụ cười thoáng một phát, nói:”Chỉ là mấy tên tôm tép nhãi nhép mà thôi, miễn sao bọn hắn không đụng vào ta là được. Bằng không, ta sẽ khiến cho bọn chúng phải hối hận khi dám xuất hiện trước mặt ta.”

Vương Mãnh trừng Yến Thập Tam một cái, nói:”Ta thật không rõ, ta không thể nào nhìn thấu được ngươi cả.” Hắn không biết Yến Thập Tam lấy đâu ra tự tin mà nói thế, luận đạo hạnh, thì hắn vẫn còn kém xa hắn, nhưng hắn lại xử sự không hề biết sợ là gì, giống như trời sập xuống, hắn vẫn chống đỡ được.

-“Thủ đoạn của Yến huynh đệ, ngươi không thể nào biết được đâu.” Thang Nhàn trừng mắt Vương Mãnh nói, Vương Mãnh coi như một nửa trưởng bối của hắn. Thang Nhàn hắn đã chứng kiến thủ đoạn giết người vô hình của Yến Thập Tam rồi, so với Vương Mãnh, thì Yến Thập Tam không phải là người dễ chọc vào.

Yến Thập Tam cười cười, không nói gì, trong lòng hắn có nhiều bí mật lắm, nhưng hắn không thể nào nói ra, người tín nhiệm hắn cũng không nói.

Vào lúc đám người Yến Thập Tam đi đến sơn môn, thì nghe bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng cười mắng, chuyện này khiến Yến Thập Tam không khỏi kì quái:”Bên ngoài là ai thế?”

Vãn Vân Tông chính là đại môn phái, thế mà lại để cho người khác ở bên ngoài sơn môn mắng chửi sao?


Nói đến đây, Thang Nhàn có chút tức giận nói:”Là Già Nhật Phái, Yến Bắc Thế Gia cùng mấy đệ tử đời thứ ba, cũng bởi vì chuyện bảo tàng, bọn hắn vẫn chưa hề từ bỏ ý định, nhưng lại không dám tấn công môn phái chúng ta, cho nên, âm thầm phái đệ tử của mình ra để đứng tại sơn môn nói hưu nói vượn ấy. Bọn hắn đều là đệ tử đời thứ ba cả, Vãn Vân Tông đánh bọn hắn cũng không được, mà không đánh cũng không được, rất khó xử.”

-“Già Nhật Phái?” Hai mắt Yến Thập Tam không khỏi ngưng tụ lại, hắn cùng với Già Nhật Phái kết thù cũng không nhỏ, chỉ sợ Già Nhật Phái hận hắn thấu xương, Yến Thập Tam không khỏi cười lạnh nói:”Đi xem, xem có tên gia hỏa nào không có mắt lại dám chọc đến Vãn Vân Tông chúng ta.

Yến Thập Tam cùng ba người bọn họ đi ra ngoài sơn môn, chỉ thấy bên ngoài sơn môn hơn mười tên đệ tử đời thứ ba đang tụ tập cùng một chỗ, có cười có mắng, đương nhiên, tất cả đều là nói móc Vãn Vân Tông.

Trong đó, tên cầm đầu là một người rất trẻ tuổi, mặc một bộ đồ đỏ, cưỡi một con hổ có cánh, hai mắt đỏ thẳm, đây không phải là hung thú, mà là một Cự Linh!

-“Đó là đệ tử Kiêu Kỵ Thế Gia, tên là Kiêu Tiễn, trong đám đệ tử đời thứ ba của Kiêu Kỵ Thế Gia thì hắn rất xuất sắc.” Thang Nhàn nói cho Yến Thập Tam biết.

-“Hừ, Vãn Vân Tông có gì đặc biệt hơn người, không phải đều là nhờ sư tổ che chở sao?” Có một đệ tử của đại môn phái lạnh lùng nói.

Bọn họ làm như thế đều là do tông môn yêu cầu. Hiện tại Già Nhật Phái, Hóa Hải Thánh Địa, Hoàng Kim Thành cùng các môn phái khác, đều nghĩ cách để khơi mào mâu thuẫn, bọn hắn đang chờ Vãn Vân Tông bọn họ xuất thủ trước, bởi vì như vậy, thì bọn hắn mới có thể ra tay!

-“Đúng vậy, trước kia chẳng qua là một bàng chi của Triều Tịch Thánh Địa mà thôi, thế mà còn đi kiêu ngạo, cứ cho mình là thiên hạ đệ nhất phái.” Có người cười nói.

Lúc này, Kiêu Tiễn Kiêu Kỵ Thế Gia đang ngồi trên hổ sí, cũng cười to nói:”Nghe nói Chu Ngân Tuyết là đệ nhất thiên tài của Vãn Vân Tông, haha, một môn phái nhỏ như thế, cũng dám xưng là thiên tài sao, so với thiếu chủ bọn ta, thì vẫn chưa có cửa, thiếu chủ bọn ta mới đích thật là thiên tài!”

Những tên đệ tử này cười nhạo không ngừng, khiến cho đệ tử đang canh gác sơn môn tức giận vô cùng, Tả Hoa bọn hắn cũng tức giận không thôi.

-“Rất tốt, ta không tìm các ngươi gây chuyện, ngược lại các ngươi lại chọc lên đầu ta.” Yến Thập Tam nghe đối phương vũ nhục sư phụ hắn, hai mắt hắn không khỏi ngưng tụ lại, sờ lên càm, từ từ nói:”Làm thịt đám tôm tép để làm mồi nhắm rượu vậy.”


-“Ngươi, ngươi không nói đùa đấy chứ?” Yến Thập Tam nói thế, khiến cho đám người bọn Thang Nhàn càng thêm hoảng sợ.

Yến Thập Tam lẳng lặng nói:”Ta đánh tiên phong, Tả Hoa, Vương Mãnh, hai cánh, Thang đường chủ bộc hậu, diệt xong bọn hắn, lập tức trở về núi!”

-“Tốt, thế mới sản khoái.” Vừa nghe Yến Thập Tam nói thế, Vương Mãnh ngay lập tức lên tinh thần liền.

Tả Hoa và Thang Nhàn không giống hai người bọn họ, nhưng nhìn biểu hiện của Yến Thập Tam thì có vẻ như hắn không phải nói giỡn, đành phải lên tinh thần.

-“Tiểu tử, vừa nãy ngươi vừa nói cái gì?” Bốn người Yến Thập Tam đi ra, hai mắt Yến Thập Tam nhìn chằm chằm vào Kiêu Tiễn đang ngồi trên hổ sí.

-“Ôi, có tên đệ tử Vãn Vân Tông không phục rồi kìa, ta nói thiên tài đệ nhất Vãn Vân Tông các ngươi là một phế vật đấy, ngươi có ý kiến gì?” Kiêu Tiễn thấy bốn người Yến Thập Tam cũng không hề sợ hãi, cười to nói.

Những người khác xung quanh cũng cười ầm lên, có người còn nói:”Không phục thì sao, Vãn Vân Tông các ngươi một cái rắm cũng không dám thả nữa là!”

-“Rất xin lỗi, ta chính là đệ tử của đệ nhất thiên tài Vãn Vân Tông mà các ngươi nói, lời các ngươi nói, ta nghe không lọt tay.” Yến Thập Tam lẳng lặng nói.

Ở đây, không ít người bắt đầu cười ha ha, Kiêu Tiễn cuồng tiếu nói:”Ơ, sư phụ không dám ra, phải để đệ tử ra thay sao? Như thế nào, có muốn quỳ xuống cầu ta, kêu ta đừng nói lớn không?”

-“Ta ra để khiến các ngươi câm miệng lại.” Yến Thập Tam nở nụ cười, lời vừa dứt, hắn hét lớn:”Giết—” Ngay lập tức, Yến Thập Tam đem tốc độ tăng lên tối đa, đạt tới Mệnh Thổ Cảnh.

Vừa xông lên, hắn lấy “Ly Hỏa Phong Vân Tiên”, rồi thi triển “Bát Trảo Long Tiên”, nghe được một tiếng gào thét, trường tiên như lửa giận ngút trời, cùng cự long quét ngang qua mười tên đệ tử.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.