Đọc truyện Huyết Thư – Chương 20: Trời quang mây tạnh
Lương Đình Khôi quay lại nơi mình cất giấu chiếc hộp sắt, lấy ra tần ngần cầm trên tay, băn khoăn nghĩ ngợi.
Bây giờ đã tới thời điểm quyết định, chiếc tráp cần mang theo người để lúc cần thiết đưa ra cứu mạng Như Ngọc.
Nhưng có một vấn đề cần suy tính.
Nếu giấu chiếc tráp trong người thì không thể tránh khỏi bị người khác phát hiện vì kích thước không nhỏ, nhưng lại không thể khinh suất đem bỏ chỗ khác.
Nên giải quyết thế nào cho thỏa đáng ?
Suy đi tính lại, Lương Đình Khôi thấy chỉ còn cách là cứ giắt nó trong người nhưng không đến gần bất cứ ai, cứ đơn độc hành sự rồi sau đó sẽ tùy cơ ứng biến.
Tay cầm chiếc tráp, bất giác chàng nghĩ đến Thần Kiếm Giang Phong. Chính Giang sư bá mới là người chủ chân chính của huyết thư và chiếc tráp.
Thần Kiếm Giang Phong lúc lâm chung khi biết chàng đã may mắn có được cả Huyết Thư lẫn chiếc tráp và luyện thành Lôi Đình kiếm pháp đã nói rằng “Bây giờ thì lão phu có thể nhắm mắt được rồi !”, chứng tỏ vị Giang sư bá đã có ý di tặng lại cho chàng.
Như vậy Lương Đình Khôi cất giữ chiếc tráp chẳng thể coi là không chính đáng.
Lương Đình Khôi hiểu rằng Giang sư bá có ý như vậy cũng thực tâm, do hối hận mình đã hiểu lầm mà làm cho vị bái đệ phải hàm oan, nay biểu lộ nghĩa cử cuối cùng để tạ tội đã gây ra nổi oan khuất đó bằng cách di tặng lại cho bái đệ, tức sư phụ của chàng.
Mặc dù Huyết Thư đang ở trong tay Thiên Tinh Môn chủ, Lương Đình Khôi chỉ may mắn mới gặp được kỳ duyên được Thái Cực Lão Nhân tặng lại chứ không được Thần Kiếm Giang Phong trực tiếp di tặng, nhưng chỉ cần vị Giang sư bá có ý nguyện như thế cũng đáng trân trọng lắm rồi.
Tuy nhiên Lương Đình Khôi đã có chủ định là sau khi trở về quan ngoại, chàng sẽ trình bày lại tất cả với sư phụ và đề nghị với lão nhân gia tìm nhi tử hoặc truyền nhân của Thần Kiếm Giang sư bá giao lại chiếc tráp và bức Huyết Thư được Thái Cực Lão Nhân đã chép lại tặng cho chàng.
Còn một nghi vấn vẫn còn ám ảnh Lương Đình Khôi là Thần Kiếm Giang sư bá nói rằng cả Bạch Phát Tiên Bà cũng là người bị hại do chuyện hiểu lầm đó mà không nói rõ nguyên nhân bị hại.
Chàng cũng đã nêu nghi vấn này với Vong Hồn Nữ nhưng vẫn không được giải thích.
Lương Đình Khôi định hỏi thẳng Bạch Phát Tiên Bà để biết rõ nguyên do, tiếc rằng cả hai lần gặp đều không có cơ hội đề xuất.
Đành phải chờ đến khác, khi gặp lại nhất định chàng sẽ hỏi cho bằng được việc này.
Chàng luồn chiếc tráp vào trong áo, dùng dây lưng buộc kỹ lại rồi lao xuống núi.
O0o
Lương Đình Khôi cứ theo hướng Tây sục sạo khắp các hang cùng, ngõ hẻm nhưng chẳng thì được kết quả gì.
Đến gần trưa, chàng nghĩ rằng, nếu bây giờ mà Thiên Tinh Môn chủ đến theo lời hẹn mang cả như Ngọc thì không biết Bạch Phát tiên Bà và Vong Hồn Nữ sẽ đối phó bằng cách nào, vì trong người họ không có thiết tráp.
Bởi vậy chàng vội vã quay về thạch động.
Nhưng trước động khẫu vẫn yên tĩnh, chứng tỏ Thiên Tinh Môn chủ còn chưa đến, mà Lương Đình Khôi lại không muốn gặp hai vị nữ tiền bối đó vì, sợ họ phát hiện ra chiếc tráp ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, bởi thế cứ quanh quẩn ở khu vực phụ cận.
Nhưng quanh quẩn mãi rồi chẳng được tích sự gì, chàng quyết định tìm một chỗ kín đáo cách động khẫu không xa nằm ngã lưng chờ sự kiện phát sinh.
Lương Đình Khôi tin chắc rằng nhất định Thiên Tinh Môn chủ sẽ đáp ứng điều kiện của Bạch Phát Tiên Bà đích thân mang Như Ngọc đến đổi lấy chiếc hộp sắt, bởi vì suốt mấy chục năm hắn dốc hết tâm lực, hy sinh không biết bao nhiêu thủ hạ nhằm mục đích trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm thủ, nay gặp cơ hội muôn một đâu thề bỏ qua. Mặt khác, cả Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ đều không có chiếc hộp sắt đó, không biết họ định xử lý thế nào ?
Nếu không có hộp, đương nhiên Thiên Tinh Môn chủ không bao giờ chịu thả người.Trong khi đó Như Ngọc chẳng những bị bắt mà còn bị dùng ma pháp làm cho mất thần trí cho dù Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ bản lĩnh cao cường bao nhiêu cũng khó lòng mà cứu được nàng.
Đang lúc Lương Đình Khôi bần thần suy tính xem có nên đưa hộp cho Bạch Phát Tiên Bà để giải quyết tình thế khó khăn trước mắt hay không thì có một nhân ảnh từ phía Đông đang lao nhanh rề hướng thạch động.
Chỉ cần lướt mắt qua, chàng cũng nhận ra đó là Kim Đồng, trong lòng lập tức thấy khẩn trương hẳn lên.
Hai người đã ước với nhau bổ ra hai hướng để điều tra xem Như Ngọc bị đối phương giam giữ ở đâu, nếu phát hiện được tin tức gì là phải về ngay thạch động để thông báo.
Nay chỉ cần nhìn Kim Đồng phóng hay hộc tốc như vậy cũng đủ biết là hắn đã tìm ra manh mối chẳng nghi !
Nếu như vậy thì xem ra tình hình khả quan rồi, chỉ cần biết tung tích Như Ngọc, tin rằng với thân thủ của bốn người chẳng khó gì mà không cứu được.
Theo cách nghĩ của Lương Đình Khôi thì thủ phạm lấy cắp huyết thư năm xưa đã được xác định là Thiên Tinh Môn chủ . Chẳng cần nghi ngờ, nay muốn truy bắt hắn chỉ cần đột nhập vào Thiên Tinh môn là mọi việc sẽ được giải quyết.
Chàng vừa định giao chiếc hộp đi để vào trong thạch động cùng Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ thương lượng biện pháp giải cứu cho Như Ngọc thì chợt phát hiện thấy có thêm hai nhân ảnh nữa xuất hiện. Hai người một hắc một bạch thong thả đi về phía động khẫu.
Lúc ấy Lương Đình Khôi đã lấy chiếc hộp ra giấu vào một hốc đá sửa lại y phục cẩn thận vừa định đứng lên, thấy có người xuất hiện vội nép người lại nhìn, bỗng thấy cổ họng khô đi, hơi thở như ngừng lại.
Người đi trước là một lão nhân bận hắc bào, mặt bịt khăn đen chỉ chừa có đôi mắt, còn đi sau chính là Như Ngọc, vẫn ăn vận giống như hồi giả dạng Bạch Y Truy Hồn, chỉ là không mang mặt nạ để lộ dung nhan kiều diễm mê hồn !
Như thế là đối phương đã thực hiện lời ước đem người đến trao đổi, chỉ không biết Hắc y lão nhân có phải Thiên Tinh Môn chủ hay không ?
Hai người đến cách động khẫu chừng năm sáu trượng thì dừng lại vị trí này cách nơi Lương Đình Khôi ẩn nấp cũng xấp xỉ từng đó.
Thoạt tiên Lương Đình Khôi định lao ra phát kiếm trừng trị lão nhân kia để Như Ngọc chạy thoát nhưng lập tức từ bỏ ngay ý định nông nổi được Thiên Tinh Môn chủ đã cho người đứa con tin đến chỗ hẹn tất đã có kế hoạch chu toàn, không bao giờ để cho đối phương có cơ hội giải cứu một cách dễ dàng như thế.
Đây là thời điểm quyết định, nếu tính toán không cẩn thận để xảy ra điều gì sơ suất thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, vì thế cần phải cân nhắc thật kỹ lưỡng trước khi hành động để tránh mọi sai lầm đáng tiếc.
Lương Đình Khôi quan sát kỹ lại, nhận thấy vẻ mặt Như Ngọc như kẻ ngây dại, ánh mắt thất thần cũng như trước đã ở ngôi lều của lão thợ săn. Rõ rằng là nàng bị khống chế huyệt đạo hoặc bằng thủ thuật tà môn nào đó…
Bạch Phát Tiên Bà, Vong Hồn Nữ và Kim Đồng từ trong thạch động đi ra.
Song phương đứng đối diện cách nhau khoảng năm trượng.
Lương Đình Khôi chú mục ngưng thần quan sát, lòng hết sức khẩn trương chờ xem diễn biến tình hình.
Điều làm cho không khó hiểu là Vong Hồn Nữ ôm trên tay một bọc vải vuông vắn hình thù hoàn toàn giống chiếc hộp sắt mà chàng vừa giấu trong hốc đá.
Chẳng lẽ bà ta còn có một chiếc hộp sắt khác có công dụng dẫn giải Huyết Thư ?
Hoàn toàn không có khả năng, nhất định là Vong Hồn Nữ đã làm chiếc hộp giả, nhưng làm sao mà qua mặt được Thiên Tinh Môn chủ ?
Bạch Phát Tiên Bà cất tiếng, giọng lạnh như băng :
– Người kia có phải là Thiên Tinh Môn chủ không ?
Hắc y lão nhân đáp :
– Không sai, chính là bổn tọa !
– Môn chủ các hạ có thể biểu lộ diện mục thật của mình không ?
– Việc đó không cần thiết !
Bạch Phát Tiên Bà khiêu khích :
– Chẳng lẽ đường đường một vị Môn chủ của môn phái lớn nhất võ lâm như Thiên Tinh môn mà có điều chi phải lánh mặt thiên hạ ?
Hô hô hô
Hắc y lão nhân ngữa mặt cười vang một tràng dài rồi nói :
– Bùi Tố Mai ! Bổn tọa tới đây là theo lời ước của người, chỉ có mục đích đổi người lấy hộp, còn mọi việc khác miễn bàn !
Hắc y lão nhân bất chấp mọi sự khích bác từ chối thẳng thừng, chứng tỏ con người này quả là gian hùng, chỉ cần đạt tới mục đích mà chẳng cần đếm xỉa đến quy tắc lễ số cũng như mọi đạo nghĩa trên giang hồ.
Hiện tại thì Lương Đình Khôi đã biết rõ mục đích chủ yếu của Bạch Phát Tiên Bà là vạch trần bộ mặt thật của Thiên Tinh Môn chủ để xem thủ phạm ngày xưa đã đánh cắp Huyết Thư rốt cuộc là nhân vật nào.
Kế hoạch đó lẽ ra đã thành công, vì chỉ cần làm Thiên Tinh Môn chủ tin rằng họ đang giữ chiếc hộp cố thủ trong thạch động thì trước sau gì hắn cũng xuất hiện.
Nào ngờ kế hoạch đang tiến triển thuận lợi, Thiên Tinh Môn chủ đã dốc hết chủ lực vây hảm thạch động và chính hắn sắp buộc phải hiện thân thì xảy ra biến cố rất phức tạp là Như Ngọc bị bắt làm con tin làm cho kế hoạch bị phá sản.
Nay con tin bị khống chế, vật trong tay Vong Hồn Nữ nhất định là vật gỉa chẳng dễ gì đánh lừa được đối phương, tình hình xem chừng đã trở nên nghiêm trọng, tính mạng của Như ngọc đang bị đe dọa.
Lương Đình Khôi thấy rằng tình thế đã bắt buộc mình phải lộ diện.
Vong Hồn Nữ trầm giọng nói :
– Được, chúng ta bắt đầu trao đổi, những việc khác sẽ bàn sau.
Rồi giơ cao cái bọc lên, tiếp :
– Hộp sắt đã ở đây, Môn chủ hãy thả người ra !
Dứt lời bước lên hai bước.
Lương Đình Khôi nghĩ thầm :
– Như Ngọc bị bắt trong hoàn cảnh bất ngờ, và biến cố cũng phát sinh chưa lâu. Trong núi không có khả năng làm giả một chiếc hộp giống hệt như thế được. Vậy trong bọc chứa đựng vật gì ? Đương nhiên Thiên Tinh Môn chủ chỉ thả người sau khi đã kiểm chứng cẩn thận, chỉ cần mở bao ra là sự việc bị bộc trần ngay…
Quả nhiên chàng đoán không lầm,Thiên Tinh Môn chủ cười giảo hoạt nói :
– Trước khi bàn đến chuyện trao đổi, bổn tọa cần kiểm tra lại chiếc hộp xem thật giả ra sao đã !
Bạch Phát Tiên Bà hỏi :
– Kiểm tra cách nào ?
Thiên Tinh Môn chủ chỉ tay sang Kim Đồng đáp :
– Tiểu tử này sẽ mang chiếc hộp đi sang bên tả ba trượng…
Lại chỉ sang Như Ngọc nói tiếp :
– Còn con tin đi sang bên hữu cũng với cự li đó, còn hai ngươi thì vẫn đứng nguyên vị trí. Chờ khi bổn tọa kiểm nghiệm chiếc hộp xong, nếu thất đúng thì các ngươi mới được nhận người, còn bổn tọa mang vật đi, thế là xong việc !
Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ nhìn nhau, thấp giọng giao đàm một lúc sau khi thống nhất ý kiến xong, Bạch Phát Tiên Bà cao giọng nói :
– Thôi được, cứ theo lời ngươi mà tiến hành.
Vong Hồn Nữ giao bọc vải cho Kim Đồng, thiếu niên cầm lấy đi tới vị trí mà Thiên Tinh Môn chủ đã chỉ định, nơi đó chỉ cách Lương Đình Khôi đang ẩn thân chỉ có hai trượng.
Thiên Tinh Môn chủ nói với Như Ngọc mấy câu, sau đó thấy nàng từ từ đi qua phía bên hữu ba trượng thì dừng lại.
Lúc này năm người đứng thành hình tứ giác, một người chiếm một góc hướng mặt vào nhau, chỉ riêng Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ hai người đứng với nhau một chỗ trước động khẫu.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng, mặc dù không nói ra nhưng ai cúng đang tính toán kế hoạch hành động của mình và dự liệu những bất trắc có thể xảy ra, chỉ riêng Như Ngọc là vẻ mặt vẫn ngơ ngác giống như mọi việc diễn ra xung quanh chẳng ảnh hưởng gì đến mình.
Khoảng cách giữa bốn người rất đều nhau. Từ Thiên Tinh Môn chủ đến Kim Đồng cũng bằng từ Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ đến chỗ Như Ngọc. Nếu trong khi Thiên Tinh Môn chủ đi về phía Kim Đồng mà Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ thừa cơ giải thoát Như Ngọc là việc rất dễ dàng, nhưng lúc đó Kim Đồng không thể tránh khỏi bị Thiên Tinh Môn chủ uy hiếp.
Lương Đình Khôi không hiểu quan hệ giữa Kim Đồng với những người kia thế nào mà hắn lại mạo hiểm tính mạng mình vì lợi ích của họ như thế ?
Trừ Kim Đồng và Như Ngọc đến vị trí mới được quy định cho mình, chưa ai có hành động gì.
Bạch Phát Tiên Bà bỗng cất tiếng gọi :
– Như Ngọc !
Như Ngọc không trả lời, chỉ nhìn sư phụ bằng ánh mắt lãnh đạm giống như không nghe thấy gì cả vậy.
Lương Đình Khôi vô cùng lo lắng.
Ngay đến sư phụ mình mà Như Ngọc vẫn không nhận ra chứng tỏ thần trí cô ta hoàn toàn mê thất.
Chàng có nghe nói đến nhiều loại dược vật và một số thủ pháp làm người ta quên đi bản thân và tất cả những người từng gần gũi với mình, lúc đó người bị hại chỉ còn nghe lệnh kẻ khống chế mình mà thôi.
Nếu tình hình như vậy thì rất có khả năng Như Ngọc sẽ phản kháng lại bất cứ ai định cứu mình, tình thế sẽ trở nên hết sức khó giải quyết.
Bây giờ thì Lương Đình Khôi đã hiểu vì sao Thiên Tinh Môn chủ không mang theo thủ hạ mà thái độ vẫn ung dung tự tin như thế.
Bạch Phát Tiên Bà đề xuất điều kiện :
– Môn chủ các hạ ! Trước hết người hãy giải trừ cấm chế cho Như Ngọc đã !
Giọng bà ta run run lộ vẻ kích động.
Thiên Tinh Môn chủ lắc đầu :
– Không cần đâu ! Với bản lĩnh của Đệ nhất quái thủ ngoạn đao thì đó không phải là việc khó !
– Chẳng lẽ các hạ hoài nghi chúng ta…
Thiên Tinh Môn chủ ngắt lời :
– Bổn tọa không hoài nghi gì cả, nhưng đó là vấn đề nguyên tắc. Cuộc trao đổi phải được tiến hành một cách công bằng, trước khi chiếc hộp chưa được chứng minh là thật, bổn tọa há để các người nắm đằng chui ?
Bạch Phát Tiên Bà cười nhạt hỏi :
– Chiếc hộp sao còn giả được ?
– Còn chưa biết !
Bạch Phát Tiên Bà đành nhượng bộ :
– Thôi được, đành theo ý các hạ vậy !
Thiên Tinh Môn chủ bắt đầu đi về phía Kim Đồng.
Chờ đối phương đến cách mình một trượng, Kim Đồng bỗng giương cao bọc vải nói :
– Môn chủ, bắt lấy !
Vừa nói, hắn vừa vứt cái bọc về phía Thiên Tinh Môn chủ rồi nhãy lùi lại.
Thiên Tinh Môn chủ đưa tay gạt bọc vải rơi xuống đất, gầm lên :
– Các ngươi dám…
Từ trong bọc vải lăn ra một miếng gỗ vuông màu đen, tuy hình thù và màu sắc tương đối giống chiếc hộp sắt mà Lương Đình Khôi đang giữ nhưng chỉ nhìn qua cũng biết là nó được làm bằng gỗ và dùng than củi quét lên.
Vong Hồn Nữ lao thẳng tới Thiên Tinh Môn chủ, hai tay áo phất liên tục phát kim châm đoạt mệnh, tới tấp vào đối phương.
Cùng lúc đó Bạch Phát Tiên Bà bổ về phía ái đồ và điều mà Lương Đình Khôi lo lắng đã xảy ra. Như Ngóc rút trong tay áo ra một ngọn chủy đao nhằm sự phụ mình công kích, thế là giữa hai sư đồ xảy ra một cuộc chiến.
Thiên Tinh Môn chủ cũng phất tay áo chấn lạc Kim châm đoạt mệnh nhưng không phản công, nhún mình lao vút ra khỏi hiện trường, chỉ chớp mắt đã mất đi tích ảnh.
Vong Hồn Nữ và Kim Đồng không chút chậm trễ lập tức phi thân đuổi theo.
Nói thì chậm, nhưng tất cả những hành động đó được tiến hành đồng thời và diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Lương Đình Khôi hết sức lo lắng cho tình cảnh của Như Ngọc nên vội vàng lao tới chỗ hai sư đồ đang ác chiến.
Như Ngọc như đã phát cuồng nhằm sư phụ mình công kích dử dội, không tiếc sử dụng chiêu sát thủ.
Còn Bạch Phát Tiên Bà vì đã biết ái đồ bị mê thất thần trí chỉ là hành động theo bản tính mà thôi, trong lòng hết sức thương xót chỉ tránh chiêu mà không hoàn thủ, bởi vậy không sao khống chế được Như Ngọc.
Lương Đình Khôi đã từng đối phó với hành động như vậy của Như Ngọc nên đã có kinh nghiệm, lập tức xuất kiếm xông vào vòng chiến.
Bạch Phát Tiên Bà kêu lên :
– Ngươi hãy cẩn thận đừng làm nó bị thương !
Lương Đình Khôi trả lời nhanh :
– Tiền bối yên tâm !
Rồi thừa cơ Như Ngọc còn bận đối phó với sư phụ, chàng phát nhanh một kiếm đánh bay ngọn chủy đao khỏi tay nàng.
Bạch Phát Tiên Bà không bỏ lỡ cơ hội, liền chộp lấy uyển mạch ái đồ rồi điểm nhanh ra một chỉ.
Trường giao đấu tới đây kết thúc.
Bạch Phát Tiên Bà gấp giọng nói với Lương Đình Khôi :
– Tu La Kiếm ! Việc của Như Ngọc để lão thân xử lý cho. Ngươi hãy chạy nhanh trợ lực với Vong Hồn Nữ và Kim Đồng đi ! Ta đoán rằng người của Thiên Tinh môn thế nào cũng bố trí ở bên ngoài, hãy cẩn thận !
Lương Đình Khôi không cần suy nghĩ liền trở lại nơi mình vừa nấp lấy chiếc hộp nhét vội vào trong ngực áo rồi nhằm hướng ba người vừa đi khuất phóng mình truy theo.
O0o
Lương Đình Khôi chạy được chừng nửa dặm thì chợt nghe trong một khu rừng rậm có tiếng người rên rỉ, không chút chần chừ liền đâm bổ tới.
Đưa mắt nhìn vào một bụi cây nơi phát ra tiếng rên khẽ, Lương Đình Khôi bỗng giật mình khi trông thấy Kim Đồng nằm bệt trong đám lá, da mặt tái ngắt, máu rỉ ra từ khóe miệng hoen đỏ cả một bên má còn tiếp tục chảy xuống vai.
Chàng gấp giọng hỏi :
– Kim Đồng ! Ngươi sao thế ?
Kim Đồng khó nhọc đáp, giọng ngắt quãng :
– Lương đại ca… Đến vừa kịp… Hãy mau…
Lương Đình Khôi tỏ vẻ quan thiết :
– Thương thế ngươi…
– Không sao… Tiểu đệ… Chưa chết đâu ! Chạy nhanh… Sang mé tả… Vong Hồn Nữ tiền bối không đối phó nổi… Hãy nhanh lên !
Lương Đình Khôi lo lắng hỏi :
– Ngươi thật không việc gì chứ ?
– Tiểu đệ không sao đâu mà !
Kim Đồng chợt “à” một tiếng cố sức nhổm người lên nói tiếp :
– Lương Đình Khôi ! Có chuyện này… Đại ca còn nhớ lần trước. Lương đại ca thua cuộc tiểu đệ…
Lương Đình Khôi gấp giọng :
– Đúng thế, nhưng sao ?
– Bây giờ là lúc đại ca phải thực hiện điều kiện đó…
– Được, nói đi !
– Giết… Thiên Tinh Môn chủ !
Lương Đình Khôi gật gật đầu nói :
– Ta nhất định sẽ làm. Nhưng bây giờ hãy để ta kiểm tra thương thế của ngươi xem có nặng không…
Kim Đồng gượng ngồi lên được, nghiến răng nói :
– Không cần đâu ! Đại ca đi nhanh lên, không thì Vong Hồn Nữ tiền bối nguy mất !
Lương Đình Khôi đành lùi khỏi lùm cây nhằm hướng tả vận hết thân pháp xuyên rừng mà chạy.
Lại thêm chừng nửa dặm nữa, chàng bỗng nghe một tràng cuồng tiếu vang lên phía trước không xa.
Lương Đình Khôi nhận ra ngay thanh âm của Thiên Tinh Môn chủ, liền xác định phương hướng, gia tăng tốc độ lao tới.
Chỉ lát sau, chàng đã tới gần hiện trường, chỉ thấy Vong Hồn Nữ và Thiên Tinh Môn chủ đứng đối mặt nhau giữa vòng vây của năm sau cao thủ của Thiên Tinh Môn, trên ngực áo đền có tới hai hoặc ba ngôi sao màu vàng, chứng tỏ đều là đệ tử cao cấp ngoài ra còn có ba tên nằm bất động, chắc đã chết bởi kim châm đoạt mệnh của Vong Hồn Nữ.
Lương Đình Khôi nhận thấy trong số năm cao thủ của Thiên Tinh Môn có tên Tổng đàn Hộ pháp Thẩm Thời Anh, và một trong ba tên đã chết có lão đầu trọc Lãnh đội Thiên Tinh vệ đội Khâu Tử Cửu.
Như vậy Thiên Tinh Môn chủ hầu như đã dốc hết lực lượng tinh tráng tới đây với cố gắng cuối cùng để cướp đoạt lấy chiếc hộp, đủ biết việc đó đối với hắn có tầm quan trọng đến mức nào.
Lương Đình Khôi lùi lại ẩn trong lùm cây quan sát.
Chỉ thấy hai ánh mắt tàn độc phát ra từ bộ mặt trùm kín của Thiên Tinh Môn chủ, giọng hắn phát ra cũng độc địa không kém :
– Bồ Vân Anh ! Ngươi chỉ có một cơ hội cuối cùng là phải giao chiếc hộp ra mới cứu được nha đầu Như Ngọc mà thôi, nếu không chỉ trong vòng ngày hôm nay nó sẽ đi theo tiên tốt.Các ngươi dù có cầu đến thần tiên cũng không cứu được nó đâu !
Lương Đình Khôi bấy giờ mới biết Vong Hồn Nữ tên là Bồ Vân Anh.
Vong Hồn Nữ nghe gọi đích danh, kinh dị hỏi :
– Ngươi là… Ngươi là…
Thiên Tinh Môn chủ ngắt lời :
– Ngươi không cần biết ta là ai ! Chỉ biết rằng hiện tại ngươi chỉ còn hai cách lựa chọn, một là hy sinh cả bản thân cùng với ái đồ của Bùi Tố Mai nghĩa thư ngươi, hai là giao ra chiếc hộp.
Vong Hồn Nữ nghiến răng nói :
– Ngươi thật là đê tiện !
Thiên Tinh Môn chủ cười hắc hắc nói :
– Vậy các ngươi không đê tiện hay sao ? Dùng cái hộp gỗ hòng đánh lừa bổn tọa, chẳng những ti tiện mà còn quá ấu trĩ !
– Nhưng chiếc hộp đích thực là đã mất…
– Bổn tọa không tin. Các ngươi chắc đã thừa biết rằng nếu không có Huyết Thư, chiếc hộp đó chỉ là cục sắt rỉ chẳng có tác dụng gì !
Vong Hồn Nữ nghiến răng hỏi :
– Bây giờ sau tất cả những gì mà ngươi đã tự mình biểu lộ ra, ngươi không thể phủ nhận chính là kẻ đã lấy trộm Huyết Thư hơn hai mươi năm trước…
Thiên Tinh Môn thẳng thắn nói :
– Bổn tọa không phủ nhận !
Vong Hồn Nữ thở dốc mấy hơi rồi hỏi :
– Ngươi là ai ?
Thiên Tinh Môn chủ cười nhạt đáp :
– Việc đó ngươi không cần biết ! Hiện tại ngươi chỉ còn một cách tự cứu là giao chiếc hộp ra !
Vong Hồn Nữ chừng như chân khí đã hao tổn không ít, ngực phập phồng thở một lúc rồi phẫn uất nói :
– Quân đê tiện ! Nếu ngươi…
Thiên Tinh Môn chủ mặt lạnh tanh hỏi :
– Ngươi làm được gì chứ ?
Vong Hồn Nữ rít lên :
– Ta thề huyết tẩy Thiên Tinh Môn !
Thiên Tinh Môn chủ ngữa mặt cười to một tràng rồi nói :
– Các ngươi không đủ bản lĩnh làm việc đó đâu ! Chỉ sợ tự cứu lấy mình còn không làm nổi.
Rồi vẻ một hắn bỗng lạnh tanh hỏi :
– Ngươi còn vọng tưởng có thể sống sót mà thoát khỏi được đây sao ? Chỉ trừ làm theo lời bổn tọa…
Lương Đình Khôi thấy mình không thể ẩn mình được nữa, liền móc chiếc hộp ra giấu vào một hốc cây rồi bước ra chiến trường.
Tên Tổng đàn Hộ pháp Thẩm Thời Anh đứng gần nhất nên phát hiện trước tiên, liền quát hỏi :
– Ai !
Lập tức cả bảy cặp mắt cùng hướng về phía Lương Đình Khôi.
Thiên Tinh Môn chủ trấn tĩnh trước tiên, cười nói :
– Thì ra là Tu La Kiếm !
Rồi khoát tay ra lệnh ho bọn thuộc hạ :
– Các ngươi cứ để mặc cho hắn vào !
Lương Đình Khôi ngang nhiên bước vào giữa vòng người tới đứng đối điện với Thiên Tinh Môn chủ.
Vong Hồn Nữ nhận ra Lương Đình Khôi, trong lòng rất ngạc nhiên nhưng cũng yên tâm không ít.
Thiên Tinh Môn chủ tắt ngay nụ cười, hằn giọng hỏi :
– Tu La Kiếm ! Tại sao ngươi cố tình chọc tay vào việc của bổn tọa ?
Lương Đình Khôi đáp :
– Tại hạ dù không muốn chọc tay vào cũng không được !
– Vì sao ?
– Đương nhiên phải có lý do !
Không biết trong tấm vải bịt kín, sắc mặt của Thiên Tinh Môn chủ có biểu hiện gì, chỉ thấy ánh mắt lão ta hiện đầy sát cơ .
Tuy vậy giọng nói lão ta còn giữ được vẻ trấn tĩnh :
– Tu La Kiếm ! Ngươi chớ ỷ vào kiếm pháp…
Lương Đình Khôi đáp lại :
– Tại hạ chỉ dựa vào hai chữ “công lý” !
Thiên Tinh Môn chủ rít lên :
– Rốt cuộc là ngươi muốn gì ? Nếu ngươi cũng muốn mạo hiểm sinh mạng để tranh đoạt chiếc hộp…
Lương Đình Khôi ngắt lời :
– Tại hạ không ấu trĩ thế đâu ! Hiện tại cả các hạ, Vong Hồn Nữ tiền bối và tại hạ đều biết rằng chỉ riêng bản thân chiếc hộp sắt là vô giá trị ! Nó chỉ có giá trị với các hạ, người đã có trong tay pho Huyết Thư hơn hai mươi năm về trước…
Nghe câu đó, chẳng những Thiên Tinh Môn chủ lộ vẻ kinh hoàng mà ngay cả Vong Hồn Nữ cũng sững sốt.
Lương Đình Khôi như không để ý đến thái độ của đối phương, thản nhiên nói tiếp :
– Bây giờ tại há muốn chơi với các hạ một ván cuộc nhỏ…
Thiên Tinh Môn chủ buột miệng hỏi :
– Điều kiện thế nào ?
Giọng Lương Đình Khôi hết sức trầm tĩnh, giống như người ta đang nói về một sinh hoạt bình thường nào đó :
– Bây giờ hai chúng ta tiến hành một cuộc quyết đấu. Nếu ai còn sống sẽ lấy được chiếc hộp sắt mà các hạ từng hy sinh hàng trăm mạng người để giành cho bằng được nó…
Thiên Tinh Môn chủ chợt thấy tâm thần rúng động, thốt lên :
– Lấy hộp sắt đánh cuộc !
Ngay cả Vong Hồn Nữ cũng đưa mắt kinh ngạc nhìn Lương Đình Khôi, không biết chàng nói vậy có ý gì, và câu đó là thật hay giả.
Lương Đình Khôi đột nhiên đưa ra đề xuất đó vì ở hiện trường lực lượng của Thiên Tinh môn không ít, trong lúc đó Vong Hồn Nữ hình như đã kiệt sức, nếu lúc này chàng quyết đấu với Thiên Tinh Môn chủ, chỉ e Vong Hồn Nữ khó lòng đối phó nổi với năm cao thủ còn lại của Thiên Tinh Môn.
Không thể coi thường những cao thủ này, chỉ riêng Tổng đàn Hộ pháp Thẩm Thời Anh đã giao đấu với Phó bang chủ Hắc Hổ bang Biện Trung Lương tới gần hai trăm chiêu đủ thấy thân thủ đã vào hàng thượng thặng.
Hơn nữa Lương Đình Khôi đã từng qua chiêu với ba tên chức vị không hơn bọn đang có mặt ở hiện trường mà suốt một canh giờ vẫn không thắng nổi, đủ thấy tình trạng Vong Hồn Nữ hiện tại không còn cơ may nào thoát hiểm.
Ngoài ra Kim Đồng đang bị thương ở phía sau không biết tình hình thế nào, nếu cuộc đấu kéo dài thì cho dù chàng giành được phần thắng cũng không đủ sức bảo vệ Vong Hồn Nữ và Kim Đồng được.
Vì suy tính đến hậu quả trên, Lương Đình Khôi đành mạo hiểm đề xuất đến chiếc hộp.
Chàng gật đầu nói :
– Không sai ! Tại hạ trịnh trọng nhắc lại nếu ai sống sót khỏi cuộc quyết đấu này sẽ là chủ chiếc hộp đó !
Quả nhiên không ngoài ý liệu của chàng, Thiên Tinh Môn chủ vội nói :
– Khẩu thiệt vô bằng ? Muốn được bổn tọa tin thì trước hết ngươi cứ đưa chiếc hộp ra chứng minh đã !
Lương Đình Khôi gật đầu :
– Có thể !
Dứt lời quay lại hốc cây lấy chiếc hộp quay vào vòng người, vẫn cầm trong tay nói :
– Chiếc hộp này chắc không giả chứ ?
Ô…
Vong Hồn Nữ vừa trông thấy chiếc hộp đã kêu lên.
Ánh mắt Thiên Tinh Môn chủ lộ vẻ tham lam chẳng ngờ chiếc hộp mà lão dốc hết tâm trí, hy sinh cả trăm thủ hạ vẫn không đoạt được bây giờ đang ở ngay trước mặt !
Cả năm tên đệ tử của Thiên Tinh môn cũng chằm chằm nhìn vào chiếc hộp không rời mắt.
Vong Hồn Nữ cất giọng run run hỏi :
– Tu La Kiếm ! Ngươi làm thế nào mà lấy được nó ?
Lương Đình Khôi đáp :
– Tại hạ tình cờ thấy nó nằm tênh hênh giữa tầng trên thạch động nên chỉ tiện tay cầm lấy, không ngờ chỉ vì chiếc hộp sắt rỉ này mà Thiên Tinh Môn chủ đã bất chấp mọi thủ đoạn để tranh đoạt, chẳng tiếc hàng trăm sinh mệnh của thuộc hạ… Xin phiền Bồ tiền bối xác định lại…
Vong Hồn Nữ chầm chằm nhìn chiếc hộp, “à” một tiếng…
Lương Đình Khôi bước gần lại, hỏi :
– Thế nào ?
Chợt thấy Thiên Tinh Môn chủ lách mình tới trước, nhanh đến nổi Lương Đình Khôi không kịp nẩy sinh ý niệm, liền nghe Vong Hồn Nữ rên lên một tiếng người lệch hẳn xuống !
Lương Đình Khôi vội nhét chiếc hộp vào người, tay phải phàm tốc rút kiếm ra, nghiến răng nói :
– Ngươi dám…
Thiên Tinh Môn chủ xua tay nói :
– Đừng lo ! Bổn tọa chỉ tạm thời cần Bồ Vân Anh ngủ một giấc ngắn để tránh xảy ra trường hợp bất trắc thôi ! Trong canh bạc này không nên để cô ta biết, ngươi cho rằng như thế có đúng không ?
Lương Đình Khôi nhìn lại, thấy Vong Hồn Nữ nhắm mắt nằm thiêm thiếp nhưng hơi thở vẫn đều mới tin rằng bà ta chỉ bị mê đi thôi, có lẽ bị điểm phải Thùy huyệt.
Qua đó càng thấy rõ Thiên Tinh Môn chủ tâm cơ thật đáng sợ, hành sự hết sức cẩn mật chu đáo…
Hơn nữa, với thân thủ như Vong Hồn Nữ mà đối phương chỉ cần một chỉ đã khống chế được, chứng tỏ rằng bản lĩnh của tên này đã tới mức xuất thần nhập hóa, chẳng thể xem thường.
Năm tên cao thủ của Thiên Tinh Môn khép vòng vây lại, kiếm lăm lăm trong tay dán mắt nhìn vào đấu trường không nói một lời.
Lương Đình Khôi quét mắt nhìn chúng, nói :
– Thiên Tinh Môn chủ các hạ làm thế là không công bằng !
– Vì sao ?
– Đã nói rằng đây là cuộc quyết đấu nếu đã không cần người làm chứng thì ngay cả quý thuộc…
Thiên Tinh Môn chủ hiểu ý, gật đầu nói :
– Bổn tọa chỉ làm như thế vì không muốn để Bồ Vân Anh can dự vào việc của chúng ta thôi, ngươi đã muốn thế…
Rồi khoát tay ra lệnh cho năm tên thủ hạ :
– Các ngươi lui ra mười trượng !
Bọn cao thủ của Thiên Tinh môn răm rắp tuân lệnh, cả năm tên đo Tổng đàn Hộ pháp Thẩm Thời Anh dẫn đầu mang theo cả thi thể ba tên đồng bọn lùi xa mười trượng nhìn vào.
Mục đích của Lương Đình Khôi chỉ là bảo đảm an toàn cho Vong Hồn Nữ nên thấy vậy cũng yên tâm nói :
– Bây giờ chiếc hộp đã được xác nhận là không giả, chỉ cần các hạ thắng được là toàn quyền sở hữu nó. Hãy chuẩn bị đi !
Thiên Tinh Môn chủ rút ra một con đao giấu trong y bào, vỏ và chui đao được chạm khắc rất công phu và đính nhiều viên châu ngọc lóng lánh…
Lương Đình Khôi kinh dị kêu lên :
– Các hạ là Phương lão đầu đã đóng giả thợ săn ư ?
Thiên Tinh Mồn chủ cười to đáp :
– Bổn tọa không phủ nhận !
– Nhất định các hạ cũng không phải họ Phương ?
– Đương nhiên !
– Nếu vậy các hạ là ai ?
– Ngươi không cần hỏi ! Nếu sau trần đấu này ngươi còn sống được thì chẳng lo gì không biết ta là ai. Nào ! Bây giờ chúng ta tốc chiến tốc thắng !
Vừa dứt tiếng đã rút phắt bảo đao cầm tay.
Có lẻ hắn lo Bạch Phát Tiên Bà sẽ nhanh chóng tới đây, đối với mình sẽ bất lợi nên vội vàng như thế.
Lương Đình Khôi cố loại hết mọi tạp niệm khỏi đầu mình.
Cuộc chiến này chàng phải thắng chứ không được phép thua bởi vì nếu thất bại, mọi chuyện sẽ chấm dứt, kể cả tính mạng.
Song phương tiến vào vị trí xuất thủ, thi triển thủ thế.
Lương Đình Khôi nhẩm qua trong đầu một lượt, hoàn chỉnh chiêu kiếm ghi trong Huyết Thư, công lực vận tới đỉnh điểm vào tay kiếm.
Đây là vấn đề sinh tử hơn nữa còn đại diện cho hai thế lực đối lập trên võ lâm : chính thắng tà hay tà ác sẽ trở thành bá đạo ?
Bởi thế Lương Đình Khôi quyết định phát huy hết uy lực của Lôi Đình kiếm pháp, chỉ một chiêu toàn thắng. Ánh kiếm, ánh đao phản xạ ánh nắng chiều tà ngầm chứa sát cơ, không gian dường như ngưng kết lại.
Chỉ còn đao kiếm, bản ngã không còn tồn tại vì toàn bộ tâm lực của con người đã dồn hết vào binh khí, ngay cả ý niệm cũng không, nếu có thì chỉ tồn tại một ý niệm duy nhất : đối phương phải bị giết dưới đao kiếm của mình.
Điều gì phải đến nhất định sẽ đến !
Một tiếng thét phát ra đồng thời từ miệng hai đối thủ, ánh đao kiếm cũng nhất loạt lóe lên, còn ngắn và nhanh hơn cả tia chớp rồi tắt ngay, không sao kịp nhận thấy, chỉ có thể hình dung ra mà thôi.
Tiếp đó là tiếng rên sầu muộn.
Trường kiếm của Lương Đình Khôi cắm vào ngực trái đối phương sâu chừng nửa thước như cương cứng lại trong tư thế đó. Thân ảnh Thiên Tinh Môn chủ hơi chồm tới trước thanh bảo đao hơi chếch xuống, vẫn được giữ chặt trong tay.
Cả năm tên cao thủ của Thiên Tinh môn cùng bật lên một tiếng kêu kinh hoàng, không tự chủ lao lên ba bước nhưng dừng phắt lại ngay, rồi tay vẫn cầm chặt kiếm, hoảng hốt quay đầu chạy trốn, không cần biết Môn chủ sống chết ra sao, cũng chẳng buồn ngó ngàng gì đến thi thể của ba tên đồng bọn.
Một người xuất hiện sau lưng Lương Đình Khôi, chính là Bạch Phát Tiên Bà !
Không ai nghĩ đến chuyện đuổi theo bọn người của Thiên Tinh môn.
Bạch Phát Tiên Bà bước đến giật tấm khăn trùm mặt Thiên Tinh Môn chủ, chợt “à” lên một tiếng rồi run rẩy lùi lại, mắt đờ đẫn nhìn khuôn mặt trắng trẻo với chòm râu dê của Thiên Tinh Môn chủ vừa lộ ra, khóe miệng giật giật không nói nên lời.
Hai mắt Thiên Tinh Môn chủ như lồi hẳn ra, những thớ thịt trên mặt giật giật, không nhìn Lương Đình Khôi mà nhìn sang Bạch Phát Tiên Bà.
Lương Đình Khôi vẫn giữ nguyên thanh kiếm, vì chàng biết rằng chỉ cần rút ra là Thiên Tinh Môn chủ đoạn khí ngay, trong lòng đầy ngờ vực nhưng không hỏi vì biết rằng tất cả sẽ được lý giải ngay bây giờ.
Bạch Phát Tiên Bà trấn tĩnh lại nhưng vẫn chưa hết run, nghiến răng nói :
– Từ Hán Văn ! Thật không ngờ lại chính là ngươi !
Lương Đình Khôi hơi ngạc nhiên vì chưa từng nghe nói đến danh hiệu này.
Bạch Phát Tiên Bà nói tiếp :
– Thì ra ngày xưa ngươi đánh tráo huyết thư xong đã tự phao tin mình đã chết… Ngươi… Thật là lòng lang dạ thú, tàn hại…
Bà ta đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn sang Vong Hồn Nữ.
Thiên Tinh Môn chủ run lên, há miệng định nói gì nhưng chỉ có máu và bọt trào ra, không phát được thành tiếng.
Bạch Phát Tiên Bà hỏi :
– Từ Hán Văn ! Nói đi, giải cấm chế cho Như Ngọc bằng cách nào ?
Thiên Tinh Môn chủ cố sức nhưng vẫn không nói được.
Bạch Phát Tiên Bà nói tiếp :
– Từ Hán Văn ! Tổ sư sẽ không bao giờ dung thứ cho ngươi ! Ngươi… Nghịch thiên đạo, trái võ đạo, chỉ biết lợi cho riêng mình, nhân thần cùng oán ! Nói nhanh, làm thế nào để giải cấm chế cho Như Ngọc ?
Thiên Tinh Môn chủ hớp hớp mấy hơi khẫu khí, cuối cùng nói được mấy tiếng :
– Tẩy huyệt tĩnh mạch…
Máu từ miệng lão lại trào ra, những vẫn cố sức nói thêm :
– Đó là thiên… Ý !
Rồi thở hắt ra một hơi cuối cùng, ngoéo đầu xuống.
Lương Đình Khôi biết đối phương đã chết liền rút kiếm ra.
Thiên Tinh Môn chủ ngã ngữa xuống bất động, nhưng hai mắt vẫn trợn trừng.
Vị Môn chủ của một đại môn phái đã kết thúc cuộc đời như thế, có lẽ cũng tỉnh giấc mộng trở thành thiên hạ đệ nhất kiếm thủ !
Bạch Phát Tiên Bà vẫn nhìn chằm chằm vào mặt tử thi.
Lương Đình Khôi thấy trong lòng vẫn mơ hồ, biết rằng tới đây mọi việc sẽ được làm sáng tỏ nhưng đối với chàng chưa có điều bí ẩn nào được giải thích, ngoại trừ một cái tên xa lạ Từ Hán Văn.
Bạch Phát Tiên Bà bước đến gần Vong Hồn Nữ, do dự một lát mới cúi xuống kiểm tra huyệt đạo bà ta rồi điểm xuất hai chỉ .
Vong Hồn Nữ mở mắt ngồi dậy, ngơ ngác hỏi :
– Đại thư…
Bạch Phát Tiên Bà dịu giọng :
– Lão muội, bây giờ đừng nên nói gì nữa cả ?
Vong Hồn Nữ đứng lên bước lại gần tử thi Thiên Tinh Môn chủ, mặt chợt tái mét đi, miệng lắp bắp :
– Đại thư… Chẳng lẽ… Là hắn…
Bạch phát Tiên Bà đáp :
– Không sai ! Chính là hắn ! Diện mạo có thay đổi nhưng còn nhận ra được, nhất là thanh đao…
Vong Hồn Nữ loạng choạng như không đứng vững, vẻ mặt khác hẳn đi. Miệng lẩm bẩm rằng :
– Thật không ngờ… Đến nằm mộng cũng không ngờ…
Tới đó nước mắt chợt ứa ra.
Bạch Phát Tiên Bà buông lời an ủi :
– Lão muội, hãy trấn tĩnh lại đi !
Rồi quay sang Lương Đình Khôi nói :
– Tu La Kiếm ! Hãy nhanh về thạch động, Như Ngọc hiện không có ai trông coi.
Lương Đình Khôi ngập ngừng nói :
– Vãn bối…
Bạch Phát Tiên Bà ngắt lời, giục :
– Đi nhanh đi !
Lương Đình Khôi biết rằng Bạch Phát Tiên Bà mượn cớ để không cho mình biết chuyện riêng tư giữa hai người này và nhất định có liên quan đến Thiên Tinh Môn chủ Từ Hán Văn, nhưng lòng cũng đang lo lắng cho Như Ngọc nên không truy vấn nữa, đành thu kiếm vào bao rồi phóng mình trở về thạch động.
Đi được vài chục trượng, chàng gặp Kim Đồng đang ngược về phía mình, liền hỏi :
– Kim Đồng, thương thế ngươi ra sao rồi ?
– Không sao cả, Bạch Phát Tiên Bà đã cho linh dược trị thương, đở nhiều rồi.
– Còn bên đại ca thì sao ?
– Ngươi tới đó xem thì biết.
– Vong Hồn Nữ có sao không ?
Lương Đình Khôi lắc đầu :
– Không sao.
– Bây giờ đại ca đi đâu ?
– Về lại thạch động, Như Ngọc đang ở đó một mình.
Kim Đồng nghĩ ngợi một lát rồi nói :
– Nếu vậy đại ca đi đi !
Hai người ngược chiều nhau, ai cũng hối hả đi nhanh…
Tới gần thạch động, Lương Đình Khôi phát hoảng khi thấy trước động khẫu lửa cháy đùng đùng nhưng không thấy Như Ngọc đâu cả.
Chàng lập tức chạy nhanh đến, nhưng tới nơi nhìn qua hiện trường mới hiểu ra Bạch Phát Tiên Bà đã đưa Như Ngọc vào động và đốt lửa lên để phòng dã thú và rắn rết thâm nhập, đó là việc thường tình của người miền núi.
Chàng liền vòng qua đống lửa đi vào động.
Như Ngọc nằm thiêm thiếp trên một lớp lá khô chỉ nhìn qua cũng biết cấm chế còn chưa được giải, vì thế nên Bạch Phát Tiên Bà mới điểm thùy huyệt để nàng ngủ yên.
Mới rồi Thiên Tinh Môn chủ trước khi chết có nói ra cách giải cấm chế là tẩy huyệt tĩnh mạch nhưng Lương Đình Khôi lại không biết cách làm, đành phải chờ Bạch Phát Tiên Bà về giải vậy !
Chàng ngồi xuống bên cạnh ngắm nghía khuôn mặt kiều diễm của nàng, đối với chàng thân thiết và xinh đẹp nhất trên thế gian này, nâng bàn tay mềm mại của nàng, thầm nói :
– Như Ngọc ? Chúng ta lại được ở bên nhau rồi ! Sự hiểu lầm của sư phụ nàng đã được giải trừ, từ nay không có trở lực nào trên đời có thể chia cắt chúng ta được nữa !
Nhưng tới đó chàng bỗng tự cười mình :
– Người ta đã bày tỏ tình yêu với mình bao giờ đâu chứ ?
Mặc dù vậy vẫn không ngăn được nhưng viễn cảnh tươi sáng và hạnh phúc hiện ra trong đầu chàng.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe ngoài động khẫu có tiếng bước chân.
Lương Đình Khôi vội buông tay Như Ngọc đứng lên, tưởng rằng Bạch Phát Tiên Bà đã trở về nhưng ra cửa thì chỉ thấy một mình Kim Đồng, ngạc nhiên hỏi :
– Ngươi về một mình thôi sao ?
– Dạ ! Tiên Bà và Bồ tiền bối còn lo hậu sự cho Thiện Tinh Môn chủ.
Nói xong bước nhanh đến bên Như Ngọc ngồi xổm xuống, sờ vào mặt nàng, cất giọng thật dịu dàng :
– Như Ngọc thư ! Mong sao chị chóng hồi nguyên !
Lương Đình Khôi rất khó chịu vì hành động của thiếu niên, nhưng nghe gọi Như Ngọc thư liền nhíu mày hỏi :
– Kim Đồng, sao ngươi gọi Như Ngọc như thế ?
Kim Đồng nhoẻn miệng cười phản vấn :
– Sao không được ? Tiểu đệ gọi huynh là Lương đại ca sao không gọi chị ấy là thư thư chứ ?
Lương Đình Khôi không hài lòng, nhưng hỏi sang chuyện khác :
– Kim Đồng, Bùi tiền bối có dặn gì không ?
– Lão nhân gia nói rằng sau khi lo hậu sự cho Thiên Tinh Môn chủ xong sẽ về giải cấm chế cho Ngọc thư thư.
– Có giải được không ?
– Đương nhiên được chứ ! Tuy nhiên thủ pháp của tên gian ác họ Từ đó thật là độc ác !
Dừng một lúc, lại nói thêm một câu :
– Nhưng đại ca cứ yên tâm đi, nhất định Ngọc thư thư sẽ hồi phục.
Lương Đình Khôi nghe vậy có yên tâm lên thật, lặng đi một lúc rồi chợt hỏi :
– Kim Đồng, ta thấy hình như Bùi tiền bối và Vong Hồn Nữ có quan hệ gì đó với Thiên Tinh Môn chủ ?
Kim Đồng gật đầu đáp :
– Lương đại ca nói không sai !
– Quan hệ thế nào ?
Kim Đồng trầm mặc hồi lâu rồi chậm rãi nói :
– Lương đại ca, tiểu đệ biết trong lòng đại ca có rất nhiều nghi vấn, bây giờ thì đã có thể giải thích mọi chuyện cho đại ca biết…
Thiếu niên dừng một lúc rồi hắng giọng kể :
– Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ vốn là một đôi thư muội thâm giao, chỉ vì cùng yêu một vị nam nhân mà tình cảm phai nhạt dần, đương nhiên nam nhân đó chỉ dành trái tim mình cho một vị, đó là Bạch Phát Tiên Bà…
Lương Đình Khôi vội hỏi :
– Nam nhân đó là ai ?
– Lệnh sư Phi Long Kiếm Triệu tiền bối !
ô !
Lương Đình Khôi kêu lên một tiếng, mở to mắt kinh ngạc.
Thật nằm mộng chàng cũng không sao ngờ đến chuyện này. Đương nhiên chàng không bao giờ hỏi đến chuyện riêng tư của sư phụ và lão nhân gia cũng không thổ lộ với đồ đệ mình, nhưng chàng vẫn không sao hình dung được hai nhân vật này trước đấy lại là một đôi tình lữ !
Kim Đồng lại nói :
– Đó cũng là lý do để ban đầu Bạch Phát Tiên Bà ngăn cản đại ca và Như Ngọc thư thư yêu nhau, bây giờ thì rõ rồi chứ ?
Lương Đình Khôi gật đầu, lại hỏi :
– Thế vì sao gia sư với Bạch Phát Tiên Bà chấm dứt quan hệ ?
– Cũng vì chuyện Huyết Thư mà ra…
Lương Đình Khôi “à” một tiếng rồi sốt ruột hỏi :
– Chuyện thế nào ? Ngươi nói nhanh đi !
Kim Đồng vẫn đủng đỉnh như muốn trêu chọc :
– Chuyện phải nói từ đầu. Lệnh sư và Thần Kiếm Giang Phong trước đây có quan hệ cũng rất thân thiết. Một lần Giang tiền bối tình cờ lấy được Huyết Thư trong một khu mộ cổ ở núi Bắc Mang, vì có việc đi xa nên đưa Huyết Thư nhờ lệnh sư bảo quản…
Chuyện này Lương Đình Khôi đã biết, nhưng cũng phải bấm bụng chờ nghe tiếp.
Kim Đồng lại kể :
– Đến khi Giang tiền bối trở về mới phát hiện ra tuy chiếc hộp vẫn còn nguyên, có cả khóa hẳn hòi nhưng pho Huyết Thư bên trong đã bị đánh tráo bằng thứ giả. Thế là Giang tiền bối nghi ngờ lệnh sự đánh tráo nên hai người từ đó đoạn giao…
Lương Đình Khôi công phẫn nói :
– Gia sư há lại làm chuyện ti tiện đó ?
Kim Đồng xua tay ngăn chàng lại nói :
– Lương đại ca cứ bình tĩnh nghe tiếp đi ! Cũng trong thời gian Thần Kiếm Giang Phong đi xa, chợt lệnh sư cũng được cửu đại môn phái đề cử trọng nhậm làm Minh chủ Võ Minh, mới đưa chiếc hộp Huyết Thư nhờ tình lữ cất giùm. Sau này cũng do nguyên nhân bị đánh tráo mà mối tình của đôi uyên ương này cũng tan vỡ !
Lương Đình Khôi thốt lên :
– Thì ra là vậy !
Bây giờ chàng mới hiểu vì sao Thần Kiếm Giang Phong nói rằng Bạch Phát Tiên Bà cũng là người bị hại và nguyên nhân gì làm bà ta nhận trách nhiệm về mình trong vụ này ?
Kim Đồng kể tiếp :
– Gần đây mới có người dò tìm chiếc hộp đựng Huyết Thư, từ đó Thần Kiếm Giang Phong mới nhận ra ngày xưa mình đã đổ oan cho bằng hữu làm chia rẽ một đôi uyên ương lẽ ra đã rất hạnh phúc, mới tìm đến Bạch phát Tiên Bà xin lỗi. Hai người sau khi bỏ qua chuyện cũ mới lập kế tung ra chiếc hộp và Huyết Thư để tra tìm thủ phạm đã đánh tráo pho Huyết Thư hơn hai mươi năm trước…
Lương Đình Khôi hỏi :
– Sau khi Thiên Tinh môn dễ dàng Để Hắc Hổ bang lấy đi pho Huyết Thư giả mới biết chắc thủ phạm là Thiên Tinh Môn chủ, đúng không ?
Kim Đồng gật đầu :
– Không sai ! Nhưng có một điều khó hiểu là làm sao thủ phạm lại có thể lấy được Huyết Thư một cách dễ dàng và lý lo gì hắn không ôm cả chiếc hộp mà phải đánh tráo như vậy ?
– À đại ca thắc mắc rất đúng ! Bởi vì Vô Ảnh Đao Từ Hán Văn là sư đệ của Bạch Phát Tiên Bà nên mới có cơ hội lấy cắp Huyết Thư và phải dùng thủ ctoạn đó để khỏi bị lộ.
Bấy giờ Lương Đình Khôi mới hiểu thái độ của Bạch Phát Tiên Bà khi mới bóc trần bộ mặt thật của Thiên Tinh Môn chủ và câu bà ta nói với hắn : “Sư tổ sẽ không dung thứ cho ngươi !”
Chàng lại hỏi :
– Vì sao không hoài nghi ngay từ đầu mà phải tới bây giờ ?
Kim Đồng đáp :
– Đại ca còn chưa biết, sau khi hắn lấy được Huyết Thư thì trốn biệt, tự phao tin rằng mình đã chết, bởi thế nên không bị nghi ngờ, trút nổi oan lên đầu lệnh sư và Bùi tiền bối.
Như vậy là mọi vấn đề gần như đã rõ, nhưng còn nổi bàng hoàng của Vong Hồn Nữ khi trông thấy diện mục thực của Thiên Tinh Môn chủ .
Chàng lại hỏi :
– Còn giữa Vong hồn Nữ với Từ Hán Văn có quan hệ thế nào ?
– Tiểu đệ đã nói cả Vong Hồn Nữ lẫn Bạch Phát Tiên Bà cùng yêu lệnh sư nhưng Triệu tiền bối đã dành trọn trái tim mình cho Bạch Phát Tiên Bà, Vong Hồn Nữ trong lúc tuyệt vọng bị Từ Hán Văn lợi dụng quyến rũ. Hai người hoài thai mà không hôn thú, nổi nhục làm Vong Hồn Nữ càng thêm tuyệt vọng. Hơn nữa bà ta nhận thấy mình hoàn toàn không yêu Từ Hán Văn, bởi thế hai người nhanh chóng chia tay.
Sau đó một thời gian, Từ Hán Văn đi lên phương Bắc và có tin đã bị giết, họ hàng bên nội đã đến khẩn cầu Vong Hồn Nữ để xin nuôi nhi tử kế tục hương hỏa. Bà ta liền đồng ý và bỏ đi lang bạt giang hồ…
Lương Đình Khôi hỏi :
– Có phải nhi tử đó là Từ Huy, Tổng quản Thiên Tinh môn không ?
Kim Đồng gật đầu :
– Chính thế ! Việc họ hàng bên nội xin nhi tử về nuôi cũng là kế hoạch của Từ Hán Văn trước đó.
– Chẳng lẽ sau này Vong Hồn Nữ không tìm thăm nhi tử của mình.
– Nghe nói rằng bà ta có tìm nhưng không biết nó đã mất tích đâu không ai biết, chắc Từ Hán Văn đã lấy mang đi.
Bấy giờ thì mọi việc đã sáng tỏ.
Lương Đình Khôi rùng mình khi nghĩ rằng trên đời lại có người hoàn toàn không còn chút nhân tính như vậy ! Chỉ vì một pho bí kíp võ học, nuôi giấc mộng hão huyền trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ mà đang tâm đi phá vỡ tình yêu của sư tỷ, bội bạc với tình nhân, mãi đến bây giờ vẫn không từ bỏ mọi thủ đoạn truy bức và khống chế họ, dùng tính mạng sư điệt để đe dọa cả sư tỷ mình.
Lương Đình Khôi còn tin rằng nếu quả thật Vong Hồn Nữ có trong người chiếc hộp mà kiên quyết không chịu nhượng, nhất định Từ Hán Văn không nương tay giết cả người mà mình từng gối ấp tay kề !
Bạch Phát Tiên Bà đã nhận xét về hắn không sai “ngươi là kẻ lòng lang dạ thú ! “.
Chàng bỗng nhìn chăm vào mặt Kim Đồng hỏi :
– Kim Đồng ! Ngươi là Mỹ Linh, đúng không ?
Kim Đồng trố mắt hỏi :
– Sao Lương đại ca biết ?
Lương Đình Khôi hiểu rằng mình đã đoán không sai, liền truy bức :
– Bây giờ thì cô nương không thể phủ nhận nữa chứ ?
Kim Đồng đỏ mặt đáp :
– Tiểu… Muội không phủ nhận, nhưng Lương đại ca hãy giải thích…
Lương Đình Khôi cười nói :
– Có gì khó đâu ! Bởi vì chỉ có truyền nhân của Bạch Phát Tiên Bà mới tham gia công việc điều tra của sư phụ mình tích cực như vậy, và biết nhiều chuyện liên quan đến Bùi tiền bối như thế.
Ngoài ra…
Tới đó chàng bỗng dừng lại.
Kim Đồng hỏi dồn :
– Còn gì nữa ?
Lương Đình Khôi đỏ mặt đáp :
– Vì ngươi quá quan tâm đến Như Ngọc…
Kim Đồng chợt nhớ lại ánh mắt khó chịu của Lương Đình Khôi khi mình vuốt ve trên mặt Như Ngọc, nhoẻn miệng cười hỏi :
– Vì thế mà huynh ghen chứ gì ?
Rồi nàng chợt đứng lên phụng phịu nói :
– Bây giờ thì giao Ngọc thư thư lại Cho huynh đó ! Muội đi mách sư phụ đây.
Nói xong chạy vụt ra khỏi thạch động.
Lương Đình Khôi ngượng nghịu nhìn theo eo lưng thon nhỏ của Mỹ Linh bất giác nở nụ cười rồi từ từ quay vào ngắm nhìn khuôn mặt mỹ diệu và thánh thiện của tình nhân, lòng chứa chan hạnh phúc.