Huyết Thư

Chương 19: Đồng tâm truy án


Đọc truyện Huyết Thư – Chương 19: Đồng tâm truy án

Nghe khẫu khí của Vong Hồn Nữ,Lương Đình Khôi nhận định rằng chẳng những bà ta căm hận Thiên Tinh Môn chủ nhập cốt mà hình như còn biết người đó là ai.

Chàng nhớ lại vừa rồi sau khi nghe chàng kể lại diện mạo lão thợ săn và nhất là nghe nói đến thanh bảo đao của lão ta, Bạch Phát Tiên Bà lẩm bẩm nói rằng :

– Chẳng lẽ chính là hắn ? Không có khả năng vì hắn đã chết từ lâu…

Như vậy cả lão thợ săn tự xưng mình họ Phương cũng là một nhân vật bí ẩn, không ngờ Thiên Tinh Môn chủ lại tập hợp được nhiều kẻ đáng sợ đến thế.

Nếu chàng không diệu gặp kỳ duyên thì không sao thắng được Cái Thế Kiếm Vương, và chiếc tráp nhất định sẽ về tay Thiên Tinh Môn chủ.

Khi đã hắn sẽ luyện thành Lôi Đình kiếm pháp, dưới trướng có cả Cái Thế Kiếm Vương lẫn Độc Diêm La thì trở thành mối đại họa cho võ lâm nguy hại biết chừng nào ? Ai có thể đứng ra diệt trừ nổi chúng nữa ?

Vong Hồn Nữ từ từ ngồi xuống.

Không ai nói gì, mỗi người đang bận lòng theo đuổi những ý nghĩ riêng.

Hồi lâu, chợt nghe Vong Hồn Nữ lẩm bẩm một mình :

– Thiên Tinh Môn chủ là ai ?

Đương nhiên Lương Đình Khôi không thể giải đáp được câu hỏi đó.

Trong thạch động lại hãm nhập vào tĩnh lặng.

Đột nhiên nghe âm thanh gì rất lạ ở bên ngoài vang rền như sấm động.

Cả hai người vội ghé mắt nhìn qua lỗ hổng ra động khẫu và cùng giật mình kinh hãi.

Không biết đá gỗ từ đâu lăn ầm ầm xuống cửa động, hết lớp này đến lớp khác va vào nhau tóe lửa, thật là một cảnh tượng khiến quỷ khốc thần kinh, giống như ngọn cô phong bị sạt lở làm cho bao nhiêu đất đá đổ hết xuống vậy !

Cả Vong Hồn Nữ lẫn Lương Đình Khôi cứ dán mắt nhìn cảnh tượng kinh hồn đó mà rùng mình sởn gáy, tin rằng người của Thiên Tinh môn đang phá núi chôn sống mình trong thạch động này !

Gỗ đá vẫn lăn hoài không ngớt, quả nhiên chẳng bao lâu thì động khẫu bên dưới cao tới hai trượng rộng ba bốn trượng bị lấp kín !

Qua chừng hai khắc, cảnh tượng kinh hồn đó mới chấm dứt, không khí lại trở nên tĩnh lặng như không có chuyện gì xảy ra.

Lương Đình Khôi định thần, lên tiếng hỏi :

– Có lẽ chúng lại tiếp tục bao vây ?

Vong Hồn Nữ đáp :

– Đó cũng là điều nằm trong dự tính.

Lương Đình Khôi lại hỏi :

– Liệu chúng có bịt kín cả hai động khẫu chôn sống chúng ta không ?

– Không đâu. Động khẫu bên dưới là đất bằng nên có thể làm được nhưng động khẫu phía trên khoét giữa vách đá, dù phá tan cả núi cũng không lấp nổi ! Chỉ không biết chúng định tiến hành âm mưu gì tiếp theo.

Lương Đình Khôi nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi :

– Tiền bối, chúng ta hãy xuống tầng dưới đi ! Nếu động khẫu chưa bị lấp kín, chúng ta thừa cơ đêm tối mà xông ra tàn sát một trận !

Vong Hồn Nữ lắc đầu :

– Không ! Lão thân không thể rời thạch động vào lúc này được. Nếu ngươi muốn thì cứ ra một mình đi !

Lương Đình Khôi ngạc nhiên hỏi :

– Vì sao tiền bối không thể đi được ?

– Đó là kế hoạch của Tố Mai thư thư. Lợi dụng nơi hiểm yếu mà phòng thủ thì có lợi hơn. Đối phương quyết không vào được trong thạch động này, và điều quan trọng nhất là lão thân ở đây, bọn chúng tin rằng lão thân đang giữ chiếc tráp sắt, Thiên Tinh Môn chủ sớm muộn rồi sẽ xuất hiện, đó chính là mục đích của chúng ta.

Bấy giờ Lương Đình Khôi mới hiểu ra, thầm thán phục rằng diệu kế, chỉ băn khoăn hỏi :

– Chỉ sợ chúng bao vây lâu ngày…

Vong Hồn Nữ nhìn chàng hỏi :

– Ngươi sợ chúng ta chết đói chết khát ư ? Yên tâm đi ! Dù cố thủ trong này một năm, việc ăn uống không thành vấn đề. Hơn nữa Tố Mai thư thư đang ở bên ngoài sẽ chi viện khi cần, không để chúng tự do hành động đâu !

Lương Đình Khôi hiểu rằng Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ đã trù liệu chu tất, lương khô thì không nói, thông thường trong thạch động thế này có những mạch nước chảy vào các chỗ lõm giữa tảng đá như giếng lộ thiên không bao giờ khô.

Chàng lại có mối lo khác là tình hình của Như ngọc.

Liệu Bạch Phát Tiên Bà và Kim Đồng có giải thoát được cho nàng không ?

Biết đâu lão thợ săn bí hiểm đó đã mang nàng đến chỗ khác rồi ?

Nghĩ tới đó, lòng chàng nóng như lửa đốt chỉ muốn chạy ra ngoài tìm Bạch Phát Tiên Bà để biết tin tức về nàng.

Nhưng nghĩ rằng bây giờ là đêm khuya có ra ngoài cũng chẳng được việc gì, vì thế mà chàng đành nán lại chờ trời sáng…

Bên ngoài không có động tĩnh gì, Vong Hồn Nữ chợt nói :

– Có khả năng đối phương chờ đến sáng mới bắt đầu hành động. Ta xuống tầng dưới đề phòng đối phương thừa lúc đêm tối đột nhập vào động, còn ngươi cứ ở đây tùy cơ ứng biến, được chứ ?

Lương Đình Khôi thấy sắp xếp như vậy có lý liền tán thành ngay.

– Ý của tiền bối rất hay ! Chúng ta cứ vậy mà làm.

Vong Hồn Nữ bám hai tay vào miệng hố buông mình rơi xuống. Còn Lương Đình Khôi thay chỗ bà ta, ngồi tựa lưng vào phiến đá đưa mắt nhìn xuống.

o0o

Cuối cùng rồi trời cũng sáng.

Nhớ đến chuyện đá lăn tối qua, Lương Đình khôi không dám mạo hiểm đi thăm dò bên ngoài động, chỉ ngồi cảnh giới ngay trước động khẫu.

Nếu kẻ địch đã bao vây thạch động và còn có khả năng tiếp tục lăn đá gỗ xuống thì buộc phải phòng thủ trong động chờ xem diễn biến tiếp theo. Mặc dù đó chẳng phải là phương pháp tích cực gì và làm người ta rất khó chịu nhưng cũng không có cách nào hơn.

Đột nhiên Lương Đình Khôi trông thấy hai chân người từ mép trên động khẫu thòng xuống.

Trong lòng đầy kinh dị không hiểu đối phương tiến hành âm mưu gì, chàng vội lùi vào vài bước đứng tựa lưng vào tường, tay cầm chặt chuôi kiếm sẵn sàng xuất thủ.

Đôi chân thòng xuống thấp dần, tới đầu gối, rồi thắt lưng… Rõ ràng là có người từ trên cao bám vào dây đang thả mình xuống. Rất có khả năng hắn chính là kẻ tối qua đã lăn gỗ đá.

Đây chính là thời điểm thuận lợi nhứt để khống chế đối phương nhưng Lương Đình Khôi vẫn đứng trong động nhìn ra không dám khinh suất vì rất có thể đây là con mồi để nhử chàng ra khỏi động.

Cuối cùng người kia thả mình rơi xuống trước động khẫu.

Lương Đình Khôi vô cùng kinh ngạc khi nhận ra đó là Kim Đồng, liền vội vã bước ra lên tiếng hỏi ngay :

– Kim Đồng ! Ngươi làm gìthế ?

Kim Đồng cũng lộ vẻ ngạc nhiên à lên một tiếng hỏi :


– Lương đại ca làm sao cũng ở đây ?

Vừa hỏi vừa chui vào động.

Lương Đình Khôi đang lo lắng về tình hình của Như Ngọc, không trả lời mà tiếp tục hỏi :

– Tình huống ở ngôi lều thế nào rồi ?

Kim Đồng lắc đầu, rầu giọng đáp :

– Chẳng thế nào cả, chỉ là một cái lều không !

Lương Đình Khôi hốt hoảng kêu lên :

– Không thấy ai cả ư ?

– Không có ai cả ! Người đi, lều vắng…

Nói xong liếc nhìn Lương Đình Khôi.

Chàng cắn môi trong lòng hết sức lo lắng, lại hỏi :

– Bạch Phát Tiên Bà đâu ?

Kim Đồng đáp :

– Bà ấy lo đến phát cuồng, hiện đang chạy náo lên khắp núi tìm Như Ngọc tỷ tỷ, sai tiểu đệ tới đây liên lạc với Vong Hồn Nữ, chẳng ngờ lại gặp đại ca ở đây.

– Thế Vong Hồn Nữ đâu rồi ? Sao đại ca không ở trong thạch động với bà ấy ?

– Bà ấy đang ở dưới thạch động đó…

Chàng dừng một lát rồi nhìn đối phương hỏi :

– Ngươi xuống đây bằng cách nào thế ?

Kim Đồng theo thói quen nhún vai đáp :

– Từ trên trời rơi xuống !

Lương Đình Khôi nhại lại :

– Từ trên trời rơi xuống nghĩa là ngươi ở trên đỉnh núi leo xuống chứ gì ?Như vậy đá gỗ tối qua cũng do ngươi lăn xuống phải không ?

Kim Đồng lắc đầu đáp :

– Người lăn gỗ đá không phải tiểu đệ, nhưng chúng sẽ không bao giờ còn có thể tiếp tục lăn đá gỗ hại người được nữa !

– Ngươi đã giết chúng ?

Kim Đồng cong môi, hỏi vặn :

– Chẳng lẽ ở đây còn có thiên binh thiên tướng ?

Lương Đình Khôi hơi ngượng vì nhận ra câu vừa rồi là thừa, dừng một lúc mới nói tiếp :

– Chúng là người của Thiên Tinh môn ?

Lại thừa nữa !

Kim Đồng phì cười nói :

– Không phải !

Lương Đình Khôi ngạc nhiên hỏi :

– Không phải ? Vậy là ai chứ ?

– Là thủ hạ của Diêm Vương lão ngũ !

Lương Đình Khôi biết mình bị mắc lỡm nên đỏ bừng mặt.

Một lúc lại hỏi tiếp :

– Ngươi lên đó bằng cách nào mà không bị chúng phát hiện ?

Kim Đồng vẫn đùa dai :

– Bọn người của Diêm Vương đó ư ?

Rồi bỗng nghiêm giọng nói :

– Rất đơn giản. Lợi dụng ngay chiếc dây mà chúng dùng để lên xuống…

Đại ca không thấy tiểu đệ vừa thòng người xuống đó sao ?

Bấy giờ Lương Đình Khôi đã hiểu ra mọi chuyện. Thiên Tinh Môn chủ bố trí người chất sẵn gỗ đá trên núi uy hiếp lối ra vào thạch động thay cho việc bố trí người bao vây bên ngoài động khẫu, vừa có hiệu quả hơn lại vừa đở hao tốn lực lượng.

Quả thật âm mưu đó thật nham hiểm, nếu chúng không bị Kim Đồng tiêu diệt thì quả là chàng chẳng dám thò mặt ra động khẫu vì gỗ đá có thể lăn xuống bất cứ lúc nào, mà địa thế bên ngoài động khẫu thì hết sức hiểm trở đâu tìm được chỗ tránh ?

Bây giờ chúng đã bị Kim Đồng giải quyết chẳng còn lo gì nữa.

Lương Đình Khôi cùng Kim Đồng đi ra khỏi động, đưa mắt quan sát xung quanh thấy không một bóng người.

Động khẫu biến dạng hẳn đi, đá lăn gây ra sạt lở khắp nơi, sườn đồi lở lói thành vệt dài, một số cây cằn cỗi bám vào vách đá bị gảy thân bật gốc, cành lá xác xơ trông thật điêu tàn ?

Kim Đồng kéo áo Lương Đình Khôi hỏi :

– Lương đại ca có muốn dằn bụng một chút không ?

Rồi móc trong túi ra một chiếc bánh bao giúi vào tay chàng.

Lương Đình Khôi nhịn từ trưa qua tới giờ nên đã đói ngấu, liền cầm lấy chiếc bánh bỏ ngay vào miệng.

Kim Đồng bám vào một mô đá đưa mắt nhìn xuống chân núi.

Lương Đình Khôi chỉ cắn vài miếng đã hết chiếc bánh bao rồi đưa ống tay áo chùi ngang mép, chừng như vẫn còn thòm thèm.

Bấy giờ chàng mới nhìn sang Kim Đồng, thấy thần tình thiếu niên có vẻ khác thường, chừng như đang lo nghĩ điều gì.

Chỉ thấy đôi mi hắn nhíu chặt, mắt thẫn thờ nhìn xuống núi một cách đăm chiêu. Chưa bao giờ Lương Đình Khôi thấy thiếu niên lém lỉnh này trầm tư như thế cả.

Vốn chàng định tra vấn Kim Đồng về lai lịch của mình xem rốt cuộc có phải là Mỹ Linh không, nhưng thấy thần tình đối phương trầm trọng như thế đành từ bỏ ý định.

Chàng nhẹ giọng hỏi :


– Kim Đồng, ngươi đang nghĩ gì thế ?

Kim Đồng như sực tỉnh, quay lại nói :

– À tiểu đệ… Tiểu đệ đang nghĩ xem Như Ngọc tỷ tỷ có thể đang ở đâu và gặp chuyện rủi ro gì không ?

– Ngươi rất quan tâm đến Như Ngọc ?

– Đương nhiên ! Về mặt đạo nghĩa thì chúng ta cùng ở trên một trận tuyến chống lại Thiên Tinh môn.

Chợt hắn khóc sụt sịt rồi đưa tay áo lên quẹt mũi.

Lương Đình Khôi chờ cho đối phương hết xúc động mới nói :

– Kim Đồng, ta có điều nầy muốn hỏi ngươi…

Thiếu niên lau mắt lần nữa rồi ngước lên nhìn chàng hỏi :

– Điều gì ?

– Ngươi từng nói rằng mình rất quen thuộc vùng núi này, gốc cây ngọn cỏ nào cũng biết. Như vậy chứng tỏ ngươi là thường khách ở đây. Vậy hãy nói xem, ngươi cư ngụ ở đâu và tới đây với mục đích gì ?

Kim Đồng cắn cắn môi đáp :

– Trong núi thiếu gì chỗ cư trú ? Người giang hồ, chỉ cần một thạch động trú qua đêm, một ít quả rừng lót lòng cho đở đói đó chính là nơi trú ngụ ? Còn nói về mục đích… Chỉ là thích chọc tay vào chuyện của người khác, và cũng đo hiếu kỳ nữa. Đó là bản tính của tiểu đệ.

Trả lời như vậy nghe qua thì có lý, nhưng ngẫm lại thì nhận ra chưa thực tâm mà có phần ngụy biện.

Hắn là người trong giang hồ, thân thủ vào hàng nhất lưu, không có lý gì lang thang trong núi như một tên mọi rợ.

Hơn nữa trong vụ công án về Huyết Thư này hắn tham gia từ đầu tới cuốn chắc chắn không phải chỉ do hiếu kỳ và thích chen tay vào chuyện người đời như hắn vừa biện bạch.

Căn cứ vào thái độ của Bạch Phát Tiên Bà đối với Kim Đồng và sự quan tâm của hắn đối với Như Ngọc, chứng tỏ giữa ba người này có mối quan hệ đặc biệt.

Lương Đình Khôi từng biểu lộ sự hoài nghi của mình rằng Kim Đồng thật sự là Mỹ Linh, nhưng đối phương đã mồm năm miệng mười phủ nhận, lài còn định cởi y phục ra để chứng minh nữa.

Bây giờ liệu có thể để việc đó trùng diễn không ?

Nghĩ ngợi một lúc, chàng lại hỏi :

– Ngươi thật chỉ là do hiếu kỳ mà tới đây ?

– Sao lại không thật !

– Thôi được. Cứ tạm cho là như thế.Vậy ta hỏi ngươi một câu. Vụ công án này có liên quan gì đến Bạch Phát Tiên Bà ? Vì sao bà ta dốc hết tâm lực tham gia vào vụ này, còn huy động cả ái đồ là Như Ngọc nữa ?

Lương Đình Khôi phát ra một câu hỏi quyết định, vì thế hỏi xong chàng nhìn chằm chằm vào mặt Kim Đồng quan sát từng biểu hiện trên mặt đối phương.

– Cái đó…

Kim Đồng lắp bắp nói, mặt biến sắc cuối cùng lắc đầu đáp :

– Tiểu đệ không biết !

Lương Đình Khôi biết rằng Kim Đồng cố tình giấu giếm liền hỏi dồn :

– Ngươi biết rõ mà không chịu nói, đúng chứ ?

Thấy thái độ của Lương Đình Khôi kiên quyết như vậy, Kim Đồng đành phải xuống nước, rụt rè nói :

– Lương đại ca ? Việc này… Quả thật tiểu đệ có biết, nhưng… Không thể nói cho đại ca được ! Sợ rằng Bạch Phát Tiện Bà… Lấy mạng tiểu đệ mất !

Lương Đình Khôi chợt động tâm linh, hỏi :

– Nghiêm trọng đến thế sao ?

– Nghiêm trọng chứ ! Cực kỳ nghiêm trọng là khác ?

Hắn chợt buông ra lý sự :

– Trong giang hồ có những bí mật chỉ một người được biết thôi… Nếu lan ra đến tai người thứ hai là không được, vì có thể hại đến thanh danh người khác.

Nghe nói đến thanh danh, Lương Đình Khôi không tiện truy vấn nữa. Nói đến thanh danh tức động chạm đến chuyện riêng tư của người khác và trên giang hồ thì tìm hiểu đời tư người ta là điều đại kỵ.

Kim Đồng chợt đưa tay chỉ xuống núi :

– Đại ca xem này ! Trong khu rừng đó hình như có người… Mà không phải chỉ một người đâu !

Lương Đình Khôi theo tay chỉ của Kim Đồng nhìn xuống, quả nhiên phát hiện thấy trong khu rừng dưới chân núi phía bên dãy đồi yên ngựa có nhân ảnh di động nhưng xa quá nên nhìn không rõ.

Chàng hồ nghi nói :

– Có lẽ đó là người của Thiên Tinh môn ẩn phục để giảm sát chúng ta.

Kim Đồng gật gù :

– Rất có khả năng.

– Ngươi thấy chúng ta nên xuống đó xem không ?

Kim Đồng trầm ngâm đáp :

– Nếu là đệ tử của Thiên Tinh môn mai phục thì chúng ta xuống đó cũng chẳng được gì. Hơn nữa ở đây không ai cảnh giới, nếu đối phương đột nhập vào được thì Vong Hồn Nữ ở bên dưới sẽ gặp nguy hiểm.

Lương Đình Khôi thấy có lý nên vẫn ngồi yên lặng, vẫn chăm chú quan sát đám người trung khu rừng.

Bỗng nhiên chàng phát hiện thấy một nhân ảnh rất khác thường liền dụi mắt nhìn kỹ lại rồi buột miệng nói :

– Bạch Phát Tiên Bà !

Kim Đồng kinh ngạc hỏi :

– Thật ư ? Chúng ta hãy…

Lương Đình Khôi không chờ nghe hết câu lập tức bám theo các triền núi, không quản nguy hiểm đi nhanh về phía đám người.

Kim Đồng cũng nhanh chóng đuổi theo.

Xuống tới chân núi, hai người men theo đồi cây thấp vượt sang phía dãy đồi yên ngựa tới thẳng khu rừng.


Khi tới gần, quả nhiên trông thấy Bạch Phát Tiên bà đang đứng đối điện với một phụ nhân còn trẻ.

Lương Đình Khôi nhận ra ngay trung niên phụ nhân này chính là nữ chủ nhân của ngôi lều thợ săn mà mình ghé vào nhờ ăn bữa trưa qua, cũng chính là nơi Như Ngọc bị vạch trần thân phận và quyết tử đấu với chàng.

o0o

Nhận ra người đứng đối diện với Bạch Phát Tiên Bà là Phương đại nương.

Lương Đình Khôi lập tức thấy trong lòng khẫn trương hẳn lên, liền đưa tay ra hiệu cho Kim Đồng đang đi phía sau rồi bí mật tiến thêm mấy bước ẩn vào trong một lùm cây.

Trong rừng hai phụ nhân vẫn gườm gườm nhìn nhau nhưng không nghe ai nói câu gì.

Chỗ Lương Đình Khôi và Kim Đồng ẩn thân rất kín đáo, cách Bạch Phát Tiên Bà và Phương đại nương chừng ba trượng.

Lúc bấy giờ tuy mặt trời đã lên nhưng còn khuất bên kia núi nên khu rừng phía bên này vẫn còn chưa sáng hẳn.

Chợt nghe Phương đại nương cất tiếng :

– Tiên Bà, hậu bối chỉ phụng mệnh truyền lại câu đó thôi. Bây giờ dù có giết tôi cũng không biết làm thế nào được.

Bạch Phát Tiên Bà mắt phát hàn quang, gằn giọng :

– Nghe đây ! Chỉ cần Như Ngọc rụng một sợi tóc, lão thân thề sẽ huyết tẩy Thiên Tinh môn !

– Cái đó thì Tiên Bà khỏi lo đi ! Hậu bối dám bảo đảm Như Ngọc cô nương sẽ không bị sơ sẩy một sợi tóc nào đâu !

Bạch Phát Tiên bà lại nói :

– Nếu cần chiếc tráp thì nhất định phải do đích thân Môn chủ của các ngươi hiện thân thương lượng !

Phương đại nương đáp :

– Tệ môn chủ đã quyết định rồi. Điều kiện như đã nói, dùng Như Ngọc cô nương trao đổi chiếc tráp.

– Nếu lão thân không chấp nhận thì sao ?

– Hy vọng Tiên Bà suy xét kỹ.

Lương Đình Khôi nghe tới đó chợt thấy máu trong người sôi lên.

Thì ra Như Ngọc bị khống chế là việc đã được Thiên Tinh Môn chủ tính toán từ trước nhằm mục đích lấy nàng làm con tin buộc Bạch Phát Tiên Bà phải đưa thiết tráp tới trao đổi.

Không ngờ là môn chủ của một đại môn phái mà hành động ti tiện hạ đẳng như vậy, nếu như hắn đoạt được chiếc tráp luyện thành Lôi Đình kiếm pháp thì còn thủ đoạn nào hắn không đem ra sử dụng để đối phó với võ lâm nữa ?

Không kể đến thù riêng Thiên Tinh Môn chủ đánh tráo Huyết Thư làm cho sư phụ bị hàm oan, chỉ tính riêng hành động vô đạo này đã có thể đem hắn ra mà băm làm vạn đoạn được rồi !

Lại nghe Bạch Phát Tiên Bà nói :

– Nhưng lão thân không giữ chiếc tráp đó.

Phương đại nương thuyết phục :

– Mặc dù Tiên Bà không giữ nhưng Vong Hồn Nữ với Tiên Bà là thư muội tình như thủ túc, chỉ cần Tiên bà chấp nhận là Vong Hồn Nữ thuận tình ngay.Bà ấy nhất định không nỡ để Tiên Bà phải hi sinh ái đồ.

Bạch Phát Tiên Bà vẫn lắc đầu :

– Lão thân quyết giữ vững nguyên tắc !

– Nếu vậy thì hậu bối đành phải trở về báo lại với tệ Môn chủ về mỹ ý của Tiên Bà để Môn chủ định liệu mà thôi.

Cuối câu của bà ta lộ rõ hàm ý đe dọa.

Lương Đình Khôi hiểu rõ nổi lo lắng của Bạch Phát Tiên Bà.

Sự an nguy của ái đồ là việc hệ trọng, nhưng bà ta không thể chấp nhận mà không tính đến hậu quả.

Bởi vì hiện chiếc tráp đang ở trong người chàng, Bạch Phát Tiên Bà hoàn toàn không biết chuyện này.

Lương Đình Khôi thấy rằng mình nhất định phải tham gia giải quyết biến cố này, nhưng còn chưa biết giải quyết thế nào cho hợp lý. Bởi vì giao tráp cho Bạch Phát Tiên Bà cũng khó, mà không làm thế lại không thể cứu được Như Ngọc.

Bạch Phát Tiên Bà lại nói :

– Ngươi đi đi ! Lão thân và Vong Hồn Nữ sẽ thương lượng lại và chờ Môn chủ ngươi trước động khẫu bên kia.

Bà ta chỉ tay sang thạch động dưới chấn ngọn cô phong mà Vong Hồn Nữ đang ở đó, nói thêm :

– Nhớ rằng nếu Môn chủ ngươi không đích thân đến thì sẽ không có thương lượng nào hết. Lão thân thà lấy mạng Như Ngọc đổi lấy mấy trăm mạng người của toàn bộ Thiên Tinh Môn !

Câu cuối cùng bà ta nói với ngữ khí hết sức đáng sợ.

Phương đại nương chắp tay nói :

– Hậu bối xin chuyển cáo lại đầy đủ với tệ Môn chủ ! Cáo từ !

Dứt lời quay đi…

Đúng lúc đó Lương Đình Khôi lao vút ra hiện trường nói to :

– Khoan đã !

Lời vừa dứt, người đã đứng chận trước mặt Phương đại nương.

Phụ nhân này chỉ liếc nhìn qua đã nhận ra chàng chính là thiếu niên đã tới ngôi lều tranh hôm qua, mặt bỗng biến sắc.

Lương Đình Khôi nhìn thẳng đối phương hỏi :

– Đại nương còn nhớ tại hạ chứ ?

Phương đại nương run giọng :

– Ngươi… Là Tu La Kiếm…

Bạch Phát Tiên Bà bước lên mấy bước đứng chếch giữa hai người tạo thành hình chân vạc, nét mặt lộ rõ sự kích động nhưng không nói gì.

Giọng Lương Đình Khối không chút thiện cảm :

– Thì ra Phương đại nương vẫn còn nhớ ! Trước hết xin cảm tạ thịnh tình của hai vị trưa qua.

Thịnh tình đó có ý gì ? Là bữa ăn hay là cuộc đấu giữa chàng và Như Ngọc sau đó ? Không ai biết được…

Phương đại nương vẫn chằm chằm Nhìn vẻ mặt lạnh lùng đến tàn ác của vị sát tinh trẻ tuổi đã làm toàn bộ chúng nhân đệ tử của Thiên Tinh Môn hồn tiêu phách tán này, lắp bắp trả lời :

– Khéo khéo nói !

ánh mắt Lương Đình Khôi bắt đầu hiện sát cơ. Chàng buông từng chữ :

– Bây giờ nói sang việc chính. Nếu Như Ngọc cô nương tổn thất một sợi tóc, tại hạ xin thề với trời đất rằng sẽ tiêu diệt Thiên Tinh Môn cho đến người cuối cùng !

Phương đại nương nghe nói phát run.

Lương Đình Khôi lại tiếp :

– Còn điều này nữa. Cũng như Bạch Phát Tiên Bà vừa nói, việc trao đổi Như Ngọc cô nương lấy chiếc tráp pháo do đích thân Thiên Tinh Môn chủ đến tận hiện trường. Tại hạ xin long trọng lấy danh hiệu Tu La Kiếm để đảm bảo, hai tay sẽ đưa thiết tráp cho Thiên Tinh Môn chủ. Bây giờ thì Phương đại nương có thể đi được !

Phương đại nương đưa mắt liếc nhìn Bạch Phát Tiên Bà lần nữa rồi cũng không nói câu nào bước chếch sang trái tránh Lương Đình Khôi đang đứng ngay trước mặt rồi xuyên rừng mà đi, chẳng bao lâu đã khuất bóng.

Bạch Phát Tiên Bà quay sang đối diện với Lương Đình Khôi hỏi :

– Tu La Kiếm ! Căn cứ nào mà mới rồi ngươi dám nói trao lại tráp sắt cho Thiên Tinh Môn chủ một cách chắc chắn như vậy ?

Lương Đình khôi đáp :

– Đương nhiên vãn bối có lý do.Nếu Thiên Tinh Môn chủ hiện thân, không thấy tráp tất không thả người.

– Ngươi biết hậu quả sẽ rất nghiêm trọng chứ ?


– Tại hạ biết.

Bạch phát Tiên Bà truy vấn :

– Vậy ngươi có biện pháp thế nào ?

Lương Đình Khôi định nói ra chiếc tráp hiện mình đang giữ, chợt nghĩ đến Kim Đồng đang nấp gần đó.

Thiếu niên này lai lịch còn bí ẩn, năm lần bảy lượt cố che giấu hành tích.

Tuy chàng nghi ngờ hắn là Mỹ Linh, hoặc ít ra có quan hệ nào đó với Bạch Phát Tiên Bà và Như Ngọc nhưng đó mới chỉ là suy đoán.

Lỡ ra hắn có ý đồ nguy hiểm nào đó mà biết được bí mật này trong khi Thiên Tinh Môn chủ còn ráo riết truy bức thì chẳng những Như Ngọc gặp bất lợi mà còn dẫn đến những hậu quả khó lường.

Bởi thế chàng quyết định tạm thời giữ kín bí mật đó, vì vấn đề liên quan đến tính mạng của Như Ngọc nên không thể sơ suất.

Nghĩ thế liền nói :

– Đến lúc đó tiền bối sẽ biết rõ.

Bạch Phát Tiên Bà hướng ánh mắt sắc như mũi kiếm nhìn xoáy vào Lương Đình Khôi một lúc mới nói :

– Tu La Kiếm. Ngươi dám lấy danh hiệu ra bảo đảm tức có cơ sở đáng tin cậy, hãy nói cho lão thân nghe xem !

Lương Đình Khôi nghĩ nhanh cách ứng phó, liền phản vấn :

– Tiền bối cũng chấp nhận để Thiên Tinh Môn chủ hiện thân dùng thiết tráp đổi người vậy có cơ sở đáng tin cậy nào ?

Bạch Phát Tiên Bà quẫn bách nói :

– Ngươi nói câu đó, chẳng lẽ…

Bà ta định nói chẳng lẽ biết Vong Hồn Nữ thật đã làm mất thiết tráp ! Nhưng vì sinh mệnh của Như Ngọc là quan trọng nên ngừng lại.

Chỉ có Vong Hồn Nữ với Bạch Phát Tiên Bà biết chắc rằng thiết tráp đã mất, nay Lương Đình Khôi hỏi câu đó, đương nhiên bà ta nảy sinh mối nghi ngờ.

Lương Đình Khôi sợ đối phương truy bức tiếp thì khó trả lời nên chặn trước :

– Cơ sở của tiền bối và vãn bối cũng như nhau cả. Thiết tráp hiện đang ở trong tay Vong Hồn Nữ, đến lúc đó chẳng lo gì không có đồ vật mà giao ra.

Bạch Phát Tiên Bà không còn biết nói gì nữa, thở ra một hỏi rồi lẩm bẩm :

– Ai ! Thật phiền phức ai ngờ phát sinh biến cố, nha đầu bỗng dưng sa vào tay chúng làm hỏng mất kế hoạch.

Tới đó lắc lắc đầu, không nói tiếp nữa..

Lương Đình Khôi hiểu ra những gì Bạch Phát Tiên Bà còn chưa nói. Kế hoạch đó là dùng thiết tráp làm mồi nhử Thiên Tinh Môn chủ hiện thân nhằm bộc trần thân phận lai lịch hắn, cũng là vạch trần thủ phạm năm xưa đã đánh cắp Huyết Thư.

Nhưng bây giờ Như Ngọc đã bị bắt làm con tin, đương nhiên kế hoạch sẽ rất khó thực hiện.

Bạch Phát Tiên Bà lại thở dài một tiếng rồi cắm cúi đi về hướng ngọn cô phong, hiển nhiên bà ta đang lo lắng cho Vong Hồn Nữ, sợ lão muội của mình trong thạch động có phát sinh biến cố gì chăng.

Chờ Bạch Phát Tiên Bà đi khỏi,Kim Đồng liền bước ra khỏi chỗ nấp, đến bên Lương Đình Khôi nói :

– Lương đại ca ! Xem ra sự việc đã phát sinh theo chiều hướng bất lợi, nếu chúng ta có thể giải thoát Như Ngọc tỷ tỷ thì tốt quá, vì điều đó sẽ giúp hai vị tiền bối hoàn thành kế hoạch của họ đã đề ra…

Lương Đình Khôi nhíu mày hỏi :

– Ngươi biết kế hoạch của họ là gì không ?

Kim Đồng lúng túng trả lời :

– Cái đó tiểu đệ chỉ ước đoán rằng kế hoạch liên quan đến việc trừng trị tên Thiên Tinh Môn chủ .

Lương Đình Khôi lại hỏi :

– Kim Đồng, hình như ngươi rất căm thù Thiên Tinh Môn chủ phải không ?

Kim Đồng ngớ người ra một lúc rồi hỏi vặn :

– Chẳng lẽ Lương đại ca không căm thù hắn ?

Lương Đình Khôi nghiêm giọng :

– Đừng hỏi ta. Giữa ngươi và Thiên Tinh Môn chủ có thâm cừu đại hận gì hay sao ?

Kim Đồng lắc đầu :

– Thâm cừu đại hận thì không có, chỉ thấy hành vi hắn quá đê tiện và tàn bạo nên căm hận mà thôi. Đại ca cũng thấy đấy, chỉ vì chiếc tráp sắt mà hắn có từ thủ đoạn nào đâu.

Lương Đình Khôi bỗng dịu giọng :

– Điều kiện mà ngươi hôm nọ thắng cuộc bắt ta phải làm là đối phó với một người mà ngươi không thắng được hắn. Có phải nhân vật đó chính là Thiên Tinh Môn chủ không ?

Kim Đồng không trả lời mà phản vấn :

– Lương đại ca, nếu đúng như thế thì đại ca có nguyện ý làm giúp tiểu đệ không ?

– Có thể !

Kim Đồng bỗng xịu mặt nói :

– Như vậy là Lương đại ca miễn cưỡng rồi ! Nếu thế tiểu đệ sẽ không bắt đại ca làm nữa đâu, coi như cuộc đánh cuộc đã bị xóa bỏ !

– Không thể được ! Đại trượng phu một lời đã xuất ra nặng bằng cửu đỉnh. Nếu ta không thực hiện điều kiện đã hứa thì còn coi là võ sĩ gì nữa chứ ?

Kim Đồng lúng túng nói :

– Nhưng… Nhưng tiểu đệ đã chính thức ra điều kiện đâu ? Đó chỉ là đại ca phỏng đoán thôi mà…

Lương Đình Khôi nhẹ lời an ủi :

– Ngươi yên tâm đi ! Trừng trị Thiên Tinh Môn chủ cũng là tâm nguyện của ta !

Chàng dừng một lát rồi chợt hỏi :

– Vừa rồi ngươi đề xuất ý định cứu Như Ngọc, nhưng có kế hoạch cụ thể gì không ?

– Tiểu đệ chỉ mới nghĩ ra thế thôi.

Lương Đình Khôi trầm ngâm nói :

– Giải cứu cô ta đâu phải chuyện dễ dàng ? Hiện tại Như Ngọc là một quân chủ bài trong tay Thiên Tinh Môn chủ, hy vọng duy nhất để buộc Bạch Phát Tiên Bà và Vong Hồn Nữ đưa thiết tráp để trao đổi, làm sao hắn có thể khinh suất cho đối phương cơ hội giải thoát ?

– Nhưng chúng ta nên tri lực mà làm, cho dù không thành công cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến kế hoạch của hai vị tiền bối, đồng thời không nguy hiểm đến tính mạng Như Ngọc tỷ tỷ là được !

Lương Đình Khôi suy nghĩ một lúc, thấy nói như vậy cũng có lý nên gật đầu :

– Được, ta đồng ý. Nhưng ngươi nói xem nên tiến hành thế nào ?

Kim Đồng mặt tươi lên, phấn chấn nói :

– Trước hết chúng ta tiến hành điều tra xem Như Ngọc tỷ tỷ bị giam giữ ở đâu rồi tùy cơ mà hành động.

Lương Đình Khôi nói :

– Kim Đồng, theo ta suy đoán thì Như Ngọc cô nương đang bị giam giữ ở một nơi hết sức bí mật. Nếu có thể tìm ra nơi giam giữ thi việc giải thoát chắc không khó lắm. Chúng ta bây giờ nên chia nhau ra mà tìm kiếm. Nếu ai có tin tức thì quay về thạch động chỗ Vong Hồn Nữ và Bạch Phát Tiên Bà báo tin chứ không được tùy tiện động thủ để khỏi làm đánh cỏ động rắn. Bây giờ ngươi đi về hướng Đông, còn ta theo hướng Tây, được chứ ?

Kim Đồng gật đầu :

– Ý kiến của đại ca rất hay. Chúng ta cứ thế mà làm ! Nào đi !

Hai người theo hai hướng trái ngược lập tức xuất phát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.