Huyết Thư

Chương 13: Tố nữ thảm hồn


Đọc truyện Huyết Thư – Chương 13: Tố nữ thảm hồn

Lương Đình Khôi suy tính rất nhanh.

Nay Từ Huy đã bị chàng khống chế, nếu như người bị hại không có mặt ở hiện trường, chàng định đoạt số phận kẻ tội nhân này còn có lý. Nhưng hiện Tố Tố đang ở đây thì cứ để nàng quyết định số phận của hắn, chàng không nên làm quá chức phận.

Vong Hồn Nữ đưa mắt thù hận nhìn Lương Đình Khôi, giống như giữa bà ta với chàng có mối thâm cừu đại hận nào không thể dung thứ, điều đó khiến người ta hết sức khó hiểu.

Pham tội bạo dâm được coi là điều đại kỵ trong võ lâm, hành động đó trời người cùng oán. Thế mà đây người bị hại chính là ái đồ của Vong Hồn Nữ, bà ta đã không trừng trị mà dung thứ cho tội nhân, hơn thế nữa còn mắc sai lầm lớn lao hơn là cho hắn kết hợp với thiếu nữ đẹp như thiên tiên mà chính mình đã hạ nhục cướp đi sự trinh trắng.

Nên giải thích hành động đó như thế nào ?

Do lòng từ bi thánh thiện hay vì trí óc đã mụ mẫm không còn phân biệt được phải trái ? Hay bởi một nguyên nhân bí ẩn nào khác ?

Từ Huy bị mũi kiếm dí vào hậu tâm, mồ hôi kết thành từng hạt lớn chảy ròng ròng xuống mặt. Đưa mắt thiểu nảo nhìn Vong Hồn Nữ cầu cứu.

Lúc này chỉ có Vong Hồn Nữ họa chăng mới cứu được hắn mà thôi.

Nhưng có thật Vong Hồn Nữ đủ khả năng cứu được hắn ?

Tố Tố di bước về phía Từ Huy.

Vong Hồn Nữ quát lên :

– Tố Tố ! Không được động !

Nàng đành phải dừng lại.

Vong Hồn Nữ tức giận đến run người, hỏi :

– Tố Tố ! Ngươi nhất định muốn giết hắn cho bằng được phải không ?

Nàng nghiến răng trả lời, giọng cay độc :

– Không những giết mà còn phân thây hắn làm muôn mảnh !

– Ngươi hoàn toàn không đếm xỉa đến tình sư đồ hay sao ?

Tố Tố nước mắt chảy giàn giụa, thảm thiết nói :

– Sư phụ ! Đồ nhi từ lúc bị nhục trở đi kể như đã chết rồi. Bây giờ việc phục cừu chỉ là hành động của cái xác không hồn mà thôi ! Còn ân đức của sư phụ, đồ nhi chỉ đành để đến kiếp sau sẽ xin báo đáp.

Nói như vậy đã là cạn lời tâm ý.

Nhưng Vong Hồn Nữ không chút động lòng, thanh âm vẫn gay gắt như trước :

– Tố Tố ! Ngươi vẫn còn yêu Tu La Kiếm, đúng không ?

Nàng cắn chặt môi đến bật máu, cố ghìm đôi dòng lệ đáp :

– Đồ nhi thừa nhận. Nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ. Bây giờ đồ nhi đã không còn tư cách để yêu bất cứ nam nhân nào !

Lời nàng còn đáng cảm động hơn cả nước mắt, đó là lời của một trái tim tan vỡ khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải động lòng rơi lệ !

Vong Hồn Nữ nói :

– Ta đã từng cấm ngươi không được quan hệ với hắn.

Giọng Tố Tố vô cùng khẩn thiết :

– Sư phụ ! Xin đừng nhắc đến chuyện đau lòng đó nữa ! Nó đã thành khói sương qua lâu rồi.

Lương Đình Khôi thấy sống mũi cay xè, tưởng chừng không cầm được nước mắt. Tố Tố đối với chàng, chẳng những chỉ riêng ái tình mà còn có cả nhân tình. Trước đây nàng dành hết tình yêu của mình cho chàng, nhưng khi bị hại, chàng chấp nhận tiếp thụ tình yêu đó để mong cứu tính mạng nàng thì Tố Tố đã kiên quyết cự tuyệt, đó là hành động hy sinh cao cả. Vì người mình yêu.

Nói thực lòng chàng chưa nảy sinh tình luyến ái đối với nàng, nhưng trong tình cảnh bi thảm đó, chàng nói rằng mình yêu nàng mà không chút hối hận, vì xét rằng không hề dối lương tâm, bởi lúc đó có thể tình thương đã phần nào biến thành tình ái. Bây giờ thì tình thế đã không còn cứu vãn được nữa, chàng chỉ đành vĩnh viễn mang mối nợ ân tình của nàng nữa mà thôi, có báo đáp được phần nào chăng là giúp nàng trả được oán cừu.

Từ Huy thấy tình thế đã trở nên nghiêm trọng, với bản năng cầu sinh, hắn la lên một cách thảm hại :

– Tiền bối ! Lão nhân gia đã chấp thuận trước vãn bối.

Tố Tố bước vòng qua sư phụ, thanh trường kiếm trong tay vung lên rợp ánh hàn quang.

Vong Hồn Nữ thét lên, đồng thời nghiến răng phát ra một chưởng.

Tố Tố bị chưởng lực đổ nhào về phía trước.

Từ Huy thấy áp lực từ Tố Tố nghiêm trọng hơn, vì để bảo mệnh nên không quản đến mũi kiếm sau hậu tâm nữa, xoay mình né tránh. Trường kiếm của Lương Đình Khôi hơi chệch đi nhưng cắm sâu vào tới tận xương sống làm máu vọt ra.

Vết thương chưa đến nổi chí mạng, chỉ làm Từ Huy chao đảo như muốn ngã.

Tố Tố bị trúng chưởng, lại thấy Từ Huy tránh sang bên làm chiêu kiếm chệch đích, nhưng vì Từ Huy bị thương nên chững lại chốc lát làm nàng có đủ thời gian đứng thẳng dậy biến chiêu, tiếp tục vung kiếm bổ xuống !

Lương Đình Khôi thu kiếm lùi lại.

Phập !

Ối !

Tiếng thanh kiếm chém vào cơ thể người và tiếng rú thê thảm gần như phát xuất đồng thời, cả bả vai lẫn cánh tay trái của Từ Huy bị chém đứt lìa rơi phịch xuống đất.

Vong Hồn Nữ gầm lên :

– Tố Tố ! Người là kẻ nghịch đồ !

Dứt tiếng quát, hữu thủ lại giống lên.

Tố Tố rên lên một tiếng sầu muộn, người ngã sấp xuống nhưng vẫn cố sức giương kiếm lên.

Lại một tiếng la thảm phát xuất từ miệng Từ Huy.

Tố Tố bị một chưởng của sư phụ lăn đi hai vòng nhưng mũi kiếm vẫn áp sát không chịu rời khỏi thân thể Từ Huy, đâm sâu vào trên hắn rồi cuối cùng dừng hẳn lại trong lồng ngực đã không còn động đậy nữa.

Hiện trường máu nhuốm hồng nhìn đến ghê mắt.

Máu từ những vết thương chí mạng trên mình Từ Huy, máu từ miệng Tố Tố phun ra thành vũng.

Vong Hồn Nữ chân nhũn đi ngồi phệt xuống bên thi thể Từ Huy tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú nay đã trắng bệt như tờ giấy, mặt bà ta méo xệch đi trông hết sức đau thương và bi thảm, miệng lẩm bẩm những gì không rõ, chỉ thấy ở đôi môi mấp máy không thôi, đôi dòng lệ lã chã tuôn trào.

Lương Đình Khôi đứng phát ngớ, hoàn toàn quẫn trí, không sao cắt nghĩa được trạng huống kỳ quặc mà mình đang chứng kiến.

Vong Hồn Nữ đánh trọng thương ái đồ lại biểu lộ sự thống khổ vì sự đền tội của hung thủ, công nhiên than khóc bên thi thể hắn. Trong võ lâm xưa nay đã xảy ra trường hợp trái lẽ thường như thế ? Chẳng lẽ Vong Hồn Nữ đã hóa điên, mất hết lý trí ?

Tố Tố gượng ngẫng đầu lên, đôi má tái nhợt đi, máu bắn lên bộ bạch y thành từng đám đỏ như những đóa hoa.

Nàng nhìn Vong Hồn Nữ khó nhọc nói :

– Sư phụ… Đồ nhi… Không trách lão nhân gia đâu. Sư phụ buộc lòng… Phải làm như thế…

Sau đó nàng quay sang Lương Đình Khôi gương mặt biểu lộ một nụ cười bi thảm.

Lương Đình Khôi vội bước đến quỳ xuống bên nàng.

– Tố Tố cô nương ! Thương thế có sao không ?

Chàng tin rằng với chưởng đó của Vong Hồn Nữ, chưa đến nổi nguy hiểm đến tính mạng.

Tố Tố trả lời qua làn nước mắt :

– Lương đại ca ! Muội… Không sao đâu !

Lương Đình Khôi luồn cánh tay xuống dưới đầu Tố Tố, lo lắng nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của nàng.

Nàng nhìn sâu vào mắt Lương Đình Khôi một lúc, trong đó chứa đựng tình yêu vô bờ bến, không còn dấu vết nào của nổi thống khổ và sự thù hận, chỉ có niềm hạnh phúc và hy vọng giải thoát.

– Lương đại ca ! Muội thế là mãn nguyện rồi !

Nàng nói xong bỗng phun ra một vòi máu tới tận ngực áo Lương Đình Khôi, đầu lả xuống trong cánh tay chàng.

Lương Đình Khôi không ngờ thương thế nàng trầm trọng đến thế, máu như sôi lên vì căm hận.

Có ai ngờ Vong Hồn Nữ chỉ vì để bảo vệ kẻ tội lại đang tâm hạ sát thủ đối với người bị hại cũng là truyền nhân duy nhất của mình ? Thật là hành vi ác độc của loài rắn rết !

Chàng quay lại đưa đôi mắt rực lửa nhìn Vong Hồn Nữ.

Bà ta vẫn cúi xuống lảm nhảm với thi thể Từ Huy, hoàn toàn không quan tâm gì đến những sự việc xung quanh.

Tố Tố gượng ngẫng lên nói :

– Xin chàng đừng đối với sư phụ như thế ?

Lương Đình Khôi lại cúi nhìn nàng, không hiểu gì câu nàng vừa nói.

– Tố Tố cô nương…

Lúc này chàng không biết hỏi gì hơn, biết đây là phút lâm chung của thiếu nữ bất hạnh, lòng chàng tràn ngập lòng xót thương.

Tố Tố gắng sức nở nụ cười nói :

– Lương đại ca. Xin cho muội được xưng hô như thế một lần cuối cùng.

Giọng chàng run lên, đôi mắt đỏ hoe, chớp chớp cố ngăn cho nước mắt khỏi trào ra.

– Lương đại ca ! Muội hận rằng… Giữa chúng ta vô duyên… Nhưng… Có thể nhắm mắt được rồi… Tên cầm thú đó… Đã phải trả giá…

Nàng thở dốc một hồi, thân thể run lên rồi cố lấy hết tàn lực nói tiếp :

– Muội rất mãn nguyện… Vì được chết… Trong tay đại ca…

Lương Đình Khôi cúi xuống gần sát mặt nàng xúc động nói :

– Tố Tố ! Ta hứa với nàng rằng kiếp sau nhất định tìm nàng !

Không biết chàng có tin vào kiếp sau hay không, nhưng lời chàng hết sức chân thành và tha thiết.


Một nụ cười khô héo nở trên môi Tố Tố. Nàng thều thào :

– Lương đại ca ! Cám ơn chàng ! Như vậy là quá đủ !. Thiếp sẽ ghi nhớ… Hẹn kiếp sau…

Tới đó, miệng nàng ộc ra một búng máu nữa, người lả đi.

Lương Đình Khôi hốt hoảng lay gọi :

– Tố Tố !.

Nàng lại mở mắt ra :

– Lương đại ca !. Thiếp… Đi đây !

Thân thể nàng đột nhiên lắc mạnh, thở hắt ra một lần cuối cùng, nhưng môi vẫn mấp máy :

– Đại ca…

Rồi nàng lả xuống cánh tay chàng, đôi mắt diễm lệ dại dần đi rồi từ từ khép lại, một nửa mặt nhóe máu nhưng trên môi vẫn ngưng đọng nụ cười.

Nàng đã chết một cách thanh thản.

Lương Đình Khôi thét lên, cố lay gọi nàng nhưng chợt nhận ra đôi mắt nàng đã vĩnh viễn khép lại, không bao giờ còn mở ra nữa ! Chàng nghiến chặt răng, thấy cổ họng mình khô đắng, đăm đăm nhìn gương mặt thánh thiện của nàng một lúc, lẩm bẩm :

– Tố Tố ! Nàng hãy yên lòng mà đi. Kiếp này chúng ta vô duyên, nhưng kiếp sau ta nhất định tìm nàng !

Nói xong đặt nàng nằm ngay ngắn lên bờ đá.

Vong Hồn Nữ đột nhiên ngẫng lên quay sang phía đồ đệ.

Lương Đình Khôi hơi dịch ra một chút, đưa mắt theo dỏi hành động của đối phương.

Sắc mặt Vong Hồn Nữ tái mét, già hẳn đi, trông thật yếu đuối và đáng thương.

Hai thi thể chỉ cách nhau vài bước.

Vong Hồn Nữ không buồn đứng lên, cứ lê hai đầu gối mà tiến sang Tố Tố, đưa tay lau vết máu ở bên khóe miệng và trên má nàng, cất giọng thê lương :

– Hài tử ! Sư phụ không có ý làm ngươi bị thương… Chẳng qua vì cấp bách nên nặng tay một chút… Tuy có nặng nhưng chưa đến nổi hệ trọng. Hài tử !. Lẽ ra con không chết… Sao lại phải tự tận… Để bỏ sư phụ lại một mình ?

Lương Đình Khôi mở tròn mắt kinh ngạc. Thì ra Tố Tố mất mạng không phải do trúng chưởng Vong Hồn Nữ. Nàng đã tự đoạn tâm mạch mà chết.

Không sai !

Lương Đình Khôi đã thấy rõ chưởng lực của Vong Hồn Nữ quả thật không đủ gây ra nội thương chí mạng.

Vong Hồn Nữ nước mắt chứa chan, tiếp tục lẩm bẩm :

– Hài tử ! Dù nói thế nào, chung quy lại cũng là do sư phụ giết con ! Nhưng sư phụ còn biết làm cách nào khác được ? Ôi… Tố Tố ! Sư phụ không cầu xin con tha thứ, những năm còn lại, sư phụ chỉ còn sống trong sự hối hận dày vò…

Lương Đình Khôi không ghìm nổi cơn phẫn hộ, nghiến răng nói :

– Phương giá giết đồ đệ, bảo vệ hung thủ, trái hắn với sư đạo võ đạo nay còn nói những lòi hối hận giả dối thì có ích gì ? Chắc hẳn Tố Tố cô nương ở dưới suối vàng không thể nhắm mắt.

Vong Hồn Nữ ngước đôi mắt thất thần nhìn Lương Đình Khôi nhưng không nói gì, lại cúi xuống thi thể Tố Tố lẩm bẩm :

– Tố Tố ! Mười mấy năm sư đồ bên nhau tránh xa nhân thế, nương tựa vào nhau mà sống, tình thương đem dàn trải cho nhau. Con là niềm an ủi duy nhất của sư phụ, nở nào sư phụ tệ bạc với con ? Nhưng việc này con cũng hiểu đấy, sư phụ không còn cách nào khác. Từ đây sư phụ sẽ làm bạn với lâm tuyền để sám hối tội lỗi của mình…

Lúc này tình cảm của Lương Đình Khôi rất phức tạp. Chàng nghi hoặc, không hiểu có phải thật sự Vong Hồn Nữ đã hối hận hay không.

Nhưng cho dẫu thế nào thì hối hận bây giờ đã quá muộn. Không có bất cứ thứ gì trên đời có thể đổi lại nổi mạng người đã mất.

Có lúc chàng muốn xuất kiếm đâm chết phụ nhân ác độc như rắn rết này, nhưng câu nói của Tố Tố chợt văng vẳng bên tai chàng :

– Đồ nhi không trách sư phụ đâu, lão nhân gia buộc lòng phải làm như thế.

Và hiện tại, dáng vẻ bi thương thống khổ của bà ta. Không ai nói trái lòng mình khi khóc thương một người đã chết.

Trong lòng thấy kích động, chàng buột miệng hỏi :

– Vì sao phương giá lại hành động như thế ? Vì sao !

Vong Hồn Nữ chậm rãi đứng lên, lưng còng xuống trông già nua như một lão phụ nhân, hồi lâu mới nói :

– Lão thân hy vọng sự việc song toàn. Ngờ đâu kết quả lại bi đát thế này. Ngói tan ngọc vỡ !

Lương Đình Khôi nhíu mày hỏi :

– Phương giá nói “lưỡng toàn” là ý tứ làm sao ?

Giọng Vong Hồn Nữ hơi đanh lại :

– Lão thân không thể giải thích cho ngươi được !

Lương Đình Khôi “hừ” một tiếng, nói :

– Phương giá bội nghịch sư đạo, chà đạp lên nghĩa sư đồ. Tại hạ với Tố Tố cô nương tuy chưa thực nói là đã nặng tình nhưng vẫn có đạo nghĩa tồn tại. Phương giá…

Vong Hồn Nữ gào lên :

– Ngươi định làm gì ?

Lương Đình Khôi nghiến răng đáp :

– Phương giá buộc phải giải thích, nếu không…

Lương Đình Khôi ấn tay vào chuôi kiếm. Chàng nhìn lại thi thể của thiếu nữ bất hạnh và những lời thê thiết lúc lâm chung choán hết tâm trí chàng.

Lúc này chàng không muốn tranh biện nữa, sẵn sàng nói chuyện bằng binh khí.

Vong Hồn Nữ bỗng khoát tay nói :

– Ngươi đi đi ! Ta không cần giải thích, cũng không muốn gì hết ! Hãy để ta ở lại một mình với chúng !

Thế rồi bà ta chợt ngồi thụp xuống chụp lấy cánh tay bị chặt nửa của Từ Huy, ôm vào lòng, cất lên một chuỗi cười…

Mà có lẻ đó không phải tiếng cười mà chỉ là tiếng rú điên cuồng khiến lòng người ta tan nát !

Lương Đình Khôi đứng phát ngớ. Bà ta đã phát điên rồi chăng ?

Vong Hồn Nữ cứ cười mãi không dứt, đung đưa cánh tay của Từ Huy trong lòng giống như người mẹ đang ru con, hướng đôi mắt vô hồn vào khoảng không xa xăm như tìm kiếm dĩ vãng nào đó hết sức đau buồn.

Đúng là hành động của một kẻ điên !

Chỉ có cách đó mới giải thích được nổi thống khổ cực hạn của bà ta đối với kẻ đã gieo bất hạnh cho đồ đệ của mình.

o0o

Một nhân ảnh màu trắng thấp thoáng phía tả ngạn con suối.

Bởi Vong Hồn Nữ quay lưng về phía Bạch y nhân vừa xuất hiện nên chỉ có Lương Đình Khôi phát hiện ra.

Người đó vẫy tay về phía chàng.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu :

– Bạch Y Truy Hồn đang muốn gặp mình, chàng liền hướng lên sườn núi.

Hiện tại chàng không có lý do gì để trừng phạt một người thống khổ đến cực hạn như vậy, nếu không nói là người đó đã phát điên.

Vong Hồn Nữ vẫn ngồi y nguyên trước thi thể Từ Huy, thậm chí không biết Lương Đình Khôi vừa đi khỏi hiện trường.

Bạch Y Truy Hồn không nói gì, dẫn Lương Đình Khôi ngược lên một quảng rồi dừng lại bên bờ đá.

Hai người đứng đối diện nhau với khoảng cách chừng một trượng.

Bạch Y Truy Hồn tay cầm bạch chiết phiến, cũng vẫn mang chiếc mặt nạ trắng toát trông bí hiểm như mọi khi.

Lương Đình Khôi nhận thấy rằng mỗi lúc gặp mình, đối phương bao giờ cũng giữ một khoảng cách khá xa.

Đối với chàng, đây là nhân vật bí ẩn, quan hệ giữa họ chẳng ra bằng hữu mà cũng không phải thù địch, điều kỳ quặc là Bạch Y Truy Hồn thường tỏ thiện ý với Lương Đình Khôi mà chàng không hiểu vì lý do gì.

Lương Đình Khôi lên tiếng trước :

– Các hạ dẫn tại hạ tới đây có gì chỉ giáo ?

Vừa hỏi, chàng vừa nghĩ cách bộc trần lai lịch thân phận của đối phương để giải đáp mối hoài nghi đè nặng trong lòng mình.

Bạch Y Truy Hồn đáp :

– Chỉ giáo thì không dám, nhưng bổn nhân có đôi điều muốn nói với ngươi.

Giọng y hết sức thiếu tự nhiên, giống như cố tình cái giọng, thanh âm phát ra the thé nghe rất khó chịu.

Lương Đình Khôi nói :

– Vậy trước hết tại hạ xin hỏi vài câu.

Bạch Y Truy Hồn gật đầu :

– Được ngươi cứ hỏi !

Lương Đình Khôi nói ra nổi băn khoăn trong lòng mình bấy lâu nay :

– Các hạ từng nói rằng nơi nào xuất hiện Huyết Thư. Có thể tìm được Lê Như Ngọc, đúng vậy không ?

Bạch Y Truy Hồn thừa nhận :

– Đúng. Bổn nhân có nói như vậy.

– Sao lâu nay Huyết Thư xuất hiện mấy lần mà vẫn không thấy cô ta xuất hiện bao giờ cả ?


Bạch Y Truy Hồn đáp :

– Cũng có thể cô ấy đã trông thấy ngươi.

– Có thể ư ? Sao lại nói thế ?

– Việc này… Ngươi cũng biết đấy, sư phụ Như Ngọc cấm cô ta quan hệ với ngươi. Vì thế ta suy đoán rằng Như Ngọc không dám trái sư lệnh, tìm cách lánh mặt ngươi.

Lương Đình Khôi ngạc nhiên hỏi :

– Làm sao các hạ biết rằng Bạch Phát Tiên Bà ngăn cấm Như Ngọc quan hệ với tại hạ ?

– Ta có lần nghe lỏm bà ta huấn thị đồ đệ mà !

Lương Đình Khôi càng tỏ ra bức xúc, hỏi :

– Vì sao bà ta làm thế, các hạ có biết không ?

Bạch Y Truy Hồn đáp :

– Ta không rõ lắm. Nhưng hình như do chuyện ân oán gì đó từ thế hệ trước ngươi…

Lương Đình Khôi buộc miệng hỏi :

– Ân oán thế hệ trước ?

Chàng tỏ ra rất kích động. Đó là điều mà trước đây chàng chưa hề nghĩ tới, nghiến răng hỏi tiếp :

– Như vậy chẳng lẽ giữa Bạch Phát Tiên Bà và gia sư có oán cừu gì ?

Hỏi xong chàng chăm mắt nhìn đối phương.

Bạch Y Truy Hồn lắc đầu :

– Đó là ta chỉ suy đoán thế thôi. Chưa hẳn đã chính xác…

Lương Đình Khôi nói giọng quả quyết :

– Không đúng ! Gia sư hoàn toàn tín nhiệm Bạch Phát Tiên Bà, còn sai tại hạ đến gặp bà ta nhờ một việc nữa.

Bạch Y Truy Hồn nói :

– Thế thì lạ thật. Nhưng bổn nhân chỉ suy đoán thế nên có thể sai. Lệnh sư bảo ngươi nhờ bà ta việc gì ?

Lương Đình Khôi ngần ngừ một lát mới trả lời :

– Nhờ nói ra địa chỉ của một vị cao nhân tiền bối.

– Vị nào thế ?

– Xin lỗi ! Cái đó thì không thì không thể nói cho các hạ được.

Bạch Y Truy Hồn bỗng cười hắc hắc, nói :

– Thần Kiếm Giang Phong chứ gì ?

Lương Đình Khôi chợt thấy tâm thần rúng động !

Chàng ngẩn mặt nhìn đối phương, giống như mình gặp phải quỷ. Mà cứ xem hình dáng của Bạch Y Truy Hồn có khác gì ma quỷ đâu ? Tầm vóc nhỏ bé, bận bộ y phục màu trắng rộng thùng thình, bộ mặt cũng trắng nhách không chút sinh khí, lại thêm giọng nói thé thé rất khó nghe.

Hơn thế nữa, dường như tất cả những bí ẩn trong lòng chàng đối phương đều biết cả, làm sao không run sợ ?

Chàng thảng thốt hỏi :

– Vì sao các hạ biết được điều này ?

Bạch Y Truy Hồn đáp :

– Có gì khó đâu ? Người trong giang hồ đều biết Thần Kiếm Giang Phong và Phi Long Kiếm Triệu Quảng Hàm là bằng hữu chi giao. Mười mấy năm trước vì lý do gì không rõ, mối quan hệ của họ nhạt dần và mỗi người một phương. Với tính cách của hai người này, chắc không đến nổi xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đến nổi phải đoạn giao, nhất định chỉ do sự hiểu lầm. Và do hiểu lầm thì đương nhiên có lúc hiểu ra sự thật. Ngươi nói có đúng không ?

Thật là điều bất khả tư nghị !

Chuyện trong nhà mà chàng lại chẳng biết chút gì, trong khi đối phương nói vanh vách như đọc lòng bàn tay của mình vậy, quả tình hiếm nghe hiếm thấy ?

Từ đó mà ngẫm ra, có thể suy đoán trên của bạch Y Truy Hồn là rất có khả năng.

Nói rằng ân oán của thế hệ trước, như vậy chỉ có sư phụ và Bạch Phát Tiên Bà. Chính Như Ngọc cũng nói rằng chỉ sau khi biết rõ lai lịch, sư phụ của nàng mới tìm cách ngăn cản mối quan hệ giữa hai người, còn nói thẳng trước mặt rằng chàng không xứng.

Có thể đó chỉ là chuyện hiểu lầm giống như sư phụ với Thần Kiếm Giang Phong không ? Nhưng bây giờ không phải lúc bận tâm đến vấn đề này, chàng liền hỏi :

– Các hạ… Có biết Giang liền bối ở đâu không ?

Bạch Y Truy Hồn như đã chuẩn bị từ trước, trả lời ngay :

– Bổn nhân không biết vị đó ở đâu, nhưng tin rằng nếu đã ở trong khu vực này thì trước sau cũng sẽ xuất hiện ở trường tranh đoạt Huyết Thư.

– Như vậy là cuộc tranh đoạt vẫn chưa kết thúc ?

Bạch Y Truy Hồn đáp :

– Đương nhiên là chưa, bởi vì chưa có ai đạt được mục đích.

Lương Đình Khôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :

– Thôi được, bây giờ đến lượt các hạ.

Bạch Y Truy Hồn liền hỏi :

– Tin tức Vong Hồn Nữ lấy được chiếc hộp đựng Huyết Thư có phải do ngươi truyền ra trước tiên ?

Lương Đình Khôi thừa nhận :

– Không sai !

– Ngươi có thể chứng thực tin tức đó chứ ?

Lương Đình Khôi bất giác đưa mắt nhìn về phía tiểu vịnh. Vong Hồn Nữ vẫn ngồi bất động bên hai tử thi, hoàn toàn không chú ý gì đến ngoại cảnh.

Chàng trả lời, giọng bỗng khàn đi :

– Tin đó tại hạ nghe được từ chính miệng truyền nhân của bà ta là Tố Tố cô nương nói ra, tất phải đúng sự thật.

Lương Đình Khôi không thú thực cũng không được, bởi vì mười ngày trước chàng đã lở lời nói ra với Kim Đồng, sau đó Kim Đồng báo cho Thái Cực Lão Nhân, rồi tiếp đến cả vị Thái Thượng Hộ Pháp của Thiên Tinh Môn là Cái Thế Kiếm Vương và Bạch Phát Tiên Bà đều biết.

Nhưng bây giờ chiếc vỏ hộp ở trong tay chàng, do kỳ duyên mà chàng lại được Thái Cực Lão Nhân tặng pho Huyết Thư chép lại.

Có lẽ Bạch Y Truy Hồn vẫn chưa biết tác dụng kỳ diệu của chiếc vỏ thép và chính Huyết Thư hoặc một bản sao của nó đang ở trong tay Thiên Tinh Môn chủ.

Bạch Y Truy Hồn cũng nhìn về phía tiểu vịnh, nói :

– Hiện Thiên Tinh môn đang tập trung lực lượng đối phó với Vong Hồn Nữ.

Lương Đình Khôi trần ngâm nói :

– Việc đó là đương nhiên thôi…

Chàng chợt nhớ lại lúc nãy Từ Huy rỉ tai nói thầm với hai tên Thiên Tinh võ sĩ và sau đó chúng liền chạy đi. Chắc Từ Huy cho hai tên thủ hạ về báo cho Thiên Tinh môn biết Vong Hồn Nữ ở đâu .

May mà chàng hạ sát hai tên này, nếu không bây giờ chắc Thiên Tinh môn đã tập trung cao thủ đến đây rồi.

Vong Hồn Nữ đã hết lòng bảo vệ Từ Huy như vậy mà hắn vẫn dùng thủ đoạn hèn hạ đối phó với bà ta, quả là đáng chết một trăm lần !

Chàng nhìn thẳng mặt đối phương hỏi :

– Các hạ cũng muốn tranh đoạt Huyết Thư, tất phải có kế hoạch đối phó với Vong Hồn Nữ !

Bạch Y truy Hồn chỉ ừm một tiếng.

Lương Đình Khôi vẫn tiếp tục truy vấn :

– Các hạ định trực tiếp đi đấu với Vong Hồn Nữ hay chờ cơ hội khác thuận lợi hơn để chiếm lấy nó ?

– Cả hai khả năng đều có thể…

Rồi chợt chuyển ngay đề tài :

– Tu La Kiếm ? Ngươi vừa có một thời gian bị mất tích, việc đó nên giải thích thế nào ?

Lương Đình Khôi phản vấn :

– Mất tích ư ? Chẳng lẽ các hạ không gặp ai đó thì bao là họ mất tích hay sao ?

– Thôi được ! Bây giờ bổn nhân hỏi câu này. Trong thời gian mười ngày vừa qua ngươi đi theo Thái Cực Lão Nhân, đúng không ?

Lương Đình Khôi nghe đối phương hỏi đến Thái Cực Lão Nhân, lòng không khỏi lo lắng.

Liệu Bạch Y Truy Hồn có biết bí mật về kiếm quyết không ? Thái Cực Lão Nhân có gặp chuyện gì bất trắc không ?

Liền kiếm cách trả lời :

– Tại hạ có gặp vị tiền bối đó nhưng không theo ông ta. Nhưng việc đó có liên quan gì đến các hạ chứ ?

– Vì Thái Cực Lão Nhân đã từng bị Thiên Tinh Môn cưỡng bức để lợi dụng. Vì không biết chúng lợi dụng lão họ Phạm đó vào mục đích gì nên muốn tìm lão để thương lượng.


– À !

Lương Đình Khôi thầm thở phào, thản nhiên nói :

– Vậy thì các hạ cứ tìm Phạm lão tiền bối mà thương lượng.

Bạch Y Truy Hồn hỏi :

– Ngươi có biết Thái Cực Lão Nhân ở đâu không ?

Lương Đình Khôi lắc đầu :

– Tại hạ không biết. Phạm lão tiền bối nói rằng từ nay sẽ ẩn tích không còn hành khứ giang hồ nữa.

Bạch Y Truy Hồn cúi đầu trầm mặc.

Lương Đình Khôi không biết đối phương đang nghĩ gì. Bên trong tấm mặt nạ, bộ mặt thật của nhân vật quỷ quái yêu ma này là ai vậy ?

Mặc dù mỗi lời nói, mỗi hành động của Bạch Truy Hồn đều hết sức thần bí khó hiểu, nhưng y đối với Lương Đình khôi không có vẻ gì là thù địch mà trái lại còn tỏ ra thiện chí, còn với mục địch gì thì không sao đoán biết được…

Tuy nhiên Lương Đình Khôi luôn luôn tự nghĩ mình phải cảnh giác. Khi mà đối phương biết về mình rõ như bàn tay, trong lúc đó mình lại chẳng biết gì về đối phương thì điều này thật là đáng sợ !

Chợt vang lên tiếng bước chân.

Lương Đình Khôi ngước lên nhìn, lòng bỗng sửng sốt. Chỉ thấy Vong Hồn Nữ hai tay cắp hai tử thi ngược dòng khe đi lên, dáng vẻ rất khó nhọc.

Bà ta làm gì vậy ?

Vong Hồn Nữ đi ngang qua trước mặt hai người, đương nhiên chẳng thể không trông thấy họ nhưng không hề có chút phản ứng gì, cứ trầm mặc bước đi, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Vong Hồn Nữ đau thương cho ái đồ là điều tất nhiên. Nhưng Lương Đình Khôi lại biết rằng bà ta còn thống khổ hơn trước cái chết của tên dâm ác Từ Huy, kẻ đã làm hại chuyện đời Tố Tố và thủ phạm trực tiếp gây nên cái chết của nàng.

Vong Hồn Nữ mang thi thể Tố Tố đi tìm nơi mai táng cho ái đồ là hợp lẽ, nhưng còn đưa tử thi Từ Huy theo làm gì ?

Lương Đình Khôi ngẫm nghĩ một lát rồi bước theo Vong Hồn Nữ.

Bạch Y Truy Hồn đứng trầm mặc nhìn theo.

o0o

Vong Hồn Nữ theo dòng khe ngược lên có tới nửa dặm mới dừng lại.

Dưới vách đá bên bờ khe có một tiểu thạch động, bà ta đặt hai tử thi xuống ngay trước động khẫu, đứng thở một lúc rồi trước tiên đem thi thể Từ Huy bỏ vào thạch động đặt ngay ngắn, sau đó quay ra định mang tiếp thi thể Tố Tố vào.

Ý định của Vong Hồn Nữ đã rõ. Bà ta muốn đưa hai người hợp táng trong tiểu thạch động này.

Chính lúc Vong Hồn Nữ vừa cúi xuống thì Lương Đình Khôi từ sau khúc cong của dòng khe bước nhanh tới.

Chỉ nhìn qua hiện trường, chàng liền hiểu ra cớ sự liền nói :

– Phương giá hãy chậm !

Vong Hồn Nữ liền đứng thẳng lên, bấy giờ mới nhận ra Lương Đình Khôi, ánh mắt đang ảm đạm chợt long lên, hằn giọng hỏi :

– Ngươi muốn gì ?

Lương Đình Khôi không trả lời mà lại hỏi :

– Phương giá định đem hai người hợp táng ?

– Không sai !

Lương Đình Khôi đanh giọng nói :

– Tại hạ phản đối !

Vong Hồn Nữ nhíu này hỏi :

– Ngươi phản đối ư ?

– Không sai !

Chàng nói thêm, thái độ hết sức cương quyết :

– Tại hạ cực lực phản đối !

Hô hô hô hô.

Vong Hồn Nữ bỗng ngữa mặt cất một tràng cuồng tiếu.

Lương Đình Khôi chờ đối phương dứt tràng cười mới tiếp tục nói :

– Tại hạ thấy ở đây không có gì đáng cười cả. Tại hạ đang nói chuyện hết sức nghiêm túc.

Vong Hồn Nữ bỗng hằn giọng :

– Ngươi dựa vào đâu mà phản đối ?

Da mặt bà ta giật giật, ánh mắt chợt hiện sát cơ.

Lương Đình Khôi hỏi :

– Phương giá không nghĩ đến vấn đề Tố Tố cô nuơng vì lý do nào mà thiệt mạng hay sao ?

Vong Hồn Nữ nghiến chặt răng bật lên :

– Việc đó liên quan gì đến ngươi ?

Lương Đình Khôi trầm tĩnh đáp :

– Tại hạ tự cho rằng mình có trách nhiệm can thiệp vào việc này. Tố Tố cô nương ôm nhục ngậm hận mà chết, có thể nói chết mà không nhắm được mắt. Thế mà hôm nay phương giá làm trái đạo nghĩa, đem cừu nhân mà cô ta căm thù đến tận xương tủy, cũng là thủ phạm trực tiếp dẫn đến cái chết oan uổng đó hợp táng với cô ta. Tố Tố đã chết, không thể chống đối được hành động trái lẽ thường. Và, bởi thế tại hạ thay cô ta đòi hỏi công lý !

Vong Hồn Nữ lùi lại hai bước, tay giơ lên.

Lương Đình Khôi biết rõ đối phương thi triển “kim châm đoạt mệnh” lợi hại như thế nào, không chút do dự rút ngay trường kiếm khỏi bao.

Ánh hàn quang tỏa ra rợp mắt.

Vong Hồn Nữ bức thị nhìn đối phương, đôi mắt đỏ ngầu phát ra xanh lạnh nhìn rất đáng sợ.

Sắc mặt Lương Đình Khôi cũng hiện sát cơ. Chàng quyết định, chỉ cần Vong Hồn Nữ, bắt đầu xuất thủ, mình sẽ sử dụng chiêu kiếm vừa lĩnh hội được trong Huyết Thư, tin rằng chỉ có cách đó mới khống chế được đối phương.

Mặc dù chưa dùng đối địch lần nào nhưng chàng tin rằng chiêu kiếm đó đủ khả năng thắng được Vong Hồn Nữ.

Hai người đứng chằm chằm nhìn nhau một hồi lâu, cuối cùng Vong Hồn Nữ thu hồi mục quang, từ từ hạ tay xuống.

Bà ta cất giọng nặng nề nói :

-, Tu La Kiếm, có lẽ lão thân đã sai từ lúc đầu.

Lương Đình Khôi khẳng định :

– Rõ ràng là phương giá sai rồi !

Nhưng Vong Hồn Nữ không nói hết câu, não nuột thở dài một tiếng.

Lương Đình Khôi tra kiếm vào bao, trong lòng hết sức khốn quẫn. Chàng không sao hiểu được thái độ và ý nghĩ của vị nữ sát tinh này.

Chàng gặng hỏi :

– Phương giá còn chưa nói hết câu.

– Lão thân không muốn nói với ngươi.

Lương Đình Khôi đấu đầu :

– Thế cũng được, tại hạ cũng không muốn biết. Còn bây giờ hãy coi như đây là lời thỉnh cầu. Xin cho tại hạ đem Tố Tố cô nương đi táng ở nơi khác.

Vong Hồn Nữ không đáp mặt lộ vẻ trầm tư.

Lương Đình Khôi nói thêm :

– Về lời thỉnh cầu này, tại hạ sẽ kiên trì giữ lập trường.

Vong Hồn Nữ chợt thở dài hỏi, mắt không nhìn đối phương mà nhìn xuống thi thể ái đồ :

– Tu La Kiếm, ngươi đối với hài tử đáng thương này hoàn toàn không phải vô tình, đúng không ?

Giọng nói bà ta nhỏ dần, điệu bộ yếu ớt trông như một phụ nhân bình thường đang trong cơn đau khổ.

Lương Đình Khôi cũng dịu giọng :

– Vâng. Tại hạ không phủ nhận.

Vong Hồn Nữ khẽ gật đầu :

– Thôi được. Ngươi mang nó đi đi !

Thế rồi bà ta nặng nề ngồi xuống một phiến đá, toàn thân như mất hết sức lực, nước mắt trào ra, những lảm nhảm :

– Oan nghiệt ! Thật là oan nghiệt !

Nói xong cúi gục đầu, đôi vai run run trông thật đáng thương.

– Oan nghiệt ư ? Bà ta nói hai tiếng đó với ý nghĩa thế nào ?

Nhưng Lương Đình Khôi không tiện hỏi, cũng không muốn suy nghĩ nhiều, cúi xuống cẩn thận bế thi hài Tố Tố lên.

Vong Hồn Nữ nặng nề bước lên tới gần Lương Đình Khôi đưa hai bàn tay run rẩy sờ lên đôi má lạnh ngắt của đồ đệ, thổn thức nói :

– Hài tử ! Con hãy an nghỉ ! Sư phụ từ nay vĩnh tuyệt giang hồ !

Những dòng lệ thay nhau tuôn xuống đôi má tái nhợt, khuôn mặt vốn còn rất đẹp bây giờ trông xấu hẳn đi.

Đây là lần đầu tiên Lương Đình Khôi thấy đồng tình với phụ nhân kỳ quái và lạnh lùng này.

Khuôn mặt đẹp như thiên tiên của Tố Tố đã không còn biểu cảm trước những lời xúc động và đầy hối hận của sư phụ nữa. Chẳng bao lâu thân thể kiều diễm của nàng biến thành bùn đất, có chăng chỉ còn lại bóng hình trong ký ức của vài người, thậm chí chỉ có hai người hiện đang có mặt ở đây thôi, không để lại thứ gì trên đời này cả…

Lương Đình Khôi nghĩ tới điều này mà lòng đau nhói, sống mũi cay xè, tưởng chừng không cầm được nước mắt.

– Hài tử con hãy yên giấc !

Vong Hồn Nữ nói xong cúi xuống hôn vào trán đồ đệ, nước mắt chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt nàng, sau đó bà ta lùi lại.

Lương Đình Khôi bế Tố Tố đi men theo dòng khe một quảng nửa rồi ngược lên sườn núi.

Chàng muốn tìm một nơi thật thích hợp để chôn cất thiếu nữ bất hạnh này.

Chàng là người duy nhất bóc tấm mạng trên mặt Hồng Tố Tố, nếu chiếu theo lời nguyền trước đây thì nàng sẽ phải lấy chàng. Nhưng sau đó chẳng hiểu vì sao Vong Hồn Nữ đã trái với ý nguyện trước đây, ngăn trở không cho nàng gặp gở chàng nữa, trong lúc nàng vẫn tha thiết yêu chàng, mặc dù biết tình yêu của mình không được đền đáp lại.

Còn bây giờ chàng bế Tố Tố trên tay, nhưng nàng không còn thuộc về thế giới này nữa.

Lương Đình Khôi cứ bế thi thể nàng ngược lên sườn núi như kẻ mộng du. Bao ý nghĩ nặng nề xâm chiếm hết tâm trí chàng.

Vì sao sau khi Vong Hồn Nữ biết lai lịch chàng lại thay đổi hẳn thái độ, sau đó không cho đồ đệ thực hiện ý nguyện trước đây của chính bà ta ? Nếu như Vong Hồn Nữ thuận tình thì hai người có kết cục thế nào ?

Chàng không dám nghĩ tiếp.


Ý tưởng của chàng lại quay về với Như Ngọc. Bạch Phát Tiên Bà cũng tìm cách ngăn cấm tình yêu giữa chàng và Như Ngọc, rồi kết cục bi thảm này có trùng diễn không ?

Vừa đi vừa nghĩ ngợi miên man, chừng được nửa dặm chợt thấy trước mặt khoáng đãng hắn ra.

Đi thêm một lúc nữa đã lên tới đỉnh núi, lướt mắt nhìn xung quanh thấy núi gần non xa hút cả vào tầm mắt, nhận đỉnh núi mây phủ nhấp nhô kéo dài tít tắp, quang cảnh thật là hùng vĩ !

Lương Đình Khôi không còn lòng dạ nào mà chiêm ngưỡng cảnh trí của thiên nhiên, nhưng cũng nhận thấy đây là nơi táng thân lý tưởng, liền cẩn thận đặt thi thể Tố Tố xuống, miệng lẩm nhẩm :

– Tố Tố cô nương ! Nàng hãy yên nghỉ ở đây, làm bạn cùng phong nguyệt. Cảnh trí nơi này có lẽ làm nàng dịu bớt nổi đau…

Vừa đứng thẳng người lên, chàng chợt thấy một nhân ảnh màu trắng cách đó chừng hai trượng đang đưa tay vẫy mình.

Thoáng nhìn, Lương Đình Khôi đã nhận ngay ra người đó là Bạch Y Truy Hồn.

Quái thật ! Sao lão ta lại ở đây ?

Bạch Y Truy Hồn chỉ tay xuống trước mặt nói :

– Tu La Kiếm, tới đây. Ta đã giúp người chuẩn bị sẵn huyệt mộ rồi !

Lương Đình Khôi ngạc nhiên nghĩ thầm :

– Hắn đúng là ma quỷ chứ chẳng phải người, khi nào cũng đi guốc trong bụng mình ! Từ khi bế Tố Tố lên tay đến giờ chỉ hết thời gian chừng một tuần trà thôi không thể đào xong huyệt mộ, chứng tỏ hắn đoán biết ý định của mình từ trước.

Thật không sao hiểu nổi, ngay đến Gia Cát Lượng ngày xưa cũng chưa chắc đã có tài tiên tri như thế !

Tuy nghĩ vậy nhưng chàng cũng cúi xuống bế thi thể Tố Tố lên đi về phía Bạch Y Truy Hồn.

Tới gần, quả nhiên trông thấy một huyệt mộ mới đào trên một khu đất khá bằng phẳng và khoáng đãng.

An táng Hồng Tố Tố ở đây quả là thích hợp !

Lương Đình Khôi đưa mắt nhìn Bạch Y Truy Hồn đứng bên kia huyệt mộ, cũng vẫn giữ khoảng cách với chàng tầm hai trượng, trong lòng vừa cảm kích vừa nghi hoặc, buột miệng hỏi :

– Các hạ vì sao phải làm thế ?

Bạch Y Truy Hồn đáp :

– Cứ cho đây là sự đồng tình.

Lương Đình Khôi nhíu mày hỏi tiếp :

– Đồng tình với ai ?

Bạch Y Truy Hồn cúi nhìn Tố Tố trên tay Lương Đình Khôi với ánh mắt thương cảm, trả lời :

– Bổn nhân đồng tình với thiếu nữ đa tình và bất hạnh này.

Lương Đình Khôi lại thấy lòng nặng trĩu, im lặng một lúc rồi mới trả lời :

– Tại hạ thay lời người quá cố cảm tạ mối ân tình này…

Bạch Y Truy Hồn cất tiếng giục :

– Động thủ đi, trời sắp tối rồi.

Lương Đình Khôi cúi nhìn xuống huyệt mộ một lát rồi bế thi thể Hồng Tố Tố đi xuống.

Lương Đình Khôi trầm mặc bế thi thể Tố Tố xuống huyệt mộ, nhẹ nhàng đặt nàng nằm vào đáy huyệt rồi ngắm nhìn gương mặt thánh thiện của nàng hồi lâu đến thất thần, sau đó mới từ từ lấy từng bụm đất rịn đặt lên thi thể nàng thật nhẹ như không muốn làm nàng đau !

Phải qua một khắc, Lương Đình Khôi mới phủ đuợc một lớp đất mỏng lên người thiếu nữ bất hạnh, sau đó bước lên khỏi huyệt mộ lấp đất kín, đấp một nấm mồ khá cao rồi chọn một phiến đá phẳng đẽo thành tấm mộ chí vuông vắn, dùng kiếm khắc lên mấy chữ “Nữ hiệp giang hồ bất hạnh Hồng Tố Tố chi mộ”.

Ánh tà dương rắc những tia nắng cuối cùng lên nấm mồ mới đắp càng tăng sự thê lương quạnh quẻ.

Lương Đình Khôi đi kiếm một bó hoa rừng rồi dựng tấm bia lên đầu mộ, đứng cúi đầu lẩm bẩm khấn vái một hồi, sau đó mới ngước mắt nhìn Bạch Y Truy Hồn, lòng thầm nghĩ :

– Nhân vật này bị người trên giang hồ coi là kẻ thích hành hung tác ác, thế mà xem ra cũng có tình người. Thế mới biết con người ta cho dù tiếng tăm thế nào thì trong sâu thẳm tâm hồn bao giờ cũng tiềm ẩn lòng nhân ái…

Bất giác chàng liên tưởng tới Vong Hồn Nữ. Nữ sát tinh kia cũng thế. Mặc dù chàng tận mắt chứng kiến bà ta giết không ít người, hơn nữa còn tự tay giết chết ái đồ của chính mình, nhưng bây giờ chàng xem lại tất cả những việc đó chỉ là do bất đắc dĩ.

Trong ngôi lều tranh của Bạch Phát Tiên Bà, Vong Hồn Nữ khống chế bọn Thiên Tinh võ sĩ sau đó thả chúng về, đó chỉ là hành vi tự vệ. Còn trong thạch động, bà ta giết lão đại trong Thiên Nam Tam Ác, sau đó còn sát hại mấy tên Thiên Tinh võ sĩ. Bởi vì nếu bà ta không hành động như thế thì chính mình sẽ trở thành đối tượng truy sát của chúng.

Việc tên Tổng quản Từ Huy cưỡng bức Thái Cực Lão Nhân để buộc vị này vào thạch động chết thay mình đã chứng minh điều đó.

Sau một thời gian hành khứ giang hồ, chàng đã thấu triệt một chân lý là nếu không giết người tất sẽ bị người giết.

Sau đó Vong Hồn Nữ xuất chưởng đánh đồ đệ không phải vì bà ta dùng sát thủ để giết ái đồ mình mà Tố Tố chết là do nàng tự tận.

Chàng đoán chắc rằng việc nữ sát tinh này xuất thủ bảo vệ Từ Huy là có nguyên nhân bí ẩn nào đó, chỉ là chưa biết nguyên nhân gì thôi.

Cuối cùng, bà ta đã cho phép Lương Đình Khôi đưa Tố Tố đi mai táng ở nơi khác, chẳng phải do bà ta sợ nhưng mà rõ ràng bà ta hành động thế là vì nghe theo tiếng nói của lương tri và lẽ công bằng.

Bạch Y Truy Hồn bỗng lên tiếng :

– Tu La Kiếm ! Ngươi cảm thấy hành động trái nhân tình đạo lý của Vong Hồn Nữ như vậy, rất lấy làm khó hiểu đúng không ?

Lương Đình Khôi trả lời :

– Chính thế.

Rồi nghĩ rằng Bạch Y Truy Hồn nói như vậy tất có nguyên nhân, chàng chú mục nhìn lão ta chờ nghe tiếp.

Quả nhiên Bạch Y Truy Hồn lại hỏi :

– Ngươi có muốn biết nguyên nhân vì sao không ?

Lương Đình Khôi bật hỏi :

– Vì sao thế ?

Bạch Y Truy Hồn hỏi tiếp :

– Trước hết, ngươi có biết giữa Vong Hồn Nữ và tên Tổng quản Từ Huy có quan hệ thế nào không ?

Lương Đình Khôi đáp :

– Nếu biết thì đã không mê hoặc như thế…

Bạch Y Truy Hồn nói :

– Quan hệ giữa họ là mẫu tử !

Lương Đình Khôi giật mình hỏi :

– Các hạ nói gì ?

Chàng vô cùng sửng sốt, tưởng mình nghe nhầm, hỏi tiếp :

– Quan hệ giữa họ là mẫu tử ?

Bạch Y Truy Hồn khẳng định :

– Đúng !

Lương Đình Khôi mở to mắt hỏi :

– Sao các hạ biết được ?

Bạch Y Truy Hồn bình thản đáp :

– Bổn nhân lúc đầu cũng không biết. Nhưng sau đó căn cứ vào những hành động kỳ quặc của Vong Hồn Nữ mà hiểu ra.

Lão dừng một lúc rồi nói tiếp :

– Đó là vì bổn nhân nhớ tới một câu chuyện từ lâu được người trên giang hồ bàn tán.

Lòng hiếu kỳ của Lương Đình Khôi lên đến cực điểm. Chàng vội hỏi :

– Xin các hạ nói xem.

Bạch Y Truy Hồn trầm giọng kể :

– Hơn hai mươi năm trước, Vong Hồn Nữ là một trong những nữ kiệt tài sắc nhất võ lâm, lúc đó bà ta còn mang mỹ hiệu khác là Hàn Mai Tiên Tử. Vị đó ôm mối tình si với một kiếm thủ kiệt xuất trong giang hồ, nhưng vị kiếm thủ kia đã có người trong mộng khác nên vô tình với Hàn Mai Tiên Tử.

Bạch Y Truy Hồn lặng đi một lúc mới kể tiếp :

– Hàn Mai Tiên Tử ôm mối thương tâm, quan hệ với một cao thủ khác họ Từ, đối địch với vị kiếm thủ kiệt xuất kia. Kỳ thực bà ta không yêu vị họ Từ này mà làm thế chẳng qua chỉ là hành động trả thù đời thôi.

Lương Đình Khôi thấy đối phương dừng lời liền hỏi :

– Sau đó thì sao ?

– Hai nguời không tiến hành hôn lễ theo lệ thường, cũng không có động phòng hoa chúc thì đã chia tay. Nhưng điều bất hạnh là Hàn Mai Tiên Tử đã hoài thai, về sau sinh hạ một hài tử.

Lương Đình Khôi vội hỏi :

– Chính là Từ Huy phải không ?

Bạch Y Truy Hồn gật đầu :

– Chính thế !

– Vì sao hai mẹ con họ không ở với nhau ?

Bạch Y Truy Hồn đáp :

– Sinh con mà không có hôn thú, đương nhiên chẳng phải là chuyện vẻ vang gì. Bởi thế sau khi biết mình có mang, Hàn Mai Tiên Tử, đã tìm nơi hẻo lánh cách biệt thế nhân. Sau khi sinh hạ hài nhi, Hàn Mai Tiên Tử giao lại nó cho phụ thân nó, ôm hận mà đi, nguyện sống cô độc suốt đời không gần nam nhân nữa, đổi ngoại hiệu thành Vong Hồn Nữ du lãng giang hồ. Người ta kể rằng sau này vị họ Từ đó chết đi, hài tử của họ thất lạc đi đâu không ai biết.

Lương Đình Khôi hỏi :

– À có phải sau này Từ Huy lớn lên trở thành Tổng quản của Thiên Tinh Môn, vì tên họ không đổi nên Vong Hồn Nữ nhận ra hắn chính là con ruột mình, trái lại Từ Huy lại không biết Vong Hồn Nữ chính là thân mẫu của mình không ?

– Hoàn toàn đúng như thế !

Bạch Y Truy Hồn gật đầu, nói tiếp :

– Ngươi nghĩ xem, Từ Huy giở trò thú vật phạm vào đại kỵ của võ lâm, người bị hại lại chính là truyền nhân của mình, Vong Hồn Nữ lại là kẻ căm hận nam nhân đến thế, với bản tính khắc nghiệt của mình, bà ta lẽ ra nên băm vằm hắn làm muôn mảnh mới đúng, tại sao lại hành động nghịch đạo trái sư như vậy ?

Lương Đình Khôi gật gật đầu, tỏ ý tán thành.

Bây giờ thì điều bí ẩn đã được bốc trần, nhưng Lương Đình Khôi chợt thấy trong lòng trào lên một nổi xót xa.

Trên giang hồ thật lắm chuyện trớ trêu và không biết bao nhiêu nhân vật tài hoa trở thành nạn nhân của số kiếp nghiệt ngã. Như thế xem ra Vong Hồn Nữ có hành vi sai lầm như vậy quả thật là không còn biện pháp nào khác.

Mọi oan trái đều đổ cả lên đầu Tố Tố, nàng trở thành vật hy sinh cho số phận nghiệt ngã của sư phụ mình.

Nhưng chính Vong Hồn Nữ mới là kẻ chịu tội sống đáng thương mất cả nhi tử độc nhất, rất cả truyền nhân, chẳng trách bà ta quyết định từ nay thoái xuất giang hồ.

Phương Tây ửng lên ráng hồng hình nan quạt, rồi chẳng bao lâu hoàng hôn buông xuống phủ lên núi rừng bức màn đen thẫm.

Lương Đình Khôi nhìn ngôi mộ địa của thiếu nữ bất hạnh vừa mới được chính tay mình đắp nên, lòng biết bao thương cảm.

Giọng Bạch Y Truy hồn lại cất lên :

– Tu La Kiếm ! Người còn hứng thú đối với chuyện chiếc tráp và Huyết Thư nữa không ?

– Việc này…

Chợt nghe đối phương chuyển sang đề tài này, Lương Đình Khôi bị bất ngờ nên nhất thời chưa tìm ngay được cách trả lời cứ đứng trợn mắt nhìn vào mặt đối phương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.