Huyết Thư

Chương 12: Kỳ duyên thiên định


Đọc truyện Huyết Thư – Chương 12: Kỳ duyên thiên định

Đi chừng hai dặm, Thái Cực Lão Nhân dẫn Lương Đình Khôi và một tiểu sơn động rất kín đáo khuất trong một sơn cốc.

Thái Cực Lão Nhân ngồi lên một tảng đá rồi chỉ tay sang tảng đối diện nói :

– Lương thiếu hiệp ngồi xuống đi !

Lương Đình Khôi theo lời ngồi xuống nhưng không nén nổi sốt ruột liền cất tiếng hỏi :

– Phạm lão tiền bối đưa vãn bối tới đây có gì chỉ giáo ?

Thái Cực Lão Nhân không trả lời ngay, chỉ nói :

– Lương thiếu hiệp, lão phu và tiện thê rất cảm kích thiếu hiệp đã ra tay trượng nghĩa cứu giúp.

Lương Đình Khôi khiêm tốn nói :

– Vãn bối làm việc đó chỉ theo trách nhiệm của một võ sĩ. Trong trường hợp đó ai cũng hành động như vậy cả, có gì đáng nói ? Tiền bối nên cảm kích Kim Đồng, vì chính hắn đã dò được chỗ bọn hèn hạ đó giấu lão phu nhân thì đúng hơn. Nếu không chỉ e vãn bối có hiện thân cũng không cứu được.

Thái Cực Lão Nhân nghiêm giọng nói :

– Lão phu suốt đời không mang nợ ân tình ai. Bây giờ đã sắp quy ẩn lâm tuyền, lại càng không thể bận lòng vì mang nợ.

Lương Đình Khôi vội hỏi :

– Phạm lão tiền bối có ý là…

Thái Cực Lão Nhân trả lời ngay, giọng dứt khoát :

– Lão phu muốn báo đáp !

Lương Đình Khôi bỗng ngữa mặt cười to nói :

– Báo đáp ư ? Hô hô hô… Phạm lão ! Vãn bối đâu phải kẻ làm ơn để mong được người khác trả ơn ? Việc hôm trước xuất thủ tương trợ lão tiền bối, một mặt là sự ngẫu hợp, mặt khác đó là bổn phận của một võ sĩ. Lão nhân gia nói thế chẳng hóa ra…

– Lương thiếu hiệp !

Thái Cực Lão Nhân đưa tay chặn lời Lương Đình Khôi, nói tiếp :

– Thôi thì lão phu không nói đến hai chữ “báo đáp” nữa. Chỉ mượn lời thiếu hiệp vừa nói là “sự ngẫu hợp” vậy ! Hay cũng là cơ duyên trời định.

Lương Đình Khôi hoang mang hỏi :

– Ý lão tiền bối là…

– Lương thiếu hiệp cứ thong thả, để lão phu nói từ đầu. Thiếu hiệp có biết vì sao Thiên Tinh Môn chủ cho người bắt tiện thê để cưỡng bức lão phu bán mạng cho chúng không ?

– Vãn bối xin được biết.

Thái Cực Lão Nhân trầm giọng kể :

– Ngoài võ thuật, lão phu cũng có theo nghề văn chương. Thiên Tinh Môn chủ có một văn kiện quan trọng nhưng lại viết bằng cổ văn, vì thế muốn lão phu phiên dịch giúp hắn.

Lương Đình Khôi chợt nghĩ đến một điều liền hỏi :

– Trên giang hồ cho đến nay hầu như không ai biết rõ diện mục của Thiên Tinh Môn chủ. Lão đã cầu lão tiền bối phiên dịch giúp mình văn tự, chắc đã biết hắn là ai ?

Thái Cực Lão Nhân lắc đầu :

– Không biết. Hắn không trực tiếp đối mặt với lão phu.

– Thì ra vậy ! Chẳng biết Thiên Tinh Môn chủ là loại nhân vật gì mà thần bí đến như vậy ? Nghe nói đến cả Thái Thượng Hộ Pháp của Thiên Tinh môn mà còn không biết môn chủ của mình là ai.

Thái Cực Lão Nhân đồng tình :

– Hắn quả là thần bí. Theo lão phu thấy thì hành vi và dã tâm của loại người như thế chẳng mấy khi quang minh chính đại !

Lương Đình Khôi lại hỏi :

– Hắn cầu lão tiền bối dịch giúp văn kiện gì vậy ?

Thái Cực Lão Nhân, đáp :

– Huyết Thư ! Đó Là một tấm lụa được viết bằng máu.

Lương Đình Khôi vừa nghe tới hai tiếng Huyết Thư, lập tức thấy trong người rúng động, buột miệng kêu lên :

– Huyết Thư ? Đó có phải chính là bức Huyết Thư được chứa trong chiếc hộp sắt mà hiện người trong giang hồ đổ tới Phục Ngưu Sơn này để tranh đoạt không ?

Thái Cực lão Nhân gật đầu :

– Không sai !

Lương Đình Khôi ngạc nhiên hỏi :

– Nếu Huyết Thư đã ở trong tay Thiên Tinh Môn chủ thì tại sao còn có sự tranh đoạt này và chính Thiên Tinh môn cũng phải hưng sư động chúng vì nó ? Chẳng lẽ Thiên Tinh Môn chủ làm mất nó ?

– Cái đó thì không biết. Nhưng Huyết Thư mà lão phu thấy ở Thiên Tinh môn là hoàn toàn xác thực.

– Lão tiền bối thấy đã lâu chưa ?

Thái Cực lão Nhân đáp :

– Chỉ mới mấy ngày trước đây thôi.

Lương Đình Khôi nhíu mày nghĩ ngợi một lúc rồi trầm ngâm nói :

– Quái lạ thật. Thiên Tinh Môn chủ đã có Huyết Thư sao còn phái cao thủ đi tranh đoạt chứ ?

Thái Cực Lão Nhân lắc đầu nói :

– Thiếu hiệp còn chưa hiểu hết đâu. Vấn đề là ở chỗ đó !

Lương Đình Khôi lại càng mê hoặc hỏi :

– Xin tiền bối cho biết !

Thái Cực Lão Nhân bưng chén lên nhấp một ngụm rồi mói chậm rãi nói :

– Trong Huyết Thư này ghi lại một chiêu kiếm cực kỳ huyền ảo, có thể gọi là bá đạo võ lâm. Bởi vì viết bằng cổ ngữ nên rất ít người hiểu được nó, lại không thể khinh suất đưa cho người khác xem. Bởi thế Thiên Tinh Môn chủ mới không hiểu hết.

Sau khi nhờ lão phu phiên dịch, hắn mới biết rằng trong tấm lụa chỉ ghi lại khẫu quyết của chiêu kiếm mà thôi, còn lời giải thích thì lại nằm trên bản thân chiếc hộp sắt đựng nó. Nếu không có chiếc hộp sắt thì không sao lĩnh ngộ được.

Lương Đình Khôi bật hỏi :

– Hộp sắt ư ?

Chàng thấy tim mình như nhãy dựng lên, không ngờ chỉ cái vỏ hộp sắt không mà mình nhặt được của Vong Hồn Nữ vứt lại ở tầng trên thạch động lại chứa đựng lời giải thích chiêu kiếm huyền diệu có thể làm cho người ta trở thành đệ nhất cao thủ võ lâm.

Thái Cực Lão Nhân gật đầu đáp :

– Không sai ! Sau khi được lão phu phiên dịch lại, Thiên Tinh Môn chủ mới vở lẽ ra mình chỉ nới có được một nửa cơ hội để trở thành thiên hạ vô địch, còn nửa cơ hội kia ở trong chiếc hộp sắt, vì thế nên mới dốc toàn lực truy tìm nó.

Lương Đình Khôi “à” một tiếng, nghĩ thầm :

– Thì ra sự việc lại phức tạp và huyền diệu như thế ! Nhất định Vong Hồn Nữ không biết bí mật này nên mới vứt chiếc vỏ sắt đi. May mà mình lại không vứt nốt…


Thái Cực Lão Nhân nói tiếp :

– Vì khẫu quyết chỉ có mấy dòng nên khi dịch lão phu đã nhớ kỹ và sau đó chép lại một bản, bây giờ muốn đem tặng cho thiếu hiệp.

Lương Đình Khôi vô cùng kích động nhưng chưa kịp nói gì thì Thái Cực Lão Nhân đã tiếp lời :

– Giả như thiếu hiệp có cơ duyên thì lấy được chiếc hộp sắt đó, tham ngộ cả hai, khi đó sẽ luyện thành chiêu Kiếm vô địch.

Lương Đình Khôi không biết phải nói gì, lòng chàng run lên vì sung sướng và bất ngờ.

Thái Cực Lão Nhân nhìn sâu vào mắt Lương Đình Khôi, trầm giọng nói Lương thiếu hiệp. Hãy chú ý đến hai chữ “cơ duyên” mà lão phu vừa nói. Chỉ có thể tùy duyên chứ đừng nên dốc hết tâm lực và tìm mọi thủ đoạn để cướp đoạt nó. Nếu không vật chí bảo sẽ biến thành vật bất tường, chẳng những không giúp người ta trở thành vô địch mà trái lại còn đem tới đại họa.

Lương Đình Khôi lẩm bẩm :

– Cơ duyên ! Phải… Đúng là cơ duyên.

Thái Cực Lão Nhân lấy trong túi ra một mảnh lụa cũ giống như được xé ra từ vạt y bào rồi cẩn thận mở ra vuốt cho thật phẳng. Trên mặt lụa có mấy hàng chữ viết theo kiểu hiện hành bất cứ ai biết chữ đều đọc và hiểu được, nhưng không phải viết bằng mực mà có lẽ bằng một thứ nhựa cây nào đó màu vàng đỏ.

Đương nhiên trong túi không kiếm đâu ra bút mực nên Thái Cực Lão Nhân mới dùng mủ cây chép lại.

Lão nói, giọng hơi run :

– Lương thiếu hiệp, hãy cầm lấy và cứ thử tham ngộ dần dần xem, biết đâu có thể hiểu ra. Nếu gặp cơ duyên tìm được thêm chiếc hộp sắt thì đó chính là thiên ý đấy !

Nói xong cuốn lại trao cho Lương Đình Khôi.

Chàng không từ chối cầm chặt cuộn vải trong tay, trầm ngâm suy tính xem có nên kể lại sự thực với vị tiền bối này hay không.

Cuối cùng Lương Đình Khôi quyết định rằng quân tử làm việc gì cũng đường đường chính chính, người ta đã ưu ái tặng cho mình bảo vật vô song trong thiên hạ, nếu mình lại ẩn giấu thì chẳng những phụ lòng ưu ái của đối phương mà còn làm mất phong độ của bậc chính nhân quân tử.

Thế rồi chàng đem chuyện mình nhặt được chiếc hộp không, ở tầng trên thạch động kể lại.

Nghe xong, Thái Cực Lão Nhân vô cùng kinh dị đứng bật lên nói :

– Lương thiếu hiệp. Đó quả thật là thiên ý ! Hy vọng ngươi trân trọng mối thiên duyên này mà tạo phúc cho võ lâm.

Lương Đình Khôi cũng đứng lên nghiêm giọng đáp :

– Vãn bối hiểu và xin bái lĩnh ân tứ của lão nhân gia.

Thái Cực Lão Nhân cất giọng từ hòa, nói :

– Lương thiếu hiệp, có lẽ lão phu không thể tận mắt chứng kiến ngươi thành công, chỉ tại đây chúc thiếu hiệp có tiền đồ rạng rỡ !

Lương Đình Khôi cảm động nói :

– Xin đa tạ lão nhân gia.

– Lão phu không còn gì phải ân hận nữa rồi !

Thái Cực Lão Nhân bỗng cười to một tràng sãng khoái rồi chợt dứt tiếng, nhìn chàng trầm giọng nói :

– Lương thiếu hiệp, lão phu từ biệt ở đây.

– Phạm lão…

Lương Đình Khôi thấy lòng rưng rưng, nghẹn ngào không nói hết câu. Lúc này trong lòng chàng pha lẫn niềm biết ơn, sự cảm động và nguồn hứng khởi vô bờ bến.

Thái Cực Lão Nhân vỗ nhẹ vào vai chàng rồi bước nhanh ra khỏi động.

Lương Đình Khôi vẫn đứng lặng, tưởng chừng như mình vừa tỉnh khỏi một giấc mơ.

Đây quả là kỳ tích và đến quá đột ngột làm chàng chưa thể tiếp thụ được ngay.

Lời Thái Cực Lão Nhân còn văng vẳng bên tai chàng :

– Hy vọng ngươi trân trọng mối thiên tiên này mà tạo phúc cho võ lâm.

Chàng thầm hứa quyết làm theo điều căn dặn đó.

Ngoài cửa động, hoàng hôn dần buông xuống.

o0o

Mười ngày sau, Lương Đình Khôi lại hiện thân trong núi. Nơi chàng tái xuất hiện là ở một ngọn cô phong cách thạch động mà chàng tìm thấy chiếc hộp sắt do Vong Hồn Nữ để lại khoảng năm dặm.

Trong thời gian mười ngày, chàng đã tham ngộ được hoàn toàn kiếm pháp ký tải trong Huyết Thư được gọi là Lôi Đình Kiếm Pháp, tuy chỉ một chiêu nhưng vô cùng ảo diệu, có thể nói là bá đạo của mọi loại kiếm pháp, đến nỗi luyện xong cả chàng cũng không khỏi kinh dị.

Bây giờ so với mười ngày trước, kiếm thuật của Lương Đình Khôi tăng gấp nhiều lần, dù không nói là vô địch thiên hạ thì cũng khó tìm được địch thủ.

Tuy vậy chàng vẫn không thấy mãn nguyện mà trong lòng canh cánh không yên vì vẫn chưa tìm được Thần Kiếm Giang Phong, mục đích chính để chàng tới Phục Ngưu Sơn, và bởi cuộc tình duyên trắc trở.

Sau khi chia tay với Thái Cực Lão Nhân, chàng chợt ân hận vì đã không hỏi vị tiền bối này tin tức về Giang Phong, có thể vị kỳ nhân đó biết Giang sư bá ở đâu cũng nên.

Nhưng biết tìm Thái Cực Lão Nhân ở đâu được nữa ?

Hiển nhiên bây giờ chàng phải tiếp tục hành động để đạt mục đích, tìm Như Ngọc để bày tỏ tình cảm của mình và tìm hiểu thái độ, lập trường của nàng, đồng thời yêu cầu nàng dò hỏi sư phụ mình về tin tức của Thần Kiếm Giang Phong.

Nhưng biết tìm Như Ngọc ở đâu ?

Nơi ẩn cư đã bị Bạch Y Truy Hồn đốt, sư đồ nàng còn ở trong núi hay đã đi khỏi đó rồi ?

Lương Đình Khôi rất sốt ruột muốn biết tình hình trong núi hiện giờ ra sao.

Huyết Thư trong tay Vong Hồn Nữ nếu không giả thì cũng mất đi giá trị vì đã có một bản khác trong tay Thiên Tinh môn chủ, và quan trọng nhất là không có lời giải thích kiếm quyết nằm trong vỏ chiếc hộp sắt hiện đang ở trong túi chàng.

Mục tiêu mà Thiên Tinh Môn chủ truy tìm chỉ là chiếc hộp chứ không phải bản thân Huyết Thư. Chúng có biết chuyện vong Hồn Nữ đã vứt hộp đi không ? Và việc tranh đoạt có còn quyết liệt như trước không ?

Hiện tại chàng hy vọng gặp được Bạch Y Truy Hồn hoặc Kim Đồng để hỏi xem tình hình trong núi thay đổi thế nào.

Lương Đình Khôi trở về thạch động, đến sơn cốc có ngôi lều bị đốt của Bạch Phát Tiên Bà rồi lên núi, chỗ hôm trước đã đấu hai chiêu kiếm với Cái Thế Kiếm Vương, nhưng không gặp một ai.

Đống củi cháy dở trước thạch động vẫn còn nguyên, ngôi lều của Bạch Phát Tiên Bà vẫn trơ lại mấy chiếc cột đen thui như cánh tay quỷ, chỉ riêng số tử thi của bọn Thiên Tinh võ sĩ đã được dọn đi.

Rừng vô cùng vắng vẻ, tuyệt nhiên không thấy một nhân ảnh nào.

Lương Đình Khôi nghĩ thầm :

– Tin tức Vong Hồn Nữ lấy được Huyết Thư đã loang ra, như vậy đã xác định được người đoạt bảo vật. Thời gian mười ngày không ngắn, có thể cuộc tranh đoạt đã kết thúc hoặc chuyển đi nơi khác rồi, chưa chắc còn ai lưu lại ở Phục Ngưu Sơn nữa. Theo lời Bạch Y Truy Hồn thì nơi nào xuất hiện Huyết Thư là có thể tìm gặp Như Ngọc ở đó.

Hiện tại đã biết rõ chuyện về Huyết Thư ký tải một chiêu kiếm thần kỳ là không giả. Cả Vong Hồn Nữ lẫn Thiên Tinh Môn chủ đều có Huyết Thư, nhưng chiếc hộp lại ở trên người mình, như vậy cả hai bên đều không đạt được mục tiêu. Điều khó hiểu là vì sao năm xưa Thiên Tinh Môn chủ lấy được Huyết Thư mà vứt chiếc hộp sắt đi ? Và do đâu mà chiếc hộp xuất hiện để nảy sinh tranh đoạt ?

Trong lòng ngổn ngang tâm sự, Lương Đình Khôi lững thững bước đi.

Chợt nghe tiếng thác réo ầm ầm, chàng ngước mắt nhìn, thấy mình đang đứng bên một con suối khá rộng, nước chảy băng băng xô vào bờ đá. Ngược lên chừng vài chục trượng là thác nước từ trên cao đổ xuống đẹp như dải lụa tung bọt trắng xóa reo ầm ầm như muôn ngàn con ngựa đang rùng mình giẫm vó.

Những suy tư trong đầu Lương Đình Khôi bỗng tiêu mất. Chàng chiêm ngưỡng cảnh tượng hùng vĩ của thiên nhiên, lòng cũng theo dòng thác mà trào lên hùng chí.

Đột nhiên Lương Đình Khôi trông thấy có gì như bóng người từ trên cao nhãy theo dòng thác và không phải một mà có tới hai nhân ảnh, lòng đầy kinh dị nghĩ thầm :

– Thác nước mạnh thế này đủ thủy công giỏi đến đâu cũng không bơi nổi, trước sau cũng bị nhấn chìm. Chẳng lẽ có người lở chân rơi xuống ?

Đang băn khoăn thì nhân ảnh đã biến mất.


Hay mình trông nhầm ? Đó không phải người mà chỉ là cành cây hoặc củi mục thôi ? Nhưng rất ít khả năng, vì có tới hai nhân ảnh. Không thể có sự nhầm lẫn trùng hợp như vậy được !

Xác định thật giả thì chẳng khó gì, chàng liền đến bên bờ suối đứng chờ xem vật gì sắp xuất hiện.

Chỉ chốc lát có hai người trôi băng băng theo dòng nước, chỉ cần nhìn tư thế cũng biết đó là tử thi.

Lương Đình Khôi nhận ra chúng mặc y phục của Thiên Tinh võ sĩ, và xem da mặt trắng toát cũng biết người vừa chết chưa lâu.

Chàng nghĩ nhanh :

– Nhất định ngược trên dòng thác đã phát sinh biến cố. Như vậy rất có khả năng cuộc tranh đoạt Huyết Thư vẫn còn tiếp diễn.

Thế rồi chàng theo dòng suối chạy ngược lên.

Men theo bờ suối rất khó di, đôi chỗ phải vòng lên sườn đồi, nhất là đoạn phải vượt qua đoạn thác, hai bên vách núi cheo leo, trước mặt là ngọn thác cao mấy chục trượng, âm thanh réo gào đinh tai váng óc.

Nhưng cuối cùng, Lương Đình Khôi cũng leo lên tới đầu ngọn thác.

Vừa qua khỏi thác, tầm nhìn bỗng khoáng hoạt hẳn ra, dòng suối trở nên bình lặng, lòng khe rộng tới ba bốn trượng nưóc chảy êm đềm, hai bên bờ suối quái thạch nhấp nhô, đẹp như tiên cảnh.

Nhìn ngược lên xa, Lương Đình Khôi thấy có bóng người lay động ẩn hiện trong đám quái thạch liền lao theo hướng đó.

Dòng khe phía trên chảy quanh qua chân núi tạo thành một vịnh nhỏ, chỗ hẹp nhất của mặt vịnh chừng hai trượng.

Có ba nam nhân đứng đối diện với một nữ nhân qua mặt vịnh, nhưng tầm nhìn bị khuất nên Lương Đình Khôi không nhìn thấy rõ.

Chàng tiến đến gần hơn, nấp sau một khối quái thạch quan sát. Vừa nhận ra nữ nhân, Lương Đình Khôi chợt thấy lòng thoáng động.

Đó chính là Tố Tố, môn hạ của Vong Hồn Nữ.

Nàng đứng ngay sát bờ nước phía bên kia vịnh, bận bộ y phục rộng thùng thình hoàn toàn không hợp với khổ người.

Lương Đình Khôi lập tức nhớ lại thảm trạng của nàng mười ngày trước, y phục tơi tả, thể trạng tang thương.

Chàng thầm mừng vì biết Tố Tố còn chưa tự tận vì chịu nhục, nhưng không hiểu nàng tới đây làm gì ?

Ba nam nhân đứng đối diện với Tố Tố phía bên này bờ vịnh, tuy quay lưng lại phía Lương Đình Khôi nên chàng không thấy rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn trang phục và dáng người, chàng cũng xác định ra người đứng giữa hai tên Thiên Tinh võ sĩ chính là tên Tổng quản Từ Huy, kẻ đã cưỡng hiếp Tố Tố mười ngày trước.

Vừa nhận ra hắn, trong lòng Lương Đình Khôi đã đùng đùng nổi giận, sát cơ nổi lên, hai mắt đỏ ngầu, nhưng cố giằn mình ghìm lại.

Chàng chợt nhớ lần trước chính Vong Hồn Nữ, sư phụ của Tố Tố ngăn không cho mình giết Từ Huy, hơn nữa còn tha hắn đi, tỏ ý chấp thuận lời khẩn cầu cua hắn xin lấy Tố Tố làm vợ.

Không biết Tố Tố phản ứng ra sao trước sự kiện kỳ quặc vô lý này ? Trước hết cần xem thái độ của Tố Tố như thế nào đã.

Căn cứ vào hai tử thi vừa trôi xuống dòng thác thì ở đây vừa qua một trận huyết chiến, nhưng cả bốn người không ai xuất kiếm, nhất là Tố Tố, kiếm vẫn đeo bên hông vậy phải giải thích như thế nào ?

Chỉ nghe Từ Huy nói :

– Hồng cô nương ! Hy vọng cô nương suy nghĩ kỹ lại !

Thì ra Tố Tố là họ Hồng, đến bây giờ Lương Đình Khôi mới biết.

Tố Tố nghiến răng, giọng đầy căm uất nói :

– Không có gì phải suy nghĩ cả ! Ta cố chịu nhẫn nhục mà sống cho đến bây giờ là để giết ngươi mà thôi !

Như vậy là thái độ của nàng hoàn toàn trái ngược với quyết định của sư phụ Vong Hồn Nữ !

Theo tình cảnh mà suy đoán thì chính Tố Tố đi tìm Từ Huy để trả thù.

Vì nàng là truyền nhân của Vong Hồn Nữ cho nên thủ thuật dùng ám khí Kim Châm Đoạt Mệnh cũng không phải tầm thường, và hai tên Thiên Tinh Võ Sĩ bị giết trôi xuống dưới kia chính là nạn nhân của loại kim châm đó.

Từ Huy lại cất tiếng cầu khẩn :

– Hồng cô nương ! Đó là biện pháp duy nhất để giải quyết vấn đề. Hơn nữa lệnh sư đã chấp thuận…

Ha ha ha ha…

Tố Tố cất một tràng cười bi thương mà Lương Đình Khôi đã từng nghe lần trước, sau đó đột ngột ngừng hẵn, lạnh giọng nói :

– Từ Huy ! Ngươi là đồ cầm thú chứ không phải người. Đừng nằm mộng !

Từ Huy vẫn cứ khẩn khoản :

– Hồng cô nương, chuyện đó chẳng qua vì tôi quá yêu…

Tố Tố ngắt lời :

– Câm miệng ! Ngươi dành tình yêu chó má đó cho loài thú vật !

Tên Tổng quản không chút liêm sĩ, nhẫn nhục nói :

– Hồng cô nương sao không cho tôi cơ hội để chuộc lỗi lầm…

– Tội của ngươi không thể dung tha !

– Hồng cô nương ! Chỉ cần cô nương chấp thuận, Từ Huy này sẽ thoái xuất giang hồ, tìm một nơi hẻo lánh nào đó cùng cô nương…

– Ngươi sẽ lập tức tìm được chỗ thích hợp, vĩnh viễn không bao giờ còn giở hành động thú vật đó với ai được nữa !

– Hồng cô nương muốn…

Tố Tố không để hắn nói hết câu, rít lên :

– Ta muốn thấy máu ngươi chảy cho tới giọt cuối cùng, phải chết một cách thống khổ nhất !

Lương Đình Khôi ở trong chỗ nấp cũng nghiến răng. Chàng căm hận không kém gì thiếu nữ bất hạnh kia. Chỉ cần xem thái độ của Tố Tố thì song phương hoàn toàn không có cơ hội đàm phán mà chỉ có một con đường duy nhất là cuộc đấu sinh tử. Hiểu đồ đệ không ai bằng sư phụ, Vong Hồn Nữ nhất định là rất hiểu tâm tính của ái đồ mình, vì sao bà ta đi đến quyết định sai lầm và vô lý như vậy ? Sao lại có thể đem giao Tố Tố vào tay kẻ hung đồ đã làm hại đời mình, để lòng suốt đời sống trong tủi nhục.

Với tính cách của Tố Tố, chắc nàng sẽ thà chết chứ không bao giờ chịu chấp nhận giải pháp đó.

Nàng vừa nói rằng nhẫn nhục sống đến hôm nay để giết cừu nhân, vậy Vong Hồn Nữ hành động như thế để làm gì ? Và xem ra cục diện đang được định đoạt.

Lương Đình Khôi tin rằng Từ Huy không phải đối thủ của Tố Tố, và cho dù nàng không thắng được hắn thì chàng cũng không để cho hắn cơ hội sống mà thoát khỏi đây.

Ngờ đâu chính ngay lúc đó bỗng có một nhân ảnh lướt vào hiện trường. Chính là Vong Hồn Nữ.

Từ Huy mừng rỡ ra mặt vội bước đến cúi người thi lễ.

– Tiền bối !

Hai tên Thiên Tinh võ sĩ cũng tất tả theo sau cúi rạp lưng chào.

Vong Hồn Nữ không đáp lễ mà đưa mắt nhìn đồ đệ nói :

– Tố Tố ! Đừng cố chấp như thế ! Ngươi còn trẻ…

Tố Tố ngắt lời, giọng thảm thiết :


– Sư phụ ! Xin đừng bắt đồ nhi chịu nhục !

Vong Hồn Nữ nhẹ giọng :

– Tố Tố, sư phụ làm thế chỉ vì nghĩ đến quãng đời còn lại của ngươi.

Tố Tố đáp, giọng bắt đầu bình tĩnh trở lai :

– Đồ nhi xin tâm lãnh.

Vong Hồn Nữ nhãy qua bờ vịnh bên kia đến bên đồ đệ cầm lấy hai tay nàng cất giọng từ hòa nói :

– Hài tử, chúng ta sang bên này nói chuyện.

Tố Tố vẫn đứng bất động.

Vong Hồn Nữ nhíu mi nhìn đồ đệ tỏ ra không hài lòng nhưng vẫn im lặng, chỉ dụng lực cưỡng bức Tố Tố nhẫy sang phía bên này bờ vịnh.

Từ Huy ghé miệng vào tai hai tên võ sĩ không biết nói những gì, chỉ thấy ngay sau đó hai tên này theo nhau xuôi dòng khe chạy đi.

Với khoảng cách chừng ba trượng, Lương Đình Khôi nấp trong đám quái thạch rất kín đáo. Chàng đoán rằng hai tên này thế nào cũng đi tìm đồng môn báo tin, như thế cục diện sẽ trở nên phức tạp, liền có ngay quyết định.

Hai tên Thiên Tinh võ sĩ không biết rằng cái chết đang chờ phía trước.

Đợi khi chúng vừa vượt qua, Lương Đình Khôi nhẹ như làn khói lướt tới sau lưng quát khẽ :

– Chạy đi đâu ?

Hai tên võ sĩ vừa kinh hãi quay lại nhìn.

Lương Đình Khôi phát kiếm nhanh tựa vệt sao băng, đâm thủng ngực một tên, đồng thời tay phải xuất chỉ điểm vào tên thứ hai.

Chúng chưa kịp hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra thì ngã xuống không kêu lên được tiếng nào, hồn về chín suối.

Lương Đình Khôi ném hai thi thể xuống dòng suối, chỉ lát đã bị dòng thác nhấn chìm đưa xuống hạ lưu.

Dòng suối cùng tiếng nước ầm ầm xóa đi mọi âm thanh và dấu vết.

Lương Đình Khôi cũng nhanh chóng trở về chỗ nấp.

o0o

Trên bãi đất bằng phẳng bên bờ vịnh, sư đồ Vong Hồn Nữ đứng đối diện nhau, còn Tổng quản Từ Huy đứng sau Vong Hồn Nữ vài bước nhưng hơi chếch sang mé tả.

Trên mặt Tố Tố chỉ có sự oán độc, ngoài ra không còn biểu cảm nào khác.

Vong Hồn Nữ cất tiếng từ hòa nói :

– Hài tử, hãy suy nghĩ lại đi ? Dù hắn có chết đi cũng không thể thay đổi được tình hình. Chuyện đáng tiếc đã xảy ra, phải đối mặt với hiện thực.

Tố Tố xẵng giọng hỏi :

– Sư phụ xưa nay ghét ác như thù, vì sao bây giờ lại tha cho tên súc sinh này và còn chấp thuận sự cầu xin vô lý của hắn ?

Vong Hồn Nữ vẫn nhẹ nhàng :

– Hài tử ! Trên đời có những chuyện buộc người ta phải chấp nhận dù trong lòng không muốn thế…

Bà ta trầm ngâm khoảnh khắc rồi nói thêm :

– Ba chúng ta có thể tìm đến một thâm sơn cùng cốc nào đó xa lánh thế nhân, có lẽ sau này sẽ tìm thấy hạnh phúc.

Tố Tố nghe nói mặt biến đi.

Từ Huy được thể vội chen lời :

– Hồng cô nương ! Tôi xin lập thệ rằng suốt đời sẽ làm thân trâu ngựa để phục dịch cô nương cho đến mãn kiếp. Chỉ cầu xin cho tôi có được cơ hội…

Bộ mặt hắn lúc này trông rất thiểu não.

Tố Tố chỉ quét mắt nhìn Từ Huy nhưng không nói gì.

Lương Đình Khôi không dám đến gần, vẫn nấp sau đám quái thạch cách ba người chừng ba trượng, tuy vậy vẫn nghe rõ từng lời nói của họ.

Lúc này cũng thấy rất khốn quẫn. Chẳng lẽ quyết tâm của Tố Tố đã dao động ? Nếu như thế thì chàng còn lý do gì mà can dự tới việc này nữa ? Đành phải buông tha cho tên vô sỉ dâm ác đó, thậm chí sau này có gặp lại, hắn sẽ nghênh mặt tự đắc với chàng mà vẫn không làm gì được.

Vong Hồn Nữ nhận ra tình hình có chuyển biến thuận lợi, liền thừa cơ tấn công :

– Hài tử ! Hãy nghĩ cho kỹ đi. Sư phụ không bắt buộc con phải quyết định ngay. Đúng là hành động của hắn là hèn hạ tàn ác không thể dung thứ. Nhưng nếu con có thể khai ân, cùng hắn kết thành phu thê.

Tố Tố bỗng kêu lên :

– Sư phụ đừng nói nữa !

Thanh âm của nàng đã dịu bớt, và sự phẫn hận trên gương mặt cũng giảm đi khá nhiều, thái độ không còn căng thẳng như trước.

Từ Huy bỗng quỳ sụp ngay xuống nói :

– Hồng cô nương ! Tôi quả thật đáng chết. Nhưng cầu xin cô nương…

Sắc mặt Tố Tố tái nhợt lại.

Vong Hồn Nữ đi lui đi tới, trông dáng rất đăm chiêu.

Hồi lâu bà ta thở dài một tiếng nói :

– Ái… Hài tử, con hãy hiểu cho sư phụ chút tâm nguyện này. Chiếu theo tính cách của sư phụ, vào lúc khác thì nhất định hắn không thể sống đến bây giờ. Thế nhưng chỉ vì cuộc đời còn lại của con còn dài, sư phụ không thể không khống chế bản thân !

– Sư phụ !

Tố Tố kêu lên một tiếng, dùng tay áo quệt mắt, tiếp giọng :

– Sư phụ nhất định bắt hài nhi phải nhận mệnh hay sao ?

Vong Hồn Nữ lại thở dài :

– Hài tử ! Sống ở đời đôi khi phải nhẫn nhịn một chút, buộc phải phục tùng số mệnh, bởi vì xưa nay không ai chống lại được nó.

Ai…

Tố Tố cũng thở ra một tiếng, chắc rằng cuối cùng thì nàng cũng đã nghe theo lại thuyết phục của sư phụ.

Từ Huy vẫn quỳ như trước.

Tố Tố chậm rãi đi tới trước mặt hắn, rầu giọng :

– Thật là oan nghiệt ! Ta…

Rồi nàng khẽ đưa tay ra tựa hồ như định đở hắn lên nhưng mới được nửa chừng thì dừng lại nói :

– Ngươi đứng dậy đi !

Trên mặt Vong Hồn Nữ thoáng hiện nụ cười.

Trái lại, Lương Đình Khôi hết sức hoang mang, dần dần biến thành nổi phẫn nộ điên cuồng.

Đương nhiên trong trường hợp này Tố Tố cũng đáng trách nhưng nàng không có lỗi. Không phải trong tất cả những trường hợp thế này mọi nữ nhân đều chọn cái chết để bảo toàn danh tiết.

Hơn nữa ân sư là trọng, cho dù có ý tự tận nhưng khó lòng làm trái sư mệnh, nàng tha thứ cho Từ Huy cũng là một cách hy sinh mình mà thôi.

Lương Đình Khôi căm uất là không thể phanh thây xẻ thịt Từ Huy và oán hận Vong Hồn Nữ quyết định trái với lương tâm, nghịch lẽ đạo.

Từ Huy mừng quýnh, một tay giơ lên cầm lấy tay Tố Tố, hai đầu gối duỗi ra sắp sửa đứng lên.

Đột nhiên vang lên một tiếng quát giận dữ :

– Chết này !

Tố Tố vừa nghiến răng quát to, hữu chưởng nhắm thiên linh cái của Từ Huy bổ xuống nhanh như chớp !

Thì ra nàng đã rắp tâm lấy mạng Từ Huy !

Bấy giờ Lương Đình Khôi mới hiểu ra thâm ý của nàng và trong lòng nổi lên sự cảm phục và thương xót.


Vong Hồn Nữ thét lên một tiếng, thân ảnh hơi chúc tới trước song chưởng đồng thời phát ra, nhanh không sao tưởng tượng nổi !

Cả Từ Huy lẫn Tố Tố bị trúng chưởng lệch trọng tâm giạt sang một bên.

Từ Huy chẳng phải tầm thường, nhờ vào chưởng lực của Vong Hồn Nữ mà lăn đi một vòng rồi nhổm người đứng dậy.

Tố Tố phát ra một chưởng không trúng đích, mặt tái xanh lại nhưng không chịu buông tha địch nhân, tay rút phắt trường kiếm xông vào Từ Huy xuất chiêu tấn công như vũ bão.

Từ Huy không đủ thời gian rút kiếm và hắn cũng không có ý định đó, vội vàng nhãy sang bên né tránh.

Vong Hồn Nữ hằn giọng quát :

– Tố Tố ! Dừng lại !

Vẻ mặt bà ta biến đổi hẳn, hết sức khó nhìn, toàn thân giận đến phát rung. Âm thanh phát ra cũng the thé rất dễ sợ.

Tố Tố chừng như đã phát điên không quản đến lời cảnh cáo của sư phụ, tiếp tục tấn công mỗi lúc một dồn đập.

Từ Huy kinh hồn bạt vía cố hết sức tránh kiếm đến nổi hai chân quýnh cả lại, những thớ thịt trên mặt giật giật liên hồi.

Không ai lường trước tình huống này, cả Từ Huy, Vong Hồn Nữ và Lương Đình Khôi đứng ngoài cũng thế.

Lương Đình Khôi hiểu rằng Tố Tố quyết không thay đổi ý định phục thù, hành động mới rồi là do nàng sợ bị sư phụ ngăn cản nên giả vờ làm như mình đã hồi tâm chuyển ý để nhằm đạt tới mục đích.

Lúc này tình cảm của chàng rất phức tạp.

Đương nhiên chàng tán thành hành động của Tố Tố, vì không thể thỏa hiệp theo kiểu Vong Hồn Nữ. Hành động thú vật vô đạo của Từ Huy cần phải trừng trị đích đáng đúng người đúng tội.

Nhưng mặt khác, việc Tố Tố trái sư mệnh sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng, mặc dù thấy rõ mười mươi là Vong Hồn Nữ quyết định sai nhưng sau này quan hệ giữa sư đồ sẽ khó lòng hàn gắn được.

Tố Tố nghiến chặt răng, trường kiếm công tới càng hung mãnh bội phần, kiếm thế càng lúc càng ác độc.

Từ Huy vừa nhãy sang tránh được một chiêu thì chợt thấy ánh kiếm lóe lên chém tạt xuống sườn trái, vội vàng nằm sắp xuống lăn đi mấy vòng mới thoát hiểm, thanh kiếm chém sướt qua đầu đứt một chỏm tóc !

Vong Hồn Nữ nhãy một bước đứng chắn giữa hai người, đánh mắt nhìn Từ Huy ra lệnh :

– Đứng lên đi !

Tên này lồm cồm đứng dậy :

Tố Tố hai mắt đỏ ngầu, trừng trừng nhìn Từ Huy như muốn thiêu cháy hắn trong ánh mắt căm hờn, nghiến răng nói :

– Từ Huy ! Ngươi là đồ chó lợn sống thêm ô uế mặt đất. Ta thề nếu không giết được ngươi thì sẽ không làm người !

Vong Hồn Nữ cũng đã nổi giận, nhìn đồ đệ bằng ánh mắt như hai bó đuốc, rít lên :

– Tố Tố ! Mau thu kiếm lại !

Tố Tố chợt nhãy phắt sang trái để tránh khỏi vướng sư phụ, tả chưởng nhằm thẳng ngực Từ Huy đánh sang.

Vong Hồn Nữ phản ứng vô cùng thần tốc, chỉ thấy nhân ảnh loáng qua, trảo đã chộp trúng uyển mạch Tố Tố.

– Không được vô lễ !

Tố Tố ấm ức nói :

– Sư phụ…

Vong Hồn Nữ thấy đã khống chế được đồ đệ thì hơi bình tâm lại, giọng nói có phần dịu đi :

– Tố Tố, ngươi là cô nhi mồ côi cha mẹ, sư phụ đã đưa về nuôi dưỡng và truyền thụ võ công cho. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến ân tình mười năm nay sư phụ đã cố công nuôi dạy thành người ?

Tố Tố nước mắt vòng quanh, nghẹn ngào không nói.

Vong Hồn Nữ kéo nàng lại gần rỉ vào tai nói mấy câu.

Tố Tố biến ngay sắc mặt, vùng khỏi tay sư phụ lùi lại, thở dốc một hồi. Có vẽ rất kích động, cuối cùng thẫn thờ nói :

– Không ngờ lại như thế !

Vong Hồn Nữ buông một tiếng thở dài.

– Tố Tố, ngươi bảo sư phụ phải làm thế nào đây !

Tố Tố cắn môi đáp :

– Ơn đức của sư phụ trọng như thái sơn, đồ nhi sẽ có cách tự xử !

– Hài tử ! Ngươi không chịu thay đổi ý định sao ?

Tố Tố cắn chặt môi đến tóe máu, phát ra một tiếng :

– Không !

Lương Đình Khôi không thể kiên nhẫn ẩn mình được nữa, liền rời chỗ nấp phi thân lao vút ra hiện trường, đồng thời kiếm cũng rút ra khỏi vỏ.

Từ Huy vừa nhận ra có người xuất hiện, nhưng chưa kịp phản ứng thì mũi kiếm Lương Đình Khôi đã dí vào hậu tâm.

Hắn cảm thấy lưỡi thép lạnh toát áp vào lưng, sợ đến toát mồ hôi, da mặt xám ngoét, đứng đờ ra không dám nhúc nhích.

Biến cố xảy ra quá bất ngờ. Mãi đến lúc đó Vong Hồn Nữ mới run giọng kêu lên :

– Tu La Kiếm !

Từ Huy nghe danh, ý thức được rằng sát tinh đã đến, cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, phải cố lắm mới khỏi sụm người xuống.

Tố Tố ngẫng lên nhìn Lương Đình Khôi đứng sau lưng Từ Huy, thần tình của nàng rất quái dị không thể dùng từ ngữ mà hình dung được, tấm thân kiều diễm bỗng run lên, sắc mặt hồng lên rồi trắng bệch lại.

Chàng từng là người trong mộng của nàng, nhưng hiện thực tàn khốc đã làm tan tành giấc mộng ấy, bây giờ tất cả chỉ còn là ảo ảnh, là hư vô.

Tại sao tạo hóa lại trớ trêu đến thế ?

Vong Hồn Nữ trấn tĩnh lại quát lên :

– Tu La Kiếm ! Ta đã cảnh cáo ngươi, sao bây giờ còn dám xen vào chuyện riêng của lão thân ?

Lương Đình Khôi đáp :

– Tại hạ cũng đã bày tỏ quan điểm với phương giá. Chính tại hạ đã hứa với Hồng cô nương là sẽ phân thây tên cẩu tặc này. Lần trước đã từng tha hắn một lần, nay tại hạ quyết đòi lại công đạo.

– Người dám !

– Tại hạ đã hứa tất phải thực hiện !

Lần trước đã gặp phải Lương Đình Khôi, Vong Hồn Nữ biết rằng tiểu tử này rất khẳng khái, đã nói là làm. Nếu lần ấy bà ta không can thiệp kịp thời thì Từ Huy đã không còn mạng, nhưng bây giờ tình thế không dễ.

Vừa mới hiện thân, hắn đã khống chế Từ Huy, chứng tỏ hắn đã cảnh giác và quyết tâm đạt mục đích.

Nghĩ thế, bà ta cố kéo dài thời gian để tìm cách đối phó.

– Ngươi dám động đến Từ Huy, ta quyết không để ngươi yên đâu !

Lương Đình Khôi cười to một tràng đáp :

– Hô hô hô hô. Tại hạ thật không hiểu vì sao phương giá lại hành động thiên lệch như thế ? Đồ nhi bị nhục thống khổ tuyệt vọng đến mức chỉ muốn quyên sinh, thế mà phương giá lại công nhiên bênh vực hung thủ quả là điều giang hồ xưa nay hiếm thấy !

Vong Hồn Nữ hàn giọng :

– Câm miệng ! Thu kiếm lại mau !

Lương Đình Khôi trả lời kiên quyết :

– Không đời nào !

Đôi mắt Vong Hồn nữ lấp lánh hàn quang chiếu thẳng vào mặt Lương Đình Khôi. Bà ta rít lên đe dọa :

– Ngươi cho rằng Kim Châm Đoạt Mệnh không giết được ngươi sao ?

Lương Đình Khôi trả lời không chút nhân nhượng :

– Thanh trường kiếm này của tại hạ cũng có thể lưu huyết người !

Vong Hồn Nữ mặt tái xanh, nhưng biết rằng lúc này không thể hành động khinh suất được. Bởi vì chỉ cần bà ta vọng động là số phận Từ Huy bị kết liễu ngay lập tức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.