Bạn đang đọc Huyết Sắc Yêu Đồng – Chương 46: Đào hôn
Hôm nay là ngày đại vui của Duẫn Hữu Phàm và Lam Thanh Nguyệt, nhưng Duẫn Hữu Phàm nửa điểm cũng không hề cảm thấy vui, chỉ cần nghĩ đến việc người hắn thành thân không phải là Lam Tịch Nguyệt, người hắn yêu liền không kiềm chế được ý nghĩ muốn chạy trốn.
Xung quanh sảnh đường tân khách nườm nượp, vui mừng không dứt, nhưng chẳng liên quan đến hắn, hắn chỉ biết là hắn thành thân với một người hắn không hề yêu thương, thậm chí có chút đáng ghét làm thê tử, người mà hắn yêu, chính là Tịch nhi sớm đã gả cho người khác.
Nghĩ đến Lam Tịch Nguyệt, hắn không khỏi siết chặt tay lên cái chén đang cầm, căn cứ đủ loại tin tình báo thu thập được, nàng ở Lâm Nguyệt quốc thật không dễ dàng, hắn rất nhớ nàng, muốn đi tìm nàng ngay, muốn cùng nàng lưu lạc khắp chốn trong trời đất bao la này.
Nhưng hắn bây giờ còn có thể làm như vậy được hay không? Khi biết nàng bị gả đến Lâm Nguyệt quốc, hắn không có đủ năng lực ngăn cản, ngay cả việc duy nhất và cuối cùng nàng nhờ cậy hắn cũng không thực hiện, có phải nàng đối với hắn rất thất vọng hay không?
Một chén rồi lại một chén nữa, hắn buồn bực uống rượu, không khí náo nhiệt xung quanh hoàn toàn không quan hệ gì, tất cả tân khách hướng hắn kính rượu hắn cũng uống cạn sạch một hơi nhưng trên mặt không biểu hiện chút sắc mặt vui mừng nào. Lam Thanh Nguyệt lẳng lặng ngồi ở bên trong tân phòng chờ Duẫn Hữu Phàm đến nhấc khăn voan hồng lên, nàng chờ giờ khắc này đã lâu lắm rồi, có thể gả cho biểu ca yêu mến vẫn luôn là giấc mộng của nàng. Trước kia có Lam Tịch Nguyệt đáng ghét ngáng trở nàng cùng biểu ca, bây giờ Lam Tịch Nguyệt đã đến Lâm Nguyệt quốc, mà nàng cũng rốt cục như nguyện ước được gả cho biểu ca.
Hôm nay, cho dù mới rạng sáng đã bị kéo từ trên giường xuống, cho dù bị giằng co cả ngày, cho dù bây giờ rất muốn lấy khăn voan xuống, cho dù bây giờ đang nín nhịn chờ đợi tất cả chỉ vì nàng đang mong chờ biểu ca đến nhấc khăn voan lên.
Dưới tấm voan che phủ, Lam Thanh Nguyệt Như nở nụ cười như hoa, cả khuôn mặt đâu đâu cũng thấy vui vẻ, hạnh phúc, nhưng nàng không biết còn phải đợi bao lâu nữa biểu ca mới đến, không đúng, sau này nên gọi là phu quân hoặc là tướng công mới phải!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ lên, ngay cả chút ít má hồng cũng không ngăn cản được khuôn mặt đỏ bừng. Lúc nàng đang cúi đầu thẹn thùng liền thấy xuất hiện một đôi ủng ngắn màu đỏ, phía trên một chút là áo bào màu đỏ.
Mặt không thể không đỏ hơn, bởi vì nàng biết biểu ca yêu mến đã đứng ở trước mặt, hoặc có lẽ bây giờ đang nhìn ngắm nàng, đang suy nghĩ về hình dáng xinh đẹp của nàng! Duẫn Hữu Phàm bây giờ đúng là đang đứng ở trước mặt Lam Thanh Nguyệt, cũng đúng là đang cúi đầu nhìn nàng, nhưng chỉ là không muốn ngắm dung nhan xinh đẹp của nàng mà là đang nghĩ làm thế nào mới không cần chính hắn phải nhấc cái khăn voan kia lên.
Nghĩ cả nửa ngày cũng chưa nghĩ ra phương pháp xử lí ổn thỏa, cho nên hắn vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích, nhất định không muốn vén khăn voan của Lam Thanh Nguyệt, chỉ muốn vén khăn voan của Lam Tịch Nguyệt mà thôi, chẳng qua đáng tiếc, nàng bây giờ đã gả cho An Kỳ Lạc.
Lam Thanh Nguyệt vẫn nhìn Duẫn Hữu Phàm từ dưới khăn voan, chờ hắn nhấc khăn voan của nàng lên, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, không nhịn được khẽ gọi thành tiếng: “Biểu ca, ngươi làm sao vậy?”
Duẫn Hữu Phàm thở dài, từ từ giơ tay lên, hướng Lam Thanh Nguyệt đưa tới, lúc đưa đến cổ của nàng dùng sức đánh xuống. Lam Thanh Nguyệt không kịp phản ứng, chưa kịp hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đã cảm giác cổ đau nhói, sau đó trước mắt tối sầm lại không còn biết cái gì.
Nhìn thân hình mềm mại của Lam Thanh Nguyệt ngã xuống giường, Duẫn Hữu Phàm đưa tay giúp nàng lật nghiêng thân thể, sau đó giúp nàng đắp chăn. Ngày tân hôn thứ hai, tại phủ tướng quân bọn nha hoàn đứng ngoài cửa hậu viên chờ hầu hạ chủ nhân rời giường, nhưng đợi đến mặt trời lên cao cũng không thấy bên trong phòng có bất cứ động tĩnh gì.
Điều này làm cho bọn nha hoàn vốn tưởng hai người tối hôm qua quá mệt mỏi, hôm nay muốn để cho họ ngủ thêm một lát nữa. Nhưng trưởng công chúa cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng, ở bên ngoài liên tiếp đập cửa, bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào, trưởng công chúa vội vàng trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Nhưng nhìn qua vẫn thấy đồ tân lang của Duẫn Hữu Phàm chỉnh tề đặt trên giá áo, Lam Thanh Nguyệt vẫn đang ngủ trên giường, y phục tân nương còn nguyên như hôm qua, ngay cả trên đầu, vẫn còn đang che khăn voan đỏ tươi.
An Kỳ Lạc lẳng lặng canh giữ ở bên người Lam Tịch Nguyệt, đưa bàn tay nhẹ vỗ về nàng đang ngủ rất an bình, ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa vang lên, hắn đứng dậy mở cửa nhìn thị nữ đứng phía ngoài, lấy khay nàng ta đang bê sau đó lạnh giọng nói: “Ngươi lui xuống trước đi, nơi này có Bổn vương ta là được rồi!”
Thị nữ kia vô cùng sửng sốt, Vương gia tự động hầu hạ Vương phi? Chuyện này khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn hướng An Kỳ Lạc hành lễ, sau đó lui xuống. Nàng không dám ngỗ nghịch chống lại ý của Vương gia, nếu Vương gia đã nói như vậy nàng đương nhiên phải rời đi, nếu không ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?
Thấm Như công chúa cũng bởi vì đả thương Vương phi, kết quả bị Vương gia đánh cho thành trọng thương, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không giữ nổi, nàng cũng không có can đảm nếm thử chuyện như vậy! Lam Tịch Nguyệt lông mi nhẹ nhàng nhấp nháy mấy cái, khẽ mở mắt, có chút khó chịu nhăn lông mày nhẹ giọng hỏi: “Không phải có thể uống thuốc rồi chứ?”
An Kỳ Lạc đi ra phía trước giúp nàng từ trên giường ngồi dậy, để nàng dựa trên người hắn, một tay ôm nàng, một tay khác đút thuốc vào miệng của nàng, nói: “Trước tiên phải thuốc uống, để nguội hiệu quả sẽ không tốt!”
Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng quay mặt đi, nghiêng đến chỗ An Kỳ Lạc làm bộ cầu khẩn một chút, làm nũng một chút nói: “Có thể không cần uống thuốc được không” “Không thể” “Thật khổ quá”
“Thuốc đắng dã tật”.
Đôi mi thanh tú của Lam Tịch Nguyệt nhăn lại thành một đường cong, đường đường là đặc công cao cấp ở thế giới hiện đại cái gì cũng không sợ nhưng lại sợ nhất là uống thuốc bắc. Ở thời hiện đại nàng từng uống thuốc bắc, kết quả là để lại nỗi ám ảnh, từ đó trở về sau theo bản năng phát sinh phản xạ có điều kiện, chỉ cần thấy thuốc bắc liền có cảm giác muốn ói.
Ở cổ đại mười sáu năm, cho tới bây giờ Lam Tịch Nguyệt cũng chưa từng bị bệnh phải uống thuốc, đây là lần đầu tiên nàng thấy chén thuốc song sánh màu đen trước mặt, dạ dày lại bắt đầu dâng lên. Đưa tay cầm chén thuốc đẩy ra, mặt quay đi chỗ khác, nhíu chặt đôi mi thanh tú lầm bầm nói: “Không uống, cho dù đánh chết ta cũng không uống dù chỉ một ngụm!”
An Kỳ Lạc càng ôm chặt nàng, đem chén thuốc cầm trong tay để gần miệng nàng nhẹ nói: “Cái này không thể được, không uống thuốc, chỗ bị đả thương trên người của ngươi làm sao bình phục?”
Lam Tịch Nguyệt tràn đầy hối hận, nếu sớm biết bị thương phải uống thuốc, nàng chắc chắn sẽ không ngu đứng đó cho An Thấm Như đánh thành nội thương, nhưng làm sao bây giờ? Chén thuốc kia lại đang để cạnh miệng, thật sự không thể không uống được sao?
Trong mắt hiện lên một tia sáng, Lam Tịch Nguyệt đột nhiên xoay người lại đưa tay ôm cổ An Kỳ Lạc, cả người cũng áp vào người hắn, ở trong ngực của hắn liền nói: “Tướng công, có phải thật nhất định bắt ta uống a?”
An Kỳ Lạc mặt “vụt” một cái liền hồng lên, ôm Lam Tịch Nguyệt có chút cứng ngắc gật gật đầu nói: “Phải… Dĩ nhiên phải uống!”
Đôi môi tiến tới bên tai của hắn, nhẹ nhàng phả hơi nói: “Nhưng thật là khổ nha, người ta không muốn uống!”
Đối với một đặc công cao cấp mà nói nếu không hoàn tất tốt khóa học về diễn xuất làm sao có đủ kỹ năng để thi hành nhiệm vụ? An Kỳ Lạc tay bưng chén thuốc nhẹ nhàng mà run rẩy hạ xuống, hắn bây giờ có một mong muốn rất lớn, chính là muốn để chén thuốc trên tay xuống, Tịch nhi đã thấy khổ sở như vậy, làm sao có thể để ép nàng uống đây! Lòng bàn tay An Kỳ Lạc toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cả người cứng ngắc, nhưng vẫn kiên trì nói: “Không muốn uống cũng phải uống, như vậy thương thế của ngươi mới nhanh hồi phục”.
Lam Tịch Nguyệt càng thêm ôm chặt hắn, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt hắn, chu cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn ra, khuôn mặt ủy khuất nói: “Nhưng không uống cũng không sao mà, cùng lắm thì từ từ sẽ khỏi thôi!
An Kỳ Lạc hoàn toàn không có cách nào chống lại ánh mắt sáng ngời như ngọc Tinh Mâu của Lam Tịch Nguyệt, theo bản năng đưa tay cầm chén thuốc để xuống, ôm nàng nói: “Dĩ nhiên không phải thế, nếu như ngươi thật không muốn uống thuốc, vậy không cần uống cũng được!” Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt hướng An Kỳ Lạc lộ ra một nụ cười điên đảo chúng sinh: “Người ta cũng biết tướng công là tốt nhất!” (Nghe nói thế này ai chả tan ra vì mật ngọt)
Đối mặt với Lam Tịch Nguyệt như vậy, An Kỳ Lạc nếu còn có thể có phản ứng khác thật không phải là An Kỳ Lạc. Mặc dù trên mặt hắn còn chút đỏ ửng, nhưng vẫn ôm thân thể nàng, cũng không còn cứng ngắc nữa, ngược lại rất tự nhiên ôm nàng vào trong lòng. Cúi đầu bên tai nàng nhẹ nhàng cọ sát vào, An Kỳ Lạc lẩm bẩm nói: “Ta giúp ngươi vận công chữa thương”.
Uốn mình trong ngực An Kỳ Lạc Lam Tịch Nguyệt ngọt ngào gật đầu cười, lần này nàng là nàng thật tâm cười, hình như chỉ cần cùng An Kỳ Lạc ở chung một chỗ, nàng luôn có thể bộc lộ rất nhiều nụ cười, mặc dù rất nhiều thời điểm cũng chỉ là nụ cười rất nhạt. Đột nhiên như nghĩ tới điều gì, Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn An Kỳ Lạc hỏi: “Thấm Như công chúa còn đang trong Vương phủ sao?”