Bạn đang đọc Huyết Sắc Yêu Đồng – Chương 45: Bị thương
Ngón tay thái y nhẹ nhàng xem xét cổ tay Lam Tịch Nguyệt, lẩm bẩm nói: “Mạch rất suy yếu, lúc có lúc không, sợ là bị nội thương rất nghiêm trọng”.
An Kỳ Lạc đứng ở bên cạnh, nghe vậy trong lòng càng thêm căng thẳng, nắm lấy áo thái y, buồn rười rượi nói: “Bổn vương ra lệnh ngươi phải lập tức chữa trị cho Tịch nhi, nếu không hết mình chữa trị coi như cái mạng nhỏ của ngươi không còn chỗ dùng!”
Một chưởng của An Thấm Như vô cùng nặng tay, nếu là người bình thường chịu một chưởng ấy lập tức sẽ đi đời nhà ma, hắn thật không rõ, Tịch nhi tại sao không tránh ra, nàng rõ ràng có thể tránh được một chưởng đó kia mà!
Tại sao lại nhạn một chưởng kia, nàng muốn tìm cái chết sao? Cảm nhận được trên người An Kỳ Lạc phát ra luồng khí lạnh lùng, nhất là ánh mắt bén nhọn không chút nhiệt độ, thái y đáng thương sợ run cả người, lấm la lấm lét nói: “Dạ… dạ, Vương gia, vi… vi thần lập tức vì Vương… Vương phi mà tìm kiếm phương thuốc, Vương phi chỉ cần cẩn… cẩn thận điều trị, qua một thời gian ngắn sẽ… sẽ bình phục!”
Lam Tịch Nguyệt nhẹ ho khan một tiếng, nhăn lại đôi mi thanh tú, An Kỳ Lạc vội vàng buông tay đang nắm áo thái y ném hắn trên mặt đất, hướng hắn rống một tiếng: “Ngươi còn sờ sờ ở chỗ này làm cái gì? Mau kê đơn thuốc!” Sau đó xoay người lại ngồi ở mép giường, khuôn mặt ân cần nắm bàn tay nhỏ bé của nàng khẩn trương hỏi: “Tịch nhi, thế nào rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái?”
Lam Tịch Nguyệt mở mắt, lắc đầu nhẹ nói: “Không có chuyện gì, chẳng qua ngực hơi khó chịu mà thôi”. Đáng chết, nếu như sớm biết sẽ khó chịu như vậy, nàng mới vừa rồi phải nên né tránh, làm gì đột nhiên điên lên đứng ở nơi đó chờ An Thấm Như tung chưởng cơ chứ? An Kỳ Lạc đỡ Lam Tịch Nguyệt lên, ôm nàng từ phía sau lưng, làm như trách cứ nói: “Ai bảo ngươi không tránh ra? Bây giờ bị thương đến thế này hay lắm sao?”
Bàn tay chống đỡ ở phía sau lưng của nàng, chậm rãi hướng cơ thể nàng chuyển vận chân khí giúp nội thương của nàng rất nhanh có thể giảm bớt một chút nhưng hiện tại thân thể nàng vẫn khó chịu. Một tia ấm áp xuyên thấu qua lòng bàn tay hắn truyền tới trong cơ thể nàng, Lam Tịch Nguyệt không khỏi nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhỏm, lẩm bẩm nói: “Cám ơn ngươi”.
“Không cần, ai bảo ta là tướng công của ngươi!”
Khóe miệng Lam Tịch Nguyệt nhẹ kéo lên, nhẹ nói: “Cám ơn ngươi nha, tướng công!” An Kỳ Lạc mặt “vụt” một cái liền đỏ, mặc dù hắn luôn nói hắn là tướng công của nàng, còn gọi nàng là nương tử, nhưng mỗi lần Lam Tịch Nguyệt gọi hắn là tướng công hoặc có hành động gì mập mờ đều có thể khiến ặt của hắn hồng lên so với ánh mắt giống y như nhau.
Mặt đỏ rừng rực, cúi đầu ngưng mắt nhìn kiều nhan của Lam Tịch Nguyệt, trong mắt vô cùng ấm áp, hạnh phúc. Trong lòng cũng không khỏi cảm thấy may mắn vì Lam Tịch Nguyệt hiện đang nhắm mắt không nhìn thấy hắn mặt đỏ hơn mặt trời, nếu không khẳng định sẽ bị nàng giễu cợt, cho dù nàng không nói tiếng nào, nhưng ánh mắt im lặng của nàng cũng làm cho hắn không chịu được!
Bên trong phòng chỉ còn lại hai người An Kỳ Lạc và Lam Tịch Nguyệt, hắn ôm nàng chặt hơn một chút hỏi: “Tịch nhi, mới vừa rồi tại sao không tránh ra? Ngươi rõ ràng có thể dễ dàng né tránh, không phải sao?”
Nghĩ tới Tịch nhi bị thương, trong lòng của hắn không nhịn được liền đau lòng. Lam Tịch Nguyệt thân thể nghiêng đi, vùi mặt sâu chà chà như muốn chôn nơi cổ hắn, lẩm bẩm nói: “Như vậy không phải càng tốt sao? Thấm Như công chúa xông vào Vương phủ đánh Vương phi, Vương gia vì bảo vệ Vương phi mà đả thương Công chúa, như vậy, coi như phụ hoàng cũng không thể trách tội ngươi. Hơn nữa, nếu quả thật muốn truy cứu, tội tự ý xông vào Vương phủ đả thương Vương phi cũng không nhỏ”.
An Kỳ Lạc ôm nàng lông mày nhíu chặt lại, trầm giọng nói: “Chết tiệt, sau này không cho ngươi làm những chuyện như vậy nữa, ngươi có biết không, ta tình nguyện bị phụ hoàng trừng phạt cũng không muốn để ngươi bị thương. Ta đã nói ta sẽ bảo vệ ngươi, nhưng lại khiến ngươi bị thương!”
Lam Tịch Nguyệt ho nhẹ một tiếng, ngồi dậy kéo ra chút khoảng cách với An Kỳ Lạc, đưa tay bắt lại tấm sa trước mặt, cười yếu ớt nhìn hắn nói: “Ta thật không có chuyện gì, mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn khôi phục, khụ!”
An Kỳ Lạc liền tranh thủ ôm nàng vào trong ngực, tay để trên lưng của nàng, hướng nàng truyền thêm chân khí, giúp thân thể nàng giảm bớt khó chịu, hơi sẵng giọng: “Không thể chống đỡ được, ta biết rõ công lực của An Thấm Như, nếu như không phải bản thân ngươi công lực thâm hậu, cũng sớm đã đi chầu Diêm vương!”
Trong mắt hắn hiện lên vẻ bối rối, mặt dán chặt lấy mặt nàng, khẩn trương nói: “Sau này không cho làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa, biết chưa?” Khóe môi Lam Tịch Nguyệt nhếch lên nụ cười yếu ớt, ngáp một cái, ở trên người của hắn nhẹ nhàng vươn tay, nhẹ nói: “Ừ! Mệt mỏi quá, ta muốn ngủ một chút”.
“Ngủ đi, chờ đến lúc uống thuốc ta sẽ gọi ngươi !”
“Ừ!”
Một lúc sau Lam Tịch Nguyệt đã ngủ, An Kỳ Lạc cũng lẳng lặng ôm nàng, bàn tay chống ở phía sau lưng nàng. Qua một lúc lâu, đột nhiên có tiếng gõ cửa, thanh ấm quản gia ở ngoài cửa vang lên: “Vương gia, thái y nói Thấm Như công chúa thương thế nghiêm trọng, bây giờ mặc dù đã tỉnh lại, nhưng vẫn vô cùng suy yếu”.
An Kỳ Lạc trong mắt hàn quang lóe lên, nhẹ nhàng đặt Lam Tịch Nguyệt trên giường, giúp nàng đắp kín chăn, buông màn xuống, sau đó đi mở cửa phòng, bén nhọn nhìn quản gia đứng ở cửa trầm giọng nói: “Nàng ta bây giờ ở đâu?”
“Ở Tây Sương phòng!”
An Kỳ lạc đi ra ngoài rồi đóng kín cửa lại, lạnh giọng nói: “Không có Bổn vương cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào trong phòng quấy rầy Vương phi nghỉ ngơi!”
“Dạ, Vương gia!”
“Lúc sắc xong thuốc, đến Tây Sương phòng tìm Bổn vương!” Nói xong những lời này, An Kỳ Lạc cất bước hướng Tây Sương phòng đi tới, bây giờ An Thấm Như đang ở chỗ này, nữ nhân điên rồ này dám đả thương bảo bối nương tử của hắn, thật muốn cho ngàn thiên đao!
An Thấm Như toàn thân vô lực nằm ở trên giường, nàng không nghĩ rõ ràng đã tránh được tổn hại thân thể, tại sao còn có thể bị nội thương nghiêm trọng như vậy, có lẽ nàng cho tới bây giờ cũng không biết Thất hoàng huynh vừa vô dụng vừa tà ác lại lợi hại như thế, một chưởng thiếu chút nữa hại cái mạng nhỏ của nàng!
Nhìn sương phòng này, nàng rất muốn hiện giờ đang ở trên xe ngựa hồi cung, nhưng bây giờ ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, cũng không nhúc nhích động đậy được, đừng mơ đến chuyện hồi cung . Không biết Thất hoàng huynh đã làm gì nàng, mới vừa rồi nàng đả thương Vương phi của hắn, tin chắc Lam Tịch Nguyệt kia hẳn mạng nhỏ, nhưng nhìn bộ dạng Thất hoàng huynh tựa hồ thật rất để ý Lam Tịch Nguyệt, hắn đã bế nàng đi gặp đại phu làm sao còn đối phó với An Thấm Như này được?
Nghĩ tới đây, An Thấm Như lại bắt đầu sợ, cảm giác trước mắt không ngừng có một đôi mắt huyết sắc đang tàn bạo ngó chừng, trong ánh mắt ấy tràn đầy cừu hận cùng tà ác, làm cho nàng không nhịn được cả người run run. Trong sương phòng chỉ có một tỳ nữ cẩn thận hầu hạ, nghe nói Thấm Như công chúa nổi danh khó khăn hầu hạ, nàng nhất định phải càng thêm cẩn thận mới được, nếu bị Công chúa nhắm trúng lúc mất hứng, nàng coi như là có mấy trăm cái mạng cũng không đủ dùng! Nhưng Công chúa sau khi tỉnh lại vẫn sững sờ, ngẩn người nhìn nóc giường, nói cái gì cũng không nói, thậm chí cũng không hề nhúc nhích, hình như là đang sợ cái gì. Thật kỳ quái, Thấm Như công chúa còn có cái gì phải sợ sao? Cửa sương phòng mở ra, An Kỳ Lạc cất bước đi đến, tỳ nữ vội vàng hướng hắn hành lễ nói: “Nô tỳ ra mắt Vương gia!”
Nghe thấy thanh âm này, An Thấm Như không nhịn được rùng mình một cái, trước mắt không khỏi hiện ra hình ảnh mới vừa rồi An Kỳ Lạc đánh nàng một chưởng, ánh mắt hận không thể đem nàng băm thây vạn đoạn. Đầu khẽ nghiêng đi, nhìn về phía người vừa tiến vào, sợ hãi kêu: “Thât… thất hoàng huynh”.
An Kỳ Lạc đi tới bên giường của nàng, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Còn tưởng rằng ngươi đã chết, bất quá ngươi còn sống, đừng có chơi xấu trong Vương phủ nữa, hiện nên ở trên xe ngựa rời đi!”
An Thấm Như mở to mắt không dám tin nhìn khuôn mặt lãnh khốc của An Kỳ Lạc, nàng bây giờ ngay cả cử động cũng còn chưa được, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng tiêu tốn lượng lớn khí lực, làm sao có năng lực tự mình hồi cung? Ở trên giường cố từ chối nhưng không thể ngồi dậy, khuôn mặt không cam lòng nhìn An Kỳ Lạc, thở hổn hển nói: “Làm sao ngươi có thể như vậy? Nếu để cho phụ hoàng biết ngươi đả thương ta, nhất định, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Trong mắt An Kỳ Lạc hiện lên hàn quang, đi ra phía trước xách An Thấm Như từ trên giường lên, tiến tới gần nàng nói: “Làm sao? Có muốn bây giờ cùng nhau đi gặp phụ hoàng hay không? Không biết nếu bị hắn phát hiện ngươi tự tiện xông vào Vương phủ, thậm chí còn đả thương Vương phi, hắn sẽ xử lý thế nào? Tịch nhi tuy là Công chúa Thanh Tố quốc tới hòa thân, nhưng cũng là đại biểu của cả Thanh Tố quốc, nếu như vô duyên vô cớ bị đả thương, phụ hoàng cũng không thể không thông báo cho Thanh Tố quốc sao?”
“Sẽ… sẽ không đâu, nàng lần trước bị đại… đại hỏa hủy dung mạo không phải là cũng không phát sinh chuyện gì với Thanh Tố quốc sao?”
“Đó là chuyện ngoài ý muốn, ngươi không biết sao? Nhưng nếu Lâm Nguyệt quốc công chúa đả thương Thanh Tố quốc công chúa của bọn hắn, ngươi nói chuyện này có phải không giống với chuyện trước?”
An Thấm Như sắc mặt tái nhợt đi vài phần, nhưng vẫn quật cường nhìn An Kỳ Lạc nói: “Vậy thì sao nào? Thanh Tố quốc cũng bởi vì thua chiến với Lâm Nguyệt quốc chúng ta, cho nên mới phải mang Công chúa đến Lâm Nguyệt quốc, nếu đã thành Vương phi Lâm Nguyệt quốc, chuyện xảy ra giữ nàng với ta ở nơi này thế nào bọn họ dĩ nhiên không thể xen vào!”
An Kỳ Lạc đưa tay ném nàng trở lại giường, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Nếu như là chuyện của Bổn vương với nàng bất luận thế nào bọn họ cũng không xen vào. Nhưng Bổn vương là phu quân của nàng, vậy mà ngươi coi thành cái gì? Ngươi có tư cách đối với nàng như thế sao?”
Bị An Kỳ Lạc dùng lực lớn ném trở lại trên giường, nàng cơ hồ không thở nổi, chỉ có thể nằm đó cả người cũng co rúm thành một cục, liều mạng ho khan. Nhưng An Kỳ Lạc tựa hồ không nghe, không thấy gì cả, lãnh đạm liếc nàng một cái, sau đó hướng cửa sương phòng đi ra. “Yên tâm đi, ta sẽ đưa ngươi về hoàng cung, hơn nữa còn tự mình đưa ngươi trở về, ngươi rất nhanh có thể nhìn thấy phụ hoàng!” Chẳng qua không ai thấy lúc hắn lúc nói những lời này, mắt kia vô cùng rét lạnh.