Đọc truyện Huyết Nô Ác Ma Muốn Chiếm Hữu – Chương 30: Muốn Giấu Em Đi
Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Thường Nghị đưa Ngưng Tịnh tới trung tâm mua sắm.
Cô càng nhìn Hoắc Thường Nghị bằng ánh mắt khó hiểu hơn:
– Hoắc tiên sinh…?
Hoắc Thường Nghị mỉm cười rồi vô cùng tự nhiên dắt tay Ngưng Tịnh đi vào:
– Em đã trở thành người của tôi, đương nhiên tôi sẽ có nghĩa vụ đưa em đi mua sắm.
Ngưng Tịnh chỉ ngây ngốc gật đầu, vô thức nghĩ tới cảnh đêm qua Hoắc Thường Nghị hung hăng xé quần áo của cô mà không khỏi tức.
Đúng thế, đó là bộ đồ cuối cùng của cô, còn lại thì đã để ở nhà Việt Bân hết rồi.
Chiếc váy bây giờ mà cô đang mặc cũng là sáng nay hắn chuẩn bị cho mà thôi.
Nghĩ tới Việt Bân, Ngưng Tịnh lại sầu não.
Không biết anh ấy thế nào rồi, Hoắc Thường Nghị đã mua điện thoại mới cho cô và cấm cô không được liên lạc với Việt Bân.
Ơ…khoan đã…
Nhắc tới vụ điện thoại mới nhớ, Ngưng Tịnh như người mất trí luôn rồi.
Điện thoại của cô đã vứt ở nhà Việt Bân, còn điện thoại hồi sáng chị Hạ gọi tới chính là điện thoại mới mà Hoắc Thường Nghị mua cho đặt sẵn ở đầu giường mà.
Vậy tại sao chị Hạ lại biết số điện thoại mới của cô?
Càng nghĩ Ngưng Tịnh càng thấy bản thân mình ngây ngốc, sao hồi sáng lại không nhận ra điều khác thường cơ chứ?
Hoắc Thường Nghị bỗng nhiên siết chặt bàn tay nhỏ của Ngưng Tịnh lại, có ý nhắc nhở cô không được phép phân tâm nghĩ đến chuyện khác.
Ngưng Tịnh lúc này mới ngước mắt lên, trước mặt là mấy cô nhân viên vô cùng nhiệt tình khi thấy người tới hôm nay chính là Hoắc Thường Nghị.
Bọn họ lập tức tranh nhau giới thiệu đồ cho Ngưng Tịnh.
– Ngưng tiểu thư, đây là những mẫu mới nhất của chúng tôi, rất hợp với tiểu thư.
Ngưng Tịnh trố mắt nhìn những bộ đồ lộng lẫy trước mặt, nhiều như thế ư? Cô liền quay sang Hoắc Thường Nghị đang ngồi ở ghế sofa phía sau để cầu cứu.
Hoắc Thường Nghị chỉ cười nhẹ, dứt khoát nói:
– Thử hết đi, tôi muốn ngắm em mặc nó.
Biến thái!
Ngưng Tịnh chỉ biết hậm hực bước vào thay từng bộ đồ một, mấy cô nhân viên thì ôm nhau sung sướng:
– Ngầu quá, ngầu quá!
– Anh ấy đúng là Idol của mình.
Mấy cô nói nhỏ với nhau, đương nhiên Hoắc Thường Nghị sẽ không nghe thấy.
Với lại căn bản là trong mắt hắn bây giờ không có ai khác ngoài Ngưng Tịnh.
Trong lúc chờ cô thay đồ, hắn ngồi thư thái vắt chân lên nhau, trên tay vẫn cầm iPad tranh thủ đọc tài liệu.
Người đàn ông quyến rũ nhất không chỉ là lúc ở trên giường, mà còn là lúc hắn chuyên tâm vào làm việc.
Đám nhân viên đã sớm chết mê chết mệt với khuôn mặt điển trai không chút cảm xúc của Hoắc Thường Nghị.
Ngưng Tịnh từ từ bước ra ngoài.
Bộ đồ thứ nhất mà cô mặc là một chiếc váy màu trắng, cổ chữ V giúp tôn lên đường cong mềm mại trên cơ thể cô.
Làn da trắng ngần không tì vết cùng với với đôi chân thon thả, cô lúc này y như thiên thần nhỏ giáng trần.
Hoắc Thường Nghị rời mắt khỏi màn hình iPad, ngước mắt lên nhìn Ngưng Tịnh, hắn nhìn cô chằm chằm như không muốn rời mắt.
Ngưng Tịnh bị nhìn như vậy vô cùng xấu hổ, cô vô thức cắn môi, cúi đầu xuống nhìn mình có tệ lắm không?
Cũng được mà, sao Hoắc Thường Nghị lại nhìn cô như vậy nhỉ?
– Hay để tôi thay bộ khác nhé!
Ngưng Tịnh ngại ngùng lên tiếng, đột nhiên Hoắc Thường Nghị đứng lên đi về phía cô.
Cô hơi hoang mang, vô thức lùi lại một bước:
– Hoắc tiên sinh…?
– Tịnh Tịnh, đột nhiên tôi không muốn em thay đồ nữa.
Em đẹp như vậy, mặc gì cũng đẹp.
Vẻ đẹp này của em khiến tôi muốn lập tức giấu em đi, không cho phép ai có thể nhìn thấy em.
Đúng vậy, Ngưng Tịnh thật sự rất đẹp.
Khi nãy Hoắc Thường Nghị nói chắc nịch, bắt cô phải thay hết tất cả những chiếc váy kia cho hắn ngắm.
Nhưng bây giờ thì hắn đổi ý rồi, ngay cả khi mấy cô nhân viên kia là nữ hắn cũng không thích để bọn họ được chiêm ngưỡng cô.
Ngưng Tịnh càng thêm bối rối không biết nên nói gì, hai má cô đỏ bừng lên.
Hoắc Thường Nghị không chần chừ thêm nữa, lập tức quay sang mấy cô nhân viên kia:
– Gói hết tất cả những bộ còn lại đi, tôi mua chúng!
– Dạ vâng thưa Hoắc tiên sinh.
Mấy cô nhân viên hớn hở, đúng là hôm nay đột nhiên có phúc từ trên trời rơi xuống mà.
Không hổ là Hoắc tiên sinh, ông hoàng làng giải trí.
Ngầu chết đi được!
Ngưng Tịnh choáng váng, cô chưa kịp định hình lại tình huống gì đang xảy ra thì đã bị Hoắc Thường Nghị kéo đi.
Hắn còn đưa cho nhân viên địa chỉ:
– Xong thì mang đồ tới địa chỉ này, sẽ có người thanh toán tiền mặt.
– Vâng ạ, Hoắc tiên sinh cứ yên tâm.
Trên đường về, Ngưng Tịnh không biết nên nói gì.
Cô vẫn cảm thấy Hoắc Thường Nghị thật phí phạm, nhiều váy như vậy cô có mặc hết đâu mà.
Người giàu thật khó hiểu.
Hoắc Thường Nghị đang chăm chú lái xe thì đột nhiên lên tiếng:
– Mai tôi sẽ đi công tác, em cứ ở lại đây một thời gian nhé.
Sắp tới em đi quay phim ở thành phố C thì chắc tôi cũng gần xong việc rồi.
Lúc đó tôi sẽ đến với em.
– Ừm.
Ngưng Tịnh ngoan ngoãn gật đầu, thật không ngờ Hoắc Thường Nghị lại nắm bắt lịch trình của cô rõ trong lòng bàn tay như vậy, cô căn bản là không thể thoát khỏi hắn được.
Vẫn như cũ, tới khi nào hắn chán cô thì cô mới có thể bình an rời đi.
Cho tới lúc đó thì cô càng phải ngoan ngoãn nghe lời hơn.
…
Một thời gian yên ổn trôi qua, hôm nay đã đến ngày đoàn làm phim của Ngưng Tịnh chính thức quay phim.
Chị Hạ nói với Ngưng Tịnh là chị ấy chọn bộ phim cổ trang cho cô, vì phim này được đầu tư rất kĩ lưỡng nhất và có tiền đồ nhất trong tất cả các bộ phim kia.
Ngưng Tịnh phải rời khỏi biệt thự của Hoắc Thường Nghị một thời gian để bay đến thành phố C quay phim, đoàn làm phim cũng thuê sẵn khách sạn cao cấp để cho các diễn viên sinh hoạt nghỉ ngơi.
Nhưng Hoắc Thường Nghị đã nói hắn xong việc sẽ đến tìm cô…
Càng nghĩ Ngưng Tịnh càng thấy buồn phiền, cô thật sự không muốn tất cả mọi người đều biết cô là người của Hoắc Thường Nghị.
Chị Hạ nhìn thấy Ngưng Tịnh bước từ trong xe riêng mà Hoắc Thường Nghị đã chuẩn bị sẵn thì vô cùng hớn hở, tò mò chạy tới chỗ Ngưng Tịnh:
– Cục cưng à, có phải em đang có chuyện giấu chị phải không?
Ngưng Tịnh vô thức chột dạ:
– Gì chị?
– Xe này là của kim chủ nào thế? Từ hôm em có phim là chị đã nghi nghi lắm nha.
Thật lạ, lúc đó có một tin nhắn lạ nhắn cho chị số điện thoại mới của em.
Chị nửa nghi nửa thật gọi cho em, không ngờ đúng là em thật.
Ngưng Tịnh càng thêm hốt hoảng, thì ra chuyện này là Hoắc Thường Nghị đã chuẩn bị sẵn rồi.
Cô không nghĩ sẽ giấu chuyện gì với chị Hạ cả, nhưng chuyện cô trở thành huyết nô thì có lẽ phải chờ một thời gian sau cô mới nói được:
– Chuyện kể ra dài lắm, khi nào có thời gian em sẽ kể chi tiết cho chị nghe.
Chị Hạ lập tức gật đầu, nhưng vẫn tò mò vô cùng:
– Thế em nói ra tên kim chủ của em trước đi để chị đỡ bất ngờ.
Ngưng Tịnh có chút khó xử, nhưng tính tò mò của chị Hạ cô hiểu rõ, chị ấy sẽ không buông tha cho cô cho tới khi cô chịu nói thật đâu.
Cô thở dài, ngó nghiêng ngó dọc thấy không có ai thì mới bất đắc dĩ nói:
– Là…Hoắc Thường Nghị được chưa?