Đọc truyện Huyết Nô Ác Ma Muốn Chiếm Hữu – Chương 3: Thiếu Nữ Tuổi 20
Vết cắn ư? Ngưng Tịnh nghe Việt Bân nói vậy, cô vô thức sờ lên cổ mình.
Quả là có chút đau đau, tới giờ cô mới để ý tới.
Thì ra, chuyện hôm qua thật sự không phải là mơ.
Người đàn ông kì lạ kia, hắn đã nhe răng ra cắn cô một cái rõ đau.
Lúc cô tỉnh dậy, không còn thấy người đàn ông đó nữa.
Giống như là hắn chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô vậy.
Cô cứ nghĩ, mọi chuyện như vậy là đã kết thúc rồi.
Nào ngờ …
– Em…em cũng không biết nữa huhu.
Thấy Ngưng Tịnh trả lời có vẻ thành thật, Việt Bân không muốn làm khó cô thêm nữa.
Nhìn vết cắn trên cổ cô, cũng không quá sâu.
Có lẽ tên ma cà rồng đã cắn cô , hắn cũng không nỡ khiến cô cô đau dù chỉ một chút.
– Được rồi nín đi, anh chỉ hỏi thế thôi.
Việt Bân giơ tay lên xoa xoa hai má phúng phính của cô, da thịt trẻ con thật là mềm mại quá.
Sau đó cậu nói với cô:
– Vết cắn trên cổ em có liên quan tới tổ chức của bố anh, khi nào em cần giúp đỡ, cứ gọi cho anh nha.
Dù sao Ngưng Tịnh cũng là một nạn nhân của ma cà rồng hút máu, tổ chức của bố Việt Bân có nghĩa vụ phải bảo vệ và chăm sóc những nạn nhân may mắn sống sót đó.
Đề phòng việc ma cà rồng sẽ quay lại và làm hại những người còn sống sót.
Sau ngày hôm đó, có một nhóm người đàn ông mặc áo vest đen tới bệnh viện, bọn họ nói mình là người của tổ chức chống lại huyết tộc.
Ngưng Tịnh là một trong những nạn nhân may mắn sống sót khỏi răng nanh của ma cà rồng, tổ chức quyết định sẽ đón cô lên thành phố, tài trợ cho cô ăn học cho tới hết 18 tuổi, nhằm bảo vệ cô khỏi nguy hiểm thêm lần nữa.
Đương nhiên tiền viện phí của bố cô cũng đã được lo, cả hai bố con đều được đón lên thành phố sinh sống.
Lúc đó còn 7 tuổi, cô chẳng biết gì cả.
Nghe người lớn nói thế nào thì nghe thế ấy thôi.
13 năm sau…
Ngưng Tịnh hiện giờ đã là một thiếu nữ 20 tuổi, cô càng lớn càng xinh đẹp tuyệt mĩ.
Làn da cô lúc nào cũng mềm mại như em bé, thật khiến cho người khác u mê mà.
Nhưng công việc của cô hiện tại rất không tốt, cô chỉ là một diễn viên hạng bét, chuyên gia diễn mấy vai phụ mà thôi.
Mấy tháng nay không có vai diễn vào được giao cho cô, cô sắo chết đói rồi đây này.
Còn bố cô, vẫn trong thời gian điều dưỡng ở bệnh viện.
– Ngưng Tịnh ơi là Ngưng Tịnh, sao mày lại thảm hại như vậy hả?
Hôm nay công ti giao cho cô tới dự bữa tiệc lớn của tập đoàn RH, quản lí nói cô phải ăn mặc thật đẹp vào.
Nếu như làm tốt, may ra còn có được một vai diễn nào đó.
Ngưng Tịnh còn trẻ, cô vừa mới vào nghề, vốn không biết cái gì được gọi là quy tắc ngầm của giới giải trí.
Thấy quản lí nói như vậy, cô không chút chần chừ mà nghe theo.
Nhưng mà, tại sao công ti lại chuẩn bị cho cô chiếc váy gợi cảm tới vậy chứ? Không chỉ ngắn, mà còn bó sát người.
Ngưng Tịnh tuy chỉ là diễn viên hạng bét, nhưng cô cũng chưa bao giờ mặc đồ như này cả.
Bước ra khỏi phòng thay đồ, cô vẫn chưa mặc chiếc váy đó, cười trừ nhìn quản lí của mình.
– Chị Hạ, em…có lẽ em không mặc được chiếc váy này đâu ạ.
Lí Hạ là quản lí của cô, vì cô vốn chỉ là một diễn viên chuyên diễn vai phụ, chẳng có điểm gì nổi bật cả.
Để giành được vai diễn tốt hơn, Lí Hạ bất đắc dĩ xin cho cô để đưa cô tới bữa tiệc lớn này, chỉ mong cô có thể có những thu hoạch tốt…
Cũng coi như là, giúp cô làm quen dần với ngành giải trí này đi.
– Ôi dào, em lo cái gì.
Dáng người em đẹp như vậy, không mặc đẹp thì phí lắm.
Ngưng Tịnh quả thực rất xinh đẹp, cô xinh đẹp tuyệt trần nhưng tại sao cô lại không thể nổi tiếng được cơ chứ? Lí Hạ nghĩ đến đây lại thấy tức thay cho cô, mấy cô ảnh hậu gì gì đó toàn dùng quy tắc ngầm để giành được vai diễn tốt.
Thật không công bằng mà.
Ngưng Tịnh cô nếu muốn đứng vững trong giới giải trí này, thì phải có kim chủ chống lưng cho.
Đây là mục đích vì sao hôm nay, Lí Hạ lại đưa Ngưng Tịnh tới bữa tiệc này, nhằm làm quen với các nhân vật máu mặt trong thành phố.
Nghe quản lí của mình nói như vậy, Ngưng Tịnh không thể nào mà từ chối được nữa.
Cô bất đắc dĩ mặc chiếc váy màu đen đó lên người mình.
Vừa bước ra, quản lí Hạ đã trầm trồ, tấm tắc khen ngợi:
– Trừi ưi, cục cưng của chị lúc nào cũng đẹp hết.
Lát nữa chị sẽ đãi em một bữa ăn thật là ngon, vậy nên em phải cố gắng lên nhé.
– Xí.
Chị làm như em tham ăn lắm đấy.
Một lát sau, tại bữa tiệc lớn này.
Bữa tiệc này là của Triệu gia tổ chức, trong giới giải trí, tập đoàn RH của Triệu gia là một trong những tập đoàn giải trí lớn mạnh nhất đất nước S này.
Để tới được đây, quản lí Hạ đã phải tốn rất nhiều công sức để xin công ti cho phép Ngưng Tịnh tới tham gia.
Ngưng Tịnh có chút không quen với bầu không khí náo nhiệt của bữa tiệc, khuôn mặt xinh đẹp của cô nhăn nhó lại, cô nói thầm với quản lí của mình.
– Chị Hạ, thế này liệu có ổn không?
– Em yên tâm đi, có chị ở đây, đừng lo.