Bạn đang đọc Huyền Thoại Vampire Trắng – Chương 24
Không biết trải qua bao lâu.
Cả cơ thể tôi được bao bọc bởi một quầng khí ấm áp.
Ấm áp quá! Mềm mại quá!
Tôi cố rúc sâu hơn nữa vào nơi ấm áp đó .
Chợt…
“Đây là đâu?”
Tôi cố lấy lại ý thức, chầm chậm hé mắt ra.
“Ở đây là đâu?”
“Một căn phòng bằng gỗ?”
Tôi giật mình nhìn xuống cơ thể, quần áo đã khô và hoàn toàn ngay ngắn, mắt kính vẫn nằm yên trên sống mũi. Tôi thở phào rồi nhìn quanh.
Căn nhà gỗ không lớn, chỉ cao bằng một nửa thân người, nhưng lại được trang trí rất đẹp. Trên trần nhà là vô số những thanh trúc rỗng, mỗi đợt gió thổi qua đều mang âm thanh rất vui tai. Tôi kéo căng mắt lên rồi đưa tay sờ vào những thanh trúc đó, ở mỗi thanh đều được đính một viên đá màu đỏ không rõ hình thù.
Một cảm giác lạ bỗng chạy dọc sống lưng tôi, nhanh đến mức tôi chưa kịp định hình đã phụt tắt. Tôi đưa tay gõ gõ trán cho tỉnh táo, dời sự chú ý đến khắp gian nhà.
Gian nhà rất đơn giản, ngoài những thanh trúc treo khắp nơi, tấm nệm tôi nằm lúc nãy, một đĩa nến thơm đang cháy, tỏa ra hơi ấm cùng mùi hương vô cùng dễ chịu thì hoàn toàn không có bất cứ thứ gì nữa.
Tôi nhìn quanh, không hề có ai. Tôi định lên tiếng gọi bất chợt giật mình khi thoáng nghe có tiếng sáo du dương ở đâu đó.
Tôi từ từ bò về phía cánh cửa nhỏ xíu nơi góc gian nhà, thò đầu ra nhìn.
“Woa! Đẹp quá! Là nhà trên cây sao?” – Tôi reo thầm rồi ngước đầu lên, đưa tay che ngang trán, một vài tia nắng xuyên qua kẽ lá, nghịch ngợm vuốt ve gò má tôi. Lá cây xào xạc, tiếng phong linh hòa cùng tiếng sáo du dương tạo thành một bản nhạc thánh thót như tiên khúc.
“Là ai đang thổi sáo mà tiếng sáo nghe buồn da diết như vậy?” – Cõi lòng tôi run lên một nỗi xúc cảm khó nói, cố căng mắt, kiềm nén cảm xúc, nín thở nhìn về phía ngọn cây.
Ở đó có một chàng trai với vóc người cao lớn, mái tóc màu đỏ tung bay trong gió đang say sưa thổi sáo, dáng vẻ lạnh lùng, cô độc. Cậu ta ngồi hơi chếch so với góc nhìn của tôi nên tôi không nhìn thấy được mặt nhưng tôi dám khẳng định, cậu ta chính là Nhật Huy.
Không hiểu sao khi thấy cậu ta như vậy mọi bực tức, ghét bỏ, định kiến trong tôi đều tan biến, trong lòng tự dưng lại dâng lên một nỗi xót xa thương cảm. Cái cách câu ta ngồi sao cô độc thế, tiếng sáo vang lên tuy hay nhưng lại tạo cho người nghe cảm giác thê lương đến đáng sợ, tựa như từ nơi nào đó vọng về. Rốt cuộc thì chuyện gì đã khiến cậu ta – một kẻ bất cần đời trở nên như vậy?
Tôi ngồi yên nghe cậu ta thổi sáo nhưng trong lòng lại mông lung tận đẩu tận đâu, cảm giác ngổn ngang khó tả.
Chợt tôi nhận ra rằng cậu ta luôn mang một vẻ mặt mạnh mẽ, kiêu hãnh nhưng dường như cũng thật chơi vơi giữa mênh mông cuộc đời…
Gió xào xạc giữa những tán cây hiu hắt buồn, rồi thoáng chốc lại lặng yên. Giữa hai con người cùng ngồi trên một nhánh cây vậy có một khoảng trống xa cách, một khoảng lặng cô tịch kì lạ.
– Tỉnh rồi thì ra đây đi! – Đang suy nghĩ miên man thì đột ngột phía trước vang lên một giọng nói.
Tôi giật mình, vội đưa tay lên đầu gãi sột xoạt ú ớ không thành tiếng, tự thấy mình bất lịch sự khi lại nhìn chằm chằm vào người khác như thế.
Nhật Huy xoay người lại nhìn tôi, gương mặt trở lại như lúc bình thường nhưng dường như…
– Theo tôi! – Giọng Nhật Huy vang lên làm tôi bừng tỉnh, giương đôi mắt ngơ ngác nhìn cậu ta.– Đi đâu? – Tôi ngây ngốc hỏi lại.
Nhật Huy không đáp lời tôi, từ trên cây phóng nhanh xuống đất, nhẹ nhàng hơn cả một con mèo, cậu ta đứng bên dưới, ngước mặt nhìn tôi hối thúc. Tôi nuốt nước bọt ừng ực nhìn cậu ta, từ nhánh cây cậu ta đang ngồi kể ra phải cao bằng căn nhà ba tầng, vậy mà cậu ta phóng xuống nhẹ như bẫng.
– Phóng xuống đi! – Tiếng cậu ta bật ra ranh ma dù đôi mắt huyết dụ ấy buồn lạc lõng tận chốn xa xăm nào, cậu ta phẩy phẩy tay hối thúc.
Tôi víu tay vào cánh cửa, run lập cập, hét lên:
– Tôi chưa muốn chết! Tôi không giống cậu!
A, với độ cao này mà nhảy xuống thì thể nào cũng gãy cân, hoặc tệ hơn là gãy cổ như chơi. Tôi thật sự là chưa muốn chết đâu.
Dường như tôi thấy cậu ta thoáng nhíu mày, bàn tay phất nhẹ, tay tôi đột nhiên trượt trên mặt sàn gỗ, mất thăng bằng, cả cơ thể lập tức bổ nhào xuống dưới.
– A! – Tôi hét lên, tay chân hoảng loạn quơ quào tứ phía.
Dường như cả người tôi đứng sựng lại giữa không trung…
– Đây… là… – Tôi run lập cập, nhìn chân mình không chạm đất mà hồn suýt thăng thiên.
Đôi mắt Nhật Huy lóe lên một tia ranh ma…
Phịch!
Tôi đáp đất gọn ơ, tuy không đau nhưng đầu tóc lấm lem đất cát, mặt mũi úp vào bãi cỏ.
Cốp! – Một nhánh cây không biết từ đâu rớt trúng đầu tôi đau điếng.
Tôi xoa xoa trán đứng bật ngay dậy, mặc kệ bộ dạng kinh khủng của mình, tôi sợ sệt hỏi cậu ta:
– Cậu biết làm phép thuật hả?
Nhật Huy nhướng nhướng mày nhìn tôi, chỉ vào thanh cây dưới đất rồi chỉ lên cành cây nào đó vừa bị gãy trên cây, thản nhiên:
– Cậu bị vướng vào đó nên không té, cành cây gãy nên cậu đáp đất. – Nhật Huy nhìn tôi tỉnh rụi, gương mặt tràn đầy nét ngây thơ vô (số) tội, dường như khóe môi cậu ta vừa nhếch lên rất gian. – Tin vào phép thuật… cậu là học sinh mẫu giáo sao?
Tôi gật gật đầu đồng tình. – “Phép thuật gì chứ? Thời đại nào rồi?” – Tôi ngước mặt lên nhìn cậu ta, đầu gật gù như đã hiểu, bỗng cái đầu tôi đứng chững lại giữa lúc gật gù ngon trớn. – “Cậu ta vừa nói gì? Học sinh mẫu giáo ư?” – Tôi ngẩng phắt lên nhìn cậu ta, mắt long sòng sọc. – “Tên thối tha! Dám nói mình vậy ư?” – Tôi nghiến răng kèn kẹt, hận không thể bóp cổ cậu ta, bất mãn phủi hết cát đất cỏ rác trên người xuống, vừa phủi vừa lầm bầm chửi cái tên Nhật Huy chết bầm nào đó tôi không quen biết.
Để cho tôi phủi quần áo xong xuôi, bằng một động tác hơi thiếu kiên nhẫn, cậu ta nắm cổ tay tôi, lôi xềnh xệch ra khỏi khu rừng, xô vào chiếc xe hơi bóng loáng đã đậu ở bìa rừng từ lúc nào.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên con đường lót đá vắng tanh. Nhìn đồng hồ trên xe, tôi hoảng hốt vì đã hơn năm giờ chiều, tôi cứ tưởng còn sớm lắm chứ. Nắng chiều chiếu xiên qua cửa kính xe, chiếu lên mặt tôi những tia sáng chói mắt, tôi nhíu mi, đôi mắt vô thức ngắm nhìn xung quanh.
Chiếc xe đen bóng đỗ lại trước toà nhà cao ngất ngưỡng hàng chục tầng. Cả trăm ô cửa sổ lát kính phản chiếu màu nền trời xanh biển lấp lánh tia cam đỏ rực rỡ của ánh tà dương đẹp tựa khối ngọc lam đặt trên tấm lụa biêng biếc mượt mà thêu những mảng bạch vân lơ đãng. Tôi không giấu nỗi sự ngỡ ngàng lẫn ngưỡng mộ, ngẩng người ra nhìn, mồm thì cứ há hốc.
– Theo tôi! – Nhật Huy nhanh lẹ bước xuống xe và không cho tôi quyền lựa chọn, cậu ta lôi tuột tôi vào bên trong toà nhà, không thèm để ý rằng cổ tay tôi đang bị cậu bóp chặt đến mức muốn gãy làm đôi. Tôi nhăn hí mặt mày vì đau, cắn răng mặc cậu ta muốn làm gì thì làm. Tôi nhận thấy có rất nhiều đôi mắt tò mò liếc trộm về phía tôi và cậu ta, cả người bắt đầu nhộn nhạo cảm giác bức bối vì bị xem như vật triễn lãm.
Nhật Huy dường như không quan tâm, lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Cậu ta lôi tôi tới một gian hàng quần áo, tôi liếc sơ qua cũng biết nơi này trưng bày những thứ cắt cổ người ta. Chưa kịp thắc mắc cậu ta muốn gì, tôi đã bị cậu ta đẩy vào một quầy hàng cực lớn trưng bày thời trang nam. Nhật Huy điềm đạm hạ mình lên chiếc ghế bọc nhung cô nhân viên mới đem ra, gác chéo chân y hệt ông hoàng, lạnh lùng:
– Lựa cho cậu ta bộ nào nhìn được một chút!
– Tôi không cần! – Tôi lạnh nhạt.
Nhật Huy nhướng mày nhìn tôi, bàn tay nhịp nhịp lên thành ghế, gằn rõ từng tiếng một:
– Cậu cần hay không tôi không quan tâm. Đi nhanh đi!
Tôi nghiến răng, cái nhìn thiện cảm về cậu ta lúc nãy nhanh chóng bị những điều đáng ghét cậu ta làm đẩy lùi, tôi nhìn cậu ta, đôi mắt vô cảm như có làn sương phủ một lớp mỏng chung quanh, không nói một tiếng nào, quay người đi trong trùng lớp áo quần.
Tôi vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa, mặc kệ mấy cô nhân viên lẽo đẽo theo sau quảng cáo. Tôi bực bội cầm đại một cái áo thun lên liếc sơ, chỉ là một cái áo thun trắng, cổ đen, in logo hình một con sư tử trên ngực áo, thấy nó cũng có vẻ đơn giản, tôi cầm bảng giá lên xem. Mắt tôi lập tức trố ra như mắt cá thòi lòi.
– Một… Một triệu ba! – Tôi lật tới lật lui cái áo xem có gì đặc biệt, chỉ thấy nó hoàn toàn là một cái áo đơn giản giống như mấy cái áo bày bán la liệt ngoài chợ.
Giờ tôi mới để ý, toà nhà này hoá ra là một hệ thống plaza chuyên phục vụ mua sắm. Tuy nhiên, tôi cam đoan chỗ này tuyệt đối không dành cho “dân thường” ra vào, vì đâu đâu chỉ toàn là các ngài tay to mặt lớn, các bà phu nhân mệnh phụ nổi tiếng hay cô chiêu cậu ấm mua sắm, trò chuyện với nhau. Tôi chưa bao giờ thích những nơi như vậy, những thứ xa hoa phù phiếm, giả tạo khiến tôi bực bội, trong khi họ ném tiền vào mấy thứ không đâu thì có trăm ngàn người đang chết đói, thất nghiệp ngoài kia.
Tôi nhớ lại lúc ở cô nhi viện, tôi cùng đám Trọng Quân và viện trưởng cùng nhau đi tranh đồ giảm giá để giảm chi tiêu cho cô nhi viện. Nhớ vẻ mặt rạng rỡ của viện trưởng mỗi khi nhìn thấy đồ dùng rẻ hơn khoảng vài trăm đồng tôi bỗng thấy mủi lòng. Viện trưởng đã từng nói tuy chỉ là vài trăm đồng nhưng nhiều món sẽ giúp ta dư ra một khoảng không nhỏ, để dành cho chi tiêu khác của cô nhi viện. Tôi khịt khịt mũi, nhớ đến viện trưởng mà lòng không khỏi buồn buồn. Không biết bây giờ ngài ra sao rồi? Có khỏe mạnh không?
Tôi thở dài, lững thững bước đi tiếp, các cô nhân viên dường như nghĩ tôi kén chọn, lần lượt dẫn tôi đi hết dãy áo quần đắt tiền này đến dãy đắt tiền khác. Tôi mệt mỏi phất tay, chỉ đại bộ quần áo treo trên manocanh, các cô nhân viên vội vã tháo xuống, hình như tôi còn loáng thoáng nghe họ nói gì gì đó như là lựa đúng bộ mắc nhất.
Tôi mở to mắt, chụp lấy bộ đồ rồi chạy nhanh vào phòng thay.
– Một… Hai… – Tôi lẩm nhẩm đếm. – Chỉ có hai số không thôi sao lại mắc nhất nhỉ? – Tôi hơi thắc mắc một chút, nghĩ mình nghe lầm rồi cũng nhanh chóng thay bộ đồng phục dơ trên người ra. Nhìn vào trong gương cũng có một chút đắc ý, quần jean xanh đen rách lưa tưa trông khá bụi bặm, gắn cơ man nào là dây xích, áo sơ mi trắng xanh đơn giản, thêm đôi giày thể thao trắng. Thế là đủ, tôi bước ra khỏi phòng thay, đưa cho các cô nhân viên bộ đồng phục dơ nhờ gói lại rồi bước đến chỗ Nhật Huy đang ngồi chờ.
Cậu ta đã thay một bộ đồ khác, tóc vuốt ngược lên nhìn trẻ trung, đậm chất phong trần, đôi mắt hơi khép lại tựa như đang ngủ. Chợt cậu ta mở mắt ra, xoay người nhìn tôi. Tim tôi bỗng trễ một nhịp khi nhìn vào đôi mắt đó. Nhật Huy đưa tay vén vài sợi tóc lòa xòa trước trán, đứng dậy đi về phía tôi, trầm giọng:
– Đơn giản vậy thôi sao?
Tôi gật đầu không đáp. Nhật Huy cũng không nói gì ra hiệu cho tôi bước theo. Tôi lầm lì bước đi, vừa kịp thoáng qua đôi mắt kì lạ của các cô nhân viên bán hàng, tựa như là ghen tức.
– Đi câu lạc bộ giải khuây nào! – Nhật Huy đột ngột đề nghị.
– Câu lạc bộ? – Tôi ngẩn người.