Bạn đang đọc Huyền Thoại Vampire Trắng – Chương 23
Thấy Minh Châu vùng bỏ chạy, Gia Huy dợm chân định chạy theo nhưng lập tức bị Nhật Huy cản lại.
– Cậu đang nói chuyện với anh trai mà bỏ đi đâu vậy? – Nhật Huy nhếch môi cười nham hiểm, trưng ra cái vẻ mặt không – thể – đểu – hơn – nữa.
Gia Huy sựng người vài giây, ánh mắt đột nhiên tối sầm, gằn giọng:
– Anh làm vậy là có ý gì?
– Việc này chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ là thấy vui! – Nhật Huy nhún vai, mày nhướng lên hứng thú nhìn Gia Huy vẻ mặt đã vô cùng khó coi. – Bây giờ cậu ta là osin của anh cậu đấy. – Khẽ nhếch môi thỏa mãn khi nhìn thấy sắc mặt khác lạ của Gia Huy, đặt một tay lên vai Gia Huy, siết mạnh, lời của Nhật Huy tựa như tiếng gầm gừ độc tôn của dã thú, thẳng thừng tuyên bố, đôi mắt huyết dụ lóe sáng ánh nhìn thỏa mãn.
– Chỉ vì thấy vui?
Bị hỏi đột ngột, Nhật Huy hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng giấu đi và im lặng. Thấy Nhật Huy không trả lời mình, Gia Huy cũng không hỏi nữa. Cả hai người im lặng, đắm chìm trong suy nghĩ của mỗi cá nhân.
– Đừng để bản thân sau này phải hối hận. – Sau giây phút im lặng, Gia Huy chợt buông một câu lạ lùng.
– Đó không phải là cách một cậu em nói chuyện với anh mình. – Nhật Huy gằn giọng, sau đó đẩy Gia Huy sang một bên rồi theo hướng Minh Châu vừa chạy đi, phóng vụt theo.
Ánh nắng bên ngoài hắt vào khiến cho bóng Gia Huy đổ dài trên mặt sân lạnh lẽo. Cậu đứng yên, lẩm bẩm một câu không rõ nghĩa:
– Chỉ lần này thôi…
oOo
Không biết có phải là ảo giác không, bất chợt tôi có cảm giác rất đau khi chạm vào đôi mắt đang nhìn tôi của Gia Huy. Ánh mắt cậu ấy như xuyên qua khoảng cách của không gian, truyền đến tôi một thông tin nào đó, trên khuôn mặt sáng sủa đó biểu lộ vẻ cô độc và đau thương.
Tim tôi bị bóp nghẹt…
Đau!
Gió thét gào ngang vành tai, gió tát vào mặt đau buốt, đôi chân không chịu nghe lời cứ mãi chạy về phía trước…
Cảm giác lúc nãy là sao…?
Phịch!
Tôi vấp chân vào đâu đó, ngã uỵch xuống đất, hai bàn tay vì ma sát mà rướm máu, tôi nhìn vào đôi tay, không một chút cảm giác, tiếp tục bước đi.
Tôi cứ vừa đi vừa suy nghĩ miên man mà không biết mình đã đi theo hướng nào, chỉ đến khi bên tai nghe tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót ríu rít, tôi mới sực tỉnh người.
Phong cảnh nơi đây thật là đẹp, có hàng cây xanh mát trải dài, màu xanh nối liền với chân trời xa tít, lá vàng rụng xuống khẽ tung bay khiêu vũ cùng gió, những cánh hoa trắng mỏng manh, li ti bay đầy trời, phủ trắng xóa mặt đất hòa cùng sắc xanh của cỏ non mượt mà, cả không gian bao la bị nhấn chìm trong sắc màu dịu mắt. Đặc biệt ở phía xa xa là một dòng suối nhỏ, chảy dài quanh co như một dải lụa vắt ngang thảm cỏ xanh ngắt.
Trên dòng suối những búp sen hồng đang e ấp, có búp nở rộ khoe sắc, tỏa hương thơm ngát cả vùng. Những gam màu tươi tắn, tinh khôi của những tòa sen nổi bật trên nền lá xanh trong đập vào mắt khiến đầu óc tôi mụ mẫm, cảm thấy trong người tràn trề nhựa sống. Không khí trong lành này đúng là khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Quên cả mệt mỏi, quên hết những gì đang bám lấy đầu óc mình, tôi nhanh chóng đi đến bên dòng suối ngồi thụp xuống, cởi giày rồi lội xuống khe suối gần đó, ngẩn ngơ ngắm nhìn khung cảnh hữu tình trước mắt. Vốc nước lên mặt, cả người như tỉnh ra, không còn chút mệt mỏi. Nước suối mát lạnh thấm vào da mặt, vị nước chạm vào đầu lưỡi có chút dư vị ngòn ngọt.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống dòng nước trong vắt nhìn thấy tận đáy, dường như có vô số con cá nhỏ đủ màu đang bơi lội tung tăng, sóng nước sáng lấp lánh ánh nắng. Mùi thơm ngào ngạt của hoa sen, hoa cỏ lan tỏa khắp không gian, thêm vào đó là tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót líu lo rất vui tai, khiến toàn bộ không gian như cảnh tiên đẹp mê hồn.
Tôi đi men theo những tảng đá dưới đáy dòng suối, con suối mỗi lúc nở rộng tới mấy mét. Giữa dòng suối nước sâu gần như không nhìn thấy đáy.
– Minh Châu ơi!
Bỗng tôi nghe đâu đó có tiếng gọi, vội ngẩng người nhìn về phía đó.
“Là Duy Phong!”
Vừa thoáng thấy chủ nhân của câu nói đó, tôi hoảng hồn lặn luôn xuống dưới. Qua màn nước trong suốt tôi loáng thoáng thấy Duy Phong đứng bên dòng suối, cả người quanh quất tìm kiếm, bên tai tôi ù ù tiếng màng nước dày đặc, chỉ loáng thoáng nghe tiếng gọi rồi lát sau cũng im bặt. Sau khi chắc chắn là Duy Phong đã rời khỏi tôi mới vội vã ngoi lên.
– Phù! – Tôi thở hắt ra, cũng may là Duy Phong không thấy.
Tôi đưa tay vuốt mặt, những giọt nước trong suốt rơi trở lại xuống suối nghe tí tách, tôi đưa tay hất những chùm tóc ướt lòa xòa trước mắt, lòng lại bắt đầu nặng trĩu. Duy Phong thật nặng tình, tôi biết phải làm sao đây?
“Duy Phong à! Xin lỗi cậu. Tớ không thể cho cậu biết sự thật về Minh Vi được!” – Tôi cúi đầu, vốc nước cho vào miệng, những giọt nước tràn vào nghe chát đắng, mới vừa nãy thôi chúng đã vô cùng ngọt ngào.
Tôi quay người, định lội trở lại vào bờ, chẳng còn tâm trí nào để tiếp tục bơi lội. Bỗng tôi nhìn thấy một bóng người đang bước về phía dòng suối.
“Nhật Huy!”
Tôi vội hụp xuống nước trở lại, vì quá vội nên nước tràn vào mũi miệng, suýt sặc nước. Qua làn nước, tôi thấy Nhật Huy đứng trên bờ, tay khoanh lại, không như Duy Phong quanh quất tìm kiếm, cậu ta đứng trên bờ, thản nhiên nhìn xoáy xuống dòng suối.
“Tên chết tiệt biến nhanh đi!” – Tôi rủa thầm trong bụng, hai má căng phồng ra, vì cố nhìn qua làn nước mà đôi mắt đau rát, cay xè.
Khó thở quá, thật sự là không thể chịu được nữa. Phổi tôi bắt đầu đau rát vì thiếu không khí, tim kịch liệt đập như sắp vỡ tung đến nơi, nước sắp chui vào tai, mũi và miệng rồi.
Ngâm mình dưới suối đã lâu, tôi bắt đầu thấy lạnh, lạnh quá, nước đã bắt đầu xộc vào mũi, miệng.
– Ọc! Khụ khụ! – Tôi trồi ngược lên trên, tối tăm mắt mũi vì ngộp nước, ho sặc sụa.
– Lên đi! Chúng ta cần phải đi đến một nơi. – Nhật Huy vẫn đều đặn lên tiếng, tuy chưa hoàn hồn nhưng tiếng cậu ta tôi vẫn nghe rõ mồn một bên tai.
Tôi không đáp, cố phun hết nước trong họng ra, lắc lắc cái đầu ướt sũng nước, chán nản đặt chân lên tảng đá dưới suối để bước lên bờ.
Tôi cố nhích chân, thận trọng bước lên từng tảng đá phủ đầy rêu trơn trợt, không hiểu sao lúc nãy tôi bơi ra đây không hề có cảm giác sợ sệt khi bước trên những tảng đá này tí nào, còn bây giờ thì…
Đột nhiên cả cơ tể tôi lảo đảo như người say sóng. Tôi xanh mặt, đè mạnh chân trên lớp đá cứng bị lớp bùn rêu phủ lên, cố gắng dùng những ngón chân bấu chặt vào nơi đó, những ngón chân tôi cố bám vào lớp rêu trơn tuột một cách tuyệt vọng.
Bỗng hòn đá dưới chân tôi bật ra khỏi đáy, tôi chao người đi, chẳng kịp hét tiếng nào đã ngã ngược xuống nước.Tôi vùng vẫy, nước theo khoang miệng tràn vào bịt kín tiếng hét chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng, tôi nín thở, cố trồi ngược lên trên bỗng chân tôi đau điếng, mắt cá chân như có lực kéo ngược lại, tôi kinh ngạc sợ hãi, chân dường như vì vận động không được thống nhất và đập mạnh vào đá nên lập tức bị rút gân!
Tôi muốn hét lên nhưng không được vì sợ nước tràn vào. Tôi cố vùng vẫy dẫy dụa như một con cá mắc kẹt trong lưới, nhưng không thể nào thoát khỏi tình trạng hiện tại.
Khó thở quá, tôi sắp không thở được, sặc nước chết mất.
Cuối cùng tôi đuối sức, buông tay. Dường như chân tôi đã chạm xuống đáy sông, cả cơ thể từ từ chìm xuống đáy nước. Đôi mắt đã cay xè của tôi bắt đầu mờ đi, trước mắt tôi, dường như… cách một làn nước là một gương mặt tuấn tú…
Tôi chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh tối sầm, bên tai chỉ còn tiếng ù ù. Bỗng dưng cả người tôi bị một lực kéo vô cùng mạnh kéo lên trên mặt nước. Như chỉ chờ có thế cái bụng căng đầy nước suối của tôi lập tức ọc ra một đống nước, hai tai ù ù, mắt mũi cay xè, đến nỗi chưa mở mắt ra được.
Tôi chưa chết sao?
Nước từ bụng lại như dội lên, trào ra qua mũi và miệng. Khó thở quá.
– Ọc! – Tôi lại phun ra một ngụm nước, gió thốc qua khiến tôi dần ý thức được cái lạnh, tôi mệt mỏi, lờ đờ mở mắt ra.
Giật mình!
Bấy giờ tôi đang nằm trên bãi cỏ trên bờ suối, phía trên đối diện với mặt tôi là gương mặt với mái tóc ướt sũng nước của Nhật Huy. Vừa mới nhìn thấy tôi mở mắt ra cậu ta đã quát to:
– Không biết bơi tại sao lại ra đó?
Đầu óc tôi nặng trĩu, muốn lên tiếng cũng không thể, hai mắt mệt mỏi chỉ muốn khép lại. Hình ảnh cuối cùng tôi thấy là một vẻ mặt kì lạ của Nhật Huy… một vẻ mặt tôi chưa bao giờ thấy ở cậu ta.
P/s: Mấy hôm nay có bà chị nhờ giữ con giùm. Kết quả là ngày nào cũng thế này nè. Đã vậy ko dám mở máy viết truyện vì bắt gặp gương mặt này của thằng nhóc. Hic cuối cùng cũng đăng được 2 chap trong 1 tuần đúng như lời hứa. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ