Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao

Chương 13


Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 13


Chương 13
Đã sáu ngày sáu đêm miệt mài băng qua trùng trùng núi tuyết, Song Tử vẫn tiếp tục cuộc hành trình về phương Bắc không biết mệt mỏi.
Trên người chàng chỉ mang một túi hành lý nhỏ gọn gồm lương thực, nước và cây sáo bằng gỗ bạch tùng mà tộc trưởng Danisa tặng cho chàng. Cây sáo này vốn thuộc về cha của Danisa, một thợ săn dũng mãnh của tộc Tiên Yêu ba trăm năm về trước. Vốn dĩ là một nhạc cụ mang trong mình ma thuật, sáo có quyền năng thôi miên và chế phục sinh vật sống vô cùng mạnh mẽ. Từ nhỏ, Song Tử đã theo Danisa học pháp thuật. Tộc trưởng luôn là người nắm giữ những kiến thức nghiêm ngặt và sâu xa nhất về cách vận dụng ma thuật và tiềm năng kỳ diệu của loài Tiên Yêu. Tuy chỉ mang trong mình nửa dòng máu Tiên, nhưng Song Tử lại được xem là một trong những học trò xuất sắc của Danisa. Tộc trưởng cũng vì vậy mà thương yêu chàng hết mực.
Tiên Yêu thời chí cổ vốn dĩ là giống loài được ban cho quyền năng ma thuật bẩm sinh. Nhưng vì trải qua một thời gian quá dài, những khả năng đó dần bị mai một. Ngày nay, cũng như con người, chỉ một số ít Tiên Yêu biết sử dụng ma thuật. Và những Tiên Yêu nào có thể điểu khiển ma thuật đều được bộ tộc hết sức kính trọng. Vì vậy qua hàng ngàn đời tộc trưởng, chỉ có những pháp sư Tiên Yêu mới được vinh dự nối tiếp đảm nhận vị trí cao nhất này. Cư dân bộ tộc được chia làm hai thành phần, những Tiên Yêu biết sử dụng pháp thuật chính là những pháp sư và sẽ được chính tộc trưởng Tiên Yêu dạy dỗ, những Tiên Yêu còn lại sẽ được đào tạo trở thành thợ săn với kỹ năng thân thể và sự linh hoạt đáng nể. Những thợ săn tuy không thao túng được ma thuật, nhưng dựa vào những vũ khí và nhạc cụ mang thuộc tính ma thuật mà gia tăng sức mạnh trong chiến đấu. Nhờ đó mà thợ săn Tiên Yêu được người ta biết đến và nể phục bởi sự dũng mãnh và sự thiện chiến đáng kinh ngạc. Một trong những thợ săn lừng danh trong lịch sử của bộ tộc chính là Thầy Uwan, cha của tộc trưởng Danisa. Người đã dẫn đầu đoàn thợ săn Tiên Yêu khám phá hơn trăm dặm về phía Bắc hung hiểm. Trước khi Song Tử lên đường, cây sáo ma thuật của Uwan được Danisa trao lại cho Song Tử với tất cả yêu thương. Khi tặng nó cho chàng, tộc trưởng rưng rưng căn dặn.
– Con so với cha ta ngày trước có lẽ còn mạnh mẽ hơn. Con có tiềm năng về ma thuật vượt trội hết thảy pháp sư trong bộ tộc của chúng ta. Tuy nhiên, bản tính của con ham chơi khó bỏ, từ nhỏ đã làm cho ta và mẹ của con lo lắng không biết là bao nhiêu.
– Tộc trưởng, xin người đừng lo. Con hiểu rõ sự hệ trọng của chuyến đi này đối với cuộc đời mình. – Song Tử nói.
Tộc trưởng lặng lẽ vào lều lôi ra một cây sáo bằng gỗ trắng như tuyết.
– Cây sáo này là của cha ta. Ngày xưa ông ấy nhờ nó mà trải qua bao nhiêu trận chiến. Ma thuật của con tương hợp với loại nhạc cụ này, ta hy vọng nó cũng sẽ bảo vệ cho con như đã từng bảo vệ cha ta. – Nói rồi, Danisa đặt một tay lên ngực Song Tử. – Không ai có thể quyết định số mệnh của con, hãy để cho chính trái tim con quyết định.
*
Sáng ngày thứ bảy, cuối cùng chàng cũng thoát ra khỏi phạm vị bao trùm của tuyết. Cánh rừng trập trùng bên dưới chân núi hiện ra xanh mướt. Xa xa, một con sông dịu dàng như dải lụa vắt ngang qua thung lũng. Theo như bản đồ trên tay chàng thì không lâu nữa chàng sẽ đến được cái nơi có người sống duy nhất ở vùng đất phương Bắc xa xôi này: làng Mist Mill. Chính bản thân Song Tử cũng không thể tin được tại một nơi hẻo lánh như thế này mà lại có một ngôi làng. Onyx tuy rộng lớn, nhưng lãnh thổ có người ở có lẽ chỉ độ chừng một phần mười hay có lẽ là một phần trăm so với những vùng đất hoang vu như thế này. Từ xa, chàng có thể nhìn thấy một chiếc cối xay bột chạy bằng sức nước cũ kĩ vẫn còn chầm chậm lăn bánh theo nhịp dòng nước. Không thấy bóng người qua lại trên con đường dẫn vào làng. Dường như ở một khoảng cách quá xa, sự sống cũng bị vẻ hoang vu của nơi đây khỏa lấp.
Vừa đi vừa suy nghĩ, Song Tử không để ý thấy một toán cảnh vệ hoàng gia xuất hiện trước mặt. Năm gã lính cưỡi ngựa trắng, trên giáp áo là huy hiệu hoàng gia Onyx sáng lòa từ đâu xuất hiện, tuốt gươm chặn trước mặt chàng.
– Ngươi là kẻ nào ? Có phải là công dân Onyx hay không ? Đây là địa phận khai thác tài nguyên của vương quốc. Không ai được tự tiện ra vào. – Một trong số những tên lính có vẻ là thủ lĩnh lên tiếng.
– Khai thác tài nguyên ? – Song Tử ngạc nhiên.
– Phải ? Ngươi không biết hay sao ? Đàng sau ngọn núi kia là một mỏ vàng thuộc sở hữu của đức vua. Chỉ có người dân tại Mist Mill mới được phép khai thác.
– Ta không phải công dân của Onyx. Ta chỉ là đi ngang qua đây thôi. Xin các ngài thông cảm nhường đường.
– Vậy thì ngươi tuyệt nhiên không thể đi qua đây. Đó là lệnh của quốc vương. Hãy chọn con đường khác. – Tên lính ngang ngược.
– Nhưng làm gì còn con đường nào khác. Một bên là núi, một bên là rừng, các ngài bảo ta làm sao đi tiếp.
– Đó là vấn đề của ngươi. Ta không quan tâm.
Song Tử nghe thế trong lòng rất hậm hực. Định bụng sẽ sử dụng pháp thuật để giải quyết gọn năm tên này. Nhưng nghĩ lại, tộc Tiên Yêu và hoàng gia Onyx hàng trăm năm nay giao kết hòa bình. Nếu chàng dại dột động chạm đến quân đội của hoàng gia, chẳng phải lại mang phiền phức đến cho tộc trưởng hay sao ? Nghĩ vậy, Song Tử quay lưng định bước đi thì chợt nghe một tiếng gầm khủng khiếp và dữ tợn ở sau lưng. Khi chàng quay đầu lại thì nhận ra một cái bóng khổng lồ từ trong rừng phóng vụt ra, lao thẳng vào toán cảnh vệ ban nãy quật một tên cảnh vệ ngã khỏi lưng ngựa chết tươi. Một con thú hình dạng như mèo nhưng với đôi tai có hai chùm lông trắng và thân hình khổng lồ lốm đốm đen. Con quái vật khi đứng yên thậm chí còn cao hơn đầu người đang cưỡi trên lưng ngựa. Toán lính ai nấy đều hãi sợ vô cùng nhưng không kẻ nào dám di chuyển.
– Mèo Tuyết ? Tại sao nó lại xuất hiện gần làng như thế này ? – Một trong số cảnh vệ quân run rẩy nói.
– Có lẽ do khí hậu khắc nghiệt, thức ăn khan hiếm đã đẩy chúng từ vùng núi tuyết di cư dần đến đây. Lần này thật nguy quá. Chúng ta chỉ có mấy người, không thể giết được nó. – Tên chỉ huy ban nãy nói, mồ hôi toát ra như tắm.
Vừa dứt lời, con mèo tuyết bỗng gầm lên một tiếng rồi lao vào toán lính cảnh vệ một lần nữa. Mấy tên lính cảnh vệ rút gươm chém tới tấp, nhưng lớp lông dày của con mèo tuyết tuyệt nhiên còn cứng chắc hơn cả áo giáp. Những đòn chống trả của gươm sắt không làm nó sợ hãi, nó vung chân tát một tên cảnh vệ nữa văng xuống đất.
– Mau chạy ra phía sau nó ! – Tên chỉ huy hét lên.
Đám cảnh vệ liền đánh ngựa vòng ra phía sau con mèo tuyết nhằm tránh những cú tát trời giáng của con quái vật. Nhưng con thú quá nhanh, trong nháy mắt, nó nhảy tới chặn đường tên chỉ huy, cái mồm há rộng chuẩn bị ột cú táp chí mạng. Tên chỉ huy nhắm nghiềm mắt chờ chết. Nhưng chờ mãi chỉ thấy một sự yên lặng đáng sợ, con thú bỗng dưng im thin thít không phát ra một tiếng động. Tên cảnh vệ mở mắt ra xem thì thấy con mèo khổng lồ nằm ngủ say như chết ở trên mặt đất. Ba tên lính còn lại cũng kinh ngạc trước cảnh tượng đó. Nhìn lại thì thấy đàng xa, người lữ khách ban nãy đang điềm nhiên đứng thổi sáo. Tiếng sáo vi vu như là gió thổi, khi xa, khi gần thật kỳ diệu. Chỉ cần nhìn qua cũng biết kẻ trước mặt đang sử dụng ma thuật. Chỉ là không biết loại ma thuật nào lại có khả năng chế ngự được một con dã thú như vậy, thật là quá đáng sợ. Thấy con thú đã nằm im không nhúc nhích, Song Tử ngừng thổi. Bấy giờ mấy tên cảnh vệ mới hoàn hồn. Chúng kéo nhau tới trước mặt chàng. Tên chỉ huy nói.
– Cám ơn ngươi đã ra tay cứu chúng ta một mạng. Ngươi ắt hẳn là pháp sư của Hội đồng ?
Song Tử mỉm cười đáp.
– Không phải.
Tên cảnh vệ kinh ngạc. Một pháp sư tự do ư ? Mặc dù kẻ này vừa cứu hắn, nhưng nếu quả là một pháp sư tự do thì khác nào một tội phạm của hoàng gia. Thấy biểu cảm của tên chỉ huy, Song Tử hiểu ra bèn giải thích.
– Ta không phải pháp sư tự do, ta là pháp sư của bộ tộc Tiên Yêu. – Vừa nói, chàng vừa vạch ngực áo cho toán cảnh vệ xem.
Trên ngực Song Tử là hình xăm một loại dây leo kỳ lạ.
– Ồ ! Thì ra là kí hiệu Thiên linh tầm gửi của bộ tộc Tiên Yêu. Ban nãy chúng tôi thực sự không biết anh bạn đây là Tiên Yêu.

– Thực ra thì tôi chỉ mang nửa dòng máu nên vẻ bề ngoài cũng không khác con người là mấy. – Song Tử trả lời.
– Để bày tỏ lòng cảm ơn, xin mời anh bạn theo chúng tôi về làng Mist Mill để nghỉ ngơi. Ngày mai xin cứ theo con đường cũ mà đi tiếp. Chúng tôi tuyệt đối không ngăn cản.
Toán cảnh vệ và Song Tử cuối cùng cũng từ thù thành bạn. Chàng cùng họ đi thêm nửa ngày đường thì đến Mist Mill.
Qua trò chuyện với cảnh vệ quân, Song Tử biết được Mist Mill hơn trăm năm trước vốn dĩ là một ngôi làng nằm ngoài sự quản lý của luật pháp. Nó do những kẻ trộm mộ và săn tìm báu vật cổ lập nên. Trong quá trình trộm mộ, dân làng cũng đã tìm ra được mỏ vàng khổng lồ ở sau núi. Nhưng vì bản tính ích kỷ, Mist Mill che dấu bí mật đó trong một thời gian rất dài. Cho đến một lúc nọ, chẳng biết vì lí do gì mà toàn bộ dân làng Mist Mill đều biến mất một cách kỳ lạ. Có người cho rằng họ đã bị hồn ma từ những ngôi mộ do chính họ trộm tìm đến để trừng phạt. Cũng có người cho rằng dân làng Mist Mill đã thua trong một cuộc giao chiến ác liệt với những phù thủy rừng sâu. Và thế là ngôi làng cùng mỏ vàng khai thác dang dở bị bỏ hoang suốt năm mươi năm cho đến khi quân đội hoàng gia đi ngang qua nơi này và phát hiện một lượng lớn kim loại quý hiếm được cất giữ. Từ đó Mist Mill được điện hoàng gia quản lý hết sức chặt chẽ. Những dân làng ngày nay đều là những thợ mỏ xuất sắc được cử đến từ Farrel xa xôi nhằm khai thác tài nguyên và làm giàu cho vương quốc.
Hoàng hôn kéo đến mang theo một bầu trời đỏ ối. Ngôi làng Mist Mill cô độc càng trở nên bí ẩn đến lạ. Song Tử bước chân vào một quán trọ mang tên Vàng Thỏi. Chỉ có lác đác vài ba người khách say mèm nằm gục bên vại bia to tướng. Chủ quán là một phụ nữ tầm ba mươi tuổi, gương mặt vẫn còn vẻ sắc sảo của thời tuổi trẻ. Thấy Song Tử bước vào ba ta mỉm cười hỏi.
– Chàng trai trẻ này ắt hẳn đã mất một quãng đường rất xa để đến được đây. Ở đây tôi có cho thuê phòng với giá mười đồng, hay cậu muốn mua một vại bia giá hai xu ?
Song Tử lịch sự trả lời.
– Tôi chỉ cần một vại bia và một thông tin nhỏ. Chị tính tôi bao nhiêu ?
Bà chủ quán nhướng mày, vươn mình ra phía trước, tay chống cằm, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Song Tử.
– Thế thì con tùy thông tin mà cậu muốn biết là gì !
Song Tử thì thầm.
– Bộ tộc của tôi có một ghi chép bí mật về một tòa thành cổ cách đây không xa. Không biết chị có thông tin gì về nó hay không ?
Nét mặt bà chủ quán có hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của người khách lạ. Bà ta đăm chiêu một lúc rồi xòe bàn tay ra.
– Năm đồng chàng trai trẻ !
Song Tử hiểu ý, khóe môi khẽ nhếch, chàng lôi từ hành lý ra năm đồng bạc rồi thả leng keng trên mặt quầy. Bà chủ quán ra vẻ hài lòng, đoạn, bà liếc mắt khắp quán một cách thận trọng rồi thì thầm nói.
– Điều cậu vừa hỏi là một bí mật vô cùng nguy hiểm với tất cả chúng ta. Thực ra từ trước khi hoàng gia đặt chân đến ngôi làng này, những kẻ trộm mộ đã từng săn lùng cổ vật tại những nơi vô cùng thần bí. Ngày nay, dân làng rất kỵ nói về việc trộm mộ bởi vì một khi để cảnh vệ hoàng gia nghe được, chúng sẽ khép cho tội chết. – Bà chủ quán dừng lại, cố gắng thu mình thật nhỏ đàng sau cái quầy gỗ. – Ông nội của tôi đã từng là một trong những người trộm mộ. Điều này cậu tuyệt nhiên không được nói lại với bất kỳ ai. Nếu không tôi sẽ mất mạng, cả cậu cũng vậy.
Song Tử khẽ gật đầu rồi ra dấu khóa môi để trấn an bà chủ quán.
– Thực ra tôi cũng chỉ đến Mist Mill sau khi ông nội tôi biến mất một cách bí ẩn. Chuyện thế nào thì chẳng ai biết. Nhưng dựa trên những bản đồ và ghi chép mà ông ta giấu dưới một tấm gỗ trên sàn nhà mà tôi biết được khá nhiều bí mật.
– Đó là những bí mật gì ?
– Đó là những nghiên cứu, tìm hiểu về những di tích cổ do những kẻ trộm mộ thực hiện. Tôi không dám đem những thứ đó ra ngoài. Họ sẽ treo cổ tất thảy những ai liên quan đến trộm mộ. Và quan trọng hơn nữa, ông nội tôi quả là có nhắc đến một tòa thành cổ. Cậu có biết điều đó có nghĩa gì hay không ?
– Nghĩa làm sao ? – Song Tử mập mờ không hiểu.
– Một tòa thành cổ chính là một kho báu khổng lồ. Tất thảy những vật dụng từ nhỏ đến lớn, những châu báu, vàng ngọc ẩn giấu trong đó. Cậu thử tưởng tượng mà xem. Đó chính là thứ mà ông nội tôi cả đời tìm kiếm. – Bà chủ quán nhấn mạnh từng chữ.
– Thế ông ta có tìm được không ? – Song Tử hỏi.
– Cậu còn phải hỏi ? Ông ta và hết thảy dân làng đã biến mất trước khi kịp làm giàu.
– Thế chị có biết gì về sự biến mất đó hay không ?
– Có rất nhiều lời đồn. Nhưng câu chuyện mà tôi tin nhất chính là sự tấn công của những phù thủy rừng sâu. – Bà chủ quán nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
– Phù thủy rừng sâu ?
– Cậu hỏi nhiều quá rồi đấy.
Song Tử dốc từ trong hành lý ra thêm năm đồng bạc nữa. Bà chủ quán nhếch miệng cười rồi nhanh tay lùa mấy đồng bạc vào túi.
– Chúng đều là đàn bà. Nhan sắc đầy mê hoặc nhưng tâm địa thì vô cùng xấu xa. – Giọng bà chủ quán có phần âm u. – Phù thủy nhờ vào thỏa thuận với bóng đêm để được ban cho sức mạnh cho nên chẳng khác nào loài quỷ dữ.
– Thế vì sao chúng lại tấn công Mist Mill ? – Song Tử thắc mắc.

– Điều đó thì tôi không chắc. Nhưng có vẻ như bọn phù thủy rừng sâu muốn bảo vệ bí mật của tòa thành bí ẩn đó. Sự tìm hiểu ngày càng sâu xa của dân làng đã vô tình dẫn họ đến cái chết.
– Ý chị là, nếu có ai biết tòa thành ấy ở đâu thì chỉ có phù thủy rừng sâu mới biết được ? – Song Tử nói.
Bà chủ quán nhìn chàng với ánh mắt kỳ lạ rồi đáp.
– Không sai !
– Vậy thì làm sao để tôi có thể gặp được phù thủy rừng sâu ? – Song Tử quả quyết.
Lúc này thì bà chủ quán nhìn chàng với ánh mắt kinh dị.
– Cậu đúng là điên rồi. Cậu muốn chết hay sao ?
– Xin chị hãy giúp tôi.
Bà chủ quán thở dài nói.
– Nếu cậu quả là không màng đến cái chết thì tôi cũng đành chịu. Qua khỏi Mist Mill đi thêm nửa ngày là khu rừng âm u nhất vùng núi Eura. Đó là nơi trú ngụ của chúng. Thanh niên trẻ đẹp như cậu chính là món mồi ngon nhất. Tôi tin rằng sẽ chẳng tốn bao nhiêu thời gian trước khi chúng tìm đến và xé xác cậu ra.
– Chị xem thường tôi quá rồi. – Song Tử cười khẩy trước lời hù dọa của bà chủ quán.
– Ít nhất thì xin hãy nghe một lời khuyên của tôi. Phù thủy rừng sâu vô cùng gian xảo.
Cậu nhất thiết không được tin bất cứ điều gì ngọt ngào từ chúng.
– Tôi nhớ rồi. Cám ơn chị nhiều. – Song Tử gật đầu với bà chủ quán rồi nhanh chóng rời khỏi quán trọ.
*
Song Tử rời khỏi Mist Mill trước khi trời sáng, con đường mòn càng về sau càng nhỏ dần lại cho đến tận mé rừng thì chỉ còn rộng độ ba bước chân. Cánh rừng trước mặt rậm rạp vô cùng. Cây cối đua nhau chen chúc đến độ ánh sáng mặt trời phải khó khăn lắm mới len lỏi được và soi sáng lờ mờ cảnh vật. Song Tử cứ theo con đường mòn mà đi mãi. Chẳng biết qua bao lâu chợt chàng nghe có tiếng hát du dương vọng lại.
“Ôi cô đơn tịch mịch nơi em ở
Cây cối lạnh lùng, đá lạnh lùng
Đến với em đi hỡi chàng dũng sĩ
Mang em rời khỏi chốn mịt mùng.”
Giọng hát tuy nhỏ nhưng rất trong trẻo và buồn man mác. Tại một nơi vắng vẻ như thế này, thú dữ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào nhưng thiếu nữ nọ vẫn ung dung hát. Đủ thấy nàng ta mới chính là thứ đáng sợ nhất trong khu rừng này. Lờ mờ đoán ra kẻ bí ẩn nọ, Song Tử lần theo giọng hát mà tìm đến. Giữa khu rừng vắn là một dòng suối nhỏ, nước trong văn vắt. Tiếng nước chảy ríu rắt như là âm thanh của nhạc cụ. Trên một tảng đá đầy rêu xanh, Song tử nhận ra một bóng người vận áo choàng tím đang ngồi lặng lẽ hát. Khi chàng mon men đến gần thì người nọ cũng dừng lại rồi bất ngờ lên tiếng.
– Có phải bài hát của ta khiến chàng cảm động ? Hay là chàng cố tình đến đây để tìm ta ? – Vừa dứt lời, người nọ đứng lên, quay mặt về phía Song Tử.
Áo choàng tím tuột khỏi mái đầu để lộ ra một gương mặt vô cùng kiều diễm. Mái tóc xoăn dài màu tím biếc như mây. Ánh mắt long lanh, hiền thục vô cùng. Thật không ngờ một thiếu nữ nhu mì như vậy lại có thể là một phù thủy rừng sâu tâm địa rắn độc như lời người ta vẫn đồn đại.
Song Tử không trả lời, ánh mắt chàng vẫn còn mê mẩn trước sắc đẹp của người trước mặt. Phù thủy rừng sâu tiếp tục nói.
– Chàng không sợ ta hay sao ? Rõ ràng chàng biết ta là ai. Những kẻ ngoài kia hẳn đã cho chàng hay biết bao câu chuyện rùng rợn về chúng ta nhỉ ?
Song Tử chợt bừng tỉnh trước câu hỏi của phù thủy rừng sâu. Chàng bèn lên tiếng.
– Ta muốn hỏi nàng về một tòa thành cổ ở gần đây. Xin nàng hãy chỉ đường cho ta đến đó.
– Hahaha. – Nữ phù thủy chợt bật cười.
Ngay cả khi cười trông nàng ta cũng vô cùng xinh đẹp, không hề giống một ác quỷ chút nào.
– Chàng quả thực không chỉ đơn giản là đến để nộp mạng. Ta cho rằng chàng có đủ bản lãnh để buộc ta phải đáp ứng câu hỏi của chàng. Nhưng kỳ thực ta không thể cho chàng biết được.

– Vì sao ? – Song Tử hỏi.
– Bởi vì điều đó là cấm kị.
– Cấm kị bởi ai ?
– Bởi mẹ ta. – Phù thủy trả lời.
– Mẹ của nàng ? – Song Tử ngạc nhiên.
Thì ra phù thủy rừng sâu cũng có mẹ ư ? Thật là kỳ lạ. Nữ phù thủy nhìn chàng một lúc lâu rồi nói.
– Phải. Mẹ của ta chính là phù thủy tối cao. Chàng tuyệt nhiên không có đủ quyền năng để thách thức bà ấy.
– Chưa thử thì làm sao biết được. – Song Tử tiến lên một bước, nói như đinh đóng cột.
– Haha. Chàng có quá tự tin không ? – Nụ cười của nữ phù thủy đầy mê hoặc. – Nếu chàng thực sự muốn chết thì hãy chết dưới tay của ta. Không cần phải làm phiền đến nữ chúa tể của phù thủy rừng sâu đâu.
Nói rồi nữ phù thủy vung tay, lập tức cả người hóa thành một luồng khói tím biến mất trong không gian. Song Tử nhanh như cắt rút cây sáo ma thuật ra, miệng lẩm bẩm thần chú. Một luồng khó tím đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh chàng rồi hội tụ lại thành thân hình của nữ phù thủy. Bàn tay với móng vuốt sắc như dao vươn về phía chàng. Song Tử liền lùi lại phía sau, chàng gọi một tấm khiên ma thuật xuất hiện chắn ngay trước mặt. Móng vuốt của nữ phù thủy va vào tấm khiên tạo ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tấm khiên ma thuật nứt nẻ mấy đường. Nữ phù thủy khẽ nhăn mặt đau đớn. Nhưng ngay lập tức nàng ta giơ cả hai tay lên cao, hai mắt chói lòa ánh sáng ma thuật. Từ phía sau lưng nàng, hàng loạt cây cối chuyển mình tạo thành những cánh tay khổng lồ lao về phía Song Tử. Những cành cây rắn chắc liên tiếp phóng xuống mặt đất, thậm chí đâm thủng cả lớp đất đá rắn chắc bên dưới chân Song Tử. Cũng may chàng nhanh nhẹn né tránh, nếu không đã bị chúng đâm phải mà mất mạng. Không hề sợ hãi, Song Tử liền đặt cây sáo lên môi nhẹ nhàng thổi. Tiếng sáo vừa cất lên, trong không gian bỗng lan truyền một làn sóng ma thuật kỳ lạ. Nữ phù thủy cũng hết sức kinh ngạc. Làn sóng ma thuật vừa chạm tới những cành cây ma thì khiến chúng bất động, uốn éo rồi nhanh chóng rút trở lại.
– Đó là thứ quyền năng gì ? – Nữ phù thủy kinh hãi nhìn cây sáo trên tay Song Tử.
– Nàng vẫn còn chưa thấy hết khả năng của ta đâu. – Song Tử nhếch mép cười.
Nữ phù thủy tức giận hét lên.
– Thế thì hãy đem hết khả năng của chàng ra đi.
Vừa nói, nàng ta vừa phất áo choàng, một luồng lửa dữ dội lập tức ào ạt thổi ra. Cây cối chung quanh trong nháy mắt bị thiêu rụi. Nữ phù thủy ra đòn quá nhanh, Song Tử chưa kịp triệu hồi khiên ma thuật thì đã bị lửa táp phải, vai áo bên trái cháy xém, một phần da thịt bị bỏng đau đớn vô cùng. Thấy Song Tử bị trúng đòn, nữ phù thủy chớp thời cơn phất thêm một luồng lửa nữa với khí thế hủy diệt hơn trước, quyết tâm lấy mạng của chàng. Luồng lửa ngùn ngụn ập tới ôm trọn lấy cả thân hình Song Tử. Ngay cả đất đá và cây cối chung quanh chàng cũng bị thiêu đốt thành tro bụi. Sức nóng khủng khiếp của đòn tấn công khiến không khí gần như chảy ra. Nữ phù thủy nở nụ cười đắc thắng khi thấy đối phương bị chôn vùi trong bão lửa. Nhưng đột nhiên, nàng ta nghe một giọng nói phát ra từ sau lưng.
– Ta đã nói nàng chưa thấy hết khả năng của ta.
Nữ phù thủy kinh hãi quay người lại, nhưng không kịp nữa, một luồng ánh sáng xanh cực mạnh đã ập tới. Cả người nàng ta hứng trọn một đòn ma thuật, như một chiếc lá bị thổi tung trong cơn bão, văng ra phía sau hộc máu tươi. Ánh mắt nàng ta kinh hãi nhìn Song Tử vẫn còn lành lặn ở trước mắt, ngay cả vết bỏng trên vai cũng hoàn toàn biến mất.
– Tại…tại sao chàng có thể ?
– Một trong những quyền năng đặc biệt của ta chính là khả năng phân thân tạo nhân ảnh ảo. Tộc trưởng của ta đã từng nói đó là do bẩm sinh mà có chứ không phải là thứ có thể học được. – Song Tử đắc thắng nói.
Nữ phù thủy bại trận, nét mặt thảm thương.
– Chàng đã đánh bại ta. Muốn đánh muốn giết thì tùy chàng.
Song Tử tiến đến trước mặt nữ phù thủy.
– Ta chẳng muốn giết hại ai cả. Ta chỉ muốn biết đường đến tòa thành cổ. Xin nàng hãy nói cho ta biết.
– Điều đó là không thể. – Nữ phù thủy đau khổ nói.
– Vì sao ?
– Bởi vì chính ta cũng không biết. Người duy nhất biết là mẹ của ta. Nhưng nếu chàng tìm đến bà ấy thì cả hai ta sẽ mất mạng.
– Còn nếu như ta đánh bại bà ta ? – Song Tử hỏi.
Nữ phù thủy ngước mắt nhìn chàng, gương mặt lộ vẻ sợ hãi.
– Không ai có thể thắng được phù thủy tối cao. Bà ta đã tồn tại trên thế gian hàng trăm ngàn năm. Quyền năng đã đạt tới trình độ cực cao. Không một pháp sư nào trên thế gian có khả năng thách thức mẹ của ta.
– Nàng tin chắc là như vậy ?
Nữ phù thủy gật đầu.
– Nàng gọi bà ta là mẹ ? Thế thì vì sao lại sợ hãi bà ta đến như vậy ? – Song Tử đưa tay đỡ nữ phù thủy dậy.
– Cám ơn chàng. – Nữ phù thủy khổ sở chỉnh lại y phục. – Ta tên là Dominic.
– Nàng có thể gọi ta là Song Tử.
Nữ phù thủy gật đầu.
– Có lẽ chàng không biết. Mẹ ta chính là Scarlet, nguồn gốc của mọi phù thủy trên thế gian. Bà ấy có vô số người con, đều là con gái. Ta cũng là một trong số họ.

– Vậy những lời đồn đại về sự tàn độc của phù thủy rừng sâu có đúng hay không ?
– Chỉ đúng một phần. – Dominic buồn bã ngồi xuống một thân cây chết khô. – Ma thuật của chúng ta là nhờ bóng tối mà có. Vì vậy càng dụ dỗ và giết nhiều người để nuốt linh hồn của họ thì ma thuật sẽ càng mạnh mẽ. Do đó phần nhiều phù thủy bọn ta đều sống một cuộc đời mê hoặc con người và làm nhiều điều xấu xa.
– Còn nàng thì sao ?
– Ta không đủ độc ác để hại nhiều người. Ta chỉ chọn những con mồi yếu ớt, không còn sống được bao lâu hoặc thậm chí là nuốt những linh hồn đã chết. Vì vậy mà ma thuật của ta yếu ớt hơn đồng loại rất nhiều.
Song Tử nhìn nàng với ánh mắt cảm thông. Nhưng nhớ đến lời dặn dò của bà chủ quán, chàng cũng không khỏi cảnh giác.
– Tin hay không thì tùy ở chàng. Ta không muốn biện hộ rằng ta là một phù thủy tốt. Ta chỉ muốn cho chàng biết, Scarlet mẹ của ta từ thuở xa xưa đã tự tay giết sạch cả một tòa thành. Số lượng linh hồn mà bà ta nuốt trong hơn trăm ngàn năm nay thực sự không thể tượng tượng được đâu. Do đó chàng khôn ngoan thì hãy lập tức rời khỏi đây và quên cái ý định điên rồ của chàng đi.
– Nếu nàng sợ thì ta không phiền nàng nữa. Hãy chỉ ta cách tìm mẹ nàng. Ta sẽ tự tìm lấy.
Dominic lặng thinh nhìn chàng một lúc lâu rồi lắc đầu nói.
– Chàng sẽ hối hận.
– Ta không sợ gì cả. – Song Tử ánh mắt kiên quyết nhìn nữ phù thủy.
– Vậy thì mẹ ta đang chờ chàng đó. Không có điều gì xảy ra trong khu rừng này mà bà ta không biết. Chàng cứ đi tiếp, nếu bà ta muốn gặp chàng, tự khắc chàng sẽ đến.
– Ta còn một điều nữa, mong nàng giải đáp. – Song Tử hỏi.
– Là điều gì ?
– Mẹ nàng vì sao kiên quyết bảo vệ bí mật của thành cổ ?
Dominic đưa mắt nhìn xuống chân, lặng lẽ nói.
– Tòa thành đó có tên là Zarnut. Tồn tại vào khoảng trung kỳ Đế chế Zodiacus đệ nhất. Nghe đâu thời gian đó đã từng rất phồn vinh. Nhưng một ngày nọ, một trong những thủ lĩnh Hội đồng pháp sư của Zarnut đã tìm được con đường xâm nhập vào thành phố Vàng Son.
– Thực là giống với giấc mơ của ta ! – Song Tử kinh ngạc trước câu chuyện mà Dominic kể.
Nữ phù thủy tiếp tục.
– Như chàng cũng biết, thành phố Vàng Son là thánh địa dành cho những linh hồn đã chết, người sống tuyệt nhiên không thể bước vào. Cho rằng địa đàng đó chứa đựng những bí mật kỳ diệu, thủ lĩnh nọ quyết tâm tiến nhập vào cấm địa của Đấng Sáng Tạo. Hành động đó đã giải phóng một lực lượng hết sức đen tối.
– Đó là thứ gì ?
– Đó là Vết Ố.
– Vết Ố ? – Song Tử càng nghe càng khó hiểu.
– Phải. Vết Ố chính là sự nguyền rủa đối với loài người. Đấng Sáng Tạo tức giận trước sự xâm nhập vào thánh địa. Ngài đã nguyền rằng không một ai được trở về thành phố Vàng Son sau khi chết nữa. Cơn giận dữ của ngài đã tập hợp thành Vết Ố, nó bao trùm và biến đổi thánh địa ấy trở thành thành phố Bóng Tối. Chẳng những vậy, Vết Ố còn vượt ra bên ngoài ranh giới của Cõi Mộng, tràn đến nhân gian, gây ra sự rục rữa trong tâm khảm của loài người. Từ đó con người trở nên yếu ớt, dễ sa vào những cạm bẫy của thế lực bóng tối. Ngày nay Vết Ố tràn ngập khắp Cõi Mộng, biến nó thành địa ngục mà bất kỳ linh hồn nào cũng có thể bị thao túng.
– Nhưng điều đó vẫn không giải thích được mục đích của mẹ nàng.
– Để ta nói tiếp rồi chàng sẽ hiểu. Lúc đó, khi cánh cổng dẫn đến thành phố Vàng Son được khai mở, nó giải thoát Vết Ố cùng với một thứ còn đáng sợ hơn rất nhiều.
– Một thứ còn kinh khủng hơn cả Vết Ố ?
– Phải. – Khi kể đến đây, ánh mắt Dominic thoáng có vẻ sợ hãi. – Đó là Số Mệnh.
– Số Mệnh ? – Song Tử kinh ngạc. – Số Mệnh quả thực tồn tại ?
– Phải. Số Mệnh chẳng những tồn tại mà quyền năng của nó còn là vô hạn. Đó chính là một vị thần cổ của Cõi Mộng. Độc ác và không hề khoan nhượng.
Song Tử chấn động trước lời nói của nữ phù thủy.
– Một vị thần cổ ư ? Một vị thần cổ thoát khỏi vòng kìm hãm của Cõi Mộng ? Đó chẳng phải là hiểm họa diệt vong đối với nhân loại hay sao ?
– Phải. Cũng may thay cùng lúc đó, mẹ của ta vốn dĩ là phù thủy tối cao đã phát hiện ra và tìm được cách đóng lại cánh cổng dẫn vào Cõi Mộng. Nhờ đó mà Số Mệnh chỉ mới thoát ra được một phần nhỏ. Chỉ với một phần linh thức nhỏ nhoi lại thêm sức lực hao tổn quá nhiều để thoát khỏi giấc ngủ vĩnh hằng của Đấng Sáng Tạo, Số Mệnh không thể thao túng đủ sức mạnh để đánh bại Scarlet và bị mẹ ta dùng ma thuật giam giữ trong tòa thành cổ đó. Từ đó đến nay, chúng ta luôn có nhiệm vụ bảo vệ nghiêm ngặt bí mật của thành cổ. Bởi vì bất kỳ ai xâm nhập vào đó cũng có thể giải phóng cho Số Mệnh và dẫn tới tai họa cho lục địa.
– Thì ra mẹ nàng quả thực cũng còn một chút nhân tính. – Song Tử gật gù.
– Chàng đừng hiểu lầm. Bà ta cũng vì sự tồn tại của bản thân mà làm như vậy. Chàng muốn tiến nhập thành cổ, tức là cố tình đối đầu với Scarlet. Chàng không có cơ hội sống sót.
– Cảm ơn lời cảnh báo của nàng. Nhưng lòng ta đã quyết, vả lại tổ tiên của ta đã từng đến được thành cổ. Ta tin là trong chuyện này nhất định có cách giải quyết.
Nói rồi Song Tử gật đầu chào nữ phù thủy rồi cất bước theo con đường mòn mà đi tiếp để lại Dominic ngồi đó với ánh mắt đầy lo lắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.