Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao

Chương 12


Bạn đang đọc Huyền Thoại Pháp Sư 12 Chòm Sao: Chương 12


Chương 12
Kim Ngưu đến dinh bá tước được nửa tháng thì hai anh em Depone cũng từ biệt để trở về thủ phủ Myren.
Một cỗ xe ngựa mới đóng được bá tước Acmen sai người mang đến từ sớm thay cho hai con ngựa trắng của ngài công tước. Kim Ngưu được lệnh mắc hai con ngựa trắng vào cỗ xe và đứng đợi bên ngoài dinh. Đến gần trưa thì Isabella cùng với công tước tiểu thơ bước ra khỏi dinh. Ngài nam tước lặng lẽ theo sau, cùng một cô người hầu lỉnh khỉnh đồ đạc. Ngay cả ngài bá tước cũng xuất hiện ngay sau đó để tiễn hai vị khách quý. Isabella mỉm cười nói.
– Katherine thân mến, cha ta đã chuẩn bị cỗ xe này cho nàng và nam tước. Ghế bên trong được bọc da cừu rất mịn và êm. Hy vọng nàng trở về Myren bình an.
Công tước tiểu thơ cảm động quay sang Acmen.
– Ngài bá tước thật là chu đáo. Ta nhất định sẽ nói lại với cha về tấm lòng này của ngài.
Acmen cười đến không thấy hai tròng mắt. Rõ là trong lòng ông ta rất mãn nguyện vì đã lấy được lòng công tước tiểu thơ. Duy chỉ có nam tước Depone thì trong suốt mấy ngày qua đều mặt mày u ám. Nhất là khi Isabella con gái của ông, cũng là người có hôn ước với nam tước lại suốt ngày quanh quẩn ở chuồng ngựa trêu ghẹo tên nô lệ Kim Ngưu nọ. Sau một hồi từ giã, cuối cùng chiếc xe ngựa do hai con bạch mã kéo cũng lăn bánh hướng ra khỏi thành Braden.
Kim Ngưu trở về chuồng ngựa và bắt đầu công việc cho ngựa ăn như mọi ngày. Chuồng ngựa nằm khuất phía sau dinh bá tước, bên cạnh có một con kênh đào nhỏ để dẫn nước len lỏi qua những khu vườn bí ngô tươi tốt. Từ sáng sớm, Kim Ngưu đã phải ra đây để gánh nước về cho ngựa uống và vệ sinh chuồng ngựa. Đến trưa thì cho ngựa ăn và tắm rửa. Còn chiều thì dắt mấy con ngựa đi dạo mấy vòng. Công việc tưởng chừng đơn giản nhưng thực chất lại vô cùng gian nan đó là bởi vì bá tước Acmen sỡ hữu đến cả một đàn mười hai chú ngựa. Đó là chưa kể những con ngựa của khách khứa đến chơi, Kim Ngưu cũng lãnh nốt. Nhưng tất cả chỉ là chuyện nhỏ so với sự đeo bám và quấy rầy không ngừng của bá tước tiểu thơ Isabella khiến cho chàng không tài nào hoàn tất công việc sớm hơn dự kiến.
Ngày hôm nay, bá tước tiểu thơ hí hửng dậy sớm, giục nàng hầu gái Nancy cùng mình ra chợ ở gần cổng thành chọn mua mấy loại hương liệu dùng làm bánh táo. Nàng hầu gái có hơi ngỡ ngàng bởi lẽ tiểu thơ của nàng xưa nay chỉ thích bắn cung, cưỡi ngựa chứ có đời nào chịu mò vào trong bếp. Thế mà hôm nay trước mắt nàng ta, chủ nhân Isabella cực kỳ thướt tha lượn qua lượn lại trong nhà bếp, chăm chút nhào nhào nặn nặn từng cái bánh, miệng thì líu lo một bài hát không rõ nguồn gốc. “Lẽ nào tiểu thơ bị quỷ ám?”. Nancy rùng mình. Tuy vậy nàng hầu gái vẫn đánh liều lên tiếng.
– E hèm ! Tiểu thơ à. Người hôm nay sao lại có hứng làm bánh táo thế này ? Có phải là dành cho ngài bá tước hay không ?
– Không phải . – Isabella cười tít mắt, hai tay vẫn không ngừng nặng bánh táo.
– Vậy thì là cho ai ? – Nancy kinh ngạc.
– Ngươi lắm chuyện quá ! Đi chỗ khác chơi. – Isabella gắt.
Nancy đành thui thủi lui ra ngoài.
Sau một hồi quần quật trong bếp, cuối cùng bá tước tiểu thư cũng làm xong một cái bánh táo méo xẹo. Tuy có hơi thất vọng nhưng ngửi qua thấy mùi cũng thơm lắm nên nàng quyết định cho vào giỏ rồi bước ra phía sau dinh, tiến về hướng chuồng ngựa.
Khi đến nơi thì trời đã quá trưa, lúc này có lẽ do trời nắng oi bức, Kim Ngưu đã cởi bỏ tấm áo trên người, chỉ mặc mỗi một chiếc quần dài của người giữ ngựa. Với thân hình vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc, tuy có hơi lấm lem mồ hôi và bùn đất, Kim Ngưu trông như một vị thần. Hình ảnh đó khiến bá tước tiểu thơ cảm thấy xấu hổ, hai má đỏ bừng, nàng vội vàng núp vào một lùm cây bên cạnh con kênh đào rồi tự trách mình vì ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tìm tới chỗ này. Trong lúc không tìm được lối thoát thì bóng Kim Ngưu lừng lững đi tới, chàng đang dắt theo một bạch mã đã được tắm gội sạch sẽ. Vừa đi, chàng vừa trò chuyện với ngựa, y như hai người bạn rất thân.
Khi đi ngang qua một lùm cây thì đột nhiên Kim Ngưu nghe thấy một tiếng kêu thất thanh, tiếp đó thì bóng một thiếu nữ ngã tùm xuống kênh. Nhìn lại thì đó không ai khác chính là bá tước tiểu thơ Isabella kiêu kì đang bì bõm dưới nước kêu cứu không ngừng. Chẳng kịp suy nghĩ, Kim Ngưu lập tức phóng mình xuống nước, lúc này cái đầu của bá tước tiểu thơ đã thụp luôn vào trong nước. Với một tốc độ phi thường, Kim Ngưu bơi ngay đến đó, vòng tay lôi cả người Isabella lên khỏi mặt nước. Chỉ thấy bá tước tiểu thơ quờ quạng điên cuồng, hai tay bám cả vào mặt Kim Ngưu, còn mồm không ngừng la lên.
– Cái giỏ bánh của ta ! Cái giỏ bánh…ặc…ặc… – La được vài tiếng thì nàng bị sặc nước.
– Cô đừng có la hét nữa ! Nước vào mồm bây giờ. – Kim Ngưu nạt, một tay giữ Isabella, một tay không ngừng bơi.
Cuối cùng Isabella cũng chịu im, nhưng vì quá sợ hãi, nàng bấu cả mười móng tay vào thịt Kim Ngưu khiến cho da thịt chàng rịn máu. Kim Ngưu cắn răng, đưa tay trái về phía bờ kênh, miệng nhanh chóng đọc một câu thần chú. Lập tức, từ trên mặt đất ven kênh, hàng loạt cành cây to khỏe rẽ đất trồi lên. Mấy cành cây như có ý thức, lập tức uốn éo vươn ra đón lấy cánh tay chàng rồi nhanh chóng quấn chặt lấy. Bằng một sức mạnh đánh kinh ngạc, chúng kéo cả hai con người vào bờ trong nháy mắt rồi ngay lập tức chui trở lại lòng đất. Isabella nằm vật trên mảng cỏ, nước đã vào hẳn trong phổi khiến nàng sặc không ngừng. Kim Ngưu liền lấy một tay giữ cho nàng nằm im, tay còn lại đặt lên bụng nàng. Khi chàng niệm chú, một luồng ánh sáng mãnh liệt xuất hiện dưới tay rồi vụt tắt, ngay lập tức, bá tước tiểu thư ộc ra một ngụm nước rồi tỉnh hẳn. Kim Ngưu lo lắng hỏi.
– Cô không sao chứ ?
Isabella không trả lời, vì quá xấu hổ, lại thêm cái bánh táo tốn bao nhiêu công sức mới làm được đã trôi theo dòng nước khiến nàng uất ức trào nước mắt. Kim Ngưu thấy vậy thì vô cùng bối rối. Từ nhỏ đến lớn chàng chưa bao giờ nhìn thấy thiếu nữ khóc. Chính vì vậy mà luôn mồm hỏi.
– Có phải bị đau ở chỗ nào hay không ? Tôi sẽ dùng pháp thuật chữa cho. Đừng khóc nữa.
Thấy Kim Ngưu lo lắng, bá tước tiểu thơ càng không biết mặt mũi để ở đâu, cuối cùng nàng tức giận tát hẳn vào mặt Kim Ngưu một cái.
– Dẹp cái pháp thuật của ngươi đi. Thật là ta không biết bị quỷ ám hay sao mà đi làm bánh cho ngươi ăn để phải lâm vào cái cảnh xấu hổ thế này.
– Cô…cô nói sao ? – Kim Ngưu ngơ ngác không hiểu vì sao mình bị đánh.

Nhìn vẻ mặt của chàng, Isabella càng nổi quạu, nàng thét lớn.
– Ngươi thật là ngu ngốc ! – Đồng thời hươ tay đấm vào vai chàng một cái.
Nào ngờ cú đấm trúng vào năm vết cào ban nãy do chính nàng vì quá sợ hãi mà để lại khiến cho chúng tứa máu ra. Kim Ngưu nhăn mặt vì rát. Thấy vậy, bá tước tiểu thơ chợt cảm thấy có lỗi.
– Ngươi có đau lắm không ? Xin lỗi nha. – Nàng đưa tay định chạm vào vết thương, nhưng Kim Ngưu vội lùi người ra sau.
– Tôi không sao. Tự chữa được. – Nói rồi, chàng đứng phắt dậy, nắm dây cương con bạch mã, lạnh lùng bỏ đi. Bỏ lại bá tước tiểu thơ thiu thỉu ngồi đó.
Kim Ngưu vừa dắt ngựa đi vừa kìm nén nỗi bực tức ở trong lòng.
– Rõ ràng là cô ta tự mò đến chuồng ngựa rồi tự lao đầu xuống kênh. Lại còn đổ lỗi ình. Thật là quá đáng. Đúng là bọn quý tộc coi thường người khác. Đâu là lý lẽ nữa !
Đi được một đoạn thì chợt chàng nghe có tiếng náo động ở phía trước dinh. Xa xa có nhiều cảnh vệ tập trung đến trước dinh bá tước. Chàng bèn cột ngựa ở một gốc cây rồi tiến ra xem.
Trước dinh bá tước, người dân tụ tập đông vô kể, binh lính và cảnh vệ của ngài bá tước ra sức ổn định trật tự cho họ. Bên trong sân dinh, cỗ xe ngựa mà ban sáng ngài Acmen tặng cho công tước tiểu thơ đang ở đó, nhưng trông nó thật thảm hại. Những thớ gỗ bị phá nát bởi những dấu tích của vũ khí, thậm chí có nhiều vết còn giống với móng vuốt của một loài thú dữ. Hai bạch mã nằm chết trên mặt đất, trên người chằng chịt vết cào xé, máu me lênh láng. Biết là có chuyện, Kim Ngưu bèn chen vào. Đứng trước cửa dinh, nam tước Depone vẻ mặt phờ phạc, trên người lấm lem bùn và máu, tiểu thơ Katherine thì xụi lơ trong tay của anh mình, gương mặt không còn chút máu. Khi Acmen và cảnh vệ trưởng Henry bước ra thì công tước tiểu thơ cũng hoàn toàn mất ý thức. Bá tước liền sai người hầu mang nàng vào trong.
– Có chuyện gì ? – Bá tước Acmen lo lắng hỏi.
Nam tước Depone còn chưa hoàn hồn, lắp bắp một lúc cuối cùng cũng nói được thành tiếng.
– Bọn Dã Nhân…chúng…chúng mai mục bên ngoài Braden. Cảnh vệ của ta đã chết hết. Ta liều chết đánh xe quay lại, may mắn mới giữ được mạng ình và Katherine.
– Có chuyện này sao ? – Cả Acmen và Henry đều không thể tin vào tai mình.
Một đạo quân của Bóng Tối tiến sát Braden một cách âm thầm đến như vậy. Bọn chúng quả thực không còn e dè gì trước sự phòng hộ của con người nữa hay sao ?
– Làm…làm sao có thể ? – Acmen quay sang cảnh vệ trưởng, trán ông bắt đầu rịn mồ hôi.
Henry suy nghĩ một lúc rồi nói.
– Bóng Tối tiếp cận lục địa từ biển cả. Duncan giáp biển phía Tây. Nếu chúng đã đến được Braden, hẳn những làng chài ven biển đã bị chúng thôn tính cả rồi.
– Mau…ngươi mau cho người cấp báo đến xơ tối cao và Hội đồng, gọi họ đến đây ngay. Gửi tin đến Myren càng sớm càng tốt. Nếu Bóng Tối muốn tiến vào Duncan thì đây quả thực sẽ là một cuộc chiến lớn. Quốc Vương ngài ta phải có sự chuẩn bị. – Acmen ra lệnh.
Đoạn bá tước hướng về phía nam tước Depone nói.
– Mời nam tước vào dinh nghỉ ngơi. Ta sẽ cho gọi dược sư đến xem qua thương tích của ngài và tiểu thơ. Chuyện này để ta và Hội đồng lo tiếp.
Nam tước gật đầu.
– Được, hy vọng Braden sẽ được an toàn.
Khi nam tước bước vào trong thì từ bên ngoài, một người lính cảnh vệ hớt hãi chạy vào. Vừa thấy mặt Acmen, hắn liền nói.
– Thưa ngài bá tước, đội tuần tra vừa báo tin, bốn mặt thành Braden đều đã bị bao vây. Bọn Dã Nhân núp sâu trong rừng, chặn mọi con đường ra khỏi thành. Không thể biết được số lượng của chúng là bao nhiêu.
Bá tước Acmen lảo đảo trước tin tức vừa nhận được. Thành Braden chỉ qua một đêm đã bị cô lập mà không hề hay biết. Lúc này chỉ có thể hy vọng bồ câu đưa tin có thể an toàn đến được Myren. Bằng không tòa thành này có thể bị xóa sổ trong tay lũ quái vật.
Kim Ngưu nãy giờ vẫn theo dõi câu chuyện, đột nhiên chàng nhớ ra một việc hệ trọng. Chàng vội tiến ra khỏi đám đông, nắm lấy tay áo người cảnh vệ báo tin ban nãy, hỏi..
– Ngài cảnh vệ, cho tôi hỏi, có tin tức gì từ Shinestone hay không ? Liệu họ có an toàn không ?

– Chúng tôi đang cố gắng liên lạc với những cảnh vệ ở các làng mạc quanh Braden, tuy nhiên việc băng rừng vào lúc này là không thể. Chúng ta đã bị cô lập. Bây giờ chỉ cầu mong các thần linh bảo vệ cho những người dân ở Shinestone mà thôi.
Nghe thấy vậy, lòng Kim Ngưu càng như lửa đốt.
– Không được, tôi phải tìm cách quay về Shinestone, cha mẹ tôi còn ở đó.
– Ngươi đi lúc này khác nào tìm đến cái chết ! – Cảnh vệ trưởng Henry lên tiếng. – Tất cả chúng ta không ai được hành động một mình.
Bá tước Acmen gật gù.
– Ta sẽ ra lệnh đóng cổng thành, cảnh vệ trưởng Henry, ngươi mau cho người thông báo đến toàn thể người dân, tất cả nông dân, tiều phu và thợ săn nhanh chóng quay về thành. Không ai được rời khỏi nửa bước. Chúng ta cần phải chuẩn bị quân lực để đối phó với tình huống xấu nhất. Nhưng hiện nay, tốt nhất là vẫn cố thủ trong thành chờ hồi âm từ Myren.
– Nhưng tôi không thể ngồi yên khi chưa biết cha mẹ mình có an toàn hay không ! – Kim Ngưu lên tiếng.
– Nếu ngươi không thể ngồi yên thì hãy tham gia vào đội cảnh vệ. Shinestone dầu sao cũng nằm xa về phía Đông. Còn những đạo quân của bóng tối thì đến từ phía Tây. Ngươi cũng không cần quá lo lắng. – Bá tước nói.
Nghe Acmen nói vậy, trong lòng Kim Ngưu cũng phần nào đỡ lo. Chàng đồng ý tham gia vào đội cảnh vệ với hy vọng sẽ là một trong những người đầu tiên phá vòng vây của quân đoàn Bóng tối. Khi đó chàng sẽ một mình trở về Shinestone để bảo vệ cha mẹ và dân làng.
Trời đã nhá nhem tối, tất cả những người dân bên ngoài thành đã được triệu tập trở về. Cổng thành được chốt chặt. Cảnh vệ quân đóng thành từng cụm tại các vị trí quan trọng bên trong thành. Từng đoàn lính tuần tra di chuyển bên trên tường thành và đài quan sát. Không khí tại Braden trở nên vô cùng căng thẳng. Con người thì sợ hãi trốn vào nhà, khóa chặt cửa. Tại dinh bá tước, một đoàn pháp sư Hội đồng cùng những lãnh đạo của Giáo hội đã có mặt. Bọn họ gấp rút đi vào sảnh chính để bàn bạc về tình hình của Braden.
Bá tước Acmen nhìn quanh một lượt. Trong sảnh bây giờ, ngồi ngang hàng với ngài, một bên là xơ tối cao thành Braden và một bên là thủ lĩnh Hội Đồng Braden. Chung quanh cái bàn dài hơn sáu thước lần lượt là cảnh vệ trưởng Henry, nam tước Depone, đội trưởng đội pháp sư tháp Hội đồng cùng các thủ lĩnh khác.
Acmen lên tiếng.
– Các vị chắc cũng đã biết tình hình Braden đã trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Duncan mặc dù là một vương quốc giáp biển. Nhưng vị thế phía Tây là muôn trùng quốc đảo lớn nhỏ chiếm cứ, quân đội của họ cũng thiện chiến vô cùng. Vẫn nghĩ bọn quái vật không dám tiến nhập lục địa từ hướng này, thế nên chúng ta đã để chúng áp sát lúc nào mà không hay. Nay tòa thành đáng thương của chúng ta lại vô tình trở thành mục tiêu của chúng. Không rõ những làng chài ven biển hay những làng mạc thuộc lãnh địa Braden nay số phận ra sao. Chúng ta hoàn toàn bị cô lập. Ta đã lệnh cho cảnh vệ trưởng gửi bồ câu đưa thư về Myren. Phải ít nhất hai ngày nữa mới có thể nhận được hồi âm. – Đoạn, ngài bá tước ngưng lại, nhìn về phía cảnh vệ trưởng Henry.
Như hiểu ý, Henry tiếp lời.
– Thưa các vị thủ lĩnh, bọn Dã Nhân ẩn náu trong rừng sâu, chúng ta không cách nào nắm được lực lượng của chúng đông đảo đến mức nào. Cho nên việc phát động tấn công ra ngoài thành để phá vây là hết sức liều lĩnh.
– Cảnh vệ trưởng, bọn chúng có pháp sư dẫn dắt hay không ? Nếu đằng sau lưng bọn Dã Nhân này có pháp sư bóng tối thì quả thực rất là hung hiểm. – Thủ lĩnh hội đồng lên tiếng hỏi.
– Nhiều khả năng là có. Thuộc hạ cho rằng chính nhờ quyền năng của pháp sư mà đạo quân này mới có thể âm thầm tiếp cận chúng ta.
Vẻ mặt của thủ lĩnh Hội đồng có phần căng thẳng hơn sau câu trả lời của cảnh vệ trưởng.
– Cũng không thể loại trừ khả năng chúng mang theo nhiều loại quái vật có những khả năng đặc biệt. – Henry tiếp lời.
– Ta đề nghị Hội đồng cần lập tức huy động lực lượng để hỗ trợ cảnh vệ quân ngay tức khắc. Tất cả những pháp sư có kinh nghiệm nhất phải có mặt. – Xơ tối cao nghiêm nghị nói. – Việc khôn ngoan nhất chính là chờ đợi viện binh từ Myren đồng thời sử dụng ma thuật vượt trội hơn chúng để dò la lực lượng của chúng.
Bá tước Acmen gật gù.
– Cứ theo lời của Xơ tối à làm vậy.
Ngài bá tước vừa dứt lời thì đột nhiên bên ngoài sảnh lớn có một tiếng thét khủng khiếp vọng vào. Hết thảy người trong sảnh đều kinh hãi. Rồi tiếng chân rầm rập, một loạt cảnh vệ quân mở tung cửa tràn vào trong sảnh, nét mặt họ căng thẳng vô cùng. Trong số đó có cả Kim Ngưu, kẻ vừa gia nhập đội cảnh vệ cách đó không lâu. Cảnh vệ trưởng Henry lên tiếng hỏi.
– Có chuyện gì mà các ngươi xông vào đây ?
– Cảnh vệ trưởng, trong dinh vừa mới có một nô lệ bị giết chết. – Một trong số họ trả lời.

– Sao ? – Bá tước là người phản ứng dữ dội nhất. – Kẻ nào dám đột nhập vào dinh bá tước ?
Người lính cảnh vệ ban nãy bắt đầu run rẩy trả lời.
– Thưa…thưa bá tước. Thuộc hạ không nghĩ đó là do con người gây ra.
– Ý ngươi là gì ? – Acmen vừa tức giận vừa kinh sợ trước câu nói của người cảnh vệ.
– Thưa…nạn nhân bị rút sạch máu qua một vết cắn trên cổ.
Hết thảy người trong sảnh đều mặt cắt không con giọt máu. Thủ lĩnh Hội đồng là người có kinh nghiệm dày dặn nhất về những sinh vật bóng tối bèn lên tiếng.
– Lẽ nào…lẽ nào là Quỷ hút máu ?
Xơ tối cao ánh mắt kinh khủng quay nhìn thủ lĩnh. Bà ta gặn hỏi lại.
– Quỷ hút máu ư ? Làm sao có thể ?
– Ta cũng không dám tin. Đã mấy trăm năm nay ở lục địa chưa từng nghe nói về sự xuất hiện của loài sinh vật này. – Thủ lĩnh run rẩy nhìn về phía đám cảnh vệ quân. – Mau mang xác nạn nhân đến đây cho ta xem.
Đám cảnh vệ lật đật chạy đi, một lúc sau, họ khênh một cơ thể cứng đờ trên một tấm ván mang vào trong sảnh. Đó là xác của gã nô lệ giữ vườn. Người cảnh vệ ban nãy giải thích.
– Ban nãy người hầu gái mang thức ăn cho gã đã trông thấy một bóng đen cao lớn tấn công gã. Khi cô ta thét lên, bóng đen lập tức phóng về phía sau dinh và biến mất với tốc độ khủng khiếp.
– Người hầu gái ấy đâu ? – Thủ lĩnh Hội đồng hỏi.
– Ngay đây thưa thủ lĩnh. – Người cảnh vệ khoát tay gọi cô hầu gái vào.
Người hầu gái nét mặt tái mét, run lẩy bẩy, được Kim Ngưu dìu bước vào trong sảnh.
– Ngươi hãy tả lại hình dạng con quái vật cho ta nghe. – Thủ lĩnh ra lệnh.
– Thưa…thưa thủ lĩnh…nó, nó giống…như con người. – Cô hầu gái sợ hãi nói.
– Ngươi nói sao ? – Bá tước Acmen kinh ngạc.
– Quả không sai ! – Thủ lĩnh hội đồng bấy giờ mới lên tiếng.
Ông bước đến bên cái xác khô quắt, chăm chú quan sát vết cắn ở nơi cổ.
Mọi người trong sảnh đều tập trung về phía ông. Đoạn, thủ lĩnh tiếp.
– Quỷ hút máu vốn dĩ là con người, nhưng bị bóng tối nguyền rủa, chúng phải vĩnh viễn uống máu người để sống. Ban ngày chúng có thể trà trộn quanh chúng ta mà không ai có thể nhận ra, nhưng ban đêm, khi cơn khát đến, chúng sẽ hiện nguyên hình với nanh vuốt sắc nhọn và sức mạnh kinh người. Dựa trên vết thương trên người nạn nhân và miêu tả của người hầu gái này, ta có thể nói đây đích thị là do Quỷ hút máu gây ra.
Bá tước Acmen lảo đảo ngã người xuống ghế, cảnh vệ trưởng vội bước tới đỡ ngài. Kim Ngưu nãy giờ đứng nghe, bất ngờ lên tiếng.
– Theo như ngài thủ lĩnh nói. Có nghĩa là, bọn Dã Nhân không hề có ý muốn tấn công chúng ta. Chúng chỉ bao vây Braden để chúng ta không có đường thoát ra ngoài rồi thì chúng để cho Quỷ hút máu trà trộn vào thành để tấn công từ bên trong ?
Bấy giờ Xơ tối cao cũng không thể đứng vững. Bà ta run rẩy nói.
– Như thế chẳng phải cả Braden này là một bữa tiệc dọn sẵn cho bọn quái vật rồi hay sao ?
Thủ lĩnh Hội đồng đau khổ gật đầu.
– Thế có cách nào để giết được Quỷ hút máu hay không ? – Cảnh vệ trưởng hỏi.
– Giết chúng không khó, chỉ cần chặt đầu chúng rồi đem đốt đi là được. Hoặc là chỉ cần cho chúng tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, chúng sẽ lập tức bị thiêu rụi. Nhưng quan trọng là không dễ dàng tìm ra chúng. Thậm chí chúng có thể là một trong số chúng ta. – Thủ lĩnh trả lời.
Cả đại sảnh nín thở nhìn nhau. Một luồng ớn lạnh khẽ lan trong không gian.
– Hiện nay Quỷ hút máu đã tấn công dinh bá tước, không biết chúng còn ẩn náu ở bao nhiêu nơi nữa. – Bá tước Acmen ôm đầu nói.

– Ta cho rằng, mục tiêu của chúng chính là dinh bá tước chứ không phải là tiêu diệt toàn bộ thành Braden. Vì nếu chúng muốn san bằng Braden thì ngay khi trời sập tối chúng đã phải ra tay rồi. Vì vậy theo ta, số lượng quỷ hút máu trà trộn vào thành không nhiều và nhiều khả năng chúng vẫn còn quanh quẩn trong khu vực của dinh bá tước. – Thủ lĩnh Hội đồng nói.
– Ngài thủ lĩnh nói phải. Thời điểm sập tối là thuận lợi nhất cho Quỷ hút máu hoạt động, nhưng chúng chỉ tấn công mỗi dinh bá tước. Vì vậy thuộc hạ tin rằng con Quỷ hút máu này đang trà trộn trong dinh bá tước. – Cảnh vệ trưởng nói.
Kim Ngưu đứng một bên suy nghĩ hồi lâu rồi đánh liều lên tiếng.
– Tôi có một ý này.
– Ngươi cứ nói. – Acmen nói.
– Theo như ngài thủ lĩnh, Quỷ hút máu rất sợ ánh sáng mặt trời. Cho nên dù chúng trà trộn trong chúng ta, nhưng chỉ cần mọi người đều ra ngoài nắng, thì chúng ắt sẽ lộ diện. Tôi đề nghị đêm nay trong dinh bá tước, mọi người đều phải tập trung lại, nhất định không sót một ai. Chúng ta cùng nhau đợt đến sáng, rồi sẽ nhờ đến Mặt Trời giúp đỡ.
– Ý kiến của ngươi rất hay. – Thủ lĩnh Hội đồng tán đồng.
– Được, Henry, ngươi mau cho tiến hành đi. Bắt đầu từ những người trong sảnh này. – Acmen nói. – Tập trung tất cả lại cho ta, cùng nhau tiến ra bên ngoài dinh để chờ trời sáng. Nhớ là không để sót bất kỳ ai.
– Còn công tước tiểu thơ, hiện cô ấy vẫn chưa tỉnh. – Henry hỏi.
– Cho người mang cô ấy ra. – Acmen nói. Chợt, ngài quay sang phía nam tước Depone với ý định xem phản ứng của nam tước thế nào, nhưng đột nhiên ánh mắt bá tước có vẻ kinh ngạc. – Ngài Nam tước đâu rồi ?
Thủ lĩnh Hội đồng lập thức quay lại.
– Hắn ta rời khỏi sảnh bằng cách nào ? Tại sao không ai phát hiện ?
Mọi người lập tức giật mình. Lúc bấy giờ Acmen mới kinh hoàng thốt lên.
– Isabella con gái ta đang ở với công tước tiểu thơ kia. Mau ngươi mau đi tìm nó cho ta.- Acmen điên cuồng ra lệnh cho Henry.
Vừa lúc đó, một tiếng thét vọng lên từ phòng của bá tước tiểu thơ. Cảnh vệ trưởng Henry lập tức lao ra khỏi sảnh, Kim Ngưu cùng nhiều cảnh vệ cũng chạy theo. Vừa ra khỏi sảnh thì mọi người liền thấy một bóng đen phóng vụt qua, lôi theo phía sau là bá tước tiểu thơ đã ngất xỉu. May thay, trên người nàng vẫn chưa có bất kì vết thương nào. Cảnh vệ trưởng Henry lập tức phóng theo, gươm tuốt khỏi vỏ sáng lòa. Vừa đuổi chàng vừa ra lệnh cho những cảnh vệ khác bao vây. Nhưng con Quỷ hút máu quá nhanh, nó phóng vụt ra khỏi dinh bá tước với tốc độ kinh người rồi vòng về sau chuồng ngựa. Lúc này, đàng sau dinh, một loạt cảnh vệ quân cũng xuất hiện với ánh đuốc chói chang. Có lẽ là do bá tước Acmen kịp thời huy động đến. Thấy ánh sáng, con Quỷ hút máu liền thay đổi hướng chạy, nó quay ngược trở lại hướng về phía cổng trước của dinh bá tước. Nhưng chạy được một đoạn thì bị cảnh vệ trưởng Henry chặn đầu. Con quỷ hút máu hiện nguyên hình là công tước tiểu thơ Katherine, lúc này không còn dáng vẻ dịu dàng và tôn nghiêm của một tiểu thơ quý tộc nữa. Con quỷ với nét mặt nhăn nhúm, hai mắt đỏ lè và hàm răng bén như dao ngoác ra, hướng về phía cảnh vệ trưởng Henry mà gầm gừ. Cảnh vệ trưởng Henry với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, không hề sợ hãi phóng tới vung gương chém thẳng vào con quỷ, nhưng con quỷ không hề né tránh, nó dùng một cánh tay đưa lên đỡ lấy lưỡi gươm. Một tiếng “Keng” lạnh lẽo vang lên, lưỡi gương gãy làm đôi. Henry kinh hãi nhìn thanh gươm bằng sắt trở nên vô dụng trước con quái vật. Đúng lúc đó, đám cảnh vệ quân đàng sau cũng đã đuổi tới nơi. Đột nhiên, một bóng đen to lớn hơn con quỷ trước mặt rất nhiều từ trên nóc dinh bá tước phóng xuống, nhằm vào một cảnh vệ quân mà tấn công. Chỉ nghe tiếng gã cảnh vệ quân thét lên đau đớn, con quỷ cắm cả hàm răng vào cổ nạn nhân. Chỉ trong nháy mắt, cả cơ thể bị co rút, khô quéo như được làm bằng rơm. Những lính cảnh vệ khác hãi hùng trước cảnh tượng đó , không dám tiến thêm. Con quỷ này không ai khác chính là nam tước Blake Depone, anh trai của Katherine.
Lúc này cảnh vệ trưởng Henry mới hiểu ra, thì ra lúc cỗ xe ngựa ấy quay lại Braden, nó đã không còn mang theo người sống trở về nữa. Nam tước Depone bây giờ trông vô cùng dữ tợn, hàm răng rộng đến độ quái dị hướng về phía Henry mà tấn công. Cảnh vệ trưởng không còn vũ khí trên tay, vô phương chống đỡ. Trong lúc nguy cấp vô cùng, đột nhiên con quỷ gầm lên một tiếng đau đớn, cả thân người nó bị kéo về phía sau rồi bị ném sang bên, va vào tường đá của dinh bá tước. Con quỷ Katherine đứng đàng sau cũng gầm gừ kinh hãi, nhưng nó nhất quyết không bỏ Isabella ra. Cảnh vệ trưởng nhìn lại thì thấy, đàng sau con quỷ nam tước ban nãy là hai cành leo to tướng đang uốn lượn như hai con rắn. Chúng lao tới quấn chặt lấy cơ thể con quỷ, lôi nó trên mặt đất rồi đập con quỷ liên hồi vào tường đá. Con quỷ đau đớn giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi sức trói buộc của hai cành dây leo nọ.
Cảnh vệ trưởng lui về phía đám lính cảnh vệ ở phía sau để tìm vũ khí mới thì nhận ra kẻ điều khiển hai cành leo kia chính là Kim Ngưu. Chàng cảnh vệ mới miệng liên tục niệm chú, tay trái giơ ra phía trước, hai mắt chìm trong ánh sáng ma thuật.
– Thì ra, ngươi là một pháp sư. – Henry nói.
– Phải. – Kim Ngưu trả lời, ánh mắt không rời khỏi con quỷ. – Các người có thể bắt tôi sau, nhưng tôi phải cứu bá tước tiểu thơ đã.
Nói rồi, chàng vung tay phải về phía con quỷ Katherine đang giữ bá tước tiểu thơ. Lập tức, một loạt dây leo từ dưới đất mọc lên quấn chặt lấy con quỷ nọ. Con quỷ Katherine gào thét dữ tợn, nhưng tứ chi của nó đã bị trói chặt không thể chạy thoát. Lúc bấy giờ, cảnh vệ trưởng Henry mới phóng như bay về phía đó, ôm cơ thể mềm oặt của Isabella mang về nơi an toàn. Lúc này, mấy vị thủ lĩnh cùng bá tước Acmen cũng đã đến nơi. Ai cũng nhận ra, tên nô lệ Kim Ngưu hóa ra lại là một pháp sư có quyền năng vô cùng to lớn. Thủ lĩnh Hội đồng sau một hồi kinh ngạc nhưng đã nhanh chóng lấy lại sáng suốt. Ông ta không nói không rằng, bước ra phía trước, hai tay hướng về phía hai con quỷ hút máu, ánh mắt như phát ra tia lửa. Đoạn, hai bàn tay thủ lĩnh nắm lại, cùng lúc đó, hai cái đầu của hai con quỷ quay mòng mòng, xương cổ nát vụt. Dưới sức mạnh ma thuật vô hình, hai cái đầu bị giựt phăng ra khỏi cơ thể, bay lên không trung rồi bùng cháy dữ dội. Sau một hồi cháy ngùn ngụt, chúng rơi xuống đất, biến thành tro. Bây giờ Kim Ngưu mới lệnh cho dây leo tháo trói, để lại hai cái thi thể không đầu trên mặt đất.
Sự việc vừa kết thúc thì Xơ tối cao đã chỉ tay về phía Kim Ngưu mà quát lớn.
– Ngươi ẩn náu giỏi lắm. Ngươi có biết che dấu pháp thuật khỏi sự quản lý của Hội đồng là có tội hay không ?
Nhưng Acmen đột nhiên ngắt lời.
– Cho dù là hắn có tội, nhưng hắn cũng đã cứu con gái của ta.
– Ngài bá tước, ngài không phải cũng muốn chống đối lại giáo hội đó chứ ? – Xơ tối cao gằn giọng.
– Xơ tối cao, giờ phút này bà còn quan tâm đến những đạo luật của Giáo hội hay sao ? – Thủ lĩnh Hội đồng đột nhiên lên tiếng. – Ta cho rằng chẳng bao lâu nữa đạo quân Bóng Tối bên ngoài kia sẽ tấn công vào trong thành thôi.
– Ngài nói sao ? – Bá tước Acmen kinh ngạc hỏi.
– Chúng đã dùng kế cho quỷ hút máu trả trộn vốn dĩ là để giảm nhẹ tổn thất, nhưng nay kế hoạch đã thất bại, chúng chỉ còn một cách duy nhất…
Mọi người tại trường đều nín thở. Thủ lĩnh lại tiếp.
– Đó là san bằng Braden.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.