Đọc truyện Huyền Thoại Chuông Gió – Chương 7
– Xong chuyện của tôi thì cô cũng phải kể chuyện của mình cho tôi nghe đấy nha. Công bằng nhé.
Nắng Hạ vui vẻ gật đầu cái rụp, chẳng có lí do gì khiến cô từ chối cả.
Là con một trong một gia đình quyền cao chức trọng, con gái theo anh thì nhiều lắm. Họ thích tiền, thích địa vị hơn là thích người. Ngày anh còn đi học, anh cũng có để ý đến một cô gái nhưng lại không cho cô ấy biết vì sợ rằng người ta ham giàu sang phú quý mà đến với anh. Rồi sau đó anh biết cô ấy đã có người khác, bây giờ thì cô ấy đã lấy chồng và có con nữa.
– Sao lại chỉ thích có mỗi một người thế? Đâu phải chỉ có mỗi người đó là con gái chứ. Nắng Hạ nghe xong nói với Huy Linh.
– Ai tôi gặp đều na ná giống nhau cả: thích tiền, thích địa vị, lúc nào cũng chỉ biết nịnh nọt chẳng có gì đáng chú ý cả.
– Này! Anh đừng có mà nói chung chung như vậy, thiếu gì con gái tốt chứ. Nắng Hạ không đồng ý với quan điểm của Huy Linh.
– Tiếc là tôi chưa gặp ai như lời cô nói cả.
Nắng Hạ nói đùa: – Ê! Cái tên này, ý anh là tôi không phải là người con gái tốt hả? Này nhé: tôi thích tiền nhưng cũng không thích nhiều nhiều như anh nói, chỉ là…hơi thích thích thôi, tôi cũng không thích theo lẽo đẽo anh nữa này. Nắng Hạ cười hồn nhiên: – Mà dù sao tôi cũng không phải là người thích hợp với anh, thắc mắc gì chứ nhỉ.
Huy Linh nén tiếng thở dài buồn bực, anh dựa vai vào ghế, mặt lạnh lùng:
– Còn chuyện của cô thì sao?
– Tôi? Tôi còn đang học sinh, làm gì đã yêu ai đâu nào. Nắng Hạ nói ngây ngô, thật thà.
– Cô nói dối. Thế người chụp trong ảnh với cô là ai?
– Tôi đã nói rồi, bạn cùng lớp với tôi mà.
– Cô quý người đó phải không?
– Không!… Ưhm. Mà cũng đúng. Nắng Hạ ngẫm nghĩ nói không có ý đùa cợt.
– Hoá ra cô luôn nhớ tới hắn, thảo nào ngồi xem ảnh mà khóc. Huy Linh nói vẻ khó chịu.
– Này, nói kiểu gì vậy? Hoàng là bạn tốt của tôi, tất nhiên là tôi quý rồi. Mà không chỉ có riêng mình Hoàng, các bạn trong lớp tôi đều yêu quý cả.
– Thật hả? Huy Linh tươi tỉnh hơn: – Thế trong trái tim cô hiện tại ai là người đàn ông cô yêu quý nhất?
– Chắc chắn là bố tôi rồi. Còn phải hỏi. Ngoài ra thì ai là bạn của tôi, tôi đều yêu quý như nhau cả.Nắng Hạ nói ngay không cần suy nghĩ. Huy Linh thở phào, anh đứng lên, vươn vai anh nói trong vui vẻ:
– Dối tôi là chết đấy. Ưhm. Nói là ăn sáng mà cũng trưa đến nơi rồi. Đúng là sống với người lề mề, không biết giờ giấc gì cả.
Nắng Hạ ngồi trong nguýt dài Huy Linh trề môi:
– Không phải mỉa.
– Tôi đi ngủ. Huy Linh nói vọng lại.
– Đi thì đi chứ sao. Nắng Hạ khẽ lẩm bẩm.
Khi đang lúi húi dọn bát trong nhà, bất ngờ Huy Linh thò đầu vào:
– Chiều nay đi trồng hoa cùng tôi nhé.
Nắng Hạ chưa kịp nói gì thì anh đã quay người đi luôn.
*************
Nắng Hạ đang chìm đắm trong một giấc mơ thật tuyệt. Cô mơ mình được ở nhà mình, có thật nhiều bạn bè và người thân cũng ở đó nữa. Kìa Lan – con bạn thân nhất của cô đang chạy đến bên cô, cười nói với cô. Lan hỏi dạo này Nắng Hạ đi đâu mà không thấy liên lạc gì, gọi điện thì lúc nào cũng không thấy bắt máy. Bỗng Nắng Hạ giật mình khi phía sau có ai vỗ vai. Khi mở mắt thì đã thấy Huy Linh đang đứng đó cười toe. Nắng Hạ nhìn anh khó chịu, cô đang trong những giây phút hạnh phúc bên người thân, gia đình vậy mà anh lại vô tình làm nó vụt mất. Nắng Hạ gằn giọng:
– Lại gì nữa đây?
– Chiều rồi. Đi trồng hoa thôi.
Nắng Hạ quay người vào trong không nói gì cả, Huy Linh vẫn kiên trì:
– Nào. Nhanh lên không muộn. Ngủ gì mà nhiều vậy? Đã ngủ mấy tiếng rồi chứ có ít gì đâu.
– Không đi! Nắng Hạ dứt khoát, lúc này cô chẳng muốn đi đâu cả.
– Em hứa rồi còn gì. Huy Linh có ý như đang nhắc nhở, vẫn là một sự im lặng, Huy Linh nài nỉ:
– Này, dậy đi mà. Đi trồng hoa với tôi đi. Hoa đó em thích lắm mà.
Nắng Hạ toan không nói gì, nhưng cô phải quay ngoắt người lại:
– Anh vừa nói gì ấy nhỉ? Nhắc lại xem nào.
Huy Linh lúng túng, anh chẳng hiểu gì cả, anh sợ mình lại vừa mắc một sai lầm nào đó khiến cho Nắng Hạ giận. Anh chậm rãi nhắc lại, nhưng anh vẫn không hiểu mấu chốt là anh đã không đúng ở chỗ nào nữa:
– Ừ thì…Tôi vừa nhắc em dậy đi trồng hoa cùng tôi, hoa đó em thích lắm mà. Nhưng sao vậy? Nắng Hạ ngồi dậy ngạc nhiên:
– Gì cơ? Anh vừa gọi tôi bằng gì cơ? Em? Rồi cô cười nhẹ quay đi: – Anh bị làm sao thế? Vẫn gọi tôi bằng cô mà.
Ngỡ chuyện gì to tát lắm, hoá ra là vấn đề này, Huy Linh thở phào nhẹ nhõm, anh lấy lại được bình tĩnh:
– À! Trước đây khác, bây giờ khác chứ. Nắng Hạ ít tuổi hơn tôi chẳng gọi bằng em thì gọi bằng gì?
– Thôi! Cứ gọi bằng cô cho dễ nghe. Quen rồi.
– Không! Gọi thế mới đúng. Em xưng hô là “tôi – anh” thì tôi cũng xưng hô “em – tôi”, có gì là khó hiểu đâu nào. – Không! Nghe chẳng ổn chút nào cả. Nghe có vẻ thân mật quá, gọi như cũ cho nó có khoảng cách, xa lạ như giữa tôi và anh ấy.
Huy Linh quay người đi, anh dứt khoát:
– Có mỗi chuyện xưng hô mà cũng làm như to tát lắm ấy. Đi rửa mặt đi cho tỉnh ngủ, tôi chờ em ngoài này.
Nắng Hạ suy nghĩ, rồi ngập ngừng bước xuống giường, đi được vài bước, cô quay lại:
– Này! Nhưng tôi nghe xưng hô kiểu này…
Bắt gặp cái nhìn xuyên thấu của Huy Linh, cô không nói gì nữa mà bước đi tiếp.
Theo chân Huy Linh ra vườn hoa thế kia mà Nắng Hạ cũng chẳng thấy hứng thú gì. Cô cứ đi, cho đến khi đầu cô đụng vào lưng Huy Linh, cô mới giật mình nhìn lên.
Huy Linh tiến ra luống hoa, còn Nắng Hạ, cô ngồi xuống, đầu tựa gối nhìn xa xăm. Gió mát, trong lành và bình yên quá. Ngắm nhìn những cánh hoa nhỏ bé khẽ rung rinh trong làn gió nhẹ, sự chuyển động tưởng chừng như chẳng có gì đáng chú ý ấy lại khiến cho Nắng Hạ say mê. Cô cứ ngồi đó, ngắm nhìn nó mặc cho mọi chuyện xung quanh cô đang như thế nào đi nữa. Mắt của cô cứ nặng dần, nặng dần và cuối cùng rất nhẹ nhàng, cô đi vào giấc ngủ.
Huy Linh lấy cớ gọi Nắng Hạ ra đây thế thôi chứ việc trồng hoa anh đã hoàn thành từ trước rồi. Anh muốn cô ra đây, mong cho cô được nhẹ nhõm thoải mái đầu óc vì anh biết cứ khi nào rảnh rỗi một mình là cô đều buồn nhớ về gia đình mình. Thấy cô ngồi im không nói gì, anh ngỡ cô đang ngắm hoa nên không muốn quấy rầy. Đã một lúc trôi qua mà không thấy Nắng Hạ có phản ứng gì, anh lên tiếng:
– Này! Ra đây chỉ để ngồi không thôi à?
Không thấy trả lời, cô vẫn ngồi thế chẳng nhúc nhích, anh tiếp tục:
– Dậy đi chứ. Ra đây tôi cho em xem cái này hay lắm.
Vẫn là một sự im lặng, Huy Linh tiến vào gần cô. Nhìn Nắng Hạ, Huy Linh cười chịu thua:
– Lại ngủ hả?
Không ngần ngại, anh xoay người ngồi cạnh Nắng Hạ. Hơi ngập ngừng nhưng rồi anh cũng vòng cánh tay mình ra sau, ôm trọn cô vào bờ vai. Anh đang thấy hạnh phúc, có một cảm xúc gì đó lâng lâng miên man khắp da thịt. Anh đang run. Tim anh đập rộn. Chưa bao giờ anh thấy mình như thế cả. Thật lạ!
Hướng về phía trước, anh ngắm nhìn bầu trời. Đẹp thật! Cảnh một buổi chiều tàn. Phía chân trời xa, đúng, phía ấy có một cái gì đó xa xôi lắm. Anh ước mình mãi được như thế này: được bên cạnh Nắng Hạ, được là chỗ dựa cho Nắng Hạ mỗ khi cô thấy buồn. Anh thì thầm nhỏ bên tai Nắng Hạ:
– Nắng Hạ! Em dậy đi! Dậy mà xem cảnh hoàng hôn kìa. Đẹp tuyệt!
Hai người họ cứ ngồi thế, giữa vườn hoa lung linh, giữa muôn vàn những tia nắng dịu dàng bao phủ. Và trước mặt họ, đó là một chân trời, là một sự hạnh phúc bình yên cho người ta mong ước, hi vọng. Đó là một hạnh phúc, một hạnh phúc trong vô vàn những hạnh phúc khác nữa. 4.
Nắng Hạ vươn vai, cô mở to mắt. Một phút suy nghĩ, cô cố nhớ xem đã có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng cô đang ngoài vườn hoa mà bây giờ lại nằm trên giường của mình.Cô chạy bổ đi tìm Huy Linh, anh đang trong bếp băm lạch cạch gì đó.
Huy Linh lên tiếng trước:
– Sao mà ngủ khoẻ thế? Giờ mới chịu dậy hả?
– Anh đang làm gì vậy? Nấu ăn? Hay là chặt phá nhà bếp?
– Không thấy sao? Còn phải hỏi à.
Nắng Hạ bước vào trong:
– Sao tôi lại trên giường của mình trong khi tôi nhớ là đang ngoài vườn hoa mà?
Huy Linh cười, nụ cười hiền dịu:
– Không nhớ gì thật hả? Người ta gọi ra để trồng hoa chứ có ai gọi em ra đó để ngủ đâu.
Nắng Hạ gật gù đầu, như nhớ ra điều gì đó, cô mở to mắt hơn:
– Hả? Chẳng lẽ anh bế tôi vào?
– Phải! Chứ em tự vào được chắc? Người gì mà nặng thế, sắp gãy tay tôi rồi này.
– Thì có ai mượn anh đâu. Mà con trai gì như anh yếu xì, nhìn tôi nhỏ nhắn, đáng yêu thế này cơ mà. Nắng Hạ cười lớn cho câu nói đùa của mình nhưng cô phải dừng ngay lại vì câu nói nghe chẳng có vẻ gì là đùa của Huy Linh cả:
– Tôi nói đùa đấy. Mới có mấy ngày mà tôi thấy em gầy đi nhiều quá, bế em nhẹ bỗng như không, khác hẳn ngày đầu tiên.
Nắng Hạ ngạc nhiên nhìn Huy Linh, có gì đó không ổn trong câu nói vừa rồi. Huy Linh cũng cảm nhận được suy nghĩ của Nắng Hạ, anh vội lảng sang chuyện khác:
– Đi tắm đi rồi vào ăn cơm.
– Cơm? Cơm đâu mà ăn? Chẳng lẽ…anh nấu cơm? Nắng Hạ nghi ngờ.
Huy Linh phải ẩy Nắng Hạ đi để khỏi mất thêm thời gian.
****************
Huy Linh đã ngồi sẵn trong bàn ăn, anh đang đợi Nắng Hạ. Khi cô vừa bước vào đến cửa, Huy Linh sững người lại, anh nhìn Nắng Hạ không chớp mắt. Nắng Hạ tết tóc hai bên, lại mặc một chiếc váy màu trắng nhìn thật dễ thương.
Nắng Hạ nhìn xuống mình ngơ ngác:
– Gì vậy?
– À…Không! Không có gì. Không có gì đâu. Huy Linh lúng túng trả lời: – Tại nhìn em thế này…nhìn em…đẹp lắm.
Nắng Hạ nhí nhảnh chạy vào bàn ăn đắc chí :
– Chuyện! Tôi thì lúc nào chẳng đẹp, chẳng qua anh không để ý đấy thôi.
– Không, tôi nói thật mà. Nhìn Nắng Hạ…dễ thương lắm. Huy Linh cúi xuống gắp thức ăn vào bát coi đó như một câu nói đùa không có gì đặc biệt khi thấy Nắng Hạ nhìn mình nghi ngờ. Anh giục: – Ăn đi! Nguội hết rồi.
Nhìn xuống đĩa thức ăn đang để trên bàn, cô mở to mắt:
– Có đúng là thức ăn anh nấu không vậy, nhìn cũng bắt mắt đấy chứ. Trang trí đẹp ghê.
– Lần đầu tiên vào bếp mà tôi thấy nấu ăn chẳng có gì khó khăn cả, vậy mà em là con gái sao chế biến món ăn kém quá, ăn món nào cũng lạ miệng, nửa luộc nửa sào.
Nắng Hạ nguýt anh một cái thật dài, cô cúi xuống nếm thử thức ăn, vẻ mặt đăm chiêu, vầng trán khẽ díu lại ra chiều khó chịu. Huy Linh gặng hỏi:
– Sao? Không ngon à? Tôi đã nếm thật kĩ rồi mà.
Im lặng một lát, Nắng Hạ mới lên tiếng:
– Ưhm. Cũng bình thường thôi. Không phải không ăn được nhưng cũng không đến mức ngon lắm.
Lườm cô một cái yêu, Huy Linh vặn lại:
– Chảnh! Không chê được vào đâu nên mới nói thế chứ gì? Thôi ăn đi, lần sau học tập đó mà làm, con gái như em sau này…chồng chắc là…chết đói.
– Chẳng mượn anh lo. Nắng Hạ trề môi
Huy Linh nói buồn rầu:
– Vậy là qua ngày thứ 8 rồi.
Nắng Hạ vẫn im lặng làm cho Huy Linh nhạc nhiên:
Không vui à?
Ngước lên nhìn Huy Linh, Nắng Hạ nhẹ nhàng:
– Vui thì sao mà không vui thì sao?
– Chỉ còn hai ngày nữa thôi em sẽ được ra khỏi đây và có thể em cũng không bao giờ còn ở lại nơi đây nữa. Huy Linh thở dài:
– Thôi, mặc kệ. Hôm nay em ngủ sớm đi, sáng mai còn dậy sớm đi cùng tôi đấy.
– Đi đâu vậy?
– Khi ấy sẽ biết. Nhưng đừng có như chiều nay đấy nha, ngủ là không xong với tôi đâu.
Huy Linh đứng lên đi ra ngoài, còn lại mình Nắng Hạ, đầu óc cô bỗng dưng lộn xộn đủ thứ chuyện. Cô chẳng nghĩ được gì tiếp, cách duy nhất bây giờ là đi ngủ. Chỉ có trong giấc mơ cô mới thấy tâm hồn mình thực sự yên bình.
************
Nằm mãi mà chẳng thể ngủ được, có lẽ tại hôm nay Nắng Hạ đã ngủ quá nhiều rồi. Nắng Hạ ngồi dậy, cô liếc nhìn sang giường của Huy Linh, anh yên lặng nằm im. Chắc anh ngủ rồi. Nắng Hạ rón rén bước xuống giường, cô toan đi vào bếp nhưng rồi lại đứng lại, trời tối như thế này cô thấy sợ. Cô đến cạnh giường Huy Linh cất tiếng khe khẽ:
– Này! Anh ngủ chưa vậy?
Ngay lập tức Huy Linh quay ra, anh ngạc nhiên:
– Sao chưa ngủ thế? Khuya lắm rồi mà.
– Không ngủ được.
– Tôi cũng không ngủ được. Nhưng em định làm gì vậy?
– Vào bếp. Nấu ăn.
Huy Linh ngồi dậy:
– Định gọi tôi cùng vào đó hả?
Nắng Hạ gật đầu, cô nói khẽ:
– Chỉ vì tôi sợ thôi.
Huy Linh cười, nhìn nụ cười có nét hiền hiền:
– Em mà cũng biết sợ à?
– Có đi không? Nắng Hạ quay người bước tiến về phòng bếp, Huy Linh cũng vội chạy theo sau: