Huyền Thoại Chuông Gió

Chương 6


Đọc truyện Huyền Thoại Chuông Gió – Chương 6

– Ôi! Thế là đã xắp qua mấy ngày khốn khổ này rồi, mười ngày mà sao thấy lâu quá, ngỡ như là mấy tháng rồi vậy. Cũng may mà tôi nằm li bì trên giường mấy ngày không biết gì. Vậy là còn có 3 ngày nữa thôi, 3 ngày nữa là tôi sẽ được giải thoát, và cả anh nữa, anh cũng sẽ đựơc tự do. Ôi hạnh phúc quá! Ôi vui quá!
Huy Linh ngừng bơi, anh quay lại nhìn Nắng Hạ, cô nở nụ cười thật tươi với anh trong sự vui sướng, nhưng anh đang nhìn cô với một ánh mắt trách cứ. Anh quay đi ngụp đầu xuống nước. Anh vừa giận, vừa buồn và có chút gì đó thất vọng. Những điều Nắng Hạ vừa nói khiến cho anh đau lòng. Chẳng lẽ sau tất cả những gì anh làm cho cô trong thời gian vừa qua, cô lại coi đó chỉ là một sự bó buộc, gắng gượng mà không chút động lòng. Anh đang phát cáu dưới nước, một sự bực bội vô cớ tràn về làm anh gần như phát điên.
Nắng Hạ vô tư không hiểu được suy nghĩ đang xâm chiếm lấy tâm hồn của Huy Linh, cô chạy vào trong bếp xách cái ba lô của mình ra xem lại những kỉ niệm của cô cùng các bạn trong lớp.
– Anh có giấy ghi không?
Huy Linh lặng im dưới nước không trả lời, ngỡ anh không nghe thấy nên Nắng Hạ lặp lại câu hỏi đó lần nữa, cũng chẳng thấy gì thay đổi, cô đứng lên và quát lớn: ­- Này! Anh bị điếc à?
Huy Linh dừng lại nhìn Nắng Hạ giận giữ, anh cũng quát lớn:
– Cô rắc rối vừa thôi đồ ngốc nghếch.
Nắng Hạ tức tối, sững người lại vì quá bất ngờ. Người đâu vừa thế đã dở chứng rồi. Tại sao lại nổi cáu lên với cô chứ? Cô đâu có làm gì sai nào? Nắng Hạ mấm môi nhăn trán khó chịu. Thật không thể nào chịu đựng nổi với cái người này nữa.
Trở về giường mình ngồi trong tức giận, Nắng Hạ bỗng thấy nghẹn cổ lại, một sự hờn tủi làm cô nhớ nhà. Cô thấy tủi thân, ở nơi đây chẳng ai quan tâm, giúp đỡ và che chở cho cô cả. Mắt cô cay cay, cô không kìm được nữa, có lẽ cô xắp khóc rồi.
– Ai đấy? Người yêu của cô đó hả? Giọng Huy Linh chợt vang lên ngay cạnh khiến cô khẽ giật mình ngước lên. Nhìn Huy Linh lúc này đang rất nghiêm nghị chẳng có vẻ gì đùa cợt cả. Cô hỏi ngu ngơ: – Ai nào?
– Thì thằng cha đang đứng trong ảnh đó.
Nắng Hạ nhớ ra, cầm tấm ảnh lên xem. Là tấm ảnh cô chụp chung cùng Hoàng. Cô nói ngang, chắc cô còn giận khi nãy anh mắng cô vô cớ:
– Yêu gì? Bạn cùng lớp tôi.
– Bạn kiểu gì mà lại chụp ảnh thân mật thế kia? Lại còn có mỗi hai người nữa chứ. Huy Linh cáu bẳn làm Nắng Hạ giãy nảy:
– Đã bảo là bạn mà.
– Bạn kiểu này hay nhỉ? Huy Linh nói mỉa mai, anh cười đầy hàm ý. Nắng Hạ tức giận, cổ họng cô nghẹn lại, mắt cô cay cay, cô chồm dậy khỏi giường nhẩy xuống đất, cô quát to giận giữ: – Ừ! Người yêu tôi đấy. Thì sao nào?
Cô quay lại nhìn thẳng Huy Linh, nước mắt cô trào ra, rồi cô chạy thẳng ra vườn hoa. Huy Linh đứng lặng từ nãy tới giờ, anh chẳng hiểu gì cả. Anh trở về giường mình nằm, trong đầu anh lộn xộn đủ thứ chuyện.
Tại sao mình lại phải tranh cãi với cô ta về người yêu của cô ta chứ? Cô ta có người yêu rồi thì mặc cô ta, có liên quan gì tới mình đâu nào? Tại sao mình lại nổi cáu với cô ta khi nhìn thấy cô ta đang đứng cùng người con trai khác trong ảnh chứ? Tại sao lại cảm thấy khó chịu như thế chứ? Tại sao cô ta lại khóc? Khóc vì lí do gì mới được chứ?…….
Suy nghĩ hàng trăm câu hỏi mà không thể tự mình lí giải được, mà Nắng Hạ thì mãi chẳng thấy vào đâu, Huy Linh đâm ra sốt ruột. Chắc cô lại đang ngồi ngắm loài hoa mà cô yêu thích.
Hướng đôi mắt ra vườn hoa, Huy Linh đang ngóng Nắng Hạ, nhưng khi cánh cửa vừa hé mở thì anh đã vội quay người vào trong giả như mình không quan tâm gì cả. Nắng Hạ đi vào, qua giường Huy Linh, thấy anh nằm im, cô ngỡ anh đã ngủ say rồi nên lẩm bẩm một mình:
– Đồ tồi, người ta đang nhớ nhà mà còn gắt gỏng, quát mắng linh tinh. Đồ ngớ ngẩn, đồ xấu xa, đồ đáng ghét.

Cô cất bước đến giường mình thu dọn đồ đạc rồi đi vào trong bếp. Huy Linh quay người nhìn theo dáng Nắng Hạ. Anh cười! Chẳng hiểu vì lẽ gì, nhưng dường như khi nghe thấy những lời mà Nắng Hạ vừa nói anh cảm thấy vui lên nhiều, mọi buồn bực từ nãy tới giờ như đã tan biến hết.
****************
Nắng Hạ mơ màng, ánh sáng chói mắt quá, cô quay người vào trong chùm chăn kín mít che đi thứ ánh sáng ấy.
Có cái gì đó cọ vào mặt cô, cô lấy tay phẩy ra.
Mùi gì thơm thế nhỉ?
Cô hé mờ mắt.
Đó là một bó hoa. Chẳng phải chính là loài hoa mà cô thích ngoài vườn của Huy Linh đây sao? Cô khẽ mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ lên những cánh hoa, trông nó lúc này đẹp thật!
Nhưng sao nó lại nằm đây nhỉ? Nắng Hạ phân vân, Chẳng lẽ lại là do Huy Linh? Nắng Hạ giật mình nhớ ra, chỉ có một khóm hoa nhỏ cô tìm thấy, nếu ngắt bằng này vào thì cây trụi luôn rồi còn gì nữa. Nắng Hạ bật dậy, tức tốc đi tìm Huy Linh với những ý nghĩ đang xâm chiếm trong đầu.
Chắc anh ta định chơi đểu mình đây. Biết mình thích, anh ta hái hết chúng, định phá đó mà. Lại còn mang vào tận giường mình để, cố ý cho mình nhìn thấy nữa chứ. Trời! Chắc anh ta muốn chọc cho mình tức chết đây.
Nắng Hạ càng nghĩ càng bực, cô hùng hổ bước đi quyết tìm cho ra bằng được Huy Linh, phải trị cho tên này thêm một trận nữa mới được. Huy Linh đang mải miết làm gì đó đằng xa. Anh ta đang làm gì thế nhỉ? Mặc kệ, Nắng Hạ cứ thẳng đường xông tới. Còn cách xa một khoảng, cô đã hét lên:
– Này tên đáng ghét kia! Định chơi xỏ gì nhau vậy? Định…
Nắng Hạ phải dừng ngay lại, không thể nói thêm được gì nữa. Huy Linh ngước lên, nhìn điệu bộ của cô lúc này: tóc tai bù xù, chân không đi dép, mắt thì đang tròn xoe, miệng há hốc, anh phì cười:
– Sao? Vừa sáng sớm dậy đã om sòm gì vậy? Nhìn cô kìa, buồn cười quá đi thôi.
Nắng Hạ vội đưa tay lên vuốt tóc, lảng sang chuyện khác. Cô hất khẽ mặt ra trước hỏi:
– Anh…trồng nó từ bao giờ thế?
– Gì cơ? Huy Linh giả bộ không hiểu.
Nắng Hạ chỉ chỉ tay vào những cây hoa tím cô thích mà Huy Linh đang trồng dở. Anh cười:
– À! Tôi trồng trong mấy ngày cô nằm ốm đó mà. Ưhm!!! Bó hoa tôi để ở giường cô ấy, có thấy đẹp không?
Nắng Hạ đưa bó hoa còn đang nắm trên tay của mình lên:
– Anh tặng tôi hả?

– Tặng? Cô có nói quá không? Chỉ vì không may làm gãy cành đó, mà tôi thì lại không thích chúng lắm nên mang cho cô thôi. Lần sau thì đừng có mơ. À! Khi nãy cô định nói gì ấy nhỉ?
Nắng Hạ rối rít:
– À! Không! Không có gì, tôi đi vào đây.
– Chuẩn bị bữa sáng luôn nhé.
– Vừa ăn tối qua mà. Nắng Hạ ngây ngô.
– Tối là tối mà sáng là sáng chứ. Tôi quen rồi, bữa nào cũng phải ăn.
– Suốt ngày đòi ăn như con heo ấy. Nắng Hạ buột miệng.
– Ai? Huy Linh nhấn mạnh.
– Anh chứ còn ai? Nắng Hạ nhún vai ương bướng.
– Này…này… Huy Linh tiến vào đưa tay định túm Nắng Hạ lại, nhưng cô đã nhanh chân hơn, cô cười lớn đắc chí rồi chạy tót vào trong nhà. Huy Linh đứng yên hò với theo:
– Tẹo nữa sẽ bíêt tay tôi. Nắng Hạ!
Tiếng Nắng Hạ buông ra một cách vô định, đây là lần thứ hai anh gọi tên cô, lần đầu tiên chẳng có gì đặc biệt cả, lần này sao anh thấy xao xuyến đến lạ thường. Rồi anh ngồi xuống nhìn luống hoaanh đang trồng, anh bỗng đăm chiêu và trầm ngâm buồn, anh như đang độc thoại với chính mình:
– Nắng Hạ! Em được lắm, vô tình lắm. Em còn chẳng để ý xem tại sao tôi lại trồng chúng ở đây nữa. Vì em chứ còn vì ai. Sao em ngốc thế?
Huy Linh đưa tay vỗ vỗ trán:
– Mình sao thế này? Chẳng lẽ …chẳng lẽ lại thế thật sao? Chắc không phải chứ, mình mới chỉ quen cô ấy có mấy ngày thôi mà.
Huy Linh buồn rầu nén tiếng thở dài khi nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi mà anh và Nắng Hạ còn bên nhau. Thế là chỉ còn hơn hai ngày nữa thôi. Mười ngày trôi qua nhanh quá, nhưng với Nắng Hạ, cô lại nghĩ mười ngày này là dài vô tận. Huy Linh thì đang cố gắng níu giữ lại những khoảnh khắc này, còn Nắng Hạ, cô thì đang mong muốn từng giây từng phút để được ra ngoài, để được trở về với gia đình với người thân của mình. Chẳng lẽ trong cô không có chút gì lưu luyến với nơi này, với con người nơi đây hay sao? “Nắng Hạ!” Huy Linh nhắc lại lần nữa tên cô, rồi mệt mỏi đi vào nhà. Sao thế này, cảm giác hụt hẫng bao trọn lấy anh khiến anh đau đớn. Anh chỉ muốn chạy nhanh vào ôm chặt Nắng Hạ vào lòng, giữ chặt cô lại và nói với cô rằng cô đừng đi, đừng rời xa nơi này, đừng rời xa anh, rời xa cây cỏ hoa lá nơi đây. Nhưng anh không thể, vì anh hiểu tính cách của Nắng Hạ, nếu anh làm thế chắc chắn cô không còn vui vẻ, tranh cãi và cười đùa với anh nữa. Anh không dám thổ lộ một điếu gì trong lòng ra cả, anh phải kìm nén lại mọi chuyện. Điều anh cần làm bây giờ là hành động theo lý trí chứ không phải hành động theo cảm tính của mình.
Nắng Hạ ơi! Nắng Hạ đang làm Huy Linh đau khổ, nhưng cô cứ vô tư, hồn nhiên, trong sáng thế kia, sao cô hiểu được nỗi khổ của người ta cơ chứ.
*****************
Huy Linh bước vào phòng bếp, hai tay bỏ túi quần – vẫn là thói quen ấy, anh dựa vào tường lên tiếng đánh động:

– Đang ăn vụng gì đấy?
Nắng Hạ đang mải để ý đến nồi thức ăn, không biết Huy Linh đã vào lúc nào. Cô cúi múc thức ăn nếm, vừa đưa đến miệng thì bị Huy Linh làm cho giật mình, thìa thức ăn đổ vào chân cô, cô hét lên: – Á!
Huy Linh tái mặt, chạy nhanh lại xem vết bỏng dưới chân Nắng Hạ, cô đứng lặng nhìn dáng vẻ kì cục của Huy Linh: “ Sao anh ta có vẻ lo lắng thế nhỉ? Mình chỉ trêu tí thôi mà. Có bỏng gì đâu chứ?”
Huy Linh hớt hải vừa hỏi vừa giơ tay định xem vết bỏng cho Nắng Hạ:
– Có sao không?
Nắng Hạ lùi người về phía sau, đôi mắt thơ ngây vẻ ngạc nhiên nhìn Huy Linh, chợt thấy vết bỏng trên tay anh, cô vội ngồi xuống đối diện với anh, lần này đến lượt cô lo lắng:
– Bỏng thế này mà không băng bó lại à? Không sợ bị nhiễm trùng à?
– Cô có sao không? Dường như Huy Linh không nghe thấy Nắng Hạ vừa hỏi gì.
– Hả? Nắng Hạ nhìn xuống chân mình, cô cười: – Không! Không sao, tôi chỉ đùa anh thôi mà.
Huy Linh gắt lên vô cớ:
– Đùa? Đùa kiểu đó hả?
Nắng Hạ mở to mắt hơn nhìn anh. Sao tự nhiên anh lại nổi nóng với cô như thế. Cô quay mặt đi chỗ khác, nói như đã giận với anh:
– Vết bỏng của anh đang bị loét đó, không băng lại nhiễm trùng thì sao? Nói rồi Nắng Hạ đứng lên mang nồi thức ăn xuống. Huy Linh biết Nắng Hạ đang giận mình nên nhẹ nhàng nói như muốn giảng hoà: – Tôi không biết băng làm sao cả.
Nắng Hạ ngập ngừng, rồi cô chạy đi lấy một chiếc khăn sạch và lọ thuốc sát trùng đến bên Huy Linh. Anh cười hiền giảng hoà:
– Gì đấy?
– Thuốc. Nắng Hạ trả lời trống không.
– Thuốc gì?
– Sát trùng. Sao hỏi nhiều thế? Có im đi không thì bảo. Nắng Hạ xị mặt trả lời. Cô dễ giận người ta thật, vừa rồi còn cười nói trêu đùa được, Huy Linh vừa gắt nhẹ một cái, y như rằng cô cũng giận người ta luôn.
Huy Linh khẽ cúi người nhìn Nắng Hạ đang băng vết thương lại cho mình, chưa khi nào anh lại muốn ôm trọn lấy cô vào lòng nhiều như lúc này cả. Nhưng anh không dám, anh không muốn làm tổn thương đến sự trong sáng, ngây thơ của Nắng Hạ, anh đang bất lực, điều đó làm anh đau đớn, và anh nhắm chặt mắt lại, thở mạnh ra như đang cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng.
– Đau à?
Huy Linh mở mắt cười, anh chỉ khẽ lắc đầu.
Nhìn bàn thức ăn, Huy Linh vừa ngồi xuống vừa tếu đùa:
– Bữa nay rút kinh nghiệm, nấu ăn đã có màu mè rồi cơ à?

Vẫn còn giận anh, Nắng Hạ im lặng không nói gì. Huy Linh kiên nhẫn tìm cách giảng hoà với cô:
– Để xem món ăn hôm nay có gì tiến bộ hơn không nào. Anh gắp thức ăn, gật gù: – Ưhm!..Cũng tàm tạm.
Đưa mắt thăm dò thái độ của Nắng Hạ nhưng vẫn không thấy gì, anh tiếp tục:
– Không ăn hả? Vậy để tôi ăn hộ cho nhé?
Huy Linh với tay sang đĩa thức ăn của Nắng Hạ, cô phát mạnh vào tay anh và lườm:
– Ai cho mà ăn? Rõ đúng là đồ tham ăn.
Nghe Nắng Hạ nói, Huy Linh chợt nhớ lại:
– Á à! Quên mất. Tôi còn chưa xử lí chuyện khi nãy dám kêu tôi giống con heo đấy.
Nắng Hạ thách thức:
– Đây này. Có giỏi làm gì được thì làm này.
Huy Linh chồm lên, dúi đầu cô một cái thật mạnh, cô vội hét toáng lên vang cả nhà. Hai người lại cười nói vui vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả.
Huy Linh dừng đũa, nhìn Nắng Hạ anh hỏi:
– Bao nhiêu tuổi rồi?
– Hỏi gì mà trống không thế? Tôi có tên đàng hoàng mà.
Huy Linh cười huề, Nắng Hạ lườm nhẹ anh rồi trả lời:
– Tôi 18. Còn anh?
– Hơn 4 tuổi.
Nắng Hạ ngạc nhiên, cô há hốc mồm:
– Gì cơ? Hơn tôi 4 tuổi? Anh đã 22 tuổi rồi? Sao nhìn anh còn trẻ con thế?
– Thích tôi già hơn à?
– Không! Trẻ con như thế này lại hay. Nắng Hạ lém lỉnh nói.
– Sao lại hay?
– Ngốc thế? Tôi còn trẻ con thế này thì cũng phải sống với người trẻ con chứ. Nắng Hạ cười tươi, tiếp tục dò hỏi Huy Linh rằng anh đã lớn thế chắc đã có người yêu. Huy Linh liếc nhanh đôi mắt về phía Nắng Hạ, nhìn cô với một ánh mắt khác lạ. Suy nghĩ một lát, Huy Linh đưa ra một đề nghị:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.