Đọc truyện Huyền Môn Phong Thần – Chương 240: Mật thất giấu pháp thư Đoàn gia
Đồ Nguyên thoáng nhìn bầu trời, giờ khắc này tim hắn đang sôi trào.
Đến thế gian này nhiều năm như vậy, vẫn chỉ luôn nghe kể chuyện xưa về người khác. Từ sau hôm nay, hai chữ Đồ Nguyên cũng đã thành một người trong những câu chuyện xưa, cũng không uổng một chuyến đến thế gian này.
Ẩn ẩn trong lúc đó, liên hệ giữa hắn với thế giới này lại tiến thêm một bước, thần hồn như vì chuyện này mà đang thiêu đốt, thiêu rụi tất cả tạp chất thành tro bụi.
Thiên địa làm lò, tạo hóa là công, âm dương là than, tôi luyện ý chí và thần hồn của mình.
Ngoảnh lại, Đồ Nguyên nhìn thấy từng đôi mắt hung ác.
Cũng không thể trách, dù sao mình vừa mới khiến lão tổ tông của bọn họ chết. Nhưng nếu có ai muốn cho mình chôn cùng, vậy thì không thể rồi. Nếu tất cả mọi người đều trốn, tẩu tán không đi chọc đến mình, vậy chính mình cũng không có tìm bọn hắn gây phiền phức làm gì, dù sao bất kể là ai, chẳng có người nào thích sát sinh.
Nhưng nếu bọn họ chủ động gây chuyện, vậy sẽ khác rồi, nếu là chỗ khác có lẽ có thể tha cho bọn họ một mạng, nhưng ở nơi đây không thể dung chứa sự nhân từ và trì hoãn.
Đồ Nguyên cất bước đi ra phía ngoài, mặc dù Ngụy Hồng Ảnh đã chết, nhưng người có tu vi Thần Anh trong Đoàn gia cũng không ít, bản thân cũng không đem theo pháp bảo, đưa hết cho đệ tử duy nhất, dùng tay không đấu pháp với người khác tất phải chịu thiệt thòi.
“Chạy đi đâu.”
Một tiếng rống to, như dã thú bị thương.
Theo tiếng này phát ra, có người chỉ tiện vung tay hào quang liền tràn ngập không gian, trong hào quang có một đạo linh phù, linh phù hòa với thiên địa, hóa thành một tấm linh võng trùm về phía Đồ Nguyên.
Trong đan điền Đồ Nguyên cũng có một tấm linh võng như vậy, đó là Linh Cấm Thuật đặc thù của Đoàn gia, có thể phong cấm tu vi người khác.
Song Đồ Nguyên cả người như chợt biến thành ảo ảnh.
Như trăng trong nước, tấm linh võng kia vừa chụp xuống, liền xuyên qua Đồ Nguyên, như thật lại như ảo, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Đồ Nguyên đã tới trước cửa trạch viện.
Mắt thấy Đồ Nguyên muốn biến mất, rất nhiều người từ lúc Tô Cảnh Ngọc giết Ngụy Hồng Ảnh kia trong sợ hãi tột cùng giật mình tỉnh lại, cũng càng có nhiều người đuổi theo, trong đó có cả hai huynh muội Đoạn Kỳ.
Chẳng qua là khi đến khi mọi người đuổi tới trước cửa, thân ảnh Đồ Nguyên lại đã sớm biến mất trong gió.
Đồ Nguyên trốn vào âm dương, hắn cũng không rời khỏi Đoàn gia, hiện tại Đoàn gia lão tổ tông vừa chết, khẳng định chút nữa sẽ rất loạn, đoán chừng mấy vị tu sĩ Thần Anh cũng sẽ không ngay lập tức quay lại, vì vậy hắn quyết định đi thử tìm bí pháp gia truyền của Đoàn gia.
Hắn dựa vào trực giác của mình, đi về phía địa phương bí ẩn nhất Đoàn gia.
Ngay đó, cách Từ đường Đoàn gia một quãng không xa có một căn nhà to, không có chút đặc điểm nổi bật, vô cùng u tĩnh, xung quanh chỉ toàn mấy cây đại thụ, u tĩnh âm trầm.
Đoàn gia đã rối loạn, nhưng trong này vẫn an tĩnh, rất đáng ngờ.
Hơn nữa, Đồ Nguyên phát hiện hắn không thể nhìn thấu tòa phòng ốc này. Từ ngoài không thể nhìn thấu, vậy chỉ còn cách đi vào trong.
Từng được xem tường tận cấm pháp bên trong Long Trì Thiên Cung, cấm pháp nơi khác đối với hắn đã chẳng có chút tác dụng nào.
Hắn vừa tới trước phòng, lập tức có một luồng khí tức lạnh lẽo âm u dội thẳng lên đầu.
Đi tới trước cửa, đẩy cửa.
Nếu có người nhìn về phía này, sẽ thấy cánh cửa chợt mở toang, xung quanh không một bóng người.
Thế nhưng khi Đồ Nguyên bước vào bên trong, thân ảnh hắn liền hiện ra, hắn cảm nhận được trong căn phòng này cùng phía ngoài có sự khác biệt.
Nếu nói thiên địa bên ngoài và Đồ Nguyên như nước cùng với cá, khẽ vung vẩy liền khuấy động mặt nước, nổi lên bọt sóng. Mà ở chỗ này, như bơi trong đầm lầy.
Căn phòng hoàn toàn u ám, nhưng không hề ẩm ướt.
Hai mắt Đồ Nguyên trong bóng đêm tỏa ra linh quang nhè nhẹ, hắn đứng đó quét mắt qua từng góc căn phòng này.
Đây là một tòa thính đường chiêu đãi khách nhân, hai ghế chủ vị, trái phải mỗi bên sáu chiếc ghế tựa, cách mỗi một ghế đều có bàn nhỏ, trên mỗi chiếc bàn đều bày biện một ly trà, cùng một bình lư hương, trong lò hương còn có một nén nhang, nhưng lư hương đã dập tắt.
Không biết tại hôm nay vẫn chưa có người đến châm hương, hay là kỳ thực đã từ rất lâu không có người đến châm hương.
Phía sau mỗi chỗ ngồi đều có một bức họa, mỗi một bức họa đều là tranh chân dung, trông rất sống động.
Đều là vài lão nhân, hơn nữa đều là nam, thần thái mỗi người trong các bức họa đều khác nhau.
Đồ Nguyên đi từng bước một tới, sàn gỗ phát ra thanh âm kẽo kẹt. Đang đi phía trước Đồ Nguyên chợt ngoảnh lại, chẳng biết lúc nào, cửa phòng vậy mà đã đóng, như là chưa từng mở ra.
Hắn không hề phát hiện khi nào thì cửa phòng đóng, một chút cảm giác cũng không có, cấm pháp ở căn phòng này, ảnh hưởng cảm giác của hắn.
Trên vách tường phía sau ghế chủ vị có một trương thật lớn bích hoạ, từng nét trên bích họa dài hẹp như sợi, lại giống như một tấm võng lớn. Thoáng dùng niệm cảm xúc, chỉ thấy được kim quang chói lọi trên bích họa.
Hắn liếc mắt liền nhận ra đây đúng là đạo cấm chế phong cấm pháp lực của mình lúc trước.
Thế gian này phù văn cấm pháp phần lớn, nhưng phần lớn đều là bất truyền bí mật. Phù cấm là pháp thuật căn bản, vì vậy phần lớn phù cấm thuật đều cực kỳ trân quý.
Đồ Nguyên cẩn thận quan sát, nhưng hắn cũng không định dùng thần niệm để cảm ứng, đây là đang chỗ của người khác, mặc dù hắn tu thành 《 vô tàng tu di thân thông thuật 》, cấm chế thông thường vốn không làm gì được hắn, nhưng hắn cũng không dám ở chỗ này tùy tiện cảm ứng bất kỳ một đạo cấm phù, sợ bị chân chính cấm nhập trong đó ra không được.
Hắn đi vào dọc theo phía bên trái, có một phòng lớn phía bên trong, trong phòng bốn mặt tường bày biện giá sách, trên giá sách bày biện đủ thứ tạp nham, có chút là hộp, có chút là thư, có chút là quyển trục, hoặc là nghiên mực, còn có chút là hạt châu cùng ngọc giản, đủ loại.
Nhưng Đồ Nguyên đứng ở cửa cũng không định đi vào, vì trên giá sách những thứ bày biện lộn xộn này đều là từng đạo phù cấm.
Từng đạo cấm phù đó lại liên kết lẫn nhau, kết thành một tòa đại trận.
Đồ Nguyên nếu tiếp tục đi vào còn có thể thoát ra được hay không, không biết tòa đại trận phù cấm này uy lực đến tột cùng thế nào.
“Chàng trai, sao còn không tiến vào đây?”
Chợt có thanh âm vọng lại từ phía sau, khiến Đồ Nguyên cả kinh, lạnh dựng tóc gáy.
Nhưng hắn không có hành động gì, chỉ hơi nheo mắt lại, nghiêng đầu ngoảnh sang, chẳng biết lúc nào bên người có một vị lão nhân đang đứng, trên tay lão nhân cầm một ngọn đèn dầu.
Lão nhân này thân thể mơ hồ, như cái bóng, chân không chạm đất, không có nhục thân.
“Chàng trai, đi vào a.” Thanh âm lão nhân kèm theo chút ma mị, lọt vào trong tai, Đồ Nguyên chợt thấy tâm thần hoảng hốt.
“Không, lão bá, ta muốn nhìn chút đã.” Đồ Nguyên nói.
“Chàng trai, ở chỗ này làm sao thấy được rõ ràng a, tốt hơn hết vẫn là tiến vào xem a.” Lão nhân tiếp tục nói, mũi Đồ Nguyên chợt ngửi thấy có mùi hương, là từ trên ngọn đèn phát ra.
Không tốt! Đồ Nguyên trong tích tắc dâng lên cảnh giác, ở nơi thế này tuyệt đối sẽ không có cái gì tốt hương. Tu sĩ dùng hương phần lớn là để mê hoặc tâm thần.