Đọc truyện Huyền Môn Phong Thần – Chương 239: Tia sáng từ mắt xuyên qua
Tô Cảnh Ngọc vận một bộ lam sắc pháp bào, bạch ngọc thanh thiên quan, bên hông là thanh Thủy Lam Trường Kiếm.
Hắn đứng ở trên một ngọn núi cao xa trông Thánh kinh Khổng Tước vương triều, đứng bên cạnh là đệ tử hắn Chu Thanh.
“Sư phụ, lần này có thể thành công sao?” Chu Thanh hỏi.
“Thành công hay không thực ra cũng không quá quan trọng, chúng ta người tu hành, tất cả đều phải vì sự tu hành của chính mình, việc lần này cũng là tu hành, người tu hành không nên để ý kết quả, mà phải để ý chính mình có làm hay không, có thực sự để tâm thực hiện hay không.” Tô Cảnh Ngọc nói.
“Đồ Nguyên liệu sẽ sống hay chết?”
“Hắn có thể sống hay chết còn phụ thuộc vào chính hắn.” Tô Cảnh Ngọc nói: “Thế gian này chưa từng có người dễ dàng đạt được Pháp Thân, hắn vừa muốn cứu bằng hữu, lại cũng muốn thành tựu Pháp Thân, đương nhiên phải mạo hiểm.”
“Nhưng sau này hắn chắc chắn sẽ có cơ hội, việc này quá nguy hiểm với hắn.”
“Thế gian này có bao giờ không tồn tại nguy hiểm, gặp được đại sự kinh biến như vậy mà thân không thể tham dự, có lẽ cả đời sẽ luôn tiếc nuối.” Tô Cảnh Ngọc nói.
Thanh quang quanh người hừng hực, ánh dương quang chiếu lên người bọn họ, cái bóng trên mặt đất vặn vẹo mơ hồ, một cơn gió thổi tới, y phục và tóc tung bay, nhưng lại mơ mơ hồ hồ, một phương hư không này đã trở nên thần bí như mộng như ảo.
“Vậy đệ tử cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.” Chu Thanh nói.
Tô Cảnh Ngọc cũng không nói gì, mà hơi hơi nhắm mắt lại, như đang cảm thụ động tĩnh từ nơi rất xa, chợt nghe hắn nói: “Bắt đầu rồi.”
…
“Ta sẽ ghim ngươi lên vách tường, lấy Âm Hỏa thiêu huỷ, ta sẽ không để cho ngươi được cái chết nhanh chóng, mười năm, hai mươi năm, với tu vi của ngươi, muốn chết cũng không có dễ dàng như vậy.” Ngụy Hồng Ảnh không nhanh không chậm nói, nhưng trong tiếng nói kèm theo sự thống hận vô cùng vô tận như âm phong thổi tận xương tủy.
Nhưng Đồ Nguyên lại chợt cười, chỉ thấy hắn nói: “Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội này, kẻ giết người lúc nào cũng có thể bị người giết lại, năm đó hắn diệt Âm Hồn Cốc cần phải biết trước điều này, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ chết, nhưng tuyệt đối không phải hôm nay.”
Đồ Nguyên vừa dứt lời, toàn bộ Đoàn gia hậu môn trong trạch viện lặng ngắt như tờ, mà Ngụy Hồng Ảnh sắc mặt kinh nghi.
“Thật to gan, lại dám nói lời như vậy.” Đoàn gia có một người giận quát lên.
Đồ Nguyên hướng hắn nhìn lại, cười cười, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Ngụy Hồng Ảnh, hai mắt của hắn bên trong nổi lên ngân vận, ngân vận theo đáy mắt ở chỗ sâu trong xuất hiện, càng ngày càng vượt thịnh.
Ngụy Hồng Ảnh chợt sắc mặt đại biến, hô: “Thật can đảm, dám đến Đoàn gia giương oai.”
Hiển nhiên là, nàng đã nhìn ra có cường giả Pháp Thân mượn thân thể Đồ Nguyên tiến vào Đoàn gia.
Vừa dứt lời, ngân quang trong mắt Đồ Nguyên thoáng hiện rồi lóe ra.
Như là kiếm quang, phá toái hư không, vừa ra đã tới, mục tiêu chính là Ngụy Hồng Ảnh.
Toàn bộ người của Đoàn gia căn bản cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Ngụy Hồng Ảnh chợt nâng tay chộp về phía ngân quang.
Thân thể của nàng là Pháp Thân.
Pháp Thân người, tùy tâm mà biến hóa, tụ tán vô thường, hóa lớn có thể thành mây mù, sinh mưa gió, gọi lôi đình, hóa nhỏ có thể ẩn trong sóng nước, giấu trong khe.
Ngụy Hồng Ảnh từ Ngụy gia học một môn Nguyên Thần pháp thuật tên là Thanh Ma Thủ, Nguyên Thần pháp thuật chính là Nguyên Thần Pháp Thân mới có thể chân chính thi triển đi ra.
Chỉ thấy Ngụy Hồng Ảnh vung tay chộp về phía hư không, trong nháy mắt cả cánh tay biến thành màu xanh.
Thanh Ma Thủ có thể có thể nhiếp lấy âm hồn, không úy kỵ đao kiếm, chủ yếu bởi vì bên trong ẩn chứa kỳ độc, có thể ăn mòn Nguyên Thần.
Ngân sắc quang mang cùng Thanh Ma Thủ nháy mắt va chạm, bắt được.
Xuyên thủng.
Thanh Ma Thủ không chút trở ngại bị một tia ngân mang xuyên thủng, Ngụy Hồng Ảnh sắc mặt đại biến, thế nhưng còn chưa đợi nàng kịp phản ứng, ngân mang đã xuyên qua mi tâm nàng.
Một vị tu vi Nguyên Thần Pháp Thân muốn giết một vị Nguyên Thần Pháp Thân khác, chỉ cần song phương không phải đang liều mạng, vậy thì rất khó, nhưng nếu cảnh giới kém xa nhau, vậy thì dễ nói.
Đồ Nguyên biết tia kiếm quang đó là Nguyên Thần Pháp Thân của ai biến thành, nên hắn biết Ngụy Hồng Anh sẽ phải chết rồi, nhưng người của Đoàn gia thì không biết, khi bọn họ chứng kiến lão phu nhân trong tíc tắc đó bị tia ngân quang xuyên thủng mi tâm, cả đám đều trợn mắt há hốc mồm, không dám tưởng tượng lão tổ tông như thần linh trong lòng bọn họ vậy mà không hề có lực chống cự.
Đồ Nguyên không biết Ngụy Hồng Ảnh đã vượt qua mấy trọng thiên kiếp, nhưng hắn biết Tô Cảnh Ngọc là Nguyên Thần cửu trọng, kém một bước thành tựu Thiên Nhân.
Xuyên thủng Ngụy Hồng Ảnh mi tâm đ*o ngân mang kia ở trên hư không vòng lại, hóa thành một người, thân vận ngân bạch pháp bào, một tầng quang vận bàng bạc quanh thân, đầu đội thanh quan, đứng nơi đó, hắn liếc mắt đến đâu, người người cảm thấy hai mắt như bị xuyên thủng.
“Đây là một vị Pháp Thân, lão phu nhân bị vị Pháp Thân kia ám toán.”
Lúc này mọi người mới định thần lại, từng cái ở trong lòng gào thét.
“Các ngươi lại dám ở Thánh kinh làm ra việc như vậy, các ngươi xong rồi, các ngươi xong rồi, Đại Minh vương sẽ không bỏ qua cho đám các người, môn phái của các ngươi cũng sẽ bị diệt vong.” Trong Đoàn gia có người chỉ vào Đồ Nguyên la to.
Mà Đồ Nguyên vẫn còn đang choáng ngợp, thì ra uy thế Pháp Thân là như vậy, khó trách thường có người nói, không bước vào Pháp Thân, tất cả chỉ là hư ảo.
Chỉ có thành tựu Nguyên Thần Pháp Thân, mới là sự khởi đầu của một con đường tu hành khác.
Ngụy Hồng Ảnh như bị thương nặng, Nguyên Thần Pháp Thân đang từ từ tán loạn, như mây mù tan dần, lại vừa như dòng nước tràn trên mặt đất.
Vì đây chỉ là Pháp Thân nàng, không phải chân thân, nhưng thực sự Tô Cảnh Ngọc một kiếm này gây tổn thương quá nặng.
“Không cần diễn trò, chịu ta một kích này, ngươi còn không đến mức như thế, nếu ngươi cho là như vậy có thể đã lừa gạt ta chạy trốn, vậy cũng quá coi thường ta.” Đứng ở nơi đó Tô Cảnh Ngọc chợt mở miệng nói.
Tô Cảnh Ngọc vừa dứt lời, vốn đang chảy xuôi trên mặt đất, dòng nước kia lại lần nữa ngưng kết thành người, vẫn là bộ dáng lúc trước của Ngụy Hồng Ảnh, nhưng hiện tại đôi mắt nàng ẩn giấu sợ hãi cùng cực.
Nàng đương nhiên có thể nhận ra được trước mặt cũng là một vị Pháp Thân, chỉ không rõ kẻ này là ai? Nàng tự nhủ mình cũng chưa từng đắc tội với nhân vật cường đại như thế, thiên hạ đương thế, kẻ mạnh như vậy cũng không được mấy người.
“Ngươi là ai?”
“Ngụy phu nhân, ngươi không nhận biết ta, nhưng ta lại nghe danh người từ lâu rồi.”
“Ngươi rốt cuộc là ai, ta Ngụy Hồng Ảnh cũng chưa từng đắc tội ngươi.”
“Không, ngươi đắc tội ta, ngươi muốn Long Trì Thiên Cung của ta từ nay xóa tên, ta sao có thể cho phép ngươi làm vậy.”
“Ngươi, ngươi là Tô Cảnh Ngọc?” Ngụy Hồng Ảnh kinh hãi nói.
“Đúng vậy, ta là Tô Cảnh Ngọc.”
“Ngươi không sợ Đại Minh vương sao? Sao ngươi dám lẻn vào Thánh kinh, không sợ bị hủy diệt Pháp Thân, kết cục là không thể trở về sao?”
“Không phiền Ngụy phu nhân lo lắng.” Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời, chỉ thấy trên bầu trời chẳng biết lúc nào xuất hiện một đám hồng vân, không, đây không phải là hồng vân, là huyết vân.
Ngụy Hồng Ảnh xoay người hóa thành một cơn gió trong không trung nhanh chóng biến mất, nàng biết mình không phải Tô Cảnh Ngọc đối thủ, nếu vừa rồi không trải qua giao thủ, có lẽ nàng còn cảm thấy không phục, thế nhưng chỉ cách đây vài khắc, nàng hoàn toàn rõ ràng bản thân không thể là đối thủ, chỉ có thể chạy thoát thân.
Nhưng mà nàng hóa thân thành phong trào muốn chạy trốn là lúc, chỉ thấy Tô Cảnh Ngọc nhảy vọt lên trời, ngân quang tán xạ dày đặc, thân thể hắn hóa thành một mặt gương ngọc, mặt gương tán xuất chi chít ngân quang.
Đồ Nguyên chỉ cảm thấy phiến hư không này dưới ngân quang bị chiếu rọi thấu triệt, vốn Nguyên Thần Ngụy Hồng Ảnh đã sắp chui vào hư không, dưới ánh ngân quang lại bị hiện ra.
Ngụy Hồng Ảnh nhận ra nàng đã không thể ẩn vào trong âm dương nữa rồi, sợ hãi hét toáng lên.
Dưới ánh ngân quang, chợt có vài tia ngân mang lóe ra, ngân mang như lửa, bám vào thân thể Ngụy Hồng Ảnh mà thiêu đốt, mặc cho Ngụy Hồng Ảnh biến hóa thế nào đều không tránh được.
Người của Đoàn gia vừa kinh vừa sợ, có người thử ra tay muốn cứu lão tổ tông, nhưng lại phát hiện không cách nào câu thông thiên địa âm dương, pháp lực bản thân vừa rời khỏi người đã tiêu tán trong ngân mang.
Đồ Nguyên ngẩng đầu nhìn kia ngọc kính trên bầu trời, thấy được viền ngoài ngọc kính hiện lên phù văn rậm rạp chằng chịt, như cỏ cây hoa lá, xinh đẹp mà thần bí.
Hắn biết, đây là Long Trì Thiên Cung bên trong nổi danh Độn Thiên Kính.
Một môn Nguyên Thần pháp thuật, lúc ấy nếu Đồ Nguyên muốn lựa chọn môn pháp thuật này cũng không phải vấn đề, chẳng qua cần đạt tới Nguyên Thần sau đó mới có thể tu hành.
Một đại môn phái so với tiểu môn phái khác biệt lớn nhất từ sau khi thành tựu Nguyên Thần, một người xuất thân thấp cho dù đạt tới Nguyên Thần tu vi, hắn cũng chẳng có nổi Nguyên Thần pháp thuật để tu luyện. Mà những đại phái này thì có, đó cũng là vì sao trong thiên hạ vẫn có người tu vi cao như Nguyên Thần Pháp Thân vẫn bái nhập vào một môn phái.
Đồ Nguyên lại thấy đám huyết vân trên bầu trời càng lúc càng lớn, như dòng sông máu trào lên không trung, bao phủ toàn bộ bầu trời Thánh kinh.
Bầu trời Thánh kinh vốn trong trẻo không mây, chợt mơ mơ hồ hồ, như có gì đó vặn vẹo.
“Thiên nhãn Ma Quân, ngươi muốn chết.” Từ trong Thánh kinh chợt vang lên một tiếng hùng hổ, chấn vang ù ù hư không.
Thanh âm vừa truyền đến trong tai Đồ Nguyên, liền thấy đầu choáng mắt hoa, thần hồn chao đảo.
Hắn không biết ai vừa lên tiếng, nhưng biết đó nhất định là người trong Khổng Tước vương triều, cũng rất có khả năng chính là Khổng Tước Đại Minh vương.
Hắn chỉ là thoáng khiếp sợ liền phục hồi tinh thần lại, hắn biết rõ, mình nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, tốt nhất tìm một chỗ trốn đi, vì tuy rằng Pháp Thân Ngụy Hồng Ảnh bị diệt, nhưng Chân Thân của nàng vẫn còn tại đây. Mà chính hắn lại không thể luôn đi theo bên cạnh Tô Cảnh Ngọc.
Ngân hoa trên trời chợt tán xuất mãnh liệt, Độn Thiên Kính biến hóa vặn vẹo, hóa thành một người mặc pháp bào trắng bay vụt về phía xa, ngay lúc đang bay đi, ngón tay chợt lóe một tia ngân mang vụt ra, như ánh kiếm xuyên thấu hư không, vượt qua đình, xuyên màn che, ẩn vào trong một căn thạch ốc.
Trong thạch ốc có một bức tượng đá, trước tượng đá là bàn thờ nhỏ, có nhang đèn cúng tế, kia tượng đá dung mạo cùng Ngụy Hồng Ảnh cơ hồ giống nhau như đúc, ngân quang đi qua, phá vỡ mi tâm tượng đá, ở mi tâm chợt có máu tươi chảy ra.
Tô Cảnh Ngọc chưa cùng Đồ Nguyên nói cái gì, nhưng Đồ Nguyên thấy vậy liền hiểu, đây coi như là Tô Cảnh Ngọc giúp mình trừ bỏ mối nguy hiểm lớn nhất, rồi sau đó có thể sống được hay không phải xem chính mình rồi.
Ngay lúc Tô Cảnh Ngọc vừa rời đi, áp lực chèn ép bọn họ biến mất, mọi người đã có thể thi triển pháp thuật, có người vẫn còn chưa hết hoảng hốt, nhưng cũng có ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng với cừu hận nhìn chằm chằm vào Đồ Nguyên.