Huyền Linh Ký

Chương 431: Nhị Kiếp Chuẩn Vương


Đọc truyện Huyền Linh Ký – Chương 431: Nhị Kiếp Chuẩn Vương


Tà Hỏa Lão Nhân bao bọc quanh thân bằng hỏa lực, đồng thời không ngừng né tránh băng nhận củ Hà Tuyết Nguyệt.

Xích Luyện cũng đồng thời tấn công đến, liên tục đánh ra mấy lần Phá Diệt Phong Nhận.

Thực lực của hai người này đã thuộc vào đỉnh cấp ở khu vực này, có thể nói là mạnh nhất phía dưới vương giả, hàng ngũ nhị kiếp chuẩn vương.
Cả hai liên thủ lại cũng có thể dây dưa phản kích lại Hà Tuyết Nguyệt, tuy bị áp chế một cách tuyệt đối, bị nàng đè lên đánh nhưng miễn cưỡng có thể cầm chân Hà Tuyết Nguyệt.
Phía bên kia, Mộc công công thoáng hiện, toàn thân bao trùm dưới một làn hắc khí giống như áo choàng, khoảng cách giữa hắn và Dương Thiên là hơn ba dặm đồng thời tấn công.
Huyền linh thuật: Đoạt Mệnh!
Từ trong cái bóng dưới chân của Dương Thiên đột nhiên trở nên nhộn nhạo, hóa thành một bóng người chùm lên áo choàng đen, hắc khí mịt mù giống hệt Mộc công công.

Bóng người này nâng tay, vươn ra một lưỡi hái to lớn, chém xuống cổ của Dương Thiên, giống như một thần chết đi thu gặt mạng sống.
Lưỡi hái sắc bén lạnh lẽo vô tình chém thẳng xuống, muôn tách rời đầu cùng thần của Dương Thiên ra làm hai phần.
Mộc công công khóe miệng âm thầm cong lên, hắn biết Dương Thiên là người điều khiển quái vật khổng lồ, chỉ cần giết Dương Thiên rồi quay lại vây công Hà Tuyết Nguyệt thì không còn gì lo lắng nữa.

Hà Tuyết Nguyệt thật sự rất mạnh nhưng ba vị nhị kiếp chuẩn vương cùng Cơ Ngọc Tuyền đủ sức phân thắng bại cùng nàng.
Mộc công công vừa nghĩ vừa cảm thán nhân lực không đủ, nếu không phải mất tên ngu ngốc kia bị làm thịt quá nhanh thì không đến mức phải điều động nhân thủ kiểu này, không thể nắm chắc trăm phần trăm.
Ánh mắt của Mộc công công lóe lên, chuẩn bị dịch chuyển đến vị trí củ Hà Tuyết Nguyệt nhưng bất chợt cơ thể của lão rung lên, cấp tốc né tránh.


Vị trí của Mộc công công vừa rồi đột nhiên nổ tung, nền đất tràn đầy băng đá bị nghiền nát như thủy tinh, tạo thành những vụn băng nhỏ xíu.
Mộc công công hiện ra ở một bên khác, kinh ngạc đưa mắt về Dương Thiên.

Tại nơi đó, Dương Thiên thản nhiên đứng yên, không hề nhúc nhích một chút nào, lưỡi hái cũng kề sát đến cổ của Dương Thiên nhưng không hề hạ xuống, không tổn thương đến Dương Thiên một chút nào.
Mộc công công sửng sốt một chút cảm nhận với huyền linh thuật của hắn đã tiêu tán, hoàn toàn không thể điều khiển được hình ảnh “tử thần” kia.

Dương Thiên cảm nhận “tử thần” phía sau, khóe miệng nhếch lên, lẩm bẩm.
“May mắn Ảnh Yêu tiến lên cấp ba đã hoàn toàn hòa nhập với cái bóng của mình.”
— QUẢNG CÁO —
Khi gọi Ảnh Yêu ra ngoài thì nó chính là cái bóng đó cho nên Dương Thiên cũng có khả năng khống chế cái bóng một cách nhất định.

Khi Mộc công công vừa sử dụng huyền linh thuật thì Dương Thiên đã cảm nhận được cho nên lập tức thả ra Ảnh Yêu, chiếm lấy quyền khống chế “tử thần”, hết sức thuận lợi.
Dương Thiên nói xong, cái bóng giống như một dòng nước, hóa trở lại thành một cái bóng bình thường, in xuống mặt đất kéo dài từ dưới chân của Dương Thiên.
Phong Linh lại dẫm ra một bước, đạp tan một vùng băng đá khu ở chỗ của Mộc công công, tuy nhiên lần này Mộc công công bỏ chạy thật nhanh, giống như đã biết trước vậy, mà vị trí lão dịch chuyển đến chính là ở bên cạnh Cơ Ngọc Tuyền.
Cơ Ngọc Tuyền gật đầu, ánh mắt không dịch chuyển khỏi Dương Thiên, trong đáy mắt ẩn chứa sát ý lạnh lẽo.


Dương Thiên cũng không có sợ hãi gì đối mặt cùng Cơ Ngọc Tuyền cùng điều động Phong Linh.
Trong mắt Cơ Ngọc Tuyền, vận mệnh chi trụ thoáng nhảy lên, lập tức giống như nhận được thông tin nào đó, chỉ định hắn cùng Mộc công công di chuyển, rời khỏi vị trí đang đứng.

Không đến một giây sau, khu vực này sụp đổ, giống như bị thiên thạch lao thẳng xuống vậy, vỡ nát tan tành hình thành một cái hố sâu, băng vụn bay tán loạn.
“Dự đoán sao?”
Dương Thiên không nghĩ đến Thiên Cơ Sư còn có khả năng thần kỳ như vậy nữa, điểm này lại vừa vặn nhằm vào điểm yếu của Phong Linh, hoàn toàn tránh khỏi nguy hiểm, trừ khi sử dụng thần thông bao trùm cả một phạm vi rộng lớn và đánh bất ngờ như lúc vừa rồi.
Tuy nhiên, mục đích của Dương Thiên cũng chẳng có mong chờ giết được ai trong hai kẻ này, chỉ là muốn kéo dài thời gian thôi.

Mà đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, từ sau lớp tường băng truyền ra khiến cho khóe miệng của Dương Thiên khẽ nhếch lên.
Cơ Ngọc Tuyền cùng Mộc công công sắc mặt đại biến, bọn hắn nghe ra được đó là tiếng kêu của Lý Thế Toan, cả hai đồng thời quay mặt nhìn xuyên qua lớp băng đá, nhìn về phía Trầm Mộng Thư.

Khi tránh né Hồng Liên Bộc Viêm thì đám người đã tổn thất mất mấy người, Lý Thế Toan lại bị trọng thương trước đo cho nên mọi người đều nghĩ hắn đã xui xẻo táng thân dưới đòn tấn công đó rồi.
Không ai biết được Dương Thiên đã ra tay trong khi mà Tà Hỏa Lão Nhân vặn vẹo không gian, dù sao Tà Hỏa Lão Nhân chỉ khống chế được một cái trận nhãn lại còn bị Dương Thiên động tay chân từ trước, đem Lý Thế Toan ném vào chỗ của Trầm Mộng Thư.
Lý Thế Toan không phải rất mạnh lại còn bị trọng thương nên dễ dàng bị Trầm Mộng Thư khống chế, ngay khi không ai để ý đã thi triển huyền linh thuật.
Sinh Mệnh Nở Rộ!
— QUẢNG CÁO —

Một bông hoa máu đỏ tươi phá tan lồng ngực của Lý Thế Toan, bông hoa đỏ tươi chậm rãi nở bung, những cánh hoa vuông cứng mạnh mẽ lần lượt nở ra, theo từng cánh hoa nở ra thì cơ thể của Lý Thế Toan cũng dần dân khô quắt lại, giống như toàn bộ cơ thể đều hóa thành chất dinh dưỡng cho đóa hoa này vậy.

Lý Thế Toan gầm thét thảm thiết nhưng tiếng thét nhanh chóng yếu bớt đồng bộ với tốc độ khô quắt của cơ thể hắn.
Không đến ba giây đồng hồ, Lý Thế Toan đã biến thành một bộ thây khô, quần áo thùng thình bay trong gió, trước ngực treo một đóa hoa đỏ thẫm nở rộ, đóa hoa chín cánh cứng cáp long lanh như pha lê, kích thước lớn bằng hai bàn tay, tỏa ra mùi thơm mê người.
Trầm Mộng Thư nhẹ nhàng vươn tay ngắt xuống đóa hoa này, nhẹ nhàng giống như một cơn gió xuân.

Theo cánh tay của nàng nắm lấy đoán hoa thì cơ thể của Lý Thế Toan hóa thành một đám bụi, chậm rãi theo gió tiêu tán đi, lần lượt phiêu tán từ đầu đến chân.
Trầm Mộng Thư khẽ cong khóe miệng, khuông mặt hồng hào tươi tốt nào có vẻ bị thương.

Nàng quét mắt một lượt, nhìn ra xung quanh, xuyên thấu qua tường băng dày đặc, quan sát từng người một.
Sau đó, Trầm Mộng Thư chậm rãi đem đóa đặt vào lồng ngực của mình, cơ thể của Trầm Mộng Thư giống như không phải thực thể, đóa hoa xuyên thấu qua thân thể của nàng, dần dần đi vào trong cơ thể, hòa nhập vào trong máu thịt.
Oanh!!!
Một cỗ lực lượng khổng lồ bạo phát ra ngoài, xuyên thấu qua tường băng, bao phủ mười dặm quanh thân của Trầm Mộng Thư.

Loại sức mạnh này tác dụng trực tiếp lên trên linh hồn của những người ở đây, mang đến một cảm giác chèn ép của kẻ ở trên cao đè ép kẻ ở dưới thấp vậy.
Bầu trời theo đó tối đen xuống, mặc cho ở trong đại trận thì bầu trời vốn là một tầng mây trắng dày đặc thì hiện tại đã hóa thành mây đen, đồng thời làn mây đen này còn đột phá phạm vi của đại trận, lan tràn ra thêm chín trăm dặm nữa mới ngưng lại, giống y hệt bầu trời đen của Tinh Thể Kiếp.
Đồng thời, một luồng sáng nhu hòa từ trên bầu trời chiếu xuống, rọi thẳng tắp vào cơ thể Trầm Mộng Thư.

Luồng sáng càng ngày càng mãnh liệt, dần dần bầu trời hiện ra một vầng trăng khuyết, đỏ thẫm như máu.
Nguyệt hồn kiếp.

Đạo kiếp thứ hai phải vượt qua.

Không thể không nói, Trầm Mộng Thư có tham vọng vô cùng lớn, nếu không lấy thiên phú của nàng làm sao có thể vẫn còn kẹt tại linh kiếp chuẩn vương được cơ chứ.
Mặt trăng đỏ thẫm như máu giống như xuyên phá tầng mây đen, hiện ra rõ mồn một, in thẳng trên nền mây đen kéo dài cả nghìn dặm.

Ánh sáng chiếu trên cơ thể Trầm Mộng Thư càng ngàng càng sáng, bộ váy bảy màu càng ngày càng thánh khiết, lộ ra một loại khí chất mờ mịt như tiên khí, kết hợp với sự bá đạo tỏa ra từ linh hồn đem đến cho người ta một cảm giác kỳ diệu khó tả, tựa như tiên nhân giáng trần, đứng trên chúng sinh.
Đương nhiên những nhị kiếp chuẩn vương như Tà Hỏa Lão Nhân, Mộc công công hay Hà Tuyết Nguyệt thì không bị ảnh hưởng gì, bọn họ đã vượt qua Nguyệt Hồn Kiếp, có được thần hồn hàng thật giá thật, làm sao sẽ bị kẻ chưa có thần hồn áp chế được.— QUẢNG CÁO —
Trầm Mộng Thư chỉ thấy toàn bộ ý thức của mình bị kéo lên trên trời cao, lìa xa thể xác đang lơ lửng giữa trời, lìa xa khỏi khu vực mà đám người còn đang giao đấu, tất cả mọi thứ đều bị nàng thu vào trong mắt nhưng hoàn toàn không thể phản kháng được, mỗi lúc một cao, mỗi lúc một xa hơn, giống như muốn phi thăng thẳng lên tiên giới vậy.

“Tiêu Nhi, đến đây với mẹ!”
Nơi phương xa, một thiếu nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc dài suôn mượt như thác, làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh mang theo nhu tình, nàng nửa ngồi trên đất, tay trái vẫy gọi Trầm Mộng Thư.

Giọng nói như thanh thủy có nồng đậm tình cảm truyền vào trong tai của Trầm Mộng Thư khiến nàng cảm thấy vô cùng thân thiết cùng ấm áp.
Trầm Mộng Thư theo bản năng mang theo sự vui mừng, sải bước chạy đến.

Nàng cũng không cảm thấy kỳ quái khi mà thân thể của mình trở về lúc bốn năm tuổi, mặc một chiếc váy dài đến cổ chân, mái tóc dài tết hai bên vô cùng đáng yêu.
Từ phía sau nữ nhân này đi đến một người trung niên, khuôn mặt tuấn lãng cương nghị chậm rãi đi đến, trên tay hắn nắm lấy một cái áo choàng gió mỏng, nhẹ nhàng khoác lên vai thiếu nữ đang bế Trầm Mộng Thư.

Trên khuôn mặt cương nghị của hắn cũng nhẹ nhàng nở một nụ cười đầy ấm áp, chứa đầy tình yêu thương..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.