Đọc truyện Huyền Linh Ký – Chương 430
Thịch! Thịch! Thịch!
Từng sợi dây xích nổ tan, quái vật khổng lồ gầm rống một tiếng, nhấc chân trên bên phải lên đạp mạnh xuống, tạo ra một cơn địa chấn cùng một rãnh nứt kéo dài năm sáu dặm.
Sau khi toàn bộ dây xích bị dứt vỡ nát, quái vật khổng lồ há miệng, lần này không phải lực hút kinh khủng nữa mà một cảm giác khô nóng kinh khủng lan tràn ra ngoài.
Thần thông: Long Ngâm.
Rống!!!
Từ trong chiếc miệng chi chít răng nanh lan tràn ra một luồng khói tím, lập tức một luồng ánh sáng chói lọi, tốc độ cực nhanh nhắm thẳng vào Tà Hỏa Lão Nhân.
Tốc độ của luồng sáng này gần như tức thì sẽ đến nơi, nhanh đến khó có thể phản ứng.
Tà Hỏa Lão Nhân gần như không kịp phản ứng liền bị cột sáng đánh thẳng vào, toàn thân bốc hơi trong tích tắc.
Luồng sáng cắm thẳng vào trong mặt đất, khoan sâu vào lòng đất không thấy điểm cuối.
Quái vật khổng lồ vẫn còn chưa chịu chấm dứt tấn công, cái đầu xoay chuyển một lượt, đem luồng sáng vạch tan lòng đất, hướng luồng sáng đến Cơ Ngọc Tuyền.
Không thể không nói Cơ Ngọc Tuyền không giỏi chiến đấu nhưng thủ đoạn chạy trốn lại không hề đơn giản đấy.
Lão có thời gian chuẩn bị cho nên lấy từ trong nhẫn chứa vật ra môt cái gương, sau đó định vị vị trí của Tà Hỏa Lão Nhân lúc vừa rồi, chợt lóa một cái đã dịch chuyển đến vị trí đó.
Luồng sáng cũng không dừng lại, một đường quét ngang, lần lượt tấn công đến Lý Thế Toan, Mộc công công, Xích Luyện, không bỏ qua bất cứ người nào khiến cho đám người không thể không chạy, không chạy không được.
Hoàn toàn không có hi vọng chống lại.
Đây chỉ là trực giác của mọi người báo động nhưng tuyệt nhiên cường giả bậc này thì không có chuyện sẽ cảm ứng sai lầm được đâu, cho nên mọi người thành công né tránh, không bị thương chút nào.
Tà Hỏa Lão Nhân cũng vừa vặn hiện ra sau khi hơi thở của quái vật khổng lồ biến mất.
Tuy nhiên Tà Hỏa Lão Nhân lần này không phải rất lành lặn, một chân đã bị đốt thành đen.
Mặc dù là lão chơi lửa thì cũng không thể chống được hơi thở kinh khủng này.
Hà Tuyết Nguyệt thì không bị tấn công đến, nàng nhẹ nhàng lui lại, cũng không nhận bất cứ tổn thương gì.
Hà Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng đáp xuống trên lưng quái vật, chắn ngang trước bức tường băng, đối mặt với nhóm người Mộc công công, thủ hộ cho Trầm Mộng Thư ở sau lưng.
Mà bên cạnh Hà Tuyết Nguyệt thì hiện ra một bóng hình, khuôn mặt bị che lấp một cách không rõ ràng, khí tức cũng không mạnh nhưng hòa cùng quái vật này khiến cho không người nào dám coi thường.
Người này chính là Dương Thiên.
…
“Các ngươi là ai?”
Mộc công công bài trừ toàn bộ băng đá màu máu, khó khăn thở dốc mới the thé hỏi.
Lần tổn thương này của lão không hè nhẹ, có thể nói là nặng nhất trong trăm năm gần đây khiến cho hắn tìm lại cảm giác lo lắng.
Dương Thiên không trả lời, lạnh giọng nói.
“Các ngươi! Rời đi!”
Rống!!!
Đồng thời cái đầu của quái vật khổng lồ gấp khúc quành xuống sát thân mình, gần kế Dương Thiên rồi gầm ra một tiếng trợ uy.
Mộc công công sắc mặt khó coi, đánh giá tình hình một cái rất nhanh liền truyền âm sắp xếp.
Vừa rồi lão chủ quan vì Tà Hỏa Lão Nhân có thể thuận lợi khống chế đại trận, đồng thời Hà Tuyết Nguyệt là nhân tố bất ngờ, vừa xuất hiện đã bùng nổ sức mạnh kinh khủng trấn áp tất cả rồi nhanh chóng đánh giết Vi Tiếu, đánh trọng thương Mộc công công, rối loạn toàn bộ kế hoạch mới có thể khiến cho cả đội ngũ chật vật đến như vậy.
Nói thế nào thì sức mạnh kinh người của Hà Tuyết Nguyệt cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Mộc công công đề phòng, còn Dương Thiên điều khiển quái vật khổng lồ cũng chỉ là yếu tố thêm vào để lão e ngại mà thôi.
Vừa mới giao chiến thì lão đã nhìn ra được điểm thiếu hụt của quái vật khổng lồ.
Phòng ngự mạnh, tấn công mạnh, sức lực mạnh, nhưng tốc độ không quá nhanh, đồng thời có phạm vi hạn chế nhất định, nếu không vừa vào đã tiến lên càn quét tất cả chứ không phải từ Hà Tuyết Nguyệt đến khai màn.
Điểm hạn chế này thực tế cũng không tính vào đâu, dù sao quái vật này cũng quá khổng lồ, đồng thời có thể di chuyển trong khu vực mấy chục dặm, có thể nói vô địch với tất người đây rồi.
Kế hoạch của Mộc công công vô thanh vô thức đã hoàn toàn truyền cho tất cả mọi người, chuẩn bị phát động hành động.
Đột nhiên, Dương Thiên động thủ.
Thần thông: Hồng Liên Bộc Viêm
Phạm vi mười dặm xung quanh đám người Mộc công công bỗng nhiên nổi lên một làn năng lượng, đan dệt từng cánh giống như một đoán hoa sen nở rộ, cánh sen đỏ thẫm cùng từng đường gân tím kỳ bí.
Uỳnh!!!
Một cột sáng đỏ tím chiếu rọi toàn bộ không gian, từ dưới mặt đất bắn thẳng lên trên bầu trời, nở bung ra bốn phía giống như một khối mặt trời nhô lên khỏi mặt đất.
Không gian xung quanh cột sáng vặn vẹo một cách nghiêm trọng, hoàn toàn khiến cho tia sáng quay vòng, không thể mảy may phát tán ra phía ngoài, đồng thời cột sáng giống như đan xen, đâm vào trong không gian loạn lưu cùng thế giới hiện tại, vặn vẹo một cách kỳ bí.
Không gian ở nơi này không đơn thuần là xé rách nữa mà hoàn toàn bị đục ra một cái lỗ lớn, không biết đầu cuối nối đến nơi này, tốc độ tự chữa trị cũng bị suy yếu đến gần như không thể khổi phục dù cho tia sáng đã tán đi.
Tư tư tư…
Tiếng bọt không gian vỡ nát đang cố gắng chắp vá lại miếng thủng này trong vô vọng dần dần lan ra, đồng thời lực lượng không gian loạn lưu cũng từ trong vết thủng ào ào chảy ra ngoài giống như đê vỡ.
Loại lực lượng này cực kỳ cuồng bạo cùng hỗn loạn, nhưng giống như chứa một chút gì đó hết sức tinh thuần, một cảm giác cực kỳ khó hiểu khi tiếp xúc đến.
Tuy nhiên tính phá hư của nó cực mạnh nên người ta tránh còn chẳng được, nói gì đến hấp thu loại lực lượg này.
Vụ nổ lập tức làm biến mất không gian mười dặm trước mặt Dương Thiên, đồng thời đục một cái lỗ lớn vào trong đại trận khiến cho Thập Nhị Thời Thần Ảo Trận có chút rung lắc dữ dội, đoán chừng muốn chữa trị lại còn cần hao phí một khoảng thời gian tương đối dài.
Từ trong dòng lũ của không gian loạn lưu, một cỗ lực lượng huyền diệu lóe lên, giống như đối kháng lại sự vặn vẹo cùng tàn phá của lực lượng không gian, dần dần hiện ra.
Nơi đó, đám người của Mộc công công chết lặng mà đứng, mặc dù cảm giác lảo đảo khó chịu nhưng vẫn bị sự sợ hãi kinh động đến ngây người, nuốt luôn cảm giác nôn nao vào trong lòng.
Cũng may vừa rồi Cơ Ngọc Tuyền truyền âm, Tà Hỏa Lão Nhân chuẩn bị kịp thời uống cong không gian, đem cả đám ném vào chỗ của Khai Nghĩa Thời Thần sau đó bị vặn ngược trở lại, nếu không đã bị Hồng Liên Bộc Viêm nổ đến mảnh vụn cũng không còn.
Đương nhiên, cái gì cũng phải có giá của nó, làm gì có chuyện tất cả đều an ổn vượt qua.
Mộc công công mất nửa chân tay phía bên phải, lão tướng Cổ Chung trực tiếp hóa bốc hơi khỏi thế gian, “thiên cơ kính” của Cơ Ngọc Tuyền cũng chằng chịt vết nứt giống như mạng nhện, mà Xích Luyện thì toàn thân đã bị lột sách, chỉ còn cái mỗi cái quần cộc cùng toàn thân bị đốt thành màu than đen.
Chỉ một đòn duy nhất, không người nào không mang thương, Tà Hỏa Lão Nhân cũng gần như khó có thể kiềm chế được đại trận cấp vương này nữa rồi, “giải trận bàn” tàn phá mất gần một nửa, đã trở thành phế phẩm.
Mộc công công cực kỳ kinh hoảng nhìn về bầu trời vặn vẹo cùng lỗ thủng không gian to đùng kia, chẳng dám dừng lại chút nào, thân hình biến mất, bỏ chạy mất dạng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Cơ Ngọc Tuyền nhìn thật sâu về phía hai người trẻ tuổi trước mặt, nàng lạnh giọng nói.
“Ngươi chính là kẻ giết sư chất của ta?”
Dương Thiên cảm nhận được cái khí chất đặc biệt của Thiên Cơ Sư, lập tức liền biết người mà nàng nói đến là ai.
Nhưng hắn cũng không trả lời, túy ý điều động phong linh, há miệng ngoạm về một phương.
Răng rắc!
Tử hỏa bốc lên trong khóe miệng của phong linh, đồng thời ánh lửa này không biết bắt vào vật gì, nhanh chóng thoát li cái đầu lớn của phong linh, vọt lên không trung.
Một bóng đen dần dần bị đốt hiện ra, chính là Mộc công công “đã chạy mất dạng”.
Thì ra đối phương chỉ là đánh nghi binh rồi nhanh chóng tiếp cận, muốn săn giết hai người.
Gần như đồng thời, một cái “phá diệt phong nhận” đã đánh thẳng về phía Dương Thiên nhưng bị Phong Linh tùy ý dùng thân thể che chắn lại, chỉ để lại một cái vết xước nhẹ.
Xích Luyện thấy công kích không được, lại hóa thành làn gió thay đổi vị trí.
Mộc công công cũng chặt đứt hắc khí của mình, lại một lần nữa lẩn trốn, so với trước còn ẩn nấp cùng khó phát hiện hơn.
Dương Thiên điều khiển Phong Linh tấn công, thủ đoạn chủ yếu của nó chính là sử dụng bốn chân của mình, dẫm nát một khu vực mà Dương Thiên chỉ định ở gần cơ thể của Phong Linh.
Đây là cách sử dụng lực lượng nghiền ép một cách thuần túy chứ không phải huyền linh thuật thần bí nào cả, tốc độ cùng phạm vi hoạt động của Phong Linh bị hạn chế cho nên chỉ có cách công kích đơn thuần này thôi.
Hà Tuyết Nguyệt cũng không đứng yên, tay nàng cầm kiếm băng tinh xảo chém ra kiếm khí đầy trời, từng lưỡi băng nhận bao trùm không gian, sắc bén cùng lạnh lẽo tàn phá mọi thứ trong khu vực mà lưỡi nhận có thể chạm đến, làm cho kẻ ẩn mình trong không gian cũng lạnh đến toàn thân run lên, gấp gáp né tránh.
Huyền linh thuật: Tà Quyền.
Tà Hỏa Lão Nhân đánh ra Tà Quyền hướng về Hà Tuyết Nguyệt, lần này lão cũng không cần phải đối kháng đại trận nữa, trực tiếp để “giải trận bàn” bất chấp hủy hoại cũng phải ngăn cản cho nên lão mới rảnh tay đối phó với Hà Tuyết Nguyệt.
Tà Quyền mạnh mẽ nghiền nát ba mươi mấy băng nhận liền đồng thời bị chém diệt, sau đó có càng nhiều băng nhận tụ tập đến hướng thẳng vào Tà Hỏa Lão Nhân.