Mình và La Minh thế nào trở thành một đôi, Trần Nặc mãi đến giờ vẫn mơ hồ, dùng câu một đêm long trời lở đất để hình dung sự đột biến trong quan hệ của anh và La Minh thật không thể chuẩn xác hơn.
Sáng ngày đó, anh toàn thân trần truồng tỉnh dậy trong lòng La Minh, suýt nữa dọa gần chết, rồi thì La Minh cũng dậy nghiêm nghị lớn tiếng nói cho anh biết: Anh đã người của cậu ta, đời này vung như anh chỉ có thể xứng với nồi như cậu.
Tin tức có tính nổ mạnh như vậy nhất thời dọa ngất Trần Nặc luôn nhát gan mà lại truyền thống bảo thủ.
Tin dữ, tuyệt đối là tin dữ, này không phải thật, sao anh lại trở thành người của La Minh, mà còn làm Chu Công chi lễ, tuy rằng thân thể khô mát, nhưng cũng không thể khiến Trần Nặc quên đi cảm giác quái dị ở thí thí~~~
Đáng sợ nhất là, mẹ anh dĩ nhiên ở trong mộng an ủi anh, nói La Minh sẽ là người chồng tốt, là người đáng giao phó, rất khủng bố~~~
Không cam không nguyện tỉnh dậy, ông chú Hồ có thể khiến Trần Nặc tín nhiệm nhất lại tặng anh một buổi giáo dục tẩy não lòng vòng choáng váng, nói đến Trần Nặc cảm thấy nếu như mình vứt bỏ La Minh sẽ là một kẻ tội ác tày trời.
Đầu óc choáng váng Trần Nặc rất tự nhiên theo La Minh về nhà, ở chung, cảnh cục đồng sự cũng rất tự nhiên xem bọn họ là một đôi.
Nói lời thật, chung một mái nhà với La Minh, hoàn toàn không có khó chịu như Trần Nặc nghĩ, trái lại là ấm áp khôn kể, thậm chí khi La Minh nói thô tục, anh mắng người cũng phá lệ lẽ thẳng khí hùng, này khiến Trần Nặc nghi hoặc không thôi, không chỉ một lần tự hỏi mình, kỳ thực anh cũng thích La Minh đi, nếu không vì sao khi hưởng thụ La Minh chiếu cố, bị La Minh ôm ngủ anh đặc biệt an tâm, mà còn anh không chống cự làm chuyện ấy với La Minh, chỉ là La Minh hình như cho rằng anh có chướng ngại tâm lý, ngoại trừ lần đầu tiên mơ hồ, đã không có nhu cầu về nó, Trần Nặc cảm thấy không bình thường, thế nhưng anh đích xác không có da mặt chủ động cầu hoan, cho nên chuyện này vẫn thế mà kéo~~~~~
“Thầy đồ, thầy đồ~~~” La Minh gọi hai tiếng, Trần Nặc mới hồi hồn, xấu hổ hỏi: “A, gì vậy?”
“Tôi nói chúng ta ra ngoài đi, khó được tết âm lịch và Valentine”s Day năm nay trùng nhau, chúng ta ra ngoài mua hoa, thuận tiện ăn một bữa cơm được không?”
Nhìn cái vẻ đỏ mặt đáng yêu của Trần Nặc, La Minh ngứa lòng, tuy anh đã bắt thầy đồ về nhà, thế nhưng vẫn không dám “sói đói vồ mồi”, rất sợ dọa chạy tên nhát gan này, thống khổ a!
“Chúng ta mua đồ về nấu không phải càng tốt, vào dịp Valentine”s Day nhà hàng nhất định đắc chết, hoa cũng vậy, tôi nghe nói hoa hồng bình thường 10 nguyên một cành, Valentine”s Day bán được mấy mươi khối, thậm chí cả trăm khối, này không phải giật tiền sao, cậu đừng mua hoa, hoặc là, mua củ cải đỏ đi, tôi khắc mấy đóa cho cậu.” Trần Nặc là người tiết kiệm, không thích lãng phí, “Có tiền cũng đừng lãng phí vậy.”
Nhìn Trần Nặc ra vẻ nghiêm trang, La Minh nhạc, “Cậu nói sao cũng được, không sai nha, còn biết khắc hoa!”
Trần Nặc có chút xấu hổ, “Bất quá tôi chỉ biết khắc một loại, cậu đừng ghét bỏ.”
“Không ghét bỏ, không ghét bỏ, đi thôi.”
La Minh rất tự nhiên nắm lấy tay Trần Nặc, cầm ví và chìa khoá ra ngoài.
Trần Nặc cũng thói quen thân mật giữa hai người, vì vậy không biểu thị gì.
…
“Thầy đồ ghê ta, tay thật khéo.”
La Minh tìm tới một chén thủy tinh, bỏ năm đóa hồng củ cải Trần Nặc khắc xong vào rồi bày trên bàn phòng khách, càng nhìn càng thấy thoả mãn.
Thấy anh cẩn thận đối đãi hoa mình khắc như vậy, Trần Nặc mừng thầm, lâng lâng không nói nên lời.
“Bữa tối chúng ta uống chút rượu, được không?” Bày xong chén hoa La Minh hỏi Trần Nặc.
“Được.”
Trần Nặc nghĩ, uống rượu, có lẽ sẽ lớn gan hơn, nói rõ được với La Minh, kỳ thực mình không ghét làm Chu Công chi lễ với cậu ấy, nếu cậu ấy muốn, anh có thể phối hợp.
Có ý nghĩ này khi uống rượu Trần Nặc đặc biệt hăng say, khiến La Minh líu lưỡi không ngớt, không thể không đè lại không cho Trần Nặc uống quá nhiều.
“Đừng uống nhiều vậy, nếu không ngày mai đầu cậu sẽ đau.”
Trần Nặc sớm đã say, ngoắc ngoắc nhìn La Minh cười ngây ngô.
Chết chưa, câu người! La Minh nuốt một hơi.
“La Minh, tôi say chưa?” Đầy mặt ửng đỏ Trần Nặc ngu ngốc hỏi.
“Say, say.” La Minh vừa giúp anh lau mặt, vừa trả lời, “Hôm nay cậu rất vui?”
“Ừ,” Trần Nặc gật gù nói, cẩn thận hỏi: “Tôi thật đã say?”
La Minh dở khóc dở cười, “Say, thật đã say.”
“Vậy tôi có thể nói với cậu rồi.” Trần Nặc nhìn quanh, thần thần bí bí nói.
La Minh nhịn không được, kéo anh lại hôn một hồi, “Có gì muốn nói với tôi?”
“Tôi, tôi có thể làm Chu Công chi lễ với cậu.” Trần Nặc lớn gan nói.
Chu Công chi lễ? La Minh nhất thời không hiểu.
Trần Nặc nằm sấp trên người La Minh, lẩm bẩm: “Chúng ta đã là một đôi, làm Chu Công chi lễ cũng không sao cả, đoạn tụ, cũng là rất tốt.”
Lần này, La Minh hiểu được, mẹ nó, thầy đồ đang cầu hoan, được, không bắt lấy cơ hội vậy anh là heo!
“Phải, đoạn tụ tốt, tốt cực kỳ!”
Trần Nặc lại hắc hắc cười ngây ngô.
La Minh bị Trần Nặc cười đến ngứa ngáy khó nhịn, ôm anh hôn thêm một trận, “Thầy đồ cậu thật đáng yêu, đời này tôi sẽ đoạn tụ với cậu!”