Văn Tiểu Quân xoa mắt, ngáp một cái, đầu nhỏ gật gù như gà mổ thóc, ôm cái chăn nhỏ cố gắng tỉnh táo, thằng bé híp mắt mơ màng một hồi bỗng nhiên giật ra, ảo não vỗ má mình.
Hạ Nhược Hải đứng cạnh nhìn không khỏi buồn cười, “Mệt thì ngủ đi, lát nữa cậu gọi cháu dậy được không?”
“Không được,” Văn Tiểu Quân dùng sức nhéo khuôn mặt bầu bĩnh, để mình tỉnh hơn, “Tiểu Liễu đã nhờ cháu, 12 giờ gọi cậu ấy dậy, sau đó bọn cháu sẽ cùng nói Happy New Year với cậu và cha Trầm.”
Hạ Nhược Hải nhìn đồng hồ, mới 11 giờ, còn chừng một tiếng nữa, mà bàn giao xong trọng trách cho Văn Tiểu Quân, Trầm Liễu đã an tâm ngủ.
“Lát nữa cậu gọi cháu, cháu lại gọi Tiểu Liễu không phải được.”
Lúc này sớm đã qua giờ ngủ bình thường của Văn Tiểu Quân, có thể chống được một giờ đã không sai.
Văn Tiểu Quân kiên trì nói: “Cháu có thể thức, vừa rồi cháu rất nghiêm túc đáp ứng Tiểu Liễu sẽ không ngủ, đến đúng 12 giờ gọi cậu ấy dậy, cậu gọi cháu, rồi cháu gọi Tiểu Liễu, đây là khác nhau.”
Hạ Nhược Hải kinh ngạc, anh nhìn Trầm Liễu ngủ say sưa bên cạnh Văn Tiểu Quân, ai, Tiểu Liễu quản giáo Tiểu Quân còn thành công hơn người cậu này.
Tết năm rồi, chỉ có anh và Văn Tiểu Quân, bọn họ xưa nay không làm cái chuyện như đúng 0 giờ nghênh tân, năm nay ngôi nhà này nhiều Trầm Dương ra Trầm Liễu, trái lại dần náo nhiệt và ấm áp, Trầm Dương nói, tết không thể tùy tiện, phải khiến bọn nhỏ có hồi ức tốt đẹp, để thời thơ ấu của hai thằng nhóc này nhiều vẻ nhiều màu.
Trầm Dương đã nói vậy, Hạ Nhược Hải tự nhiên không ý kiến, để hai bảo bối khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành là một gánh nặng đường xa, thế nhưng cũng lấp đầy hạnh phúc, bọn họ là người một nhà, cảm giác này thật tốt.
Văn Tiểu Quân lại ngáp, cố gắng đấu tranh với sâu ngủ, “Cậu, cậu nói chuyện với cháu được không, cháu buồn ngủ quá.”
Hạ Nhược Hải bật cười, cố ý nói: “Không thể ngủ, ngủ không gọi được Tiểu Liễu, cháu sẽ không giữ lời, là cún, Tiểu Liễu sẽ không thích cháu.”
Nghe xong, Văn Tiểu Quân tỉnh không ít, thằng bé sợ nhất là Trầm Liễu không thích mình, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Văn Tiểu Quân ưỡn bộ ngực nhỏ, nghiêm nghị nói: “Cháu không làm cún, không thể khiến Tiểu Liễu ghét cháu, khó khăn lắm cậu ấy mới thích cháu.”
“Không sai, cho nên cháu phải cố lên!” Hạ Nhược Hải cười híp mắt.
“Dạ!” Văn Tiểu Quân nặng nề gật đầu.
Từ trong bếp đi ra Trầm Dương nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, không khỏi cười.
Anh suy nghĩ một chút, nhìn đồng hồ, thừa dịp lực chú ý của Văn Tiểu Quân đặt ở việc chống cơn buồn ngủ, vặn thành chỉ có năm phút nữa là đến 12 giờ.
Hạ Nhược Hải tự nhiên thấy động tác của anh, cười cười, vờ lơ đãng ngẩng đầu, kinh hô một tiếng: “Tiểu Quân, sắp 12 giờ, có thể gọi Tiểu Liễu!”
“Thật sao?” Văn Tiểu Quân lúng túng chân tay bò dậy, trước quay đầu nhìn đồng hồ, xác định sắp 12 giờ, mới cao hứng mà kéo Trầm Liễu khỏi ổ chăn, “Tiểu Liễu, Tiểu Liễu, 12 giờ rồi.”
“Ừ.” Trầm Liễu mơ hồ đáp một tiếng.
“Dậy nào, dậy nào, chúng ta phải nói Happy New Year với cậu và cha Trầm!”
Trầm Liễu lắc đầu như cún con, cố gắng gọi tỉnh mình.
“Tiểu Quân, Tiểu Quân, mau hôn tôi, tôi buồn ngủ quá.” Văn Tiểu Quân lập tức bẹp bẹp hôn miệng Trầm Liễu, Trầm Liễu một tay tát vào khuôn mặt bầu bĩnh của Văn Tiểu Quân, lau miệng cuối cùng tỉnh.
Hạ Nhược Hải và Trầm Dương bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
Sững sờ nửa ngày, Trầm Dương hồi hồn, thay cho bọn nhỏ một bộ thời trang trẻ em hình cọp.
Văn Tiểu Quân và Trầm Liễu vốn đã đáng yêu, mặc bộ đồ này, càng mấy phần linh động, quả thật là hai tinh linh cọp con khả ái, chọc cho Hạ Nhược Hải ôm bọn họ không ngừng hôn, hai bảo bối này dễ thương quá!
“Cậu, cha Trầm Happy New Year!”
“Cha, anh Hải Happy New Year!”
“Tiểu Quân và Tiểu Liễu Happy New Year, nè, tiền mừng tuổi của hai đứa.”
Trầm Liễu và Văn Tiểu Quân mừng rỡ nhận tiền mừng tuổi, Trầm Liễu hiếu kỳ hỏi: “Cha, vì sao Tết phải cho tiền mừng tuổi?”
Trầm Dương nói: “À, tiền mừng tuổi là dùng giấy đỏ gói lại, màu đỏ đại biểu cho sức sống, vui vẻ và may mắn, cha và anh Hải hy vọng con và Tiểu Quân mãi mãi hạnh phúc, vì thế tặng các con tiền mừng tuổi, ngoài ra, ngày xưa có một cách nói, nếu có yêu quái tới tìm các con, vậy các con cho nó tiền mừng tuổi, nó sẽ không tổn thương các con.”
Trầm Liễu gật đầu, “Con và Tiểu Quân cũng cho cha và anh Hải tiền mừng tuổi, vậy, mọi người đều sẽ vui vẻ, yêu quái cũng không hại cha và anh Hải. Cha, anh Hải đợi tí nha, con và Tiểu Quân đi tìm tiền mừng tuổi tặng hai người.”
Hạ Nhược Hải và Trầm Dương cười, “Ừ.”
Nhìn Trầm Liễu kéo Văn Tiểu Quân vào phòng tìm tiền mừng tuổi, Trầm Dương quay đầu hôn môi Hạ Nhược Hải, “Happy New Year!”
Mặt Hạ Nhược Hải nóng lên, “Còn một câu nữa.”
Trầm Dương ngẩn ra, đúng vậy, hôm nay cũng là Valentine”s Day, anh nắm lấy tay Hạ Nhược Hải, ôn nhu nói: “Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão, Happy Valentine”s Day!”
Vành mắt Hạ Nhược Hải đỏ hồng.