Hữu Danh

Chương 2: Lương Ngư


Bạn đang đọc Hữu Danh FULL – Chương 2: Lương Ngư


Bởi vì phạm vi của scandal quan hệ tập thể còn liên đới trực tiếp tới cả việc lạm dụng chất gây nghiện, nên Hứa Kinh Trập đã đặc biệt đi làm kiểm tra thuốc, theo kế hoạch của phòng làm việc đăng kết quả này lên Weibo chứng minh bản thân trong sạch, rốt cuộc cũng làm yên lòng được một bộ phận fan.

Nhưng kết quả điều tra vụ quan hệ tập thể còn chưa được công bố, vẫn có antifan nhảy lên nhảy xuống mổ xẻ “người giả hoàn hảo” Hứa Kinh Trập, hình tượng suy đồi, cuộc sống cá nhân thác loạn, còn nêu ra một loạt dẫn chứng, câu từ gãy gọn mạch lạc đâu ra đấy.

Hứa Kinh Trập dứt khoát xóa hết mọi ứng dụng xã hội khỏi điện thoại, giữ cho đôi mắt mình trong sạch.

Diễn viên đều đặc biệt chú ý tới duyên qua đường, thầy Hứa ba lần đạt Thị Đế cũng không phải ngoại lệ.

“Lương Ngư?” Hứa Kinh Trập có hơi bất ngờ, “Tại sao cậu ta lại ở đó?”
Trương Mạn than thở: “Làm sao mà tôi biết được, hơn nữa anh còn kinh ngạc cái gì nữa? Chuyện anh tự dưng xuất hiện ở đấy còn khó tưởng tượng hơn á.”
Vừa nhắc đến, Hứa Kinh Trập đã không muốn tiếp tục đề tài này nữa, anh đang xem kịch bản, là kịch bản phim cổ trang đề tài lịch sử khởi quay cuối năm, thoại rất nhiều, hơn nữa còn viết theo lối hành văn đương thời, học thuộc rất khốn khổ.

Trương Mạn: “Chuyện cá nhân của anh, tôi cũng không muốn động chạm vào, đoàn đội của Lương Ngư đã chủ động tìm tới tận cửa rồi, điều kiện bọn họ đưa ra chắc chắn cũng là tốt nhất, quan trọng nhất là địa vị hai bên tương xứng, scandal của hai anh, có lẽ các fan cũng dễ bề chấp nhận hơn.”
Hứa Kinh Trập khẽ chớp mắt, nói: “Cô cũng biết mấy chuyện này nữa à.”
“Có gì mà tôi không biết chứ.” Trương Mạn cây ngay không sợ chết đứng: “Fan đu CP cũng phải xem xét điều kiện hai bên, giống như cha mẹ lựa chọn con dâu, con rể vậy, phải xứng đôi vừa lứa với con nhà mình mới được.”
Hứa Kinh Trập: “Thế còn fan nữ thì sao?”
Trương Mạn: “Không sao cả, bọn họ tự xem như mình đang mở rộng hậu cung là được mà.”
Hứa Kinh Trập càng thêm nghi hoặc: “…!Sao cô hiểu rõ vậy?”
Trương Mạn càng thêm đắc ý: “Tôi còn biết ti tỉ thứ khác nữa cơ, anh có biết antifan đặt biệt danh cho anh là gì không? Lôi Mẫu (1) đấy, cũng có tài ra phết nhỉ!
(1)Lôi Mẫu: hay Điện Mẫu, là vị thần phụ trách công việc đánh sét.

Điện Mẫu là vợ của Lôi Công, được miêu tả là một tiên nữ thuỳ mị, đoan trang.

Điện Mẫu hàng ngày luôn làm tốt công việc của mình, những lúc bà cãi nhau với Lôi Công trên trời sẽ xuất hiện sấm chớp liên hồi.

Tín đồ theo đạo khi muốn cầu mưa cầu gió thường làm lễ xin Lôi Công Điện Mẫu.

Biệt danh này xuất phát từ cái tên của Hứa Kinh Trập – tiết Kinh trập với điềm báo đáng chú ý nhất là sấm sét mùa xuân, và profile không chút tì vết của ảnh.


Mấy trạm tỷ của Hứa Kinh Trập gần như cũng có thể được gọi là dân chuyên nghiệp rồi, Hứa Kinh Trập không tiếp xúc trực tiếp, nhưng hình như đoàn đội dưới trướng Trương Mạn cũng có qua lại với họ.

Các tác phẩm anh tham gia thường xuyên đạt giải, địa vị lại cao, khiến cho độ tuổi bình quân của fan trên diễn đàn đa phần đều đã đủ chín chắn, rất bao dung, không bước lên con đường tinh phong huyết vũ thường thấy, tổng thể có thể xem là phật hệ, nhưng số lượng lại đông đảo, cái không thiếu nhất chính là tiền, hơn nữa còn đặc biệt trung thành.

Thực ra việc thanh minh scandal NP này không khó, chủ yếu là tình huống lúc này đã hơi nghiêm trọng rồi, phải giữ tâm thế thanh cao trong sạch đứng ra phủ nhận.

Hứa Kinh Trập trừ bỏ bộ phim cổ trang cuối năm, năm sau còn có hai kịch bản chiếu đài đang đợi sẵn, tổn thất dù không nghiêm trọng như bên Lương Ngư, nhưng cũng không hề nhỏ, hơn nữa anh còn là một người quá đỗi kính nghiệp, làm sao có thể để cho xô *peep* tuỳ tiện từ trên trời rơi xuống này làm ô danh được.

Trương Mạn: “Anh cứ chọn lấy một ít vật dụng thường ngày và vật tuỳ thân trong ba bốn năm trở lại đây một đi, chúng tôi sẽ thu thập lại, trao đổi với bên Lương Ngư, mấy ngày nữa bên RP sẽ đưa ra một ít vật chứng trước để xem phản ứng dư luận, đúng rồi, hai anh còn phải hẹn một bữa cơm, để tôi liên hệ đoàn đội chụp thêm vài tấm ảnh nữa.”
Hứa Kinh Trập vẫn chưa hoàn toàn yên tâm: “Phương diện tình cảm trước đây của anh ta xử lý có ổn thoả không?”
Trương Mạn: “Không xử lý ổn thoả thì làm sao tôi dám đưa đến trước mặt anh chứ, tổ tông của tôi ơi, ngược lại là anh thì có, bao nhiêu năm nay tôi cũng chưa phải chạy theo “chùi đít” mấy chuyện này cho anh bao giờ, anh từ khi nào đã đổi thành đàn ông cũng được rồi?”
Hứa Kinh Trập: “Ai nói tôi đàn ông cũng được?”
Trương Mạn ngây ra một lúc, cạn lời luôn rồi: “Vậy tại sao anh lại không tìm phụ nữ.”
Hứa Kinh Trập nhếch nhếch khoé môi, làu bà làu bàu: “Phụ nữ cũng không ổn lắm.”
Trương Mạn: “….”
Như đã nói từ trước, ưu điểm lớn nhất của Hứa Kinh Trập chính là kính nghiệp, anh hiểu rất rõ cái lợi của việc hợp tác với Lương Ngư, cứ coi như là một cuộc mua bán trao đổi một vốn bốn lời đi, kết quả nhất định có thể khiến cho cả hai bên đều vui vẻ.

Hứa Kinh Trập không còn là thần tượng trẻ tuổi, không tồn tại nguy cơ sập nhà lọc fans gì đó.

Thậm chí bởi vì bao lâu nay anh vẫn một thân một mình không thấy có mảnh tình vắt vai nào nên ngay cả trong diễn đàn fans cũng có rất nhiều người thảo luận về tính hướng của anh, trong đó hơn một nửa phỏng đoán anh đã ẩn hôn, nửa còn lại cho rằng thực ra anh vẫn chưa xác định rõ tính hướng.

Trương Mạn có lẽ cũng cảm thấy anh không được bình thường cho lắm, hai năm trước cũng từng bóng gió đề cập qua mấy câu.

“Tôi cũng đâu có hạn chế anh yêu đương đâu, một nam nghệ sĩ qua ba mươi tuổi, còn đạt được không ít giải thưởng, cũng đến lúc cân nhắc chuyện chung thân đại sự rồi, xem như một lần chuyển hình đi.

“Chồng” này, “cha” này, kiểu nhân vật mang tính xã hội này sẽ giúp kéo thêm duyên qua đường với độ hảo cảm cho anh, chủ yếu là địa vị trong nghề được nâng lên rất nhiều.


Tư bản phần nhiều vẫn thích hợp tác với những đối tượng trầm ổn, đáng tin, nào có ai nói không với tiền bạc, danh lợi bao giờ, phải không?”
Hứa Kinh Trập không nói gì, những điều Trương Mạn nói anh làm sao có thể không hiểu cho được, không giống như nghệ sĩ nữ, hôn nhân đối với nghệ sĩ nam thuần tuý giống như một khoản đầu tư tốt, đặc biệt là sau đó nếu như còn có thể duy trì được danh hiệu “người chồng tốt”, “người cha tốt”, cũng không quá khoa trương nếu như nói là có thể một đường hưởng tiền hoa hồng cho đến tận những năm cuối đời, ăn đến cuối cùng, có thể xem như đã sống trọn vẹn một cuộc đời làm nghệ thuật.

Nhưng vấn đề là ở chỗ, Hứa Kinh Trập lại không thể mở nổi cái miệng “ăn” này, ngay cả ở giai đoạn tiếng xấu bủa vây, cần vãn hồi hình tượng khẩn trương như bây giờ, anh cũng sẽ không cân nhắc đến việc chọn “nghệ sĩ nữ” làm đối tượng, không phải vì anh không tình nguyện, mà là vì anh cảm thấy chuyện này không công bằng với đối phương.

Trương Mạn cũng từng khuyên nhủ anh không ít lần, đối với đoàn đội quản lý mà nói, Hứa Kinh Trập sở dĩ đã nên kết hôn lâu rồi, chưa biết chừng tận dụng cơ hội phim giả tình thật, tự nhiên nảy sinh một đoạn tình cảm ổn định, sau đó thành gia lập thất, sự nghiệp tự khắc sẽ lên thêm một tầng cao mới.

Tuy nhiên thứ mà Hứa Kinh Trạch sợ nhất lại chính là “phim giả tình thật.”
“Tôi đã nói rồi, không tìm nghệ sĩ nữ.” Hứa Kinh Trập ngồi trên xe bảo mẫu, anh vừa quay xong một đoạn phỏng vấn, là do đoàn đội gần đây liên hệ với đơn vị báo chí uy tín nhất đưa tin về vụ quan hệ tập thể.

Trương Mạn mấy hôm nay vì chuyện này mà chạy đôn chạy đáo khắp WeChat liên hệ trang nhất các tờ báo, thay anh chuẩn bị kĩ càng từ trong ra ngoài.

Trương Mạn hết cách nói: “Không tìm thì không tìm vậy.”
Cô lại nói: ” Vậy để tôi đi nói chuyện với bên Lương Ngư, sắp xếp cho hai người gặp mặt trước đã.”
Hứa Kinh Trập không nói gì cũng có nghĩa là đã ngầm thừa nhận, anh ngẩn người hồi lâu, lại nhớ ra điều gì, khẽ nhíu mày nói: “Cậu ta thật sự không tham gia vụ quan hệ đó đấy chứ? Báo cáo kiểm tra thuốc đâu?”
Trong tay Dương Kiệt Thuỵ cầm theo báo cáo kiểm tra thuốc của Hứa Kinh Trập, anh ta nhìn qua cũng tạm xem như hài lòng, len lén nhìn sang người đàn ông đang tập với máy chèo thuyền trước mặt.

Lương Ngư có tiêu chuẩn rất cao đối với lịch trình tập luyện thể thao mỗi ngày của mình, PT phụ trách quản lý thân hình của y năm nào cũng phải đổi đến mấy người, mỗi khi Lương Ngư cảm thấy trình độ của người đó không ổn liền lập tức đổi người khác.

Y kéo thêm một lượt cuối cùng, đứng lên nhận lấy khăn bông PT ở bên cạnh đưa qua, lau mặt xong xuôi mới quay đầu nhìn Dương Kiệt Thuỵ.

Không thể không nói, dù cho có nhìn ngót nghét mười mấy năm rồi, thì gương mặt sắc nét này của Lương Ngư vẫn luôn có hiệu quả đánh trực tiếp vào tâm lý người nhìn.

Cung mày sâu cùng sống mũi cao hiếm thấy ở người châu Á, bóng nghiêng tựa như được dùng thước đo đạc cẩn thận, bất kỳ tia sáng cho dù có hắt lại từ góc độ nào đều vô cùng hoàn hảo.

Chỉ cần y không mở miệng nói chuyện.


“Chưa chơi đồ thì đã sao.

Cũng không nhìn ra được anh ta có giao hợp hay chưa.”
Khẩu khí của Lương Ngư hàm chứa ý tứ mỉa mai nhàn nhạt, nhưng vì gương mặt quá đẹp, đến ác ý biểu hiện ra bên ngoài cũng cực kỳ sinh động, “Chưa biết chừng anh ta một đêm chơi một lúc mười mấy người, nam nam nữ nữ đều đủ cả ấy.”
Dương Kiệt Thuỵ không tài nào tán đồng cho nổi: “Hứa Kinh Trập bao nhiêu năm nay ngay cả một scandal cũng không có, hơn nữa tôi cũng hỏi rồi, đoàn đội bên đó cũng không có dùng tiền áp xuống, paparazzi còn không chộp được, nếu đời sống cá nhân của anh ta hỗn loạn như vậy, làm sao có thể không để lộ sơ hở gì được?”
Lương Ngư giễu cợt một tiếng, giọng cổ quái: “Anh tra được cũng nhiều đấy, thế nào, muốn đổi ông chủ rồi hả?”
Dương Kiệt Thuỵ: “….”
Lương Ngư xem lại bản photo của báo cáo kiểm tra thuốc một lần nữa, nhanh chóng lật giở vài tờ, có hơi bực dọc ném qua một bên.

Dương Kiệt Thuỵ thấy vậy cũng ngu người: “Cậu rốt cuộc là còn không vừa ý cái gì hả?”
Lương Ngư mặt không biểu tình bình luận: “Tướng mặt trăng hoa quá, nhìn qua đã thấy giống tra nam rồi.”
Dương Kiệt Thuỵ: “?”
Tối đó Lương Ngư quả thực cũng có mặt ở khách sạn, nhưng giống với Hứa Kinh Trập, y quả thực đến đó làm chút chuyện không tiện tiết lộ với bên ngoài.

Dương Kiệt Thuỵ quả thực cũng không rõ lắm, nhưng mà ít nhiều cũng nắm được một chút, gia đình nguyên sinh của rất nhiều nghệ sĩ là chuyện tương đối bí mật, Lương Ngư cũng không ngoại lệ.

Y không được đào tạo chính quy, 25 tuổi mới xuất đạo, trong giới cũng bóc ra không ít chuyện liên quan đến gia thế của y, nhưng đều theo kiểu sông chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi, rất nhiều trong số đó đã bị Lương Ngư chi tiền áp xuống rồi.

Trước khi chuyển sang quay phim y có một thời gian rất dài từng làm người mẫu, nếu như không quay phim, y hẳn là đang sải bước trên sàn catwalk quốc tế, vậy nên sau khi xuất đạo, rất nhiều tài nguyên thời thượng đều đặc biệt tìm đến.

Đương nhiên tính hướng của y cũng đã công khai từ lúc đó rồi, giới thời trang mười người đàn ông thì đến chín người cong, còn lại một người chưa biết chừng còn là bi nữa.

Chuyện dùng chứng cứ “hẹn hò” để chứng minh bản thân mình không tham gia vụ quan hệ tập thể kia đã được đoàn đội Lương Ngư tính toán từ đầu rồi.

Lương Ngư là gay, không cần tìm nghệ sĩ nữ đến cứu trận làm gì, các nam nghệ sĩ sau khi đối chiếu theo yêu cầu của đoàn đội cũng chỉ còn sót lại một mình Hứa Kinh Trập.

Nhưng bởi vì đời tư của Hứa Kinh Trập quá sạch sẽ, nên ngay cả Dương Kiệt Thuỵ trước khi tiếp xúc cũng không thể hoàn toàn khẳng định anh có thể tiếp nhận được chuyện đối phương là nam hay không.

Vậy nên khi phía Trương Mạn gọi lại nói có thể hợp tác, Dương Kiệt Thuỵ bỗng nhiên trong lòng thầm cảm khái “Hứa Kinh Trập quả nhiên là thâm tàng bất lộ.”
“Không sao cả, anh ta cũng không phải chịu thiệt thòi gì.” Lương Ngư ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần, “Giải thưởng, danh vọng đều có rồi, địa vị vững chắc, duyên qua đường tốt, khuynh hướng tình dục ra sao căn bản cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.”
Dương Kiệt Thuỵ càm ràm: “Cậu là đang tự khen mình đấy à?”
Lương Ngư không phủ nhận, y cũng không phải mới ngày đầu tự luyến như vậy, nếu như không phải vì không mắc bệnh trung nhị(2), e rằng y đã tự xưng hô với người khác là “bổn đại gia” luôn rồi.


(2) Trung nhị: có xuất xứ từ từ tiếng Nhật “Chuunibyou”, ý chỉ hội chứng của thanh thiếu niên ở thời kỳ trưởng thành, có những hành động và ý nghĩ tự cho mình là đúng, sống khép kín, tin tưởng sức mạnh siêu nhiên….!
Hôm nay là lần đầu tiên đoàn đội hai bên chính thức gặp mặt, hẹn nhau ở một nhà hàng Nhật Bản ở trung tâm thành phố.

Địa điểm tưởng chừng như bí mật, nhưng trên thực tế Trương Mạn và Dương Kiệt Thuỵ đều đã âm thầm bố trí trong tối hết rồi.

Nếu như để nói về quan hệ giữa paparazzi và nghệ sĩ, trừ bỏ kiểu nhìn thấy là phiền ra, chuyện đôi bên cùng có lợi đôi khi cũng có, chẳng hạn như người nhà mình, ra vẻ có thông tin gì mới sẽ rò rỉ ra ngoài, tiết lộ trước một chút, mũi chó(*) thường rất tinh, không phải rất nhanh liền mò đến rồi sao.

(*) Paparazzi ở TQ thường được gọi là cẩu tử, chó săn…..!
Lúc Hứa Kinh Trập ngồi trên xe, chuyên viên trang điểm cá nhân vẫn còn đang giúp anh chỉnh sửa kiểu tóc.

Bởi vì đến lúc ấy chắc chắn sẽ tóm được ảnh chụp chung của anh và Lương Ngư, vì để hình tượng của mình qua ống kính không thảm bại trước đối phương, Hứa Kinh Trập thậm chí còn mời hẳn người chuyên nghiệp đến làm việc.

Trương Mạn đối với thái độ kính nghiệp toàn tập này của anh cũng không tiện góp ý, cô biết thừa gánh nặng thần tượng của Hứa Kinh Trập nghiêm trọng như thế nào.

Yêu cầu cao của nghệ sĩ ở một trình độ nhất định nào đó là một chuyện tốt, nhưng quá cao cũng có thể sẽ khiến cho những người bên dưới trở nên vô công rồi nghề.

“Đã rất hoàn hảo rồi.” Trương Mạn xem giờ, “Bây giờ có dùng kính hiển vi soi lên mặt anh cũng không tìm ra được lỗi gì nữa đâu.”
Hứa Kinh Trập cúi đầu nhìn xuống giày mình: “Tôi cảm thấy nên đổi một đôi tất khác.”
Trương Mạn: “…!Lương Ngư đâu có nhìn đến tất của anh.”
Tất cả mọi phương diện đều đã ổn thoả, duy chỉ có đôi tất này, Trương Mạn quả thực đã nhầm.

Nhà hàng bọn họ lựa chọn hôm nay chuyên về món Nhật, vậy nên ngay khi Hứa Kinh Trập cởi giày đặt chân lên chiếu tatami, liền lập tức bắt gặp ánh nhìn không thèm che giấu của Lương Ngư, chằm chằm nhìn vào đôi tất của anh.

Hứa Kinh Trập: “…….”
Tầm mắt của Lương Ngư dừng lại đó một hồi lâu.

Hứa Kinh Trập lúc này mới ý thức được mình cần co chân lại, nhưng không nhịn được lại tạm ngưng một lát, rồi tiếp tục tiến lên vài bước, ngồi xuống bên cạnh bàn thấp.

Lương Ngư vẫn còn đang quan sát anh, người này dường như không hiểu được hai chữ “che giấu” viết ra sao, ánh mắt vừa lỗ mãng lại thẳng thắn, cảm tưởng như trước mặt bị nòng súng dí sát, bắn người mình ra thành trăm nghìn lỗ thủng vậy.

“Tôi nói này, thầy Hứa.” Lương Ngư thay đổi tư thế ngồi, nửa thân trên tiến hẳn về phía trước, giữ lấy cằm mình, nụ cười thường trực như có như không, “Màu đôi tất mà anh đeo hôm nay…!có vẻ hơi quê nhỉ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.