Hữu Danh

Chương 1: Scandal


Bạn đang đọc Hữu Danh FULL – Chương 1: Scandal


Hứa Kinh Trập ngồi trong xe lục tìm mũ lưỡi trai mình mua lúc trước, lần sờ nửa ngày mới tìm thấy nó dưới ghế phó lái, nhân tiện lấy ra cuốn tạp chí bát quái Trương Mạn đưa cho ban sáng.

Ngay trang bìa là một dòng tít gây chấn động bằng hàng chữ đỏ đen phóng đại_______ bên dưới còn đính kèm hình chụp chính diện anh bước ra từ khách sạn.

“……” Hứa Kinh Trập đội mũ lên đầu, nghĩ ngợi một lúc lại đeo thêm cả khẩu trang và kính râm, tự chỉnh trang qua gương chiếu hậu hồi lâu, mới quyết định bước xuống xe.

Tin tức của Trương Mạn đến rất đúng lúc, dù cho thời gian gấp rút thế nào hay tình huống có nguy cấp ra sao, biểu hiện trước giờ của cô đều vô cùng trấn định.

“Chúng tôi đã liên hệ với bên quan hệ công chúng rồi, anh cũng không cần phải giải thích nhiều với truyền thông làm gì, cứ để thanh giả tự thanh là được.”
Hứa Kinh Trập: “Tôi biết rồi.”
Trương Mạn: “Tạp chí gì đó chung quy cũng chỉ là quan điểm chủ quan của người viết bài mà thôi.”
Hứa Kinh Trập trầm mặc một lúc, mới nói tiếp: “Tin tức trên mạng đều là như vậy mà, hơn nữa còn giúp tạp chí tăng doanh thu, xem ra tôi vẫn còn khá nổi tiếng đấy.”
Trương Mạn bật cười: “Lúc này anh vẫn còn tâm trạng nghĩ mấy chuyện này à?”
Hứa Kinh Trập cũng không nhắn lại nữa, anh ghé lại một tiệm trái cây mua một quả dưa hấu, đang chuẩn bị lấy điện thoại quét mã thanh toán tiền cho ông chủ thì Trương Mạn lại gửi tin nhắn đến.

“Rốt cuộc là anh đến đó làm gì thế?” – Cô hỏi “Thật sự không thể nói được sao?”
Hứa Kinh Trập chỉ nhắn lại ba chữ: “Việc cá nhân.”
Trương Mạn cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.

Hứa Kinh Trập xách theo quả dưa hấu vừa mua, rẽ vào một ngõ nhỏ.

Ân sư Nhậm Thanh của anh từ sau khi nghỉ hưu liền chuyển đến sống ở khu phố cũ này, mỗi năm Hứa Kinh Trập đều đến đây thăm bà hai lần, dù đã ngần ấy tuổi nhưng mỗi tháng vẫn đều đặn tham gia diễn kịch nói.

Mặc cho mạng lưới liên lạc ở thành phố lớn có lưu loát ra sao, mỗi lần Hứa Kinh Trập muốn đến thăm bà đều phải hẹn lịch trước.

Căn nhà cũ có một mái hiên, bên dưới còn đào một ao nước nhỏ, Hứa Kinh Trập đang quỳ gối giúp ân sư thay nước cho cá, trong khi Nhậm Thanh ngồi một bên bổ trái dưa hấu anh vừa mang đến, bày ngay ngắn lên đĩa.

“Em bận như vậy không cần phải đến thăm cô đâu.” Nhậm Thanh kéo lại áo choàng mỏng trên vai, nhẹ nhàng nói, “Gần đây xảy ra chuyện gì à?”
Hứa Kinh Trập đứng dậy, tóc anh gần đây dài ra không ít, là đang nuôi để chuẩn bị cho bộ phim cổ trang tiếp theo, đuôi tóc gần như đã dài ngang bả vai, bị anh tuỳ ý quấn lại phía sau.


“Mấy tin đồn đó chỉ là mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi thôi.” Hứa Kinh Trập đáp, “Cô không cần bận tâm đâu ạ.”
Nhậm Thanh gật đầu: “Cô cũng không tin, cô biết em là người thế nào mà.”
Hứa Kinh Trập cuối cùng còn ở lại nhà Nhậm Thanh ăn bữa tối, sau khi trở lại xe liền cảm giác được có người đang theo dõi mình, vừa định kéo cửa sổ xe xuống nhìn thử, thì cuộc gọi tới của Trương Mạn đã đổ chuông.

Lúc nhấn nghe, khẩu khí của anh đang không được tốt lắm đã nghe thấy đầu dây bên kia dặn dò: “Đừng cãi nhau với người ngoài, không phải lần này thì vẫn còn lần khác mà.”
Hứa Kinh Trập dùng sức nhấn mạnh còi xe một tiếng.

Trương Mạn đợi đến khi nghe được giọng nói ngờ vực của anh sau tràng còi chói tai kia mới bình tĩnh dặn tiếp: “Anh bây giờ chưa thể đưa ra được chứng cứ xác thực gì, truyền thông gặp anh chắc chắn sẽ cắn chặt không buông, chúng tôi phải tìm cho anh một lý do nào đó.”
“Tuỳ ý bịa thế nào cũng được.” Hứa Kinh Trập bắt đầu gắt gỏng, “Con mẹ nó, cô còn chưa nhìn thấy bọn họ bây giờ đang chĩa ống kính chắn trước đầu xe ô tô tôi luôn rồi đây này!”
Trương Mạn: “Bị chụp thì cũng bị chụp rồi, mặt anh đẹp trai như thế, trị giá ngàn vàng, cả năm trời không lên mặt báo, tôi còn đang cảm thấy tiếc đây, lần này xem như để bọn họ chụp cho đã đời luôn cũng được.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Trương Mạn đại khái là bỗng dưng nghĩ thông rồi, tràn trề khí thế nói: “Hơn nữa anh cũng chưa phẫu thuật thẩm mỹ bao giờ, trạng thái còn bảo trì được tốt như vậy, 360 độ không góc chết, chẳng cần đến photoshop luôn! Làm gì có nam minh tinh nào tầm tuổi anh có ảnh gốc chất lượng được như thế cơ chứ?!”
Hứa Kinh Trập đỡ lấy trán, mệt mỏi nói: “Được rồi, cô nói chuyện chính đi, đừng khen tôi nữa.”
Trương Mạn tự cảm thấy mình khen đủ rồi liền thu liễm lại, không nói nhảm nữa: “Chúng tôi đang nghĩ đến một phương án, nói rằng anh hẹn người khác ở khách sạn đó, bí mật yêu đương, chuẩn bị đính hôn rồi.”
Hứa Kinh Trập ngắt lời cô: “Đợi đã, là đang trong giai đoạn yêu đương thôi hay là đã đính hôn xong xuôi rồi?”.

ngôn tình hài
Trương Mạn: “Yêu nhau ba năm, chuẩn bị đính hôn.”
“……” Hứa Kinh Trập có chút không vui, “Cô cũng lợi hại thật đấy, từ khi nào đã sắp xếp xong cho tôi một mối tình ba bốn năm, đến bản thân tôi còn không biết gì rồi?”
Trương Mạn: “Vậy nên tôi không phải là đang tìm anh thương lượng xem nên phối hợp ra sao đấy thôi, anh xem xem mấy năm nay ngoại trừ quay phim, đời sống tình cảm của anh có khác gì tờ giấy trắng không, chúng ta nuôi không bộ phận truyền thông rồi ngay cả một cái tin đồn cũng không có, lần này hoạ hoằn lắm mới có đất dụng võ, ba năm bí mật yêu đương, giữ mình trong sạch, ân ái trước sau như một, đề tài tốt như thế còn gì.”
Hứa Kinh Trập bên kia không phản ứng lại, không rõ là có định phối hợp hay không, Trương Mạn làm việc với anh gần 10 năm nay, chứng kiến anh ba lần được vinh danh Thị Đế.

Nửa năm trước còn vinh dự dành giải nam diễn viên truyền hình xuất sắc nhất ở một lễ trao giải trọng điểm, trừ bỏ khuôn mặt đẹp và vóc dáng cân đối, đời tư khiêm tốn, trong sạch, Hứa Kinh Trập bình thường vào đoàn quay phim cũng chỉ mang theo một trợ lý cá nhân, mọi việc đều tự mình hoàn thành, kính nghiệp hơn nữa còn nhẫn nại.

Danh tiếng trong nghề hoàn hảo đến mức người ta còn tưởng anh ta là “người giả”, quan trọng là không bao giờ khiến cho đoàn đội phải chạy theo xử lý rắc rối, cũng không buột miệng tự rước hoạ vào thân.

Thật lòng mà nói, làm cộng sự nhiều năm với Hứa Kinh Trập, Trương Mạn thậm chí phải chịu áp lực đến nỗi tóc nhiều chỗ cũng sắp trụi sạch luôn rồi.

Cô chỉ sợ khâu nào đó mình xử lý không ổn thoả, để lại vết nhơ trong sự nghiệp của đối phương mà thôi.


Hứa Kinh Trập thật sự là quá kính nghiệp rồi, kính nghiệp đến độ kể cả khi anh ta có nổi cáu um xùm lên, bạn cũng sẽ cảm thấy cơn nóng giận đó là hoàn toàn chính đáng, đúng lúc đúng chỗ, nhất định là do bạn làm chưa đến nơi đến chốn.

Giả dụ như lúc này Hứa Kinh Trập lửa giận ngút trời với đám paparazzi kia, thật ra thái độ của anh với bọn họ cũng đã khách khí lắm rồi.

Chỉ riêng trình độ không rồ lên chửi nhau xơi xơi với bọn họ, cùng lắm cũng chỉ làm mặt lạnh ấy thôi mà vẫn còn bị paparazzi thổ tào chê xấu.

Nhưng nhan sắc của anh ta lại tốt như vậy, chỉ cần trạng thái xuất hiện trước công chúng không chê vào đâu được, mặt không sưng phù, mắt không quầng thâm, da dẻ bảo dưỡng cẩn thận, không vàng vọt, không mụn trứng cá, dù cho có đứng trước bất kỳ loại ống kính nào, khuôn mặt này đều luôn hoàn hảo, không có gì để bới móc.

Phía cạnh xe vẫn còn paparazzi đang ẩn núp, đối phương còn cố gắng lia ống kính qua cửa xe anh, Hứa Kinh Trập mặt không biểu cảm trừng mắt nhìn lại ống kính một cái, muốn xé rách quyển tạp chí trong tay, bít kín cửa kính lại.

Đồng thời quay qua bên cạnh tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Có ai sẵn lòng hợp tác với chúng ta không?”
Trương Mạn biết cuối cùng anh cũng chịu xuống nước, ho một tiếng, vội vã trả lời: “Có vài nữ minh tinh, có cả nam nữa.

Anh cũng biết hôn nhân đồng tính mấy năm gần đây cũng khá phổ biến mà, công chúng tiếp nhận cũng nhanh.

Khách sạn đó cũng không phải là nhỏ, một khách sạn năm sao một ngày đón tiếp không biết bao nhiêu lượt khách, ai mà biết được vụ chơi NP kia lại vỡ lở ra thế chứ.

Cờ bạc với mại dâm đều liên đới nên chắc chắn là lớn chuyện rồi, làm gì có đoàn đội nhà ai không ngồi trên đống lửa được, điều kiện của anh lại tốt như vậy, tất nhiên có thể tuỳ ý chọn lựa rồi.”
Hứa Kinh Trập suy nghĩ một hồi, mới mở miệng: “Tìm nam đi, sau này chia tay sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự nghiệp của người ta, nam thì đỡ hơn.”
Trương Mạn đành chịu: “Thời đại nào rồi mà anh còn thân sĩ như thế.”
Hứa Kinh Trập lái xe ra khỏi đường nhỏ, nhìn qua gương vẫn còn paparazzi bám đuôi, nhịn không được oán giận: “Phiền chết đi được!”
Trương Mạn chỉ có thể dỗ dành: “Không phiền lâu nữa đâu, tôi đi giúp anh chọn một người.”
Hứa Kinh Trập cúp máy, trên WeChat lại có tin nhắn mới, chuyện này nổ ra chưa tới 24h, tin tức cập nhật xem ra còn nhộn nhịp hơn cả lời chúc phúc năm mới, rất nhiều người nhanh chóng tìm đến bày tỏ lòng trung thành của mình, nói rằng mình tin tưởng Hứa Kinh Trập, hỏi thăm anh có sao không, có cần giúp đỡ gì không, dù gì tin tức lúc này đều hư hư thực thực, chân thành hay giả dối, thực ra trong lòng Hứa Kinh Trập đều hiểu rõ.

Anh hồi âm lại vài tin nhắn, kéo xuống bên dưới một chút, liền thấy được tin nhắn của bác sĩ Trần: “Mấy ngày nay cậu ngủ nghỉ có ổn không? Phản ứng buổi sáng thế nào?”
Hứa Kinh Trập nhìn chằm chằm vào mẩu tin nhắn này thật lâu, bỗng chốc cảm thấy vô cùng mệt mỏi, quẳng điện thoại qua một bên, không muốn cầm lên nữa.

Năng lực làm việc của Trương Mạn hoàn toàn không còn gì phải bàn cãi, cô nói muốn giúp Hứa Kinh Trập tìm một người ổn thoả, thì nhất định kết quả sẽ khiến cho Hứa Kinh Trập vừa lòng, chỉ là không nghĩ tới, khi cô đang bế tắc không tìm được đối tượng trong phạm vi yêu cầu, thì đã có một người tự đưa mình đến tận cửa.


Hôm đó Lương Ngư tình cờ cũng đến khách sạn này, hơn nữa ảnh của y dường như là do đoàn đội chưa thoả thuận được giá cả, đều đã bị tung lên cả rồi.

Sau khi nghe được tin này, Trương Mạn trực tiếp cảm tưởng như có một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống trúng nhà mình.

Trên thực tế, đầu óc cô vẫn còn ngẩn ngơ, hỏi những người xung quanh: “Hôm đấy là ngày hoàng đạo đại cát gì vậy, cả Ảnh Đế lẫn Thị Đế đều chạy đến đó thuê phòng…!cúng bái hả?”
Người làm phim ảnh đều biết, điện ảnh và truyền hình được xem là hai bộ phận của phim ảnh, luận địa vị, tinh anh trên màn ảnh rộng đa phần đều cạnh tranh rất khốc liệt, lưu lượng và doanh tiêu không có ảnh hưởng quá lớn, một khi phái thực lực đối đầu chủ yếu đều là người dựa vào diễn xuất kiếm cơm.

Mà Lương Ngư chính là người đặc biệt nhất trong số những tinh anh đó, cho tới tận lúc này vẫn chưa từng một lần hạ phàm.

Y xuất đạo cũng không thể xem là sớm, nhưng được đạo diễn nổi tiếng dẫn dắt, tự bản thân y cũng biết lựa chọn kịch bản, bộ phim đầu tay đã lấy được Tam Kim trong nước, Trương Mạn từng xem qua phim y đóng.

Từ góc độ chuyên nghiệp mà nói chính là loại được ông trời ưu ái bón cơm cho, hơn nữa còn bón nhiều đến độ ăn không nổi, đến độ phải ói bớt ra luôn ấy.

Những lời này tất nhiên cô cũng không dám nói trước mặt Hứa Kinh Trập, không phải vì tính tình ông chủ nhà mình nhỏ nhen, mà là vì cô biết, Hứa Kinh Trập thật ra cũng muốn chuyển hình lên màn ảnh rộng.

Anh mấy năm gần đây ở mảng truyền hình gần như đã có thể gọi là hô mưa gọi gió, cái thiếu nhất chỉ là một cơ hội nữa thôi.

Trong khi Lương Ngư có thể trực tiếp nhận tới ba bộ phim, đến cả giải ảnh đế quốc tế cũng ẵm được không ít, hơn thế nữa anh ta không chỉ quay phim giành giải, phim thương mại đều đạt doanh thu phòng vé cao, thử nói xem có ức không cơ chứ.

Hứa Kinh Trập trước giờ cũng không oán hận Trương Mạn chuyện quay phim gì, tài nguyên tương xứng ra sao, hay là ai đóng vai gì, có hợp vai hay không, chẳng khác nào một con bò vàng ngày ngày chăm chỉ, mải miết lao động, chẳng buồn bận tâm đến những xì xào bàn tán sau lưng mình.

Thế nhưng việc Lương Ngư bị vướng vào vụ scandal quan hệ tập thể này khiến cho áp lực y phải gánh chịu so với Hứa Kinh Trập xem ra còn nặng nề hơn rất nhiều.

Đầu năm, Lương Ngư mới nhận một bộ phim tranh giải Oscar, hợp đồng bí mật vừa kí kết, chỉ còn chưa tuyên bố, vào đoàn phim nữa thôi, sau này chắc chắn sẽ giúp y nâng cao địa vị quốc tế.

Cuối năm còn một bộ phim Tết, hợp tác với một đạo diễn phim thương mại có tiếng, hơn nữa bản thân y còn đánh cược đầu tư vào đây không chỉ có tiền, rồi cả đại ngôn thương hiệu lam huyết xa xỉ nữa, chỉ cần một chuyện thất bại thôi, y cũng không tài nào cáng đáng nổi.

Vậy nên khi đoàn đội chủ quản của Lương Ngư chủ động tìm đến, Trương Mạn lại tỏ ra cực kỳ điềm tĩnh, chính chủ hai bên đều không trực tiếp lộ diện, trước hết cứ để cấp dưới đao quang kiếm ảnh một hồi đã.

Dương Kiệt Thuỵ và Trương Mạn đã công tác nhiều năm, địa vị trong ngành của hai người được đánh giá là ngang tài ngang sức, tranh chấp tài nguyên với nhau không ít lần, đều là kiểu nhân tài lên ngựa có thể bình thiên hạ, xuống ngựa có thể làm hài lòng chủ tử của mình.

Thái độ của Dương Kiệt Thuỵ khá tích cực, vừa đến đã đưa ra phương án hợp tác hai bên cùng có lợi, tương trợ lẫn nhau cùng tai qua nạn khỏi.

Trương Mạn cười tươi như hoa: “Thầy Lương nếu đã một lòng muốn hợp tác, chúng tôi đương nhiên rất hoan nghênh.”

Dương Kiệt Thuỵ: “Còn không phải là nhờ bia miệng của thầy Hứa tốt, chúng tôi mới có thể an tâm hợp tác đó sao.”
Hai bên khách khí xã giao một hồi, mới bắt đầu bàn đến việc chính.

Trương Mạn muốn hỏi rõ một số chuyện: “Thầy Lương hôm ấy tại sao lại trùng hợp đến đó vậy? Thật sự là không tham gia vào đấy chứ?”
Dương Kiệt Thuỵ làm ra biểu cảm như bị xúc phạm, đanh thép đáp lại: “Chắc chắn là không tham gia rồi, thầy Lương nhà chúng tôi không phải là kiểu người như vậy!”
Trương Mạn nào có dễ tin người thế, tư liệu cô nghiên cứu về Lương Ngư cũng đâu phải là ít.

Người này địa vị cao, tính cách nóng nảy, nếu như không phải là tuýp người tự cao tự đại, tự cho mình là nhất thì ít nhất cũng là loại không chịu quản giáo, sống tuỳ tiện buông thả, dương dương tự đắc thành quen.

Diễn viên ấy mà, ít hay nhiều tính cách đều có phần cường điệu hoá lên, ngay nhìn sang “người giả” hoàn hảo Hứa Kinh Trập kia là đủ hiểu, hình tượng “lôi thôi lếch thếch” mà Trương Mạn cũng từng doanh tiêu thêm cho anh, tất nhiên là cũng mang đôi ba phần dáng dấp của bản tôn.

Thế nhưng Lương Ngư gần như hoàn toàn tiệt duyên với những thứ này, từ lâu y dường như đã trật hướng rồi.

Ở y không tồn tại cái gọi là hình tượng, bởi vì sự nghiệp phát triển quá nhanh, không ai có thể đuổi kịp, nên ngay kể cả khi người ta có chỉ trích đời sống cá nhân của y thì cũng chẳng thấm vào đâu.

Đoàn đội cũng không cảm thấy chuyện mình cung phụng y như tổ tông có gì quá mức kinh hồn táng đảm, Lương Ngư lại không gây ra tai hoạ gì quá lớn, chỉ là trong giới truyền tai nhau không ít tin đồn, hơn nữa đều là do những người trong nghề tiết lộ.

Nhưng không rõ có phải là do y vung tiền ra ém xuống hay trên phương diện tình cảm này y quả thực là một người không tệ, cuối cùng đều không đến mức xé mặt nhau quá khó coi.

Tài nguyên y giới thiệu cho bạn bè đều vô cùng hào phóng, còn biết cách để không làm mất lòng giới truyền thông.

Trương Mạn nhớ từng có một tạp chí thời trang trứ danh muốn mời y lên trang bìa năm, tài nguyên lớn như vậy được nhiều bên thi nhau giành giật cuối cùng cũng xác định đáo khoản, lúc đó đại sư chỉ đạo thiết hình tượng còn bình luận rằng khuôn mặt của Lương Ngư là do Nữ Oa huy động hẳn ba nhà máy gia công mới nhào nặn ra được.

Mặc dù cũng ai nấy đều cảm thấy những lời này quá mức khoa trương, thế nhưng gần như tất cả mọi người cũng ngầm thừa nhận sự thật hiển nhiên ấy.

Dương Kiệt Thuỵ tin chắc Trương Mạn sẽ không cự tuyệt bọn họ, tốt xấu gì cũng sẽ xem xét lại mối quan hệ “cường giả liên hợp”, “môn đăng hộ đối” này, dù có tính toán chi li đến đâu, kiểu gì Hứa Kinh Trập cũng là người hưởng lợi nhiều hơn, suy cho cùng tài nguyên màn ảnh rộng cũng là thứ mà đối phương đang thiếu nhất lúc này.

Trương Mạn không dám tự mình đưa ra quyết định, vẫn là đi hỏi ý kiến của Hứa Kinh Trập trước: “Con người thầy Hứa nhà chúng tôi khá đơn thuần, chuyện tình cảm này cũng khó mà nói trước điều gì được.”
Dương Kiệt Thuỵ không hề tỏ ra gấp rút, chỉ bật cười một tiếng, nói: “Cô Trương này, cô đừng đánh thái cực qua lại mãi với tôi như vậy chứ, đều là đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, nói anh ta đơn thuần liệu mấy ai tin đây? Cô có tin không? Dù gì thì tôi cũng không tin đâu.”
Trương Mạn:”………”
Lời tác giả: Ảnh đế là công.

Xem qua quá nhiều người bị bức ép kinh doanh rồi, muốn viết một tác phẩm có hai nam chính cực kỳ kính nghiệp chủ động kinh doanh, tương tác đồng thời khoe ân ái, không đi theo lối thường thấy, chính là kiểu trừ ngọt và đường ra cái gì cũng không có ấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.