Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân

Chương 58: Đơn Giản Vì Là Không Thích


Bạn đang đọc Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân FULL – Chương 58: Đơn Giản Vì Là Không Thích


Trạch Dương đi khỏi một lúc thì Bắc Hải Nam mới chợt nhớ ra người đang đứng bên cạn mình.

Ông quay lại để nói chuyện rõ ràng với bà.

– Mỹ Oánh, đó là con của chúng ta.

Tại sao em phải giấu chứ?
– Tôi không biết gì hết, anh về đi.

Nếu không tôi gọi cảnh sát vì tội xâm nhập gia cứ bất hợp pháp đấy.

– Anh vào nhà của vợ con mình thì có gì sai.

Hơn nữa trên pháp lý, em vẫn là vợ của anh.

– Đừng có nói như kiểu thân thiết lắm, tôi và anh bây giờ cũng chỉ là trên quan hệ giấy tờ.

Nếu muốn có thể ra tòa để ly hôn bất cứ lúc nào.

Hạ Mỹ Oánh tức giận nói lớn.

Bà hận không thể làm cho cơ ngơi của Bắc gia sụp đổ.

Để đến tận bây giờ luôn bị họ đe dọa và bức ép vào đường cùng.

Có nhiều tiền thì hay lắm chắc? Tình cảm và nhân cách của họ thì chả đáng một xu.

Bà thật sự khinh những con người như vậy.

Bắc Hải Nam thì không hiểu sao vợ mình lại nghĩ như vậy.

Nhưng ông muốn giải thích tất cả bởi vì hai bên vẫn đang còn nhiều khúc mắc với nhau.

Tiến đến gần nắm lấy tay Hạ Mỹ Oánh để nói nhưng bà lại hất tay ông ra.

– Chuyện năm đó, thật sự hôm đấy anh có một cuộc họp quan trọng.

Không phải anh đã nhắn tin cho em rồi sao?
– Tôi…không có nhận được.

Mà chuyện đó bây giờ không còn ý nghĩa gì với tôi hết.

Mọi chuyện kết thúc từ lâu rồi, anh cũng nên hiểu rõ điều đấy đi.

Nói rồi Hạ Mỹ Oánh cũng định rời đi nhưng Bắc Hải Nam vẫn giữ bà lại.

Mọi chuyện năm đó chưa giải quyết rõ ràng thì không ai được đi.

Ông cần phải nói rõ với vợ mình, cần phải đưa vợ và con của mình về sống cùng.


Hoặc nếu cần thiết thì cũng có thể chuyển về đây với cả hai mẹ con cũng được.

– Chúng ta cần phải nói rõ.

Ngày đấy em tự ý bỏ đi để lại cho anh tờ giấy ly hôn.

Thật sự em không có nghĩ đến cảm xúc của anh sao?
– Vậy anh thì nghĩ đến cảm xúc của tôi? Tôi phải nuôi mẹ của tôi, tôi phải chăm lo cho gia đình.

Những chuyện đó chưa là gì với việc phải đối đầu với Bắc gia.

Anh có bao giờ hỏi tôi rằng tôi sống ở đấy có cảm thấy thoải mái hay không hả?
Hạ Mỹ Oánh tức giận nói lớn.

Dường như mọi sự phẫn uất trong gần hai chục năm qua đã dồn hết vào lời nói này của bà.

Đôi mắt của Hạ Mỹ Oánh cũng đỏ lên, thậm chí khi nói tay bà cũng run lên.

Những lời nói giống như hét này của bà đã được hai vợ chồng Hoàng Quân Thám nghe thấy.

Thậm chí cả mấy đứa trẻ trên tầng cũng nghe loáng thoáng được lời nói đó.

Trạch Dương thì coi như chả nghe thấy gì, cậu đưa tay vuốt tóc Hân Nghiên nhưng cô lại đứng dậy để xuống dưới tầng.

Thấy vậy Trạch Dương liền giữ tay cô lại.

– Hân Nhi, định đi đâu?
– Mình nghe thấy giọng của cô Oánh a, muốn xuống dưới nhà.

– Không xuống, ngồi ở đây chơi đi.

– Để cho Hân Nghiên xuống, sao phải bắt ép cậu ấy?
Thấy Hân Nghiên xệ mặt xuống thì Kỳ Minh đi đến để nói.

Cậu chả thích kiểu bắt ép của Trạch Dương một chút nào.

Đã vậy còn là bắt ép Hân Nghiên, cậu không thích như vậy.

Hân Nghiên nghe Kỳ Minh nói vậy liền đến ôm lấy tay cậu.

– Kỳ Minh tốt quá đi.

Thích Kỳ Minh, hì.

Đương nhiên nghe Hân Nghiên nói vậy thì mỗi người một biểu cảm.

Trạch Dương vốn đã đang khó chịu về chuyện của mẹ mình, bây giờ thì lại nghe Hân Nghiên nói thích người khác.


Rõ ràng cậu đã nói rất nhiều rằng không được ôm ấp người khác giới, kể cả người cùng giới thì cũng chỉ được nắm tay rồi.

Vậy mà con bé này mọi thứ đều quên hết, như nước đổ đầu vịt.

Còn Kỳ Minh đương nhiên sẽ vui rồi.

Thậm chí trong lòng cậu còn muốn Hân Nghiên ôm cậu chặt hơn nhưng cậu không thể để lộ ra ngoài.

Còn Huyền Nhi thì cũng bình thường thôi.

Chỉ là người con trai đằng trước mặt cô, chỉ nhìn một chút thì cô cũng biết được là cậu đang tức giận.

Nhưng cô không có nói, vì cô cũng hiểu rõ tính của Trạch Dương.

Nếu cậu không thích thì không ai có thể ép được cậu.

Hân Nghiên lém lỉnh thấy Trạch Dương im lặng liền nhanh chân chạy xuống dưới nhà rồi sang bên nhà Trạch Dương.

Trạch Dương đương nhiên cũng phải đuổi theo Hân Nghiên để cô khỏi nói nhiều rồi.

Còn hai anh em họ Lãnh thấy thế cũng đi xuống cùng.

Bên nhà Trạch Dương lúc này thì Hạ Mỹ Oánh nói rất nhiều.

Bà thậm chí còn chả giữ được vẻ điềm đạm vốn có.

Bây giờ chỉ còn thiếu một bước là xông lên đánh nhau với Bắc Hải Nam thôi.

Ông vẫn đứng nghe bà nói, thậm chí còn nghe không sót một từ nào.

Theo những lời nói của vợ mình thì ông cũng có thể hiểu bà đã phải chịu nhiều uất ức ra sao.

Không nghĩ rằng người nhà của mình lại đối xử với vợ mình như vậy.

– Mỹ Oánh, em cần phải nghe anh nói.

Năm đó anh thật sự không biết được những chuyện này.

Càng không biết mẹ mình đã gây ra những chuyện như vậy.

– Ha, anh nói hay thật nhỉ? Mẹ anh tát tôi, cho người đánh tôi, thậm chí còn cả mẹ của tôi thì bà ấy vẫn không buông tha.

Những chuyện rành rành như vậy anh còn nói là không biết?
Bắc Hải Nam không biết Bắc lão phu nhân đã làm ra những chuyện như vậy.

Ông đã nói rõ với mẹ mình, thậm chí nói với tất cả những bậc tiền bối trong Bắc gia rằng dù có phải từ bỏ họ Bắc để lấy Hạ Mỹ Oánh thì ông vẫn đồng ý.


Còn nghĩ mẹ mình đã nguôi ngoai bỏ qua và chấp nhận Hạ Mỹ Oánh, ai ngờ bà đã âm thầm tra tấn vợ mình từ thể xác cho tới tinh thần.

– Lúc đó anh hỏi em đâu có nói rằng mẹ anh làm những chuyện như vậy.

Nếu anh biết bà ấy làm những việc như vậy thì anh…!
– Anh làm sao? Một người con trai ngoan ngoãn, nghe lời mẹ mình, là niềm tự hào của bà ấy.

Anh có thể làm gì bà ấy.

Đừng nói những lời nực cười như vậy nữa.

Tôi và anh chấm dứt rồi, anh cũng biến khỏi đây cho khuất mắt tôi đi.

Hạ Mỹ Oánh kéo tay Bắc Hải Nam ra ngoài nhưng ông vẫn đứng lì ở đấy không đi đâu.

Mọi chuyện chưa xong thì đi đâu chứ.

– Anh có thể từ bỏ Bắc gia, chỉ cần em và con về ở cùng với.

Tất cả tiền tài vật chất anh đều có thể bỏ qua.

Cũng đúng, Bắc Hải Nam là người không có quan tâm đến vật chất bên ngoài vì ông cho đó chỉ là phù du.

Cuối cùng cũng chỉ có người thân và gia đình mới là thứ ông trân trọng.

Hạ Mỹ Oánh hít mội hơi thật sâu rồi đi vào phòng mình.

Bà tìm trong tủ đồ ra chiếc tấm ngân phiếu rồi đi ra ngoài đạp thẳng vào mặt Bắc Hải Nam.

– Phiền anh mang về nói với Bắc lão phu nhân rằng tôi trả cả lãi lẫn lời, mong số tiền này có thể giúp đỡ bà ấy đến già.

Cầm lấy tấm ngân phiếu mà Bắc Hải Nam còn bất ngờ.

Tất cả đều là chữ của mẹ ông viết, số tiền thì không hề ít một chút nào.

– Tấm ngân phiếu này là sao? Anh cần phải biết rõ.

– Ha, còn là sao nữa cơ đấy.

Nếu muốn biết rõ thì tự đi về mà hỏi người mẹ yêu quý của anh, tôi thì không có rảnh để đi nói với anh làm gì.

Bây giờ biến khỏi nhà tôi ngay lập tức.

Hạ Mỹ Oánh kéo Bắc Hải Nam thế nào cũng vô ích vì sức của bà vốn chả thể kéo ông đi dù chỉ một chút.

Ông vẫn đứng im đấy mặc cho Hạ Mỹ Oánh kéo ông thế nào đi nữa.

Cố Hoài Diễm đứng bên ngoài cùng với chồng mình thấy vậy liền lay tay chồng mình để đi vào giúp Hạ Mỹ Oánh.

Trước đây Hạ Mỹ Oánh và bà có tâm sự với nhau, cũng hiểu được một chút ngọn ngành.

Với phương diện là người ngoài cuộc thì Cố Hoài Diễm thấy cả hai đều đáng thương, một người thì phải chịu đựng nỗi đau khổ một mình, còn một người thì không hiểu gì bây giờ lại nhận được quá nhiều cú sốc.

Đương nhiên là có thêm Hoàng Quân Thám đứng đấy nên Bắc Hải Nam đanh đi ra ngoài.

Ông còn nghĩ mình phải rời đi thì thấy Trạch Dương đang đứng ở ngoài sân cùng với Hân Nghiên và hai cháu của mình.


Vội vàng đi đến thầm nghĩ Trạch Dương sẽ nhận ông làm ba.

Có như vậy thì Hạ Mỹ Oánh mới không thể làm gì nữa.

Ông cần hai mẹ con trở về với ông.

– Tiểu Dương, con biết rõ ba là ba của con rồi.

Có thể nói với mẹ con để bà ấy hiểu rõ chứ?
– Không phải tôi đã nói rồi sao.

Đã là người dưng thì không cần phải làm như thân thiết.

Trạch Dương lạnh nhạt nói.

Ánh mắt của cậu vẫn không hề thay đổi, vẫn rất bất cần.

Mọi lời Trạch Dương nói làm cho mọi người đều bất ngờ.

Nhưng người bất ngờ theo đúng nghĩ đen thì chính là Huyền Nhi.

Cô không nghe nhầm, chú Nam của cô gọi Trạch Dương là con, còn tự nói mình là ba của cậu ấy.

Nếu như vậy thì Trạch Dương chính là anh họ của cô, vậy còn thứ tình cảm này thì là gì? Cô chả thể nghĩ nổi điều gì bây giờ.

– Tại sao lại là người lạ? Ba chỉ là lúc đó không nhận ra con…!
– Yên tâm, tôi sẽ không bước chân vào Bắc gia đâu.

Ông không cần phải lo điều đấy.

– Con là người của Bắc gia, không ở đó thì ở đâu?
– Đâu cũng được, miễn không phải Bắc gia của mấy người thì tôi đều sống tốt.

Trạch Dương nhìn xuống Hân Nghiên đang ngồi trên xích đu nhưng mặt cô vẫn ngơ ngác chả hiểu gì.

Nếu mọi người nói chậm lại một chút thì cô còn hiểu, chứ mọi người nói nhanh quá cô còn chả kịp hiểu một câu thì đã sang câu khác mất rồi.

– Tại sao lại không thể? Hai mẹ con, ba chắc chắn sẽ đưa hai mẹ con của con về ở cùng với mình.

– Đơn giản vì là không thích.

Ông cũng rời khỏi đây trước khi tôi mất kiểm soát đi.

Dù có tiền cũng chả thể giúp ông được đâu.

Nói rồi Trạch Dương kéo Hân Nghiên lên phòng mình.

Để cho mấy người lớn cùng với hai anh em họ Lãnh đứng đơ ở dưới đấy.

Bắc Hải Nam nói vài lời rồi đi về.

Nhưng trước khi đi ông cũng đã nói với Hạ Mỹ Oánh là đừng có nghĩ đến chuyện rời đi vì lần này ông chắc chắn sẽ tìm ra hai mẹ con thôi.

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.