Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân

Chương 57: Đã Là Người Dưng Thì Không Cần Phải Tỏ Ra Thân Thiết


Bạn đang đọc Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân FULL – Chương 57: Đã Là Người Dưng Thì Không Cần Phải Tỏ Ra Thân Thiết


Trên đường trở về.

Vừa về đến Bắc gia thì Lý An Nhiên vội chạy đến chỗ anh rể mình để nói chuyện.

– Chúng ta nói chuyện một chút đi, về chị Mỹ Oánh.

Vừa nghe đến Hạ Mỹ Oánh thì sắc mặt của Bắc Hải Nam thay đổi hẳn đi.

Ông gật đầu rồi đi vào trong thư phòng của mình để nói chuyện.

– Có chuyện gì?
– Hôm nay em đi họp cho Tiểu Nhi, đã gặp lại chị ấy.

Nhưng mà chị ấy lại nói đừng tỏ ra quen biết với chị.

– Họp phụ huynh? Trường mà tôi cũng đi họp?
– Đúng rồi, em còn gặp cả con của chị ấy.

Thật sự quá giống anh, chỉ là cậu bé đó lại nói ba mình qua đời rồi.

Lý An Nhiên hơi thấp thỏm khi nói.

Nhìn biểu cảm của Bắc Hải Nam khi nghe mình nói vậy thì cũng hơi bấy ngờ.

– Em mới biết được thằng bé có chơi cùng Tiểu Minh và Tiểu Nhi.

– Có thể bảo Tiểu Minh đến đây, tôi nói chuyện với thằng bé một chút.

– À vâng.

Nói rồi Lý An Nhiên xuống dưới nhà thì thấy hai đứa con của mình đứa thì cắm mặt vào TV, đứa thì lại cắm mặt vào điện thoại.

Bà cười trừ rồi mới đi đến vỗ vai Kỳ Minh.

Cậu buông điện thoại xuống ngẩng lên nhìn mẹ mình.

– Mẹ cần gì à?
– Bác Hải Nam có chuyện muốn nói với con, lên thư phòng nói chuyện với bác ấy một chút nhé.

– Vâng.

Kỳ Minh gật đầu tắt điện thoại đút vào túi quần rồi đi lên tầng.

Cậu gõ cửa phòng rồi mới mở cửa đi vào trong.


Bắc Hải Nam thấy Kỳ Minh liền đứng dậy đi để hỏi cậu.

– Tiểu Minh, cháu có chơi cùng Hân Nghiên đúng chứ?
– Vâng, có chuyện gì ạ?
– Cháu biết nhà Hân Nghiên chứ?
Kỳ Minh hơi khó hiểu nhưng cũng gật đầu.

Cậu với em gái đi đến nhà Hân Nghiên không dưới chục lần cả đi cùng nhóm bạn hay đi một mình nên đường đến nhà cô không một ngóc ngách nào là cậu không nhớ.

– Chú cần cháu chỉ đường để chú đến nhà Hân Nghiên.

– Cho cháu một lý do chính đáng đi.

– Ba của Hân Nghiên là nhân viên của công ty chú, hơn nữa chú và Hân Nghiên cũng nói chuyện với nhau vài lần rồi, cháu biết mà.

Bắc Hải Nam đành phải kiếm cớ như vậy vì ông chưa chắc chắn được điều gì nên chưa thể manh động được.

Hơn nữa nếu Kỳ Minh mà gọi điện cho Hân Nghiên để cô nói với thằng bé lúc sáng nay thì thật phiền phức.

Vậy nên ông nói như vậy cho Kỳ Minh đỡ suy nghĩ nhiều.

– Chú cần đi luôn bây giờ hay là ngày mai?
– Bây giờ luôn.

– Cháu cũng muốn đi cùng hai người.

Đột nhiên Huyền Nhi lại lên tiếng.

Vừa nãy cô thấy anh trai mình đi thì cũng đi cùng.

Nhắc đến nhà Hân Nghiên chơi thì cô lại mừng thầm.

Lúc nào cô cũng nói là đến nhà Hân Nghiên chơi nhưng thật chất là muốn gặp Trạch Dương.

Tuy ít ỏi nhưng cũng được gặp cậu nên cô muốn đi.

– Cũng được.

Tiểu Minh, cháu dẫn đường nhé.

– Vâng.

Nói rồi cả ba chú cháu lên xe để đi.

Bắc Hải Nam tự mình lái xe đến đó.

Ông thấy hai ngồi nhà xây sát gần nhau thì cũng đủ hiểu hai bên gia đình chắc cũng rất thân nhau.

– Đây là nhà của Hân Nghiên.

– Kỳ Minh chỉ tay về ngôi nhà trước mặt.

– Thế kia là nhà của ai?
– Là nhà của Trạch Dương á chú Nam, Trạch Dương rất thông minh đó chú.

– À.

Bắc Hải Nam nghe xong cũng chỉ gật đầu.

Ông cùng hai đứa nhỏ mở của xe đi xuống rồi bấm chuông cửa nhà Hân Nghiên.

Mẹ của Hân Nghiên nghe được thì đi đến mở cửa.

Thấy ba người đến thì cũng vào nhà chơi.

Hai đứa nhỏ thì lên chơi cùng với Hân Nghiên để mấy người lớn nói chuyện với nhau.

– Bắc tổng, không biết đến có chuyện gì?
– Tôi muốn hỏi hai người một chút thôi.

Ngôi nhà bên cạnh hai người là ai ở vậy?
Nghe vậy thì Cố Hoài Diễm nhìn chồng mình.

Họ không nghĩ là Bắc Hải Nam là nghĩ về chuyện tìm Hạ Mỹ Oánh mà chỉ nghĩ ông có tiền nên muốn mua đất ở đấy.

Cố Hoài Diễm nhanh miệng nói sợ ông sẽ mua nó thì hai mẹ con của Hạ Mỹ Oánh lại không có chỗ ở.

Mô đất đấy cũng là do họ tìm mãi rồi mới quyết định xây nhà ở gần nhau.


– Ngôi nhà đó cũng chỉ có hai mẹ con thôi, nếu Bắc tổng có ý định mua nó thì tôi mong ông đừng làm vậy.

– Không phải, ý tôi không phải là mua đất.

Vì thấy hai ngôi nhà xây gần nhau như vậy, tôi nghĩ chắc họ và hai người cũng rất thân nhau.

– À, vâng.

Hai bên gia đình cũng khá thân.

Đến bây giờ Cố Hoài Diễm mới thở phào.

Bà làm sao để cho cô bạn của mình và Trạch Dương phải rời đi chỗ khác bất đắc dĩ.

– Vậy chủ nhà đó có nhà hay không?
– À cô ấy cũng đang ở nhà.

Nhưng tại sao Bắc tổng hỏi làm gì?
Bắc Hải Nam nghe vậy thì liền đứng dậy để đi sang bên nhà đó.

Hai vợ chồng Hoàng Quân Thám còn lơ mơ không hiểu gì.

Sang bên nhà bên cạnh mở cửa nhà đi vào, căn nhà này rất sạch sẽ, vợ ông cũng rất cẩn thận và sạch sẽ.

Đi vào phòng khách thì thấy người phụ nữ đang ngồi sắp quần áo vào vali.

Ông thật sự bất ngờ, đã thật lâu rồi, ông đã tìm vợ mình rất lâu.

Người phụ nữ của ông vẫn trẻ như ngày nào, khiến ông nhớ lại lần đầu tiên gặp bà.

Một cô sinh viên năm nhất thông minh và đầy tài năng, nhiệt huyết
Ông bước chân đi đến gần thì Hạ Mỹ Oánh ngẩng đầu lên.

Bà vừa nhìn thấy Bắc Hải Nam thì tay bà siết chặt lại.

Bà nhớ rõ hình ảnh của mười chín năm về trước.

Hình ảnh mẹ của ông vứt cả tấm chi phiếu để bắt bà rời khỏi Bắc gia.

Bà chả thể nào quên được ngày hôm đấy.

– Mỹ Oánh, nghe anh nói đã.

Thấy Hạ Mỹ Oánh định rời đi thì Bắc Hải Nam giữ tay bà lại.

Ông đã tìm bà lâu như vậy, đâu thể ra về tay trắng được.

– Tôi không có chuyện gì để nói với anh hết.

– Không được, chúng ta cần phải nói chuyện.

– Buông ra.

Hạ Mỹ Oánh tức giận nói to làm Trạch Dương trên phòng cũng phải để ý.

Cậu đi xuống đứng dựa vào lan can nhìn xuống.


Một người là mẹ mình, một người là ba mình nhưng cậu vẫn chưa thể chấp nhận.

Ánh mắt cậu vẫn lạnh nhạt chả có ý tức giận hay vui mừng.

Bắc Hải Nam thấy Trạch Dương đứng ở cầu thang thì kéo tay Hạ Mỹ Oánh đi đến đấy.

– Đây là con của chúng ta, đúng chứ?
– Tôi không hiểu anh nói gì hết.

– Phải.

Mẹ mình vừa làm ngơ đi thì Trạch Dương lại lên tiếng.

Cậu cũng chán xem mấy cái cảnh đẫm nước mắt này làm gì.

Đúng hơn là chán ghét.

Chỉ có duy nhất một người khiến cậu có thể ngồi dỗ dành cả ngày, nghe người đó khóc cả ngày cũng được.

Nghe con trai mình nói vậy thì Bắc Hải Nam nở nụ cười tươi.

Đúng thật là khá giống ông về tính cách.

– Con biết từ lúc nào rồi? – Hạ Mỹ Oánh còn phải bất ngờ, bà không nghĩ con trai mình đã biết về ba của nó.

– Từ lâu rồi, đợi mẹ thì đến bao giờ.

– Rõ ràng con biết ta từ lâu, vậy mà hôm nay gặp ta hai lần con không muốn nói gì sao?
Trạch Dương nhìn về phía Bắc Hải Nam.

Cậu cười lạnh, chả hiểu sao mình lại là con của người đàn ông trước mặt này.

Có lẽ là yêu ông ta là lựa chọn sai lầm của mẹ mình.

– Đã là người dưng thì không cần phải tỏ ra thân thiết.

Nói xong Trạch Dương nhìn về phía mẹ mình rồi nhanh chóng sang nhà để chơi với Hân Nghiên.

Chứ ở đây cậu phát điên lúc nào không hay.

Hạ Mỹ Oánh và cả Bắc Hải Nam đứng đờ ở đấy không hiểu gì.

….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.