Đọc truyện Hướng Đông Lưu – Chương 74: Quyển 2 –
HƯỚNG ĐÔNG LƯU – CHƯƠNG 73
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Thân thể là ấm áp, người trước mắt cũng đang sống.
Độ ấm ấy chân thực, không phải mộng, cho nên đây là sự thật.
Lòng Chung Ly Sóc hơi nóng, bèn vươn tay nắm lấy bàn tay Huyên Cảnh Thần, áp lên ngực mình, gật đầu đáp: “Là ấm.”
Huyên Cảnh Thần cười khẽ một tiếng, lại nhìn thiếu niên vô cùng non nớt trước mắt, thuận tay đẩy nàng một phen: “Xuống nước đi.
Còn không xuống nữa là lạnh đấy.”
Chung Ly Sóc cúi đầu, bước lên thang, từ từ ngồi vào thùng tắm.
“Cẩn thận một chút, đừng để nước dính vào miệng vết thương.” Huyên Cảnh Thần nhìn bóng lưng trần trụi của Chung Ly Sóc, cẩn thận dặn dò.
Các thị nữ châm nước vừa phải.
Chung Ly Sóc từ từ ngồi xuống, nước chỉ dâng lên đến qua eo, cẩn thận một chút là sẽ không đụng đến băng vải.
Huyên Cảnh Thần đứng sau, nhón lấy chiếc khăn tắm gần đó, lại thấm nước rồi cẩn thận giúp người trước mắt chà lau thân thể.
Chung Ly Sóc thoáng mất tự nhiên.
Những nơi chiếc khăn gấm ấm áp lướt qua như có lửa đang thiêu đốt.
Đầu ngón tay Huyên Cảnh Thần chạm trên da thịt như ẩn chứa dòng điện, khiến da đầu Chung Ly Sóc tê dại.
Cơ thể dưới tay nàng rắn chắn hơn trước kia rất nhiều.
Đầu ngón tay Huyên Cảnh Thần lướt qua bờ vai Chung Ly Sóc, tỉ mỉ chà lau cánh tay thoạt trông rất trẻ trung, khỏe khoắn.
Đoạn, nàng cất giọng gọi: “Điện hạ…”
“Ừ?”
“Thân thể điện hạ thoạt trông khỏe mạnh hơn trước kia một chút, là chuyện rất đáng mừng.”
Chung Ly Sóc xoạt một tiếng đỏ mặt.
Cánh tay bị thương của nàng buông thõng, tay kia phất ngang những cánh hoa trôi nổi trên mặt nước, ngập ngừng hỏi: “Vậy không tốt sao?”
“Rất tốt.” Huyên Cảnh Thần đáp: “Tuy vẫn non nớt nhưng trẻ trung khỏe mạnh, da thịt rõ ràng.” So với cái dạng suy yếu, mềm mại trong quá khứ thì Chung Ly Sóc hiện tại lại thu hút theo một kiểu khác hẳn.
Huyên Cảnh Thần xắn tay áo, vói tay cầm khăn vào nước, dừng tại phần eo bụng của Chung Ly Sóc.
Chung Ly Sóc đỏ mặt, cũng không biết sức lực từ đâu ra mà vội túm lấy bàn tay người sau lưng, bình tĩnh nói: “Ta tự làm được.”
Hiếm khi nàng tỏ ra cương quyết, Huyên Cảnh Thần bèn xuôi theo mà rút tay về, cầm khăn khô lau sạch, vừa lau vừa nhìn Chung Ly Sóc rụt rè xoa thân thể, nói: “Trước kia, những lúc điện hạ không tiện, đều cho phép ta hầu hạ.”
Chung Ly Sóc cứng đờ cả người.
Nàng ngẩng mặt, nhìn Huyên Cảnh Thần bằng ánh mắt cam chịu, nói: “Trước kia là ta không nghĩ quá nhiều.
Nhưng mà Tử Đồng, hôm nay ta cứ cảm thấy nàng là đang trêu ghẹo ta.”
“Ta không phải thánh nhân, lại đang bị thương, Tử Đồng cứ để ta tự làm đi.”
Huyên Cảnh Thần cứng đờ, rồi lại đỏ mặt hiếm thấy trong khoảnh khắc Chung Ly Sóc cụp mắt.
Nàng nhìn đôi xương bả vai hình cánh bướm uyển chuyển như muốn bay của người nọ, nét cười chậm rãi nở rộ trong ánh mắt.
Các nàng bên nhau bốn năm, tuy nói chính sự có hơi bận rộn một chút, thân thể Chung Ly Sóc có hơi yếu ớt một chút, nhưng cũng không phải không thể viên phòng.
Trong lòng Huyên Cảnh Thần, Chung Ly Sóc vẫn luôn là vị điện hạ trong trẻo, sáng sủa kia.
Có lẽ vì quá mức thánh khiết nên nàng thậm chí còn cảm thấy người nọ không có dục vọng như người thường.
Vì lẽ đó, tất cả những niềm ái mộ đều được nàng giấu bên dưới lòng trung quân.
Nhưng hôm nay, Chung Ly Sóc lại dùng đến hai chữ trêu ghẹo.
Hóa ra, người này cũng không phải không dính chút thất tình lục dục nào.
Huyên Cảnh Thần cười khẽ, cất lời: “Trong lòng ta, điện hạ vẫn luôn là thánh nhân.”
Chung Ly Sóc vô cùng phiền muộn, rửa mặt xong lại đứng dậy khỏi thùng tắm.
Huyên Cảnh Thần lấy chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn, giúp Chung Ly Sóc lau khô người.
Chung Ly Sóc bước từ thùng lắm ra, xỏ guốc gỗ, để yên cho Huyên Cảnh Thần giúp mình chà lau rồi mặc quần áo.
Trung y trắng muốt che đi thân thể mảnh khảnh, khỏe khoắn của thiếu niên.
Chung Ly Sóc nhìn nữ tử đang thắt áo cho mình trước mặt, khẽ gọi một tiếng: “Tử Đồng…”
“Hở?”
Nàng vươn tay, dùng cánh tay không bị thương ôm lấy vòng eo Huyên Cảnh Thần, đoạn cúi người kề sát.
Huyên Cảnh Thật giật thót, ngước mắt nhìn người đang khom lưng với mình, thoáng kinh ngạc.
Chung Ly Sóc nhìn gương mặt gần trong gang tấc, liếm liếm môi theo bản năng, rồi đè nặng trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, nhẹ giọng nói: “Ta không phải thánh nhân gì cả…”
Nói đoạn, nàng đặt lên môi Huyên Cảnh Thần nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời.
Đôi mi mảnh dài của Huyên Cảnh Thần run rẩy rồi khép lại, cũng ấn lên môi Chung Ly Sóc, chôn câu nói “Ta chỉ là tương đối nhát gan thôi” kia giữa môi răng.
Huyên Cảnh Thần túm chặt phần lưng Chung Ly Sóc, hơi dùng sức.
Hai người đều không có quá nhiều kinh nghiệm, lại thêm cảm xúc kích động nên khó tránh khỏi việc không thế kiềm chế.
Mãi đến khi Chung Ly Sóc không ngăn được tiếng xuýt xoa thật khẽ bởi lực ôm của người trong lòng, Huyên Cảnh Thần bấy giờ mới vội vàng nới tay, xem xét miệng vết thương trên vai nàng.
“Ta làm đau nàng.” Huyên Cảnh Thần nhìn bả vai Chung Ly Sóc, gấp gáp cởi ra chiếc áo vừa mặc xong mà nhìn chằm chằm lớp băng vải: “Đổ máu rồi phải không?”
Chung Ly Sóc ôm eo Huyên Cảnh Thần, vội đáp: “Không sao, không sao.”
Nàng cười tủm tỉm, thoạt trông vô cùng vui sướng.
Huyên Cảnh Thần thấy vẻ mặt người nọ không có vẻ đau đớn thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng vẫn còn vùi trong lòng Chung Ly Sóc, cảm nhận hơi nước từ người đối diện truyền đến, nhất thời có chút luyến tiếc rời đi.
Cánh môi còn vương lại độ ấm cùng một chút ngọt ngào từ đối phương.
Huyên Cảnh Thần ôm đáp lại Chung Ly Sóc, khẽ liếm cánh môi, hỏi: “Điện hạ, tắm gội xong rồi, muốn ngủ sao?”
Chung Ly Sóc nghĩ đến các thị nữ chờ bên ngoài, chẳng hiểu vì sao lại không quá muốn ra.
Một tay nàng ôm chặt lấy Huyên Cảnh Thần, cúi người âu yếm mái tóc mềm mại của người nọ, nhẹ giọng nói: “Có thể… để ta ôm một lúc nữa được không?”
Huyên Cảnh Thần sẽ từ chối sao? Đương nhiên là không.
Vì thế, nàng vươn tay siết lấy vòng eo Chung Ly Sóc, vùi mặt vào phía vai không bị thương, yên lặng đáp lại đối phương.
Hẳn là, không có chuyện gì ấm áp hơn việc được ôm lấy nhau.
Hai người các nàng nấn ná sau bức bình phong một lúc lâu, chờ đến khi nước lạnh mới trở ra.
Huyên Cảnh Thần đỡ Chung Ly Sóc nằm lên giường, rồi cũng cùng nhau ngả lưng xuống.
Các thị hầu dọn hết đồ đạc bên trong rất nhanh chóng, chỉ để lại hai người cùng nằm bên nhau trên giường.
Chung Ly Sóc ôm Huyên Cảnh Thần vào lòng, nhắm mắt chưa bao lâu đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nhằm để nàng dưỡng thương cho tốt, Thái y có cho thêm một loại thuốc an thần trong bài thuốc an dưỡng.
Huyên Cảnh Thần lại không quá muốn ngủ.
Dù đã xác định Chung Ly Sóc vẫn sống, song đêm nay nàng lại cảm giác có phần thấp thỏm không yên.
Có lẽ vì sự thẳng thừng hiếm thấy của Chung Ly Sóc khiến Huyên Cảnh Thần nghĩ nhiều hơn đôi chút.
Nàng muốn nói chuyện, nhưng Chung Ly Sóc dù sao vẫn còn bị thương.
Lưỡng lự như thế một lúc, Huyên Cảnh Thần mới ngửa đầu, đặt lên môi Chung Ly Sóc một nụ hôn.
“Mơ đẹp, điện hạ.” Nàng nhẹ giọng nói, đoạn mới hơi thả lỏng mà khép mắt, vùi vào lòng Chung Ly Sóc.
Chung Ly Sóc ngủ chưa lâu thì trong hành cung lại bất chợt truyền đến một tràng tiếng động hỗn loạn.
Huyên Cảnh Thần nghe động tĩnh ồn ào bên ngoài, nhìn sang Chung Ly Sóc vẫn còn đang ngủ, chau mày nói với An Thị quan: “Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào như vậy?”
Từ trước khi nghe được tiếng động thì An Thị quan đã phái người ra ngoài dò hỏi, bèn đáp: “Đã sai người đi hỏi, thưa bệ hạ.”
Tiếng huyên náo không kéo dài bao lâu đã yên lặng.
An Thị quan được đến kết quả liền vội vàng vào bẩm báo: “Hồi bệ hạ, là thích khách.
Vân Trung Vương bị đâm.”
Huyên Cảnh Thần hoảng hốt, ngồi dậy khỏi lồng ngực Chung Ly Sóc, khoác thêm áo ngoài rồi bước ra khỏi bình phong nói với An Thị quan: “Tình huống thế nào?”
“Đã bắt được thích khách.
Nhưng mà Vân Trung Vương bị thương không nhẹ, Thái y đã qua.”
Huyên Cảnh Thần gật đầu, lại phân phó: “Lệnh Dương Ngọc Đình đến chỗ Vân Trung Vương gặp ta.
Truyền tin cho các đại thần, trấn an mọi người, sau đó báo cho Trưởng Công chúa chuyện Vân Trung Vương bị thương.” Nàng dặn dò đơn giản mấy câu: “Trước tiên giúp ta thay quần áo đi, theo ta qua xem Vân Trung Vương.”
Nàng vừa dứt lời, sau bình phong đã vang tiếng bước chân.
Huyên Cảnh Thần quay đầu, thấy ngay Chung Ly Sóc đứng bên bình phong, mặt đầy lo lắng: “Vân Trung Vương làm sao vậy?”
Vừa rồi nàng ngủ đến mơ màng, sau Hoàng hậu dậy thì cũng dần tỉnh, nghe thấy Vân Trung Vương hình như gặp bắt trắc liền đứng dậy theo.
Huyên Cảnh Thần thấy nàng, đành thở dài một tiếng, đáp: “Bị đâm.
Tình hình vẫn ổn.”
“Thái y qua chưa? Giờ sao rồi? Đúng là thời buổi rối ren.” Chung Ly Sóc nghĩ thế, hai người đúng là một đôi tỷ đệ khốn khó.
Nàng mặc trung y, nhìn Huyên Cảnh Thần, nói: “Ta cũng cùng qua xem đi.”
An Thị quan thấy hai người như thế thì chờ bên cạnh không dám nhiều lời lấy một câu, chỉ nhanh chóng cầm lấy quần áo cho Nữ hoàng.
Quần áo của Chung Ly Sóc, Nhạc Chính Dĩnh đã sai người đưa đến trong hôm nay.
Huyên Cảnh Thần tùy ý chọn cho nàng một chiếc sa bào màu anh thảo, rồi hai người cứ thế nắm tay đi đến chỗ Vân Trung Vương.
Các thị hầu mang đèn lồng đi hướng nơi Vân Trung Vương đang ở.
Chung Ly Sóc nắm tay Huyên Cảnh Thần, vừa vào cửa đã có người thông báo.
Trưởng Công chúa Huyên Cảnh An đã đến từ sớm, vừa nghe trưởng tỷ tới thì cõi lòng vốn nôn nóng cũng dần bình tĩnh lại.
Nàng vội quay đầu nhìn, thấy Nhạc Chính Tố bên cạnh thì ngây ra một lúc.
Trưởng Công chúa nhìn đôi bàn tay nắm chặt của hai người, sau mới chào hỏi hướng Nữ hoàng.
Nữ hoàng phất tay, ngửi mùi máu tươi thoảng truyền ra từ sau bình phong, hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Bị thương cánh tay.
Thái y đang cứu chữa.” Huyên Cảnh An thoáng bất an, nhìn về phía bình phong với ánh mắt nôn nóng.
.
Ngôn Tình Sủng
Chung Ly Sóc cũng rất lo lắng: “Có thể vào xem được không?”
“Tố công tử… Nơi đó máu tanh, ngươi vẫn là…”
Trưởng Công chúa còn chưa nói dứt câu đã nghe Huyên Cảnh Thần lên tiếng: “Để nàng vào thay muội xem thử đi.”
Chung Ly Sóc nghe thế thì gật đầu, buông bàn tay Huyên Cảnh Thần, vòng qua bình phong.
Chung Ly Mạc bị thương nằm trên giường.
Các Thái y đang cắt lọc phần thịt thối nơi miệng vết thương của hắn.
Làn da vốn dĩ trắng nõn của thanh niên lúc này đã giăng kín những vân đỏ chằn chịt, đỏ cả mắt Chung Ly Sóc.
Nhìn thanh niên đã hôn mê bất tỉnh vì bị thương, Chung Ly Sóc chợt siết chặt nắm tay, đỏ mắt, run rẩy thốt lên một tiếng: “Cổ…”
Cổ Huyết Thiền…
_____________
Tác giả: Niệm Vọng sắp lãnh cơm hộp..