Hướng Đông Lưu

Chương 73: Quyển 2 -


Đọc truyện Hướng Đông Lưu – Chương 73: Quyển 2 –


HƯỚNG ĐÔNG LƯU – CHƯƠNG 72
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Chuyện của Chung Ly Sóc và Huyên Cảnh Thần rước lấy ánh mắt chú ý từ mọi người chung quanh.

Nhạc Chính Dĩnh giải quyết xong nan đề mà muội muội bất chợt tung ra mới chuyển hết sự tập trung sang chính sự.

Lúc này, Huyên Cảnh Thần đã ra quyết định với chuyện ở Tây Sơn.

Nàng hạ chỉ mệnh Dương Ngọc Đình áp giải đám phản nghịch Chung Ly Trình về Đại Lý Tự ngay hôm sau.

Thế nên, đêm xuống, nhà tù giam riêng Chung Ly Trình đón một vị khách không mời mà đến.

Chung Ly Trình đã không còn lợi kiếm, giờ cũng cởi bỏ phục sức Kim Bào Vệ nhuốm máu, chỉ mặc trung y trắng, ngồi ngay ngắn trên chõng nhỏ, giơ tay chải vuốt lại mái tóc rối cho chỉn chu.

“Tâm tính Thế tử thật tốt.

Đã thành tù nhân rồi mà vẫn phong độ nhẹ nhàng như vậy.” Một giọng nam truyền vào tai, Chung Ly Trình vẫn trong thả chỉnh đốn dung nhan.

Gương mặt tái nhợt của hắn nhìn về phía người đến, cất giọng hỏi: “Đến giờ ta vẫn không rõ, vì sao tiên sinh phải phản bội ta? Tiên sinh trợ ta, trợ phụ thân ta hơn mười năm, ta nghĩ sao cũng không ngờ lại có ngày như vậy?”
Người nọ đứng trước cánh cửa cũ, rồi ấn nhẹ lên chiếc khóa kiên cố.

Lạch cạch một tiếng, khóa cửa mở ra, bóng dáng Niệm Vọng lập tức lướt đến trước mặt Chung Ly Trình nom như quỷ mị.

Hắn cười nói: “Thế tử sai rồi.

Không phải ta phản bội, mà là ngay từ đầu ta đã không phải người trợ giúp ngươi.”
Chung Ly Trình cười khẩy một tiếng: “Vậy xin hỏi tiên sinh trợ người nào mà lại cam nguyện ngủ đông bên cạnh ta, mặc ta sai phái suốt bao nhiêu năm?”
Niệm Vọng lắc đầu: “Thế tử nói đùa, sao lại là Thế tử sai phái ta chứ? Ta chỉ là mượn tay Thế tử làm một chút việc mà thôi.

Lại nói, ta còn phải cảm tạ ngược lại cha con các ngươi.

Nếu không ngờ chi Trung Châu, ta còn không lật đổ được Chung Ly gia khổng lồ của các ngươi đâu.”
Mắt Chung Ly Trình thoáng ngưng đọng, khóe môi cũng treo nụ cười lạnh: “Tiên sinh và Chung Ly gia ta…!có thù oán?”
Niệm Vọng gật đầu, lại lắc đầu: “Xem như đi.”
Chung Ly Trình thấy thế, bèn khôi phục bộ dáng nhu hòa như dòng nước mùa xuân, hỏi: “Vậy tiên sinh đây là tới giết ta sao? Ngươi tới giết ta không sợ liên lụy chính mình à?”
“Chuyện ngươi phản loạn, khó thoát cái chết.

Mạng ngươi, Khánh Hoàng sẽ đến lấy.


Còn ta ấy à, chỉ là đến đưa ngươi chút đồ thôi.” Niệm Vọng cúi đầu nói.

“Liên Lí Chi lạnh lẽo khó chịu lắm đúng không? Ta nghĩ nó khi phát tác hẳn còn khó chịu hơn cả cổ Huyết Thiền.” Niệm Vọng cúi người, tay vỗ nhẹ lên vai Chung Ly Trình, dịu giọng nói: “Đừng gấp, đừng gấp.

Thế tử điện hạ, đường đến Quy Khư ngươi cứ từ từ hưởng thụ đi.”
Chung Ly Trình kêu lên một tiếng.

Bóng dáng Niệm Vọng vụt đi.

Khóa cửa lại một lần nữa bóp chặt.

Sắc mặt Chung Ly Trình tái nhợt, cuối cùng không nhịn được mà cuộn tròn trên giường, bị khí lạnh thấu xương tràn ra làm đau đớn đến cắn chặt khớp hàm.

Một vòng trăng tròn ảm đạm xuyên qua vuông cửa sổ nhỏ hẹp chiếu vào nhà lao.

Chung Ly Trình đau đến run rẩy cả người, chỉ cảm thấy tê dại.

Hắn sắp chết rồi, Chung Ly Trình nghĩ.

Hắn nhìn vầng trăng sáng treo trên cao, bỗng nhiên nhớ đến cái đêm mình chạy khỏi Nam Cương rất nhiều năm về trước, đêm ấy cũng sáng ngời như thế.

Hắn ôm chặt thân thể, nghĩ đến nụ cười trong sáng, tươi đẹp của thiếu nữ, chỉ cảm thấy đau đớn càng thêm mãnh liệt.

Cổ Huyết Thiền à, lúc trước tại sao lại hạ cho Chung Ly Sóc nhỉ? Hắn mơ hồ nhớ được, mình là không quá muốn giết Chung Ly Sóc.

Vì sao phải giết nàng? Đợi Uyển Châu phản loạn lại đăng cơ không phải được rồi sao?
Nhưng vì sao lại phải giết? Chung Ly Trình ngẫm nghĩ, nghĩ đến bóng dáng hai người luôn sóng vai đi bên nhau trong giáo trường Tây cung rất nhiều năm về trước, lại si ngốc bật cười.

Nếu A Tiền của hắn vẫn còn đây, hắn và nàng cũng có thể như vậy.

Cho nên hắn ghen ghét.

Ghen ghét rõ ràng đều là hậu đại của Linh Đế nhưng vì sao hai người lại được đối đãi hoàn toàn khác nhau.

Cũng như…!phụ thân hắn ghen ghét Thứ Đế vậy.

Thế là, hắn xuống tay, đích thân hủy hoại tất cả của Chung Ly Sóc.

Một người ngay cả cái tên còn không được viên mãn, vì cớ gì lại có một cuộc đời trọn vẹn hơn cả hắn? Cho nên, cuộc đời ấy, để hắn hủy diệt đi thôi.

Hắn thống khổ co rúm người.


Cổ trùng đóng trú trong tim phát ra khí lạnh, song đầu óc hắn lại không khống chế được mà nhớ đến dung nhan của thiếu nữ người Bặc năm nào.

A Tiền…!A Tiền…!
Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ ở lại Nam Cương cùng nàng, cứ ẩn cư trong núi rừng sâu thẳm mà vui sướng qua cả đời.

Chung Ly Trình cuối cùng vẫn đau đến hôn mê bất tỉnh.

Sau khi hắn ngất đi không lâu, Giám Thiên Ty đã dẫn Thái y xông vào phòng giam.

Chuyện xảy ra trong nhà giam được Ty Mệnh của Giám Thiên Ty báo lên cho Huyên Cảnh Thần rất nhanh chóng.

Nàng khi ấy đang ở Thiên điện, nơi Chung Ly Sóc nghỉ ngơi, cùng nhau dùng bữa tối: “Ngày mai là khởi hành về cung rồi.

Đến khi đó điện hạ sẽ về phủ Trấn Bắc Hầu tĩnh dưỡng sao?”
“Ừm.” Chung Ly Sóc gật đầu.

Nàng nghĩ chuyện mình bị thương sẽ khiến mẫu thân lo lắng rất nhiều, cho nên vẫn là về sớm báo bình an với mẫu thân thì hơn.

Huyên Cảnh Thần khựng lại trong giây lát, sau mới điềm đạm nói: “Điện hạ thân thể yếu ớt, vết thương cũng nghiêm trọng.

Thái y viện có đông đảo nhân tài, dược liệu cũng nhiều.

Lần này điện hạ đã cứu Vân Trung Vương, nếu ở lại trong cung dưỡng thương, nghĩ chắc cũng được đúng không?”
Nàng nói hết sức uyển chuyển, nhưng Chung Ly Sóc vẫn hiểu được ý trong lời ấy.

Cũng chỉ là…!muốn giữ nàng lại trong cung mà thôi.

Chung Ly Sóc cảm thấy buồn cười, lại có phần kích động.

Nàng trước kia chưa bao giờ nghĩ Hoàng hậu sẽ nhớ nhung mình đến thế.

Vậy là, Chung Ly Sóc cười khẽ, nói: “Tử Đồng…!muốn sao thì cứ làm vậy đi.”
Huyên Cảnh Thần nghe thế lại vui vẻ bật cười, phân phó An Thị quan đang chờ bên ngoài truyền đạt ý chỉ cho cha con Trấn Bắc Hầu.

Xong bữa tối, các thị nhân chờ ngoài cửa lại chuyển thau tắm vào một phía khác của Thiên điện.

Các nàng kéo bình phong ra che ngang tầm nhìn, để Huyên Cảnh Thần tắm gội.

Từ khi làm rõ thân phận đến giờ cũng mới chỉ một ngày nhưng Huyên Cảnh Thần đã thích ứng với thân phận mới của Chung Ly Sóc hết sức nhanh chóng, hơn nữa còn đối đãi nàng chẳng khác gì lúc xưa.


Trông chừng nàng, che chở nàng, lại chăm lo cho nàng.

Huyên Cảnh Thần làm hết thảy những chuyện mà mình cảm thấy là quan tâm cho Chung Ly Sóc.

Nàng ái mộ người ấy, nên vẫn ghi nhớ làm sao để yêu thương.

Vì thế, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Huyên Cảnh Thần đã tìm về được bốn năm thiếu hụt giữa hai người.

Đứng trước mặt Chung Ly Sóc, nàng không hề kiêng dè, vẫn bên nhau như lúc còn là Đế Hậu trong cung.

Các thị nữ giúp Huyên Cảnh Thần cởi quần áo, lại hầu hạ nàng ngồi vào thùng tắm gội.

Mùi hoa nồng đượm cùng hơi nước len lỏi qua bức bình phong thoảng đến đây.

Chung Ly Sóc nằm trên giường, nghe tiếng nước rỏ tí tách bên tai, ngửi mùi thơm lạ thường phiêu đãng ngang chóp mũi, chẳng hiểu vì sao mà tim lại bắt đầu rộn ràng.

Mới trước đây, sau khi bận rộn chính sự ở thư phòng xong, Chung Ly Sóc luôn tắm trước rồi nằm trên giường chờ Huyên Cảnh Thần trở về.

Khi ấy, nàng sẽ cầm một quyển sách, chờ Hoàng hậu tắm gội xong lại cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Tình cảnh ấy quá mức quen thuộc, nhưng nàng hiện giờ không có sách, mùi hoa ở đây lại còn ngào ngạt hơn mùi thuốc trên người quá nhiều, thế nên Chung Ly Sóc không tránh được mà bắt đầu suy nghĩ miên man.

Nàng nghĩ đến lần gặp ngẫu nhiên ở suối nước nóng trong tiết trời se lạnh mùa xuân, nghĩ đến hơi nước mịt mù, lượn lờ quanh thân thể trắng nõn của Huyên Cảnh Thần, nghĩ đến bờ ngực đầy đặn, nghĩ đến làn da non mềm.

Cảnh tượng kiều diễm ấy như cắm rễ trong đầu, không cách nào vứt đi.

“Phi lễ phi lễ…” Chung Ly Sóc lầm bầm trong miệng.

Tuy nói con người ai cũng có niềm yêu thích với cái đẹp nhưng trong lòng nàng vẫn sinh ra một loại cảm giác khinh nhờn vô tận.

Tâm trí Chung Ly Sóc mông lung vô định, như đã qua thật lâu, lại như chỉ trong chớp mắt.

Một làn gió hương chợt lướt đến chỗ nàng.

“Tố.”
“Hở?” Chung Ly Sóc choàng mở mắt, lại thấy Huyên Cảnh Thần lúc này đã tắm gội xong đang mặc trung y trắng tuyết, mái tóc dài vấn lên, đứng bên mép giường, mang nụ cười hiền dịu: “Còn tưởng nàng ngủ rồi.

Các thị hầu đã đổi nước, trẫm cũng tắm gội xong, nàng đứng lên đi.”
Đang là giữa thu, cái nóng gay gắt vẫn còn nấn ná lại thành Nguyên Châu, có vẻ khô nóng.

Chung Ly Sóc nằm trên giường suốt một ngày, vai lại bị thương, nhưng tắm gội thì vẫn được.

Chung Ly Sóc nghe thế bèn gật gật đầu, ánh mắt dao động, không dám nhìn thẳng Huyên Cảnh Thần.

Nữ tử vừa tắm gội xong, trên người phảng phất hương thơm thấm lòng cùng hơi nước ướt át.

Gương mặt non mềm của nàng bị hơi nước hun đến ửng hồng, mang theo vẻ quyến rũ động lòng của một nữ tử trưởng thành.


Chung Ly Sóc không hề có kinh nghiệm, cứ hốt hoảng, lúng túng hệt một kẻ khờ.

Huyên Cảnh Thần cười cười, đoạn khom người đỡ lấy Chung Ly Sóc.

Nàng cúi xuống, cổ áo hơi nới, lộ một phần cảnh xuân trắng nõn.

Chung Ly Sóc thấy thế, sắc mặt lập tức cứng đờ, lại càng hoảng loạn mà nương lực đỡ trên tay Huyên Cảnh Thần đứng dậy.

Nàng bước đến chỗ hơi nước lượn lờ phía sau bình phong, nhìn những cánh hoa trôi nổi trên mặt nước ấm trong thùng, rồi đưa một tay cởi quần áo.

Có bàn tay vươn đến từ phía sau, giúp nàng mở nút thắt bên eo.

Cả người Chung Ly Sóc chợt cứng đờ, vội quay đầu nhìn nữ tử đã đi theo mình vào tự bao giờ, lắp bắp nới: “Tử…!Tử Đồng…!sao nàng lại vào đây?”
Huyên Cảnh Thần cười mỉm, ung dung nói: “Điện hạ bị thương bả vai, chỉ dùng một bàn tay thì không tiện.

Ta giúp điện hạ cởi quần áo, có được không?”
Chung Ly Sóc muốn khước từ theo bản năng, nhưng rồi ngẫm lại thấy chuyện này cũng không có gì phải từ chối.

Khi nàng còn bệnh, đã không ít lần trần trụi trước mặt Huyên Cảnh Thần.

Chung Ly Sóc ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Ta đây gọi thị nữ vào là được, tội gì phải mệt đến nàng.”
Bàn tay Huyên Cảnh Thần hơi khựng lại, rồi nàng ngước mắt nhìn Chung Ly Sóc bằng ánh mắt bất đắc dĩ.

Chung Ly Sóc cũng nhận ra, lập tức ngậm miệng, không nói lời từ chối nữa mà chỉ còn lại một đôi tai đỏ như muốn rỉ máu.

Tựa bóc ra từng lớp, từng lớp áo ngoài của bắp ngô, đầu ngón tay Huyên Cảnh Thần khảy thật nhẹ, cẩn thận, tỉ mỉ một lúc lâu mới bóc Chung Ly Sóc ra khỏi lớp quần áo rườm rà, phức tạp.

Một Chung Ly Sóc sống sờ sờ hiện ra trọn vẹn trước mắt nàng.

Huyên Cảnh Thần nhìn người đứng ngay đối diện mà thảng thốt trong nháy mắt.

Loại cảm giác này khiến Huyên Cảnh Thần phải sinh lòng hoài nghi, không biết liệu giờ khắc này có phải là chân thật hay không.

Nàng vươn cánh tay, vuốt ve nơi bả vai đang băng bó của Chung Ly Sóc, cuối cùng nhẹ nhàng dừng bên gáy, gọi một tiếng: “Điện hạ?”
“Ừ?” Chung Ly Sóc ứng tiếng.

Gương mặt nàng giờ đã rút đi sự ngượng ngùng mới thoáng, thay vào đó là vẻ bình thản, thong dong.

Đế vương dịu dàng ngẩng đầu, nhìn gương mặt vẫn hệt trong ký ức của thiếu nữ, rồi nở nụ cười thật khẽ, nói: “Là ấm.”
_____________
Đoạn cuối (phần bóc ngô) quý dị thấy khác bản QT một chút là tại dì tác giả mới sửa vào cuối năm 2019 nhe, hong phải toi tự chế ????????.

Truyện này hoàn giữa năm 2018.

Bản cũ tả HCT nhìn cơ thể Sóc.

Toi thích bản sửa này hơn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.