Đọc truyện Hướng Đông Lưu – Chương 26: Quyển 1 –
HƯỚNG ĐÔNG LƯU – CHƯƠNG 25
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Các Ty Mệnh thay người bói toán tinh quỹ, có thể tính được ngày về của người khác nhưng thường không thể tính cho bản thân.
Mà đến cảnh giới như Đại Ty Mệnh, đã có thể thông qua những điều vận mệnh an bài mà phát hiện điềm lành, điềm gở của mình.
Khi thuật âm dương ngũ hành lên đến cảnh giới cao nhất, Đại Ty Mệnh đã biết mình sắp về Thần Quốc.
Ngay tại khoảnh khắc thấy được Chung Ly Sóc, nàng cũng rõ ràng ngày về đã điểm.
Nếu không phải sắp rời khỏi nhân gian, Đông Hoàng cũng đã chẳng cho nàng thấy món quà ấy.
Từ trên người Chung Ly Sóc, nàng thấy được Đông Hoàng ban ân, thấy được tình yêu nhỏ bé tuyệt vọng lại cố chấp đến cùng cực, thấy được phúc trạch thế nhân cùng tình yêu to lớn mênh mông, vô tư, cũng biết người năm xưa rời đi không bao giờ gặp lại giờ ở nơi đâu.
Trong giây phút nhắm mắt, Thanh Lam thấy được áng mây của Thần Quốc.
Mà người nghênh đón nàng chính là tiểu sư muội Nhẫm Nhiễm tĩnh lặng, kiệm lời, không giỏi ăn nói đã quen thuộc từ tấm bé.
Thanh Lam bước lên thang mây, nhìn sư muội mặc áo đen bên cạnh, hỏi: “Lâu rồi không gặp nha tiểu sư muội.
Ta đi đâu đây?”
“Thần Quốc.” Sư muội trước sau vẫn luôn lạnh nhạt đáp.
“Vậy còn muội?”
“Độ vãng sinh.” Sinh tử không thể quanh quẩn, nấn ná trên hai ngả âm dương.
Thanh Lam nhìn dáng hình mảnh khảnh của sư muội, ngẫm nghĩ lại nói: “Muội làm một chuyện tốt.
Ta nghĩ ta phải nói cho muội biết, đứa bé kia sống lại.”
Chí ít thì tình yêu cố chấp lại vô vọng ấy đã được Đông Hoàng tha thứ.
Sư muội lắc đầu, đáp: “Đó không phải ta làm.” Nàng chỉ đáp lại lời cầu khẩn của người nào đó mà thôi.
Cho dù phải hiến dâng cả sinh mệnh cũng không hối tiếc.
Thanh Lam bình thản nhìn Nhẫm Nhiễm, rồi khẽ vuốt ống tay áo, tự do tự tại bước về phía Thần Quốc trong mộng, hệt như khi dạo chơi giữa chốn sơn thủy năm xưa.
Sư muội khoác áo đen nhìn bóng dáng nàng rời đi, sau đó nghiêm mặt quay đầu, hướng đến vong hồn cần dẫn đường tiếp theo.
Trong thần thoại của Sở Quốc, người công đức vô lượng được đến Thần Quốc, người không có thành tựu gì đi hướng Quy Khư, mà những kẻ đại gian đại ác, hại nước hại dân phải làm việc cho Đông Hoàng, trở thành Ty Mệnh độ vãng sinh, vất vưởng trên hai ngả âm dương, không thể sống cũng chẳng thể chết, mãi cho đến khi tan thành mây khói.
Thời Thứ Đế tiền triều, có rất nhiều Đại Ty Mệnh xuất từ Giám Thiên Ty bói toán.
Đại Ty Mệnh Nhẫm Nhiễm đã từng bị cho là yêu đạo làm rối loạn triều cương.
Rồi một hôm, trời phạt đến, Đại Ty Mệnh Nhẫm Nhiễm cuối cùng phải chịu quả báo, biến mất khỏi thế gian.
Nhưng Thanh Lam biết, tiểu sư muội của nàng cũng không phải yêu đạo gì đó mà chỉ là kẻ si vì báo đáp ân tình một bữa cơm của người khác mà cố chấp đến cùng cực.
Ngày về đã đến, Đại Ty Mệnh trở lại Thần Quốc.
Mà tại phàm trần, tiểu đồ đệ vì Đại Ty Mệnh ra đi, khóc đến gục xuống giường.
Vừa nhảy xong Vân Trung Quân, thiếu nữ lòng cảm nhận được Đại Ty Mệnh sắp tinh vẫn, lập tức cưỡi gió bay về, cuối cùng vẫn kịp nhảy cho Đại Ty Mệnh một điệu linh tê.
Phàm trầm không còn Đại Ty Mệnh, người nuôi dưỡng nàng bao nhiêu năm chẳng thể nào mở mắt ra nhìn nàng một cách dịu dàng thêm lần nào nữa.
Điều ấy khiến thiếu nữ nức nở không ngừng.
Khi bước vào lầu các, cảnh tượng ám vệ được giao mệnh lệnh đến Nơi Không Thể Biết thấy chính là thiếu nữ quỳ gối trước giường khóc nghẹn.
Nhận ra có người đến, thiếu nữ dần thẳng lưng, lau sạch nước mắt, chậm rãi đứng dậy, đỡ thân thể Đại Ty Mệnh nằm thẳng trên giường.
Sau, nàng cúi người, nhặt quyển “Thái Nhất Quyển Kỉ” trên chõng ôm vào lòng, rồi quay sang nói với ám vệ: “Đại nhân khoan hẵng về phúc đáp.
Xin hãy theo ta, ta cũng muốn vào cung gặp bệ hạ.”
Đêm Nguyên tiêu pháo hoa nở bừng rực rỡ, thiếu nữ thân mặc tế phục Vân Trung Quân ôm trong lòng một quyển “Thái Nhất Quyển Kỉ”, bước đến tẩm điện của Nữ hoàng.
“Sư phụ đã đi về Thần Quốc, mong bệ hạ chớ đau buồn.” Thiếu nữ ôm sách, cúi đầu đứng nhìn vị Đế vương vẫn mặc thường phục ngồi trước án, bình tĩnh nói: “Đây là kinh thư sư phụ để lại trước khi đi.
Người dặn ta phải giao cho bệ hạ.
Mong bệ hạ rảnh rỗi có thể lật xem.”
Hoàn toàn không có sự chuẩn bị tinh thần, Huyên Cảnh Thần bị tin tức này đánh cho không kịp trở tay.
Nàng vươn tay đón lấy quyển “Thái Nhất Quyển Kỉ” dày nặng, xem một lúc mới nâng mắt, hiền hòa nhìn thiếu nữ, hỏi: “Thanh Lam…!đi khi nào?”
“Một canh giờ trước, ngay sau khúc Đông Hoàng đạp Nguyên tiêu.” Giọng thiếu nữ còn xen lẫn đôi tiếng nức nở, nghe thật buồn bã.
Nàng muốn khóc, nhưng nhớ lời sư phụ dặn, đành cố gắng nén tiếng khóc nói: “Bệ hạ, bệ hạ chớ đau buồn.
Sư phụ về Thần Quốc là chuyện may mắn đối với tín đồ Thái Nhất chúng ta.
Mong bệ hạ…”
Thiếu nữ nói, rồi lại không kiềm được dòng lệ.
Hốc mắt Huyên Cảnh Thần nóng lên, suýt chút nữa đã không nhịn được mà khóc theo.
Nàng đứng dậy, duỗi tay xoa đầu thiếu nữ, nhẹ giọng an ủi: “Đi cùng ta, liệm sư phụ ngươi.”
Đại Ty Mệnh là trọng thần của quốc gia, có địa vị siêu việt ở Thái Nhất Môn, càng không cần phải nói đến những công tích của người nọ lúc sinh thời.
Về tình về lí, Huyên Cảnh Thần đều nên đi một chuyến.
Nàng biết ai rồi cũng đến ngày chết đi, nhưng trong số những người quen biết, nàng vẫn cho rằng Đại Ty Mệnh sẽ là người đi cuối cùng.
Sao lại mất đột ngột như vậy?
Ra đi không một chút dấu hiệu báo trước, cũng không cách nào gặp lại được.
Kể từ khi trưởng thành, Chung Ly Sóc là người gần gũi đầu tiên rời khỏi nàng.
Người thứ hai, chính là Đại Ty Mệnh mà nàng vẫn cho rằng sẽ trẻ mãi không già.
Như vậy, tiếp đến nữa sẽ là ai?
Bất luận là người nào, sớm hay muộn, rồi sẽ có một ngày đến lượt nàng.
Chỉ là khi đó, ai có thể thay nàng nhập liệm đây?
Huyên Cảnh Thần thở dài một tiếng.
Nửa đêm cuối ngày hội Nguyên tiêu này, hoàng cung lục tục gỡ xuống những ngọn đèn màu rực rỡ, đổi thành đèn trường minh trắng toát lạnh lẽo.
.
Truyện Thám Hiểm
Tối nay, Đại Ty Mệnh hồn về Thần Quốc.
Ngày hôm sau, toàn bộ Khánh Quốc để tang.
Vừa gặp Đại Ty Mệnh đêm qua, hơn nữa còn được thổi một khúc xích bát, Chung Ly Sóc đứng trước cổng nhà đầy xác pháo hoa, nhìn người hầu tuyên chỉ, vẻ mặt thảng thốt.
Người đêm qua còn sống sờ sờ đứng trước mặt nàng, sao bỗng dưng đã không còn nữa?
Nàng sững sờ đứng đó một lúc lâu, cũng không biết rốt cuộc mình phải làm gì.
À, đúng rồi, linh đường của Đại Ty Mệnh được dựng ở Thái Nhất Quan, Thái Nhất Quan…!
Chung Ly Sóc vội vã đi vào nhà.
Vốn dĩ hôm nay nàng nên đến Hoằng Văn Quán báo danh.
Nàng đã thi qua Canh, năm nay sẽ lên lớp mới.
Nhưng Hoàng hậu hạ chỉ, các nhà có thể đến linh đường của Đại Ty Mệnh ở Thái Nhất Quan phúng viếng, vậy hẳn là nàng cũng có thể đi.
Chung Ly Sóc vừa bước vào phòng tiếp khách đã nghe phụ thân Trấn Bắc Hầu thở dài: “Đại Ty Mệnh vất vả, công cao, vì nước vì dân.
Hôm nay nghe tin dữ trên điện, vi phụ cũng bất ngờ.
Nếu bệ hạ đã có ý chỉ như vậy thì A Dĩnh, lát nữa con cùng ta và mẫu thân đến Thái Nhất Quan phúng viếng đi.”
Chung Ly Sóc nghe vậy, vội cất lời: “Phụ thân, xin cho con đi cùng với.”
Đây là người duy nhất trên đời có thể nhận ra nàng, chẳng ngờ lần gặp ở rừng mai lại chính là lần cuối cùng.
Chung Ly Sóc đã đọc làu Thái Nhất kinh nghĩa ở Hoằng Văn Quán.
Nàng biết dựa vào công lao của Đại Ty Mệnh thì nhất định có thể được lên Thần Quốc.
Vậy hãy để nàng tiễn cố nhân một đoạn đường.
Nàng đã tiễn mẫu thân, tiễn phu thê Vân Trung Vương, tiễn Thứ Đế.
Giờ cũng tiễn đi Đại Ty Mệnh.
Giờ đây, tất cả những người thuộc lứa của mẫu thân từng cho nàng sự ấm áp, đều đã ra đi.
Thế gian này đã không còn một thân nhân nào của Chung Ly Sóc nữa.
Chung Ly Sóc thật sự…!phải đi theo những người này rồi.
Vì ý chỉ của Nữ hoàng nên hôm nay, ngựa xe đến Thái Nhất Quan nối liền không dứt.
Bất luận là quan lớn quyền thần hay bá tánh bình dân, tất cả đều đi phúng viếng Đại Ty Mệnh.
So với Đại Ty Mệnh Nhẫm Nhiễm chỉ lo hiến tế mà không màng đến bá tánh thì vị Đại Ty Mệnh này thật sự đã làm rất nhiều chuyện cho dân.
Tạm không nói đến công tòng long ở triều Khánh thì vào thời của Chiêu Đế, nàng cũng đã nhiều lần bói toán giúp bá tánh hai châu tránh được rất nhiều tổn thất trong trận động đất.
Bão tuyết hung tàn cũng đều ứng nghiệm.
Nếu không phải Thứ sử hai châu quá mức tham lam thì bá tánh há có thể gặp tao ương? Hơn nữa, trong cuộc loạn Lương Thủy tiêu diệt Sở Quốc, rất nhiều bá tánh nhờ được Thái Nhất Môn chữa trị mà sống sót qua trận ôn dịch.
Đại Ty Mệnh đã dùng gần như toàn bộ tinh lực để tính toán cho ngàn vạn lê dân, quả là một vị Đại Ty Mệnh tận trung với cương vị.
Chính vì hết mực tận trung nên mới ra đi quá sớm.
Đối với Đại Ty Mệnh mà nói thì chỉ là một lần bói toán khiến nàng cảm thấy hứng thú.
Nhưng với bá tánh thì đó lại là cơ hội cứu vớt tránh cho việc phải gặp Minh Đế ở Quy Khư.
Cũng vì lẽ đó nên không ai phản đối Chung Ly Sóc hoãn lại việc đến Hoằng Văn Quán báo danh mà đi theo cha mẹ cùng tới Thái Nhất Quan.
Bọn họ đều cảm thấy Đại Ty Mệnh là một người đáng được tôn kính.
Huống hồ, Chung Ly Sóc còn có mối duyên bình cẩu kỷ với nàng.
Chỉ là, khi cả nhà Trấn Bắc Hầu đến Thái Nhất Quan, nghe được tiếng nhạc sinh động từ trong quan truyền ra, họ đều kinh ngạc.
Vì tin vào Đông Hoàng nên người Sở quốc lãng mạn, tình cảm cũng có nhiều nhạc khúc để lựa chọn trong lễ tang, hoặc là tang nhạc, hoặc là hỉ nhạc.
Tang nhạc phần nhiều là nỗi thấp thỏm, lo âu, hoang mang, khổ sở và niềm lưu luyến đối với người thân khi phải lên thuyền về Quy Khư.
Hỉ nhạc đa phần là vui sướng báo cho thân hữu rằng ta sắp bước lên thang mây dẫn đến Thần Quốc, xin người chớ đau buồn vì ta.
Nếu là đưa tiễn, đương nhiên phải mỉm cười mà từ biệt.
Đại Ty Mệnh Thanh Lam là một người vô cùng phóng khoáng.
Nàng viết một bức di thư, giao cho Thái Nhất Quan, cố ý dặn dò lễ tang của mình nên được tổ chức thế nào.
Không ai làm trái ý nàng, thế nên khi thân hữu cùng tín đồ đến cùng nàng từ biệt, hết thảy đều thuận theo những gì nàng dặn trước.
Áo xanh trên người, vẫn hoài mạnh khỏe, vạn mong thân hữu có thể mặc vào áo gấm lụa màu từ biệt.
Đốt một nụ hương, nói câu khen tặng, kính xin hãy mỉm cười khi đến gặp ta.
Chung Ly Sóc nhất nhất nghe theo, mặc áo xanh mà Đại Ty Mệnh thích nhất, cầm hương cúi đầu ba lần trước linh cữu, sau đó đi một vòng quanh linh.
Đại Ty Mệnh khoác tấm áo xanh nằm trong quan rộng, khép mắt, yên tĩnh mà an bình ngỡ như chỉ đang ngủ say.
Chung Ly Sóc nhìn vẻ ngoài vĩnh viễn không thay đổi của Đại Ty Mệnh, đột nhiên nhớ đến một ngày năm tám tuổi, khi nàng leo lên thân cây có thể dò đầu trông ra ngoài bên cung tường, lần đầu tiên nhìn thấy người này.
Ty Mệnh áo xanh đi ngang qua tường, ngẩng đầu thấy nàng, bỗng dưng cười nói: “Là Sóc điện hạ sao?”
Chung Ly Sóc ôm xích bát, gật đầu hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại biết ta?”
“Mọi người đều biết Sóc điện hạ ở đây, ta đương nhiên cũng biết.
Ta là Ty Mệnh của Giám Thiên Ty, tên Thanh Lam.
Điện hạ leo cao như vậy là muốn bay đến nơi đó đúng không?” Thanh Lam giơ tay, chỉ lên bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Ừm.” Chung Ly Sóc gật đầu thật mạnh, lại hỏi: “Sao ngươi lại biết ta muốn đến đó?”
“Bởi vì ta cũng muốn như vậy.” Vẻ mặt Thanh Lam nghiêm túc, ngẩng đầu thương tiếc nhìn Chung Ly Sóc, nói: “Nếu điện hạ đến nơi đó, nhất định phải kể cho ta nghe ở đó trông như thế nào.”
“Được.” Chung Ly Sóc be bé gật đầu.
Cảm nhận được thiện ý từ đối phương, nàng cũng thân thiện đáp lại: “Nếu ta còn gặp lại ngươi, lại có thể bay, ta sẽ nói cho ngươi.”
“Sóc điện hạ có thể.
Mà chúng ta cũng sẽ gặp lại.” Thanh Lam khẽ mỉm cười, hiền hòa mà từ ái.
“Ty Mệnh đại nhân, trên trời có cái gì? Ta thật sự có thể bay sao?”
“Trên trời có Thần Quốc.” Thanh Lam ngẩng đầu, mỉm cười nhìn đứa trẻ trên cây hoa anh đào, nhẹ giọng nói: “Điện hạ nhất định có thể bay đến nơi đó.”
Đây là một đứa bé hồn nhiên lại đáng yêu.
Người đón nhận nàng sẽ là Đông Hoàng.
Nhưng Chung Ly Sóc dùng một trận lửa lớn kết thúc hết thảy lại không nhìn thấy Đông Hoàng, cũng không đi đến Quy Khư, mà lại có thêm một lần luân hồi ở nhân thế.
Chung Ly Sóc nghĩ thầm, e là nàng không có cơ hội kể cho Đại Ty Mệnh nghe Thần Quốc trông như thế nào rồi.
Nhưng nếu thật sự có thể gặp lại, các nàng có thể thảo luận xem hoa mai nở rộ rực rỡ ra sao.
Đời người, đến trong vui vẻ, cũng phải phóng khoáng ra đi trong vui vẻ.
Vốn Chung Ly Sóc nghĩ mình sẽ rất đau buồn, nhưng hiểu Đại Ty Mệnh không quan trọng sinh tử, rồi cũng buông.
Nàng chỉ phiền muộn, vì lần tương phùng lại ngắn ngủi đến vậy.
Bước ra khỏi linh đường, Chung Ly Sóc khoác áo xanh đi đến hành lang, nhìn rừng mai vẫn nở bừng tươi đẹp trong Thái Nhất Quan, chậm rãi thở dài một hơi.
“Nhạc Chính công tử.” Một giọng nữ vang lên từ phía sau.
Chung Ly Sóc quay đầu, thấy thiếu nữ áo đỏ ôm chiếc hộp gấm chậm rãi đi về phía mình.
Nàng nhận ra thiếu nữ này, chính là Hạng Tư Niên đã gặp trong rừng mai hôm ấy.
“Tư Niên cô nương, lại gặp mặt.” Chung Ly Sóc thương tiếc nhìn thiếu nữ chỉ vừa mười sáu trước mắt, nhẹ giọng an ủi: “Đại Ty Mệnh đã đến Thần Quốc.
Mong cô nương có thể hân hoan, chớ đau buồn.”
Thiếu nữ lắc đầu, nói: “Sư phụ về Thần Quốc, ta đương nhiên hân hoan.
Ta tìm công tử là có chuyện khác.
Đây là di vật của gia sư.
Trước khi đi, người đã dặn ta nhất định phải giao cho công tử.”
Thiếu nữ đưa hộp.
Chung Ly Sóc nhận lấy, rồi cẩn thận mở ra dưới ánh nhìn chăm chú của thiếu nữ.
Một chiếc xích bát đen tuyền nằm trong cái hộp lót gấm.
Dưới xích bát có dằn một phong thư, Chung Ly Sóc vươn tay cầm lên, mở ra, thấy bên trong là vài nét bút ít ỏi:
Khúc của Sóc điện hạ chính là tuyệt sắc nhân gian.
Không biết liệu có được tiếng ấy tiễn đi hay không?
Chung Ly Sóc khép lại phong thư, đặt vào chỗ cũ.
Sau, nàng nhìn sang thiếu nữ trước mắt, khẽ mỉm cười nói: “Đa tạ cô nương.
Bảy ngày sau, bờ Lương Thủy, ta chắc chắn sẽ đến.”
Đưa tiễn…!Đại Ty Mệnh.
Thiếu nữ gật đầu, lặng lẽ hiểu ý.
_____________
Chương này lưu ý 2 chỗ:
1.
Câu Sóc tiễn đi mẫu thân, phu thê Vân Trung Vương, Thứ Đế ~> Sóc có một người gọi là “mẫu thân”, đã xuất hiện từ mấy chương trước nhưng giờ xác định không phải Thứ Đế.
Theo những chương vừa rồi nói thì người này sống với Sóc trong lãnh cung từ tám tuổi trở về trước.
2.
Đối thoại của Thanh Lam (lúc này chỉ là Ty Mệnh, không phải Đại Ty Mệnh) với Sóc.
Từ cách nói chuyện và thái độ “thương tiếc”, đoán ra được Sóc khi đó sắp chết.
Chương 20 cũng có nói đúng ra Sóc đã chết từ năm 8 tuổi trong cung, tinh quỹ của Đông Hoàng vốn không có người tên Chung Ly Sóc.
_____________
*cảnh báo cẩu lương*
Tác giả: Bóc phốt vợ chưa cưới của tôi.
1.
Vì gần đây viết truyện, vợ chưa cưới cũng biết, nên thi thoảng sẽ đọc bình luận trong truyện của tôi.
Hôm nay còn vào mục bách hợp nhìn một lượt, thấy tên truyện lại hỏi hết sức nghiêm túc rằng: Sẽ có người click vào truyện của em sao? Em có cần đổi sang tên gì thông tục một chút không?
Cuối cùng ngẫm nghĩ lại nói: Thôi, em cứ làm một dòng nước trong* đi.
*Ý nói khác người.
Nằm giữa hàng loạt “Cô vợ yêu kiều của tổng tài bá đạo” thì tên Hướng đông lưu đúng là nước trong thiệt, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
(Nhìn xem cô ngốc này có thể đắc tội người ta tới cỡ nào, tôi cũng tức chết rồi.)
2.
Bả hỏi tôi địa lôi* tính thế nào, tôi nói một đồng một cái.
Lại lục tục hỏi tiếp phân cấp những phần thưởng, tôi nói cao nhất là nước sâu, một trăm đồng.
Sau đó, bả nhìn một lượt, suy nghĩ cặn kẽ rồi nó muốn đăng ký tài khoản quăng cho tôi mấy cái nước sâu, cảm thấy tôi vắng vẻ quá, không ai đọc, thật đáng thương.
*Địa lôi, nước sâu ngư lôi đều là phần thưởng độc giả bỏ tiền tặng cho tác giả trên TG.
Cơ mà phải cưa với TG.
Tôi lập tức cản lại, nói chị có tiền đưa thẳng cho em không được sao? Cớ gì tự dưng chia cho người ta một nửa.
(Còn phá của như vậy!)
3.
Hôm nay thời tiết không tốt.
Bả úm chăn bò lên lưng tôi, thấy tôi hay thổi tay lại lải nhải kêu tôi đừng viết.
Quá đau lòng.
Nhưng bả chắc chắn không nhớ chuyện lúc cơm xong có nói với tôi trước 9 giờ còn chưa viết rồi thì phải cho bả bao lì xì.
Aiz, đồ tâm hơ tâm hất.
Là một chị rất đáng yêu.
Hôm nay vui quá, muốn chia sẻ với tất cả mọi người, bởi vì chị là vợ chưa cưới của tôi.
Tuy không quan trọng lắm nhưng vẫn muốn nói một câu.
Tôi là gái, chỉ cũng là gái, chị gái rất đáng yêu~( ̄▽ ̄~)~.
Cho nên tôi cũng là vợ chưa cưới của chỉ.
_____________.