Bạn đang đọc Hùng Thiên Đại Lục – Chương 396: Ai Cũng Có Lần Đầu
Phiền phức tìm đến nơi đây
Nữ nhân xinh đẹp, lòng này khó yên.
Thế nên thế sự đảo điên
Một lần lạc bước về miền vô minh.
…
Lúc này, Hàn Linh Lung đã nương theo Lạc Lôi Bát Quái Bộ, lướt nhanh qua bên trái.
Thuận lợi né tránh chiếc đầu heo rừng đâm tới.
“Thức thứ hai vào cổ.”- Lạc Tinh bình tĩnh nói, khi thấy nàng ta không chịu chớp thời cơ nên nhắc nhở.
“Tề Mi Trấn Sơn Hà.”
Côn ảnh tiếp tục lóe lến.
Khí thế có thể bài sơn hải đảo.
Lần này, con heo rừng chậm một nhịp.
Bị một côn trúng sau gáy.
Trúng chỗ hiểm, nó ngã lăn quay ra.
“Tiếp.”- Theo lời Lạc Tinh.
Hàn Linh Lung nhảy lên cao, sau đó một thức Tề Mi Độc Long Toản triển khai.
Lần này thanh trường công đâm trúng vết thương trên mắt con quái thú, thuận lợi đâm xuyên vào đầu.
ãeem như chết chắt.
“Ka Ka…!Không ngờ ta mạnh vậy.”- Hàn Linh Lung vẹt mũi thon của mình nói.
Ngước nhìn sư phụ với vẻ mặt đắc ý.
Vừa rồi võ kỹ nàng thi triển là của Lạc Tinh truyền cho.
Là chiêu thức của U Minh Bá Vương Thương, nhưng đã qua sửa đổi, đơn giản hóa cho phù hợp với thế giới này.
Tuy nhiên, khi nàng ta kích hoạt Hồn Linh trên tay phải là thanh Tề Mi Côn.
thì Hàn Linh Lung quyết định đổi tên chiêu thức của võ kỹ giống hồn ling luôn, cho nó thân thuộc.
“Nè, giết một con heo rừng con cảnh giới Nhất giai, có cần mừng rỡ vậy không?” – Lạc Tinh châm chọc.
Thực tế, đúng là con heo rừng lớn cở ba trăm cân nhưng vẫn là loại nhỏ so với giống nòi của nó.
Nhưng lần đầu ra tay, có kết quả sao ba chiêu thì Hàn Linh Lung cũng rất giỏi rồi.
“Không nói nhiều.
Làm sao mang chiến lợi phẩm về đây.”- Nàng đi xung quanh chiến lợi phẩm than thở.
Một con Heo Rừng này giá trị ít nhất năm quan tiền.
Dù sao da, cặp răng nanh, kèm chiếc đuôi dài cũng khá có giá.
Nhà nàng là quán rượu lớn trong trấn.
nên nàng hiểu chỉ riêng lượng thịt heo này mà mang về, chế biến xong bán ra lại được khoảng vài quan tiền nữa.
Nhưng thực tế là không có túi trữ vâtj, hai người khó mang con heo to lớn về tới nhà.
Nên hơn năm quan tiền là nói cho vui thôi.
“Nào, vất quả một buổi.
Chúng ta làm món heo nướng mọi ăn mừng đi.”‐ Hàn Linh Lung dụ dỗ Lạc Tinh.
Lạc Tinh nhanh chóng tiến đến, thủ pháp nhanh như điện.
Chiếc quạt thay cho con dao, lóc da, đuôi xem như thứ có thể mang được.
Tiếp đó lấy hai cái đùi heo.
Bày một đống lửa, gát ba thân cây chụm lại, làm giá treo đùi heo.
Tiếp đó, Bình Hoàng Quả cũng được đào lên.
Lạc Tinh lấy túi nhỏ mình treo sau lưng.
trong đó chỉ có một số gia vị, dùng làm nước chấm.
Tiếp theo kỳ quả nướng chín.
Lạc Tinh nạo hết thịt trong đó ra.
ở ngoài lớp vỏ cứng rắn.
Lạc Tinh lấy trái tim heo cắt ra từng khoanh nhỏ, bỏ vào gia vị, thịt bình hoàng quả cắt mỏng.
Xem như có một món súp tim heo siêu cấp nấu bằng lớp vỏ của Bình Hoàng Quả.
“Sư phụ…!người hay đi rừng à.
Sao việc gì cũng thành thạo nhanh chóng vậy.”- Hàn Linh Lung vô cùng sùng bái Lạc Tinh.
“Không giỏi sao mà làm sư phụ ngươi.”- Hắn khẽ đáp.
Chừng một nén nhang.
Hai người bắt đầu ăn buổi tiệc thịnh soạn đầu tiên trong rừng.
Tuy là con gái chủ quán.
Từ nhỏ được ăn uống nhiều món ngon.
Nhưng lần đầu tận hưởng cảm giác ăn giữa rừng núi, thịt rừng tươi mới.
Món canh càng ngọt nước, thơm ngon.
“Không biết sao này ai có phúc lấy sư phụ.
Thật là ghen tỵ nha.
Nếu người là nam nhân.
Thì ta phải gả cho người thôi.”- Hàn Linh Lung vừa ăn vừa nịnh nọt sư phụ mình.
“Bậy, ta một lòng với đại đạo.
Nhi nữ thường tình chỉ là gió thoảng mây trôi.”
“Xạo…”- vừa nói nàng vừa ngồm ngoàm cạp một chiếc đùi lợn to.
Là Hồn Giả, sức ăn ai cũng mạnh hết.
Nhất là nàng vừa chiến đấu, thể lực tiêu hao khá nhiều.
“Ha ha…!Không ngờ hôm nay ta có phúc thế.”- Một giọng nói ồn ồn vang lên.
Một vị khách không mời xuất hiện.
“Lại là tên âm binh nhà ngươi.”
“Tiểu cô nương.
Không ngờ lại gặp ở đây.
Thật là tốt ah.”- Kẻ vừa xuất hiện là Trần Bá Đông.
Người chọc ghẹo bọn họ ở dịch trạm hôm trước.
Hắn ta vô cùng vui vẻ.
Không ngờ chuyến này gặp được người quen.
Tối nay cả thức ăn lẫn giai nhan đều có đủ.
“Ta thì không thấy tốt.
Ta không mời khách.
Xin các người dời đi nơi khác.”- Lạc Tinh nghiêm giọng.
“Hừ lúc trước do có tên quản lý quán bảo kê.
Còn nơi này, ta xem ngày tàn của ngươi rồi.”- Trần Bá Đông cưởi nham hiểm.
Hắn ta là Hồn Binh Trung Kỳ.
Lại có hai đàn em đi theo.
Xử lý hai tiểu cô nương là chuyện dễ dàng.
“Này, chọc ghẹo con gái nhà lành không có kết quả tốt ah.
“- Hàn Linh Lung hơi lo lắng, nhưng biết sư phụ mình không phải kẻ tầm thường nên cũng vững lòng.
“Không nói nhiều.
Phục vụ anh em ta ăn uống, ngủ nghỉ một đêm thế nào.
Ha ha…!Đại Gia ta cho các ngươi dục tiên dục tử”- Trần Bá Đông nói xong.
Khoát tay ra hiệu.
Hai tên đàn em lập tức tản ra.
Bao quây xung quanh đề phòng con mồi chạy trốn.
“Trời đánh tránh bữa ăn nha.”- Lạc Tinh trong lòng không vui.
Nháy mắt ra hiệu đệ tử.
“Được ah.
Nếu chỉ phục vụ buổi ăn thì có khó gì.” -Dứt lời Hàn Linh Lung ném luôn cái đùi heo lớn bị nàng ăn nham nhở vào mặt Trần Bá Đông.
Lúc này Lạc Tinh đã kích hoạt các vòng linh lực, với ba màu xanh, vàng, xanh đang xen nhau.
Tốc độ hắn phát huy tối đa.
Vô cùng nhanh chóng, tiếp cận tên đầu tiên.
Hắn chưa kịp làm gì, thì đầu lìa khỏi cổ.
Tên thứ hai kịp kích hoạt hai vòng linh lực.
Tuy nhiên, tốc độ hắn kém xa đối thủ của mình, nên Lạc Tinh đã tiến đến trước mặt.
Chiếc Quạt Thiết Phiến đưa lên.
Trên quạt phụ thể là hồn linh thủy đinh ba, có ba mũi như ba nan quạt kéo dài bén nhọn.
“Phập.”- Áo giáp phòng ngự đối phương bị song trọng lực lượng phá tan.
Trên ngực y xuất hiện ba lỗ nhọn hoắt.
Ngay cả tim cũng bị vỡ nát.
Lại một kẻ bị giết chết khi chưa kịp phản công.
Trần Bá Đông thực lực mạnh mẽ, nhưng vẫn không kịp cứu trợ đồng đội mình.
Hắn thậm chí không ngờ diễn biến diễn ra nhanh vậy.