Bạn đang đọc Hùng Thiên Đại Lục – Chương 395: Chuẩn Bị Làm Nhiệm Vụ
Xưa kia tiên giới vẫy vùng
Giờ đây tiểu giới bần cùng thê lương.
Mới hay vạn sự khó lường
Cam lai khổ tận đêm trường có qua?
…
Hai sư đồ bắt đầu đến tiệm rèn gần trường học.
Nơi này có khá nhiều loại vũ khí.
Đương nhiên chất lượng cũng không quá tốt.
Dù sao, đây chỉ là tiệm nhỏ phục vụ cho hồn sĩ và hồn binh sơ giai mà thôi.
Được cái là có đồ tốt cũng không mua được.
Hai sư đồ làm gì còn tiền.
Sau một buổi chọn lựa, nhường qua nhường lại.
Hàn Linh Lung mua một thanh Kim Bình Côn.
Đặc tính côn này mềm dẻo, dễ sử dụng.
Giá cả cũng không quá đắt.
Chỉ mười lăm quan tiền.
Vũ khí của Thạch Hồn Giới phân cấp như là thiên phú của Hồn Giả.
Gồm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Thanh Côn này đẳng cấp là Hoàng Cấp Trung Phẩm.
“Sư phụ.
Con còn có năm quan tiền ah.
Ngươi cũng không thể tay không bắt cọp.”
“Ài…! Nghèo quá tay…!”- Suy nghĩ một chút, Lạc Tinh đi một vài vòng, vận dụng âm dương chi nhãn xem thử có đồ tốt bị ẩn giấu không.
Tuy nhiên, vận may lần này không quá tốt, không có thứ gì có uy lực mà rẻ tiền.
Nên cuối cùng, Lạc Tinh chọn mua một cây Thiết Phiến với giá hai quan tiền.
Tiếp theo là chuẩn bị vài loại thuốc trị thương phòng thân giá một quan tiền.
Mất vài ngày tập luyện vũ khí mới, hai người mới lên đường tiến vào rừng U Minh gần đó.
Từ xa nhìn lại, cả hai giống một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Khi lại gần mới biết là đôi tỷ muội xinh đẹp.
Đương nhiên mỹ cảnh như vậy, khiến vô số người dõi mắt theo hai dáng ngọc yêu kiều.
Khi cả hai bước vào dịch quán nước quen đường.
Đây cũng là nơi cho những mạo hiểm giả tiến vào rừng U Minh có chỗ nghỉ chân.
Dịch quán này tên khá hay là Bình An Quán.
“Sư phụ, bọn họ nhìn ta hay là nhìn người?”- Hàn Linh Lung nhí nhảnh nháy mắt nói.
“Hừ…! nhìn ai cũng được.
Đừng làm phiền ta là được.”- Lạc Tinh không quan tâm ngoại cảnh, tập trung nhâm nhi trà hoa cúc, một đặc sản nơi này.
Tuy nhiên, rắc rối luôn tự tìm đến cửa ứng với câu hồng nhan họa thủy.
Một đại hán cao lớn vác trên vai một thanh thương dài hai mét đến nói:
“Người đẹp, chúng ta ngồi chung được không?”
“Xin lỗi nha.
Chúng ta không quen biết, hơi bất tiện.”
Lạc Tinh khoe phẩy chiếc quạt nói.
“Có câu trước lạ sau quen mà.
Có gì mà ngại ngùng.
Ha ha…”- Thanh niên kia vẫn không chịu rời khỏi, cười nham nhở, rồi mặt dày ngồi xuống.
“Này ngươi bị điếc à?”- Hàn Linh Lung hơi bực bội.
“Tiểu mỹ nữ, chớ làm rộn.
Bằng không khi vào rừng U Minh không biết chuyện gì sẽ sảy ra.” – Tên đại hán bắt đầu uy hiếp.
“Chủ quán.”- Lạc Tinh cất giọng nói.
Lập tức có người đến : “Quý khách cần gì?”
“Xin giúp đỡ, có tên man di này đến chọc ghẹo chúng ta.”- Hàn Linh Lung hai mắt lúng liếng chớp chớp nói.
“Trần Bá Đông ngươi lại chọc ghẹo khách nhân? Nên nhớ quy củ của nơi này, không được tranh đấu ức hiếp kẻ khác.” – Vị quản lý nói.
Hắn ta vốn không ưa đối phương nên cũng thuận theo người đẹp.
“Hừ, hai ngươi liệu hồn.”- Tên mãn hán bực tức rời đi bàn khác.
Phía sau là tiếng cười chọc ghẹo của các thanh niên khác.
“Đa tạ quản lý nha.
May mà có người.”- Hàn Linh Lung nhoẻn miệng cười nói.
“Chuyện nhỏ thôi.
Quán của chúng tôi vốn có tiêu chí giữ gìn tôn nghiêm, an toàn của khách nhân.”
“Đa Tạ.”- Lạc Tinh cũng mỉm cười đáp lễ, trong mắt cảm giác vị quản lý này có gì đó không đúng.
Hai người ở trọ một đêm.
Buổi tối hai sư đồ đang ngủ, bỗng cách cửa sổ bị khoét một lỗ.
Tiếp theo một chiếc ống đâm vào.
Một luồng khói mê bay vào.
Đây mà Mê Hương Tán, bất kì hồn binh nào hít phải cũng sẽ hôn mê bất tỉnh.
Tiếp đó một bóng đen mở chốt cửa sổ, nhảy vào trong.
Động tác hắn vô cùng thành thục.
Có vẻ việc thâu hương giữa đêm khuya này hắn khá rành rẽ.
Đúng lúc bàn tay định lướt lên vòng ba thiếu nữ thì một đòn công kích vô thanh vô tức bắn ra.
Cực kì tinh chuẩn.
Ngực của kẻ bịt mặt bị một vết thương lớn.
“Ặc…” Không dài dòng.
Kẻ bịt mặt lập tức lụ lại nhảy ra cửa sổ trốn mất.
“Quyết đoán lắm.”- Lạc Tinh tủm tỉm cười.
Thì ra khi đối phương chuẩn bị phun mê dược.
Lạc Tinh với linh thức cảnh giới siêu việt Hồn Sư đã nhanh chóng phát hiện, nên lập tức ngưng bế khí hải.
Lấy tỉnh chế động, nhờ vậy chỉ một chiêu đã có thể kích thương kẻ mạnh hơn mình vài tiểu cảnh giới.
Về thân phận kẻ bịt mặt, thì tám phần mười là vị quản lý lúc sáng giải quây cho hai sư đồ họ.
Tuy nhiên, Lạc Tinh cũng không đuổi theo hay muốn vạch bộ mặt của y làm gì.
Sáng hôm sau, cả hai rời Bình An Quán, tiến vào rừng U Minh.
Hàn Linh Lung tối qua bị trúng mê dược, nên ngủ một mạch đến sáng.
Nàng không hề biết tối hôm qua có nguy hiểm cận kề.
“Sư phụ.
Đây lần đầu con vào đây a.”
“Ta cũng vậy.”- Lạc Tinh quan sát xung quanh.
Rừng này khá gậm rạp, nhưng có nhiều đoàn mạo hiểm giả đi vào, nên nó cũng có những lối đi nhất định.
Cả hai đi hơn nữa ngày trời, chỉ gặp một số loài gặm nhắm nhỏ.
Hàn Linh Lung sốt ruột đành kéo sư phụ mình hướng thẳng vào rừng xâu.
nơi chưa có lối mòn để tìm vận may.
Quả thật đi cách khỏi đường mòn hơn ba dặm thì cả hai gặp một một con heo rừng.
Nó đang đào một bụi cây lớn.
Đây là cây Bình Hoàng Quả.
Một quả mọc dưới đất.
Khác các loại khoai, rể phình to thành củ.
Cái này là nhánh cây đâm xuống đất rồi kết thành quả.
Mục đích bảo vệ các loài chim thú gậm nhấm.
Tuy nhiên với heo rừng có cặp răng nanh dài cả thước, thì nó dễ dàng khai thác được.
“Nó to quá, tính sao.”- Hàn Linh Linh khẽ ra dấu.
” Ngươi là Hồn Binh chiến sĩ đó.
Chuyện này sao gây khó dễ cho ngươi”- Lạc Tinh cổ vũ.
“Được.”- Lạc Linh Lung lấy lại tinh thần.
Toàn thân xuất hiện hai vầng sáng linh lực bao phủ, một vàng nhạt, một vàng nâu.
Thanh Côn trên tay nàng cũng được hồn linh Tề Mi Côn phụ thể sáng lên.
Con Heo rừng đang đào xâu xuống nhưng tính cảnh giác không hề kém.
Nó ngóc đầu dậy lùi ra.
“Tề Mi Độc Long Toản.”- Thanh côn trên tay này xoáy tròn đâm thẳng tới.
Mục Tiêu là cặp mắt đối phương.
Lần đầu ra tay.
Tuy hơi run, nhưng hiệu quả rõ ràng.
Tuy thanh côn không sắc bén.
Nhưng trầm trọng, lực xoáy mạnh mẽ.
Một mắt của con Heo Rừng to lớn bị chấn nát.