Hùng Thiên Đại Lục

Chương 387: Thân Phận Mới


Bạn đang đọc Hùng Thiên Đại Lục – Chương 387: Thân Phận Mới


Hỡi ơi đoạt xá nữ nhi
Khiến thân trai tráng sầu bi vô cùng
Nhưng sao khó dễ anh hùng
Âm Dương hoán đổi vẫn chung một người.

Với kẻ khác từ đỉnh phong tiên giới rơi xuống phàm trần thì là một loại tra tấn.

Lạc Tinh xuy nghĩ xem như một cuộc luyện tâm thôi.

Khi hắn lấy lại thực lực đỉnh phong tin chắc sẽ vấn đỉnh một lần nữa.

Lúc đó thù mới nợ cũ sẽ tính một lượt.
“Tạm thời không nên đến Hòa Phú Xã Đoàn.”- Lạc Tinh nghĩ tốt nhất mình nên rời xa nơi này.

Nếu không có thể bị giết một lần nữa.

Rõ ràng kẻ thù của tấm thân này không phải kẻ thường.
Sau khi tìm kiếm hướng đi.

Lạc Tinh men theo một con suối đi về hướng bắc.

Đương nhiên với sức vóc của cô bé 12 tuổi, vượt núi là chuyện cực kỳ gian khó, dù có là Hồn Sĩ đi nữa.

Chủ yếu là Lạc Tinh muốn đi tới ngôi làng khác.

Liên tục di chuyển ba ngày, Lạc Tinh dừng lại vì quá đói.

Cơ thể này là phàm nhân, mà phàm nhẫn vẫn phải ăn uống để duy trì sinh cơ.
Xung quanh chẳng có gì ăn.

Bất đắc dĩ, Lạc Tinh hái tạm vài trái cây dại.

Chẳng biết loại nào, nhưng Lạc Tinh có thể nhìn loại trái cây nào có linh lực tỏa ra thì sẽ ưu tiên.

Nhất là nhìn màu sắc của nó.

Cứ vàng, đỏ thì được Lạc Tinh ưu tiên.
Cứ thế một vài ngày băng rừng.


Lạc Tinh phát hiện một loại trái cây màu đỏ thẫm, mọc thành chùm rực rỡ.

Linh khí tỏa ra khá nồng ấm.

Nhìn có vẻ là Hỏa Thuộc Tính.

Sau khi suy nghĩ, Lạc Tinh thử hái một quả ăn.

Mới ban đầu vị khá ngọt, hơi ấm đầu lưỡi .
Tiếp tục ăn thêm một quả.

Thì cảm giác không tốt truyền tới.
“Người ta nói chẳng sai.

Cái gì không biết thì không nên ăn a.” – Cảm giác ngứa ngáy cồn cào toàn thân đến tức thời.

Lạc Tinh lập tức ngả quật ra đất.

Cơ thể vừa ngứa ngáy vừa đau đớn lan tỏa ra.
“Phen này khó sống a.”- Vừa đoạt xá trọng sinh đã gặp hiểm cảnh.

Lạc Tinh trải qua cơn đau đớn toàn thân, mất hết sức lực rồi chìm vào hôn mê.
Mãi đến sáng hôm sao, khi tỉnh dậy.

Lạc Tinh thấy trong cơ thể hơi khác.

Cảm giác toàn thân dẻo dai hơn, cứng cáp hơn.

Như thoát thai hoán cốt.
“Hay loại quả này có công dụng tốt, mà ta không biết?”
Quyết định thử một lần.

Lạc Tinh lại tìm loại trái màu đỏ thẫm, lớp vỏ sần xùi hôm qua mình ăn.

Lần này có chủ đích, lại không lo lắng độc tố quá mạnh.
“Cùng lắm là lăn lộn cả đêm thôi.” – Mọi việc diễn ra giống như thế.

Ăn xong rồi ngã vật ra chịu đựng cơn đau.

Rồi lăn lộn, cảm giác ngứa ngáy như ngàn con kiến đang rỉa từng miếng thịt của mình.

Lạc Tinh nghĩ tốt nhất mình không nên thử nữa.
Nhưng hôm sau, hắn lại thấy trong người khỏe mạnh ra thêm.
“Quả nhiên có hiệu quả.” – Lạc Tinh bắt đầu ở lại khu rừng.

Vừa suy nghĩ dự định tương lai.

Cách thức tu luyện, vận dụng linh lực của thế giới này.

Đã trải qua biết bao lần dùng phân thân tu luyện đủ loại công pháp.

Cho nên Lạc Tinh tưởng mình sẽ nhanh chóng tạo cho mình một cơ chế hấp thụ linh khí mới ở nơi này.

Cái khó là phải khiến cơ thể mạnh hơn thôi.

Nào ngờ, đời không như mơ.

Linh thức bị phong cấm trên diện rộng.

Nên khả năng suy diễn bị hạn chế.

Nhất là tuy hắn sáng tạo vài ngàn dạng tu luyện ở các tinh cầu của Hùng Thiên Giới, nhưng thực tế cùng một người suy diễn, nên mỗi loại đều có những phương thức cơ bản nhất định.

Rồi mới phân nhánh nhau.
Còn nơi này là hoàn toàn dị biệt với phương pháp của Hùng Thiên Giới.

Lại không có công pháp khác để tham khảo rồi mô phỏng.Lạc Tinh không biết cách sử dụng hồn linh như thế nào.

Thì làm sao có thể tu luyện nhanh được.

Qua mấy tháng mày mò tu luyện nơi rừng sâu núi thẳm.

Số trái cây kỳ lạ xung quanh cũng hết sạch.

Lạc Tinh bắt đầu rời khỏi.

Hiện tại tốc độ, lực bộc phát cơ thể của hắn cũng đã tăng gấp đôi so với lần đầu tiếp nhận cơ thể này.

Nên Lạc Tinh có thể băng rừng xâu mà không sợ yêu thú một ngụm nuốt sống.

Vài lần đụng mặt họ hàng nhà sói.

Hắn vẫn có thể nhanh chóng nhảy lên cây trốn đi.

Một số yêu thú khác có thể leo trèo được.

Thì Lạc Tinh lợi dụng thân hình nhỏ nhắn luồn lách giữa các cây mà né tránh.

Nhờ vậy, tất cả chỉ hữu kinh mà vô hiểm.
Thêm vài tháng xuôi theo con suối nhỏ.

Đói thì săn vài con vật nhỏ nướng ăn.

Lạc Tinh cũng đã đến một thành trấn lớn.
Lang thang chưa biết làm gì, thấy một bà lão đang chăm chú nhìn mình.

Lạc Tinh cất giọng hỏi.
“Xin hỏi bà bà, nơi này gọi là gì?”
“Đây là Phước Yên Trấn.

Bé gái, ngươi từ đâu đến mà có một mình?” – Bà lão thấy Lạc Tinh trong trang phục xơ xác toàn là da thú, rách rưới còn hơn ăn mày thì hỏi.
“Bẩm, con bị sơn tặc đánh cướp.

Người thân mất hết chỉ còn một mình băng rừng trốn được.”
“Tội nghiệp.” – Bà lão nhìn Lạc Tinh, nhớ lại thuở nhỏ nghèo khó của mình.

Nên động lòng trắc ẩn, lấy cho mười đồng, rồi rời khỏi.
“Người tốt nha.” – Lạc Tinh thầm cảm ơn bà lão rộng lượng.

Phải biết số tiền này đủ mua ba mươi cái bánh bao rồi.
Đã lâu rồi, không được ăn ngon.

Lạc Tinh quyết định vào một quán nhỏ, mua hai cái bánh ngồi nhâm nhi.

Sẵn suy nghĩ cách tìm nơi tu luyện.

Dù sao không bột khó gột nên hồ.

Muốn thực lực tiến nhanh phải có tài nguyên và công pháp.


Hai thứ này, Lạc Tinh điều thiếu.

Ít nhất phải tìm hiểu làm sao để kích hoạt và sử dụng hồn ấn chứ.
“Ngươi nghe gì không? Ba hôm nữa, Phước Yên Xã Đoàn chiêu sinh.

Ta định mang con ta đến xin nhập học.” – Một trung niên bàn kế bên ra vẻ tự hào nói với bạn.
“Phước Yên Xã Đoàn có mạnh đâu mà xin.

Ta dự định cho con ta xin vào Song Phú Binh Cơ Đoàn.” – Một tên khác vỗ ngực nói.
“Sao được, ta nghe nói muốn vào binh cơ đoàn, phải là người của quân đội.

Lâm Minh ngươi nói dóc cũng có chứng cứ chứ.” – Tên kia tỏ vẻ không tin.
“Hừ…! không tin thì thôi.

Đừng khinh thường xuất thân của ta.

Nên nhớ ta có người chú ở trong đó, tuy chức vụ không cao nhưng cũng có thể đút lót một hai.”
“Haha…!nếu vậy thì chúc mừng Lâm huynh nha.

Nhưng mà ngươi cũng chịu khó bỏ ra một khoản đi.

Học phí khá cao đó.”- Một tên khác nói.
“Thì hi sinh đời bố, củng cố đời con thôi.” – Lão tên Lâm Minh cười vang.

Con lão may mắn được kí kết hồn linh thành công, nên lão cũng muốn vì tương lai của con mình mà phấn đấu một lần.
Lạc Tinh trầm ngâm.

Mình muốn vào các trường huấn luyện.

Thì phải tiêu tốn tiền.

Nhưng bản thân còn 28 đồng chắc chắn là còn xa không đủ rồi.

Phải tìm cách khác thôi.
Đi dạo một vòng Phước Yên Trấn, Lạc Tinh định tìm cửa hàng nào xin nhận người làm, chỉ là hi vọng thôi, chứ với đứa bé chưa đầy 13 tuổi, có thể chẳng ai cần.
Một lúc sau, phía trước ồn ào và đông đúc.

Lạc Tinh tiến đến tìm hiểu, thì biết có ông chủ quán đang tuyển nha hoàn cho con gái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.