Bạn đang đọc Hứa Với Em ! Đừng Buông Tay …: Chương 6 : Tấm vé số độc đắc
Tối đêm nay sao trời nhiều hơn hẳn , ánh trăng khuyết như nở nụ cười với no . Nó nhìn về phía chiếc xe của anh chạy trên đường dài nhưng anh đã đi xa rồi chỉ để lại trong mắt nhỏ một ánh sáng màu đỏ ở đuôi xe , màu đỏ may mắn của cô .
Buổi sáng như thường ngày nó lại không ăn gì và lén lún đi ra khỏi nhà ( tg : đi học chứ có phải ăn trôm mới ra đâu làm gì dữ vậy ) , Đến trường với vẻ mặt lạnh muốn chết người , nó nhìn xung quanh và bất chợt một cậu bé chừng 7t tiến lại chỗ nó…
Chị ơi ! – Cậu bé níu áo nhỏ
Có chuyện gì vậy – nó nhìn thằng bé với vẻ quan tâm
Mua giùm em – nó chìa ra 1 sấp vé số
Nhi chặn lòng – Ừm em lấy dùm chị 3 tờ đi
Nghe vậy nhóc vui vẻ rút ra 3 tờ vé số Tp HCM đưa nhỏ , đó là 3 tờ duy nhất khác biệt với những tờ con lại mang mã số 280298 một con số trùng với ngày sinh của nó . Cô trả tiền rồi lấy tờ vé số để ở 1 ngăn nhỏ trong cặp tiếp tục bước đi trên con đường với những lời bàn tán. Cô coi như chưa nghe vẫn cứ bước về phía trước chẳng nhìn xung quanh mình và cũng chẳng quan tâm chỉ duy nhất một ánh mắt mà thôi . KHi bước vào lớp , 1 hình bóng quen thuộc là Khanh đang ngồi đó nhìn ra ngoài phía cửa số thường ngày của nó.
Cửa sổ – nó cố ý
À , xin lỗi – hắn hiểu ý nó liền thu ánh mắt nhìn theo hướng của nhỏ vẫn nhìn
Kiểm tra đấy ! – nó tỏ vẻ để nhắc hắn
Học rồi yên tâm đi – hắn cười với nhỏ làm như rất thân thuộc , bên ngoài hàng chục trái tim rung động nhưng lại rất tức giận.
Nhỏ cũng chẳng nói gì thêm rồi gục mặt ngủ không quên nói hắn – Kiểm tra nhắc tôi ngủ
Hắn cũng hiểu ra và im lặng cho Nhi ngủ .
Có vẻ đêm qua đã nó đã kiệt sức với đám lộn xộn đó , Nhi ngủ rất ngon và đang mơ về một nơi xa xăm , mơ mình được bay lượn trên bầu trời thì liền bị gián 1 đòn xuống đất với tiếng kêu của ai đó lạnh như băng làm nó nhăn mặt
Dậy kiểm tra – hắn khều nó
Ơ,,,,Ừm ừm – nó mới chợt nhớ ra chuyện kiểm tra
Đó cũng là tiết cuối rồi nó thu dọn đồ ra về , hôm nay nó không có lịch đi làm thêm nhưng nó cũng chẳng muốn về nhà nên cứ đi lòng vòng nhìn lại quãng đường mình sống trên những con hẻm mình đã đi , nó cứ như người mất hồn…..
5h00p………………………
Nó đi về nhà , đi men qua những con đường đông người . Đến một chỗ dò vé số nó cũng chẳng hy vọng nhiều chỉ tạt vào chỉ nhìn vào bảng dò tp HCM nó dò từ dưới lên nhưng trên tay nó chẳng cầm tờ vé số ( tg : cầm lỡ trùng người ta dựt mất à ) nó lắc đầu và nghĩ không có hy vọng đâu đến khi nó nhìn vào cai1so61 độc đắc , nó mở to mắt hết cỡ 2…8…0…2………….9……………….8 . Nó im lặng , chỉ im lặng , rồi một mạch về nhà la làng lên……….
Mẹ ơi……………….! – nó kêu to làm ba nó tỉnh dậy
Nhi con bị gì vậy – mẹ nó lo lắng hỏi
Con……………con…… à không nhà mình – nó ấp úng hỏi
Nhà mình làm sao nữa hả ? Lại bị đòi nợ hay tăng nợ rồi – ba nó quát lên
Không – nó rống hết cỡ
Chứ không lẽ trúng số sao- ba nó cười lớn giọng
Nó tức và quát lên………..- Đúng , đúng vậy , con đã …đã trúng trúng rồi
Con nói gì cơ – mẹ nó không tin những gì mà nó nói lay mạnh người nó
Mày đừng làm màu – ba nó cũng không tin
Nhà mình đã được Chúa phù hộ mẹ ạ , trả được nợ nần mà còn có tiền dư để mua lại công ty rồi – nước mắt hạnh phúc của nó chảy dài ôm lấy mẹ.
Ba mẹ nó như đứng hình vì quá xúc động , cả nhà hôm đó đã mở tiệc mừng … Còn ba nó đã hối lỗi về việc xem thường con gái mà mình đã nuôi dạy 16 năm….Sáng hôm sau nó và ba chào mẹ để đi lãnh tiền…….Nó đến đó làm thủ tục và chuyển tiền và thẻ ATM của ba để đề phòng lỡ bị cướp………….Nó và ba trở về nhà với giấy tờ nhà đất , công ty cùng với số tiền dư còn lại 500tr , có lẽ hạnh phúc bây giờ đã mỉm cười với nó rồi chăng……………………