Đọc truyện Hủ mộc sung đống lương – Chương 46
Chương 45 – Hợp tác vô địch (cửu)
Tuy rằng Ám tôn đại nhân mở miệng nói chỉ cần sáu lượng, nhưng An Nhiên vừa ra tay, chính là đưa luôn sáu ngàn lượng.
Kỷ Vô Địch vuốt xấp ngân phiếu dày thật dày, vui rạo rực nói: “A Sách, chúng ta lui lui tới tới thêm vài lần nữa đi, rất nhanh có thể thành người giàu nhất nước rồi.”
Viên Ngạo Sách từ chối cho ý kiến.
An Nhiên tức giận nói: “Kỷ môn chủ không phải còn muốn đi Bễ Nghễ sơn sao? Sao lại nhàn hạ lưu lại chỗ này?”
Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi cũng biết rồi?”
“Chuyện này trong chốn giang hồ còn ai không biết, ai không hiểu?” Cho rằng nàng ở xa xôi, sẽ quê mùa nông cạn sao?
Kỷ Vô Địch nói: “Ta nghĩ là ngươi ghét ta như thế, căn bản lười đi thám thính tin tức của ta.”
“Hanh.” Coi như ngươi cũng tự hiểu lấy mình. An Nhiên nói: “Ta chỉ là trong lúc hỏi thăm tin tức của Ám tôn, tiện thể, nghe được một chút tin tức của ngươi.”
Kỷ Vô Địch nắm tay Viên Ngạo Sách, hài lòng nói: “A Sách ngươi nghe, ngay cả bọn họ cũng thừa nhận chúng ta là một đôi kìa.”
An Nhiên cả kinh nói: “Ta có thừa nhận các ngươi là một đôi sao?”
“Ngươi rõ ràng nói vì nghe được tin tức của A Sách, nên mới nghe được tin tức của ta. Cái này chứng tỏ toàn bộ giang hồ đều biết ta và A Sách là một đôi, Tiêu không rời Mạnh, Manh không rời Tiêu, dù ngươi không muốn thừa nhân cũng không được.” Kỷ Vô Địch nói xong rất đắc ý.
“Còn không phải tại ngươi nói Ám tôn là của ngươi. . .” An Nhiên ở thời khắc quan trọng đem hai chữ ‘Tùy tùng’ nuốt xuống dưới.
Kỷ Vô Địch nói tiếp: “Người của ta.”
An Nhiên ủy khuất nhìn về phía Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách đã bắt đầu học được buông tha cùng Kỷ Vô Địch tranh luận mấy vấn đề này, dù sao thì tranh luận đến tranh luận đi, trừ một bụng khí ra, cũng không còn kết quả nào khác.
Bởi vì hắn trầm mặc, Kỷ Vô Địch càng kiêu ngạo hơn, nếu như y có đuôi, vậy hiện tại nhất định là hướng mây trắng mà vẫy rồi.
An Nhiên ép buộc bản thân không nhìn tới bản mặt tiểu nhân đắc chí của y, đối Viên Ngạo Sách nói: “Nghe nói Lam Diễm Minh ven đường truy sát bạch đạo nhân sĩ đến Bễ Nghễ sơn, không ít người đã bị vạ lây.”
“Vạ lây? Tại sao?” Kỷ Vô Địch hiếu kỳ hỏi.
“Bởi vì lúc trước Vũ Đương Lăng Vân đạo trưởng phát rất nhiều anh hùng thiếp cho bạch đạo các phái, Lam Diễm Minh vì giết một người dọa trăm người, đã chọn Trường Đao môn cùng với Hắc Hổ môn để cảnh cáo. Nhưng thực ra Trường Đao môn và Hắc Hổ môn căn bản không nhận được anh hùng thiếp, đừng nói gì đến chuyện tham gia vây quét Lam Diễm Minh.”
Viên Ngạo Sách nói: “Những chuyện giết gà dọa khỉ, đương nhiên muốn chọn thì phải chọn quả hồng nhuyễn để hạ thủ rồi.”
Kỷ Vô Địch hướng hắn dựng thẳng ngón cái nói: “A Sách, ngươi thật có kinh nghiệm.”
Viên Ngạo Sách làm bộ không nghe thấy, hỏi An Nhiên: “Ngươi có tin tức của đám người Lăng Vân không?”
An Nhiên gật đầu nói: “Có. Từ khi Lam Diễm Minh minh chủ phát thiệp khiêu chiến, Lăng Vân đạo trưởng dẫn bạch đạo chúng nhân tiếp chiến xong. Chuyện này đã nghiễm nhiên trở thành đại sự lớn nhất của võ lâm hiện nay.”
Kỷ Vô Địch nhỏ giọng nói: “Nghe nói trên mặt thiệp khiêu chiến chính là viết tên của ta.”
An Nhiên nói: “Ám tôn nói qua. Chuyện giết gà dọa khỉ, muốn chọn thì phải bắt đầu từ quả hồng nhuyễn mà hạ thủ.”
Kỷ Vô Địch yên lặng đi cào bàn.
Viên Ngạo Sách nói: “Đám người Lăng Vân hiện thế nào rồi?”
“Theo ta được biết, hôm nay đi Bễ Nghễ sơn tổng cộng có bốn đạo nhân mã. Một đường do Lăng Vân đạo trưởng dẫn đầu, ven đường lại gia nhập thêm không ít người nghe tin mà đến. Một đường do Tôn Ngọc Lương cùng với Phương Thu Thủy suất lĩnh đệ tử các đại phái. Đường thứ ba thực lực yếu nhất, người cũng hỗn tạp nhất, là Hoàng Hà bang cùng với một ít bang phái có quan hệ với Hoàng Hà bang lập nên. Thay vì nói bọn họ tới Bễ Nghễ sơn để diệt Lam Diễm Minh, chẳng bằng nói bọn họ đi báo thù cho Cung Túc đã mất.”
“Vậy đường thứ tư?” Kỷ Vô Địch chớp mắt.
Viên Ngạo Sách nói: “Đường thứ tư đương nhiên chính là chúng ta cùng với đám người Đoan Mộc Hồi Xuân.”
“Đúng vậy.” An Nhiên ngừng một chút lại nói: “Ám tôn dọc đường đi, có gặp phải người của Lam Diễm Minh không?”
Kỷ Vô Địch nói: “Có, còn bị truy sát một đường.”
An Nhiên lập tức vỗ án đứng dậy nói: “Ta tức khắc phái người đi giải quyết bọn họ.”
“Không cần.” Viên Ngạo Sách thản nhiên nói, “Chuyện của ta, ta tự mình giải quyết.”
“Thế nhưng. . .” An Nhiên còn muốn nói gì đó, lại bị Kỷ Vô Địch ngạnh sinh sinh cắt đứt mất, “An Nhiên, ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu, hai người yêu nhau cùng nhau bỏ mạng nơi thiên nhai, đó là tình thú.”
An Nhiên: “. . .”
“Được rồi, vẫn còn một việc.” Kỷ Vô Địch phiền não lôi xấp ngân phiếu ra, “Ta phải xé bao nhiêu, mới có thể vừa đúng sáu lượng?”
An Nhiên: “. . .”
Kỷ Vô Địch phiền muộn nói: “Ta không có tiền lẻ.”
An Nhiên vô lực nói: “Ta cho ngươi hết còn không được sao?”
“Không được.” Kỷ Vô Địch nói, “Tuy các ngươi là cường đạo, thế nhưng đánh cướp cũng rất khổ cực. Ta không thể cầm nhiều như vậy.”
An Nhiên nhịn không được lấy tay che mặt nói: “Ta van ngươi ngươi cứ cầm nhiều như vậy đi!”
Kỷ Vô Địch suy nghĩ thật lâu, rốt cục nghĩ tới một biện pháp toàn vẹn hai bên, nói: “Nếu không, ta viết giấy nợ cho ngươi?”
“. . .” An Nhiên nhìn về phía Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Sáu lượng rất khó sao?”
An Nhiên rốt cuộc cam chịu mà thu hồi lại xấp ngân phiếu, sai người lần nữa đưa lên sáu lượng.
Kỷ Vô Địch lấy tay ước chừng, cười nói: “Quả nhiên là sáu lượng.”
An Nhiên nói: “Ám tôn đại nhân có muốn ngủ lại một đêm hay không?”
Kỷ Vô Địch hỏi: “Có thu tiền nhà sao?”
An Nhiên chần chờ một chút rồi nói: “Nếu ngươi muốn giao, vậy cũng được.”
Kỷ Vô Địch u oán nhìn nàng, “Tốt xấu gì A Sách cũng là Ám tôn nhà các ngươi, ngươi sao có thể thu tiền phòng của hắn chứ?”
. . .
An Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đương nhiên không thu tiền phòng của hắn, ta chỉ thu tiền phòng của ngươi thôi!”
“Nhưng trước giờ chúng ta đều ở chung một gian phòng a.” Kỷ Vô Địch mở lớn hai mắt.
An Nhiên lần này không nhìn về phía Viên Ngạo Sách nữa, nàng trực tiếp đứng dậy đi luôn.
Tức giận thì tức giận, An Nhiên vẫn là thay bọn họ an bài một gian phòng, thế nhưng gian ngoài lại đưa tới thêm một cái giường nữa.
Buổi tối lúc đi nghỉ, Kỷ Vô Địch trừng mắt nhìn cái giường, ôm oán nói: “A Sách, sao trong phòng lại có hai cái giường.”
Viên Ngạo Sách không gợn chút biến động trả lời: “Bởi vì trong phòng có hai người.”
“Nhưng mà A Sách, ta muốn ngủ cùng với ngươi.” Kỷ Vô Địch ôm lấy chăn trên giường bên trong, lập tập chạy tới gian ngoài, đứng trước cửa sổ, ánh mắt trông mong nhìn về phía hắn.
Viên Ngạo Sách không cần suy nghĩ, trực tiếp ôm lấy chăn trên giường đi vào gian bên trong.
“A Sách. . .” Kỷ Vô Địch vẻ mặt đáng thương đứng tại chỗ, mở to mắt nhìn hắn.
Viên Ngạo Sách mắt điếc tai ngơ, không nói một tiếng nhảy lên giường, kéo chăn qua ngủ.
Kỷ Vô Địch đứng tại chỗ trong chốc lát, thấy Viên Ngạo Sách thủy chung không có dấu hiệu dao động, rốt cuộc từ bỏ, nhận mệnh ôm lấy chăn bò lên giường trong gian ngoài, yên lặng nằm xuống ngủ.
Đêm rất tĩnh.
Ngay cả tiếng gió thổi cùng đều không nghe thấy.
Cứ yên tĩnh như thế ước chừng được nửa canh giờ, trên giường ở bên ngoài bắt đầu có động tĩnh.
Kỷ Vô Địch dè dặt đứng dậy, sau đó ngồi yên bất động, xác định bên trong không có phản ứng gì xong, mới đi chân trần xuống đất, nhẹ tay nhẹ chân hướng phía trong mà đi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt bàn, trắng mờ mờ ảo ảo.
Một bóng người tới gần bàn, như nhật thực đem tia sáng kia che khuất mất, sau đó chậm rãi di động qua, lại qua thêm chút nữa, ánh trăng một lần nữa hiện ra.
Bóng người đã đứng ở bên giường.
Kỷ Vô Địch yên lặng nhìn khuôn mặt ngủ say của Viên Ngạo Sách, vẻ mặt khóe môi đều lộ ra vẻ ôn nhu.
Mặc dù khi tỉnh lại Viên Ngạo Sách rất lãnh ngạo quyển cuồng, thế nhưng khi hắn nhắm mắt lại ngủ thì, khuôn mặt lại có vẻ nhu hòa bình thản không nói nên lời.
Kỷ Vô Địch ngẩn ngơ nhìn, cuối cùng nhịn không được cúi người xuống, đầu chậm tãi hướng môi hắn tiếp cần. Ngay lúc sắp sửa hôn lên, y cảm thấy thắt lưng bị người mạnh ôm lấy, cả thân thể thiên toàn địa chuyển nằm trên giường.
Bên người chính là tiếng hô hấp thư hoãn của Viên Ngạo Sách, tay hắn cùng với chân chăm chú đặt ở trên người y.
Kỷ Vô Địch nỗ lực không để biểu hiện mừng thầm hiện lên mặt quá rõ ràng. Y hít sâu nhiều lần, mới nhẹ giọng gọi: “A Sách.”
“Ân.” Viên Ngạo Sách nhàn nhạt đáp lời.
“Kỳ thực chúng ta quen nhau cũng đã lâu rồi.” Hai tay y đặt ở trước ngực, đan chéo vào nhau.
“Ân.”
“Cho nên, dù có phát sinh chuyện gì, cũng là rất bình thường.”
“. . .”
Kỷ Vô Địch thấy bên cạnh nửa ngày cũng không có phản ứng, nhịn không được quay đầu, lại phát hiện trong đêm tối mông lung, một đôi mắt hắc bạch phân minh đang nhìn mình.
“A Sách?” Kỷ Vô Địch nghe được tiếng tim mình bắt đầu tăng tốc.
“Ân.” Hắn lên tiếng, mắt cũng chậm rãi nhắm lại.
Kỷ Vô Địch thất vọng mở to mắt chăm chú nhìn hắn thật lâu. Thẳng đến khi cơn buồn ngủ đổ xuống mi mắt, y mới đành để í mắt từng chút từng chút một trầm xuống.
“Ngươi rất thích ngủ cùng với người khác?” Thanh âm của Viên Ngạo Sách yếu ớt vang lên.
“Không có người khác, chỉ có A Sách thôi.” Kỷ Vô Địch nửa tỉnh nữa mơ trả lời, thân thể nỗ lực hướng về phía hắn mà nhích.
Viên Ngạo Sách thu hồi tay chân, mặc y chậm rãi dựa vào trong ngực mình, khóe miệng chậm rãi dẫn ra một độ cong nhàn nhạt.
Sáng sớm ngày thứ hai, thiên mới lờ mờ sáng, Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách đã đứng dậy ra đi.
An Nhiên tự mình đưa đến tận dưới chân Mộc Nhĩ sơn.
Tráng kiện đại hán kia nhìn Kỷ Vô Địch, có chút không muốn, “Kỷ môn chủ và Viên tiên sinh lần sau nếu có rảnh, nhất định phải trở lại.”
Kỷ Vô Địch nói: “Có bạc để lấy không?”
An Nhiên thản nhiên nói: “Nhiều thì không có, sáu lượng thì chung quy vẫn là có.”
“Sáu lượng thiếu.” Kỷ Vô Địch lại duỗi một bàn tay ra, “Chừng này cơ.”
Lần này An Nhiên đã có kinh nghiệm, hướng chỗ ít mà đoán, “Năm mươi lượng?”
Kỷ Vô Địch lắc đầu.
“. . . Năm trăm lượng?”
Kỷ Vô Địch tiếp tục lắc đầu.
An Nhiên suy nghĩ một chút nói: “Mười lăm lượng?”
Kỷ Vô Địch nhíu mày nói: “Tốt xấu gì A Sách cũng là Ám tôn, ngươi sao có thể nhỏ mọn như vậy chứ?”
“. . .” An Nhiên không đoán được, trực tiếp hỏi.”Ngươi nói là bao nhiêu?”
“Năm mươi vạn lượng.”
An Nhiên sắc mặt tối sầm nói: “. . . Ngươi không bằng đi cướp!”
“Các ngươi không phải đều là đi cướp sao?”
An Nhiên nói: “Ngươi làm gì mà cần đến năm mươi vạn lượng?”
“Thành thân a. Ta cùng với A Sách thành thân, các ngươi chẳng lẽ không tặng sính lễ sao?”
Kỷ Vô Địch nói xong đương nhiên.
An Nhiên nghe đến mức lắc lư trong gió, “Ngươi. . .”
“A Sách, nàng không cho.” Kỷ Vô Địch ủy khuất nhìn phía Viên Ngạo Sách.
An Nhiên ôm một tia hy vọng cuối cùng, cũng nhìn về phía Viên Ngạo Sách.
Viên Ngạo Sách nói: “Bán đồ cổ trong thư phòng hắn, dư dả.”
Biểu tình của An Nhiên lúc này một chút cũng không an nhiên, hoàn toàn là mộc nhiên (đờ đẫn).
Chờ Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch lên ngựa ly khai thật lâu, tráng kiện đại hán mới nhỏ giọng hỏi: “Trại chủ, vừa rồi Viên tiên sinh nói, là có ý gì a?”
“Ta cái gì cũng nghe không hiểu.” An Nhiên nói xong như đinh đóng cột, rồi lại nhẹ giọng mà thì thầm: “Ta nghe không hiểu hắn nói muốn đem đồ cổ trong thư phòng Minh tôn đem bán làm sính lễ, cưới Kỷ Vô Địch làm vợ. . . Ta thật sự nghe không hiểu.”
. . .
Cả ngày hôm đó, Thần Mộc trại đâu đâu cũng có tiếng vọng ‘nghe không hiểu’ các loại.