Đọc truyện Hủ mộc sung đống lương – Chương 45
Chương 44 – Hợp tác vô địch (bát)
Hắn cuối cùng cũng biết vì sao tình huống của hai người kia nghe quen thế rồi, bởi vì mấy ngày trước trong buối họp sáng sớm, lão đại mới trọng điểm nhắc nhở qua.
Kỷ Vô Địch thấy đám sơn tặc trơ như phỗng, quay đầu hỏi Viên Ngạo Sách nói: “A Sách, bọn họ không phải là đang lén tính kế ám toán chúng ta chứ? Chúng ta có cần tiên hạ thủ vi cường không?”
Viên Ngạo Sách mỉm cười nói: “Mỗi người một nửa?”
Kỷ Vô Địch nói: “Vậy ngươi giải quyết nửa trên bọn họ, ta giải quyết nửa dưới.”
Viên Ngạo Sách: “. . .”
Tráng kiện đại hán rốt cuộc phục hồi tinh thần, mồ hôi đầm đìa nói: “Viên Ám tôn, Kỷ môn chủ, tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái sơn, xin các vị hãy thứ lỗi.”
Kỷ Vô Địch hiếu kỳ nói: “Ngươi không sợ bọn ta là giả mạo sao?”
“Thiên hạ hiện nay có ai dám giả mạo Kỷ môn chủ cùng với Viên Ám tôn nữa chứ?” Tráng kiện đại hán vội vàng nịnh nọt.
Kỷ Vô Địch nói: “Những lời này. . .”
Viên Ngạo Sách nói: “Thật khó nghe.”
Tráng kiện đại hán ngây người.
Kỷ Vô Địch gật gật đầu nói: “Đúng a, cứ như giả mạo chúng ta là chuyện không đáng làm vậy.”
“Tiểu nhân không phải có ý này.” Tráng kiện đại hán phiền muộn đến sắp phát khóc. Bất quá hắn cũng nhìn ra, Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách trêu chọc thì trêu chọc, nhưng cũng không có ý làm khó hắn. Nếu không bọn họ sẽ không hảo hảo nói chuyện như lúc nãy, còn tự báo tên ra nữa.
Kỷ Vô Địch nói: “Ngươi vừa nói nếu cùng là hắc đạo thì sẽ tặng lộ phí, vậy như A Sách đây, ngươi chuẩn bị tặng bao nhiêu?”
Tráng kiện đại hán thực bối rối. Bọn họ trước đây gặp phải người trong nghề nói là tặng lộ phí, kỳ thực là bán cái giao tình, chân chính là lễ nhẹ tình nặng. Thế nhưng hai vị trước mắt này rõ ràng không phải cùng một loại. Là nhiều hay ít cũng không phải là chuyện dễ quyết.
Hắn suy nghĩ một chút, đàng hoàng nói: “Thần Mộc trại lập ra lâu như vậy, lần đầu gặp được vị khách tôn quý như Viên Ám tôn và Kỷ môn chủ. Tiểu nhân thật không thể tự mình làm chủ, phải xin ý kiến của trại chủ mới được.”
Kỷ Vô Địch kinh ngạc nói: “Ngươi không phải là trại chủ?”
Tráng kiện đại hán mặt toát mồ hôi nói: “Ta bất quá chỉ là một trong sáu Đường chủ ở trong trại, sao có thể làm trại chủ được.”
Kỷ Vô Địch nói: “Huy Hoàng Môn chỉ có ba Đường chủ, các ngươi cư nhiên lại có đến sáu.”
. . .
Tráng kiện đại hán cân nhắc lát nữa có nên khuyên trại chủ nhà mình trước khi nói chuyện, tuyên bố bỏ bớt ba vị Đường chủ trước không.
Đã có lộ phí để lấy, sao lại không lấy chứ.
Vì thế Kỷ Vô Địch và Viên Ngạo Sách yên tâm thoải mái theo tráng kiện lên Mộc Nhĩ sơn đến Thần Mộc trại.
Thần Mộc trại so với tưởng tượng của bọn họ khác nhau rất lớn.
“Cái này chính là Thần Mộc trại?” Kỷ Vô Địch nhìn phòng ở trước mắt tựa như trang viên mà ngẩn người.
Tráng kiện đại hán đối với gia viên của mình rất tự hào, gật đầu nói: “Đúng a, là trại chủ tự mình lên kế hoạch, còn cải biến rất nhiều lần nữa.”
Viên Ngạo Sách nói: “Trang viên phổ thông sao có thể chống lại kẻ thù bên ngoài chứ?”
Tráng kiện đại hán nói: “Vốn trại của chúng ta cũng không phải như thế, chỉ là sau khi trại chủ tới, đều sửa lại hết.”
Viên Ngạo Sách nghe ra hàm ý ẩn trong lời nói của hắn, “Ý ngươi là nói, trại chủ hiện nay là sau này mới tới?”
Tráng kiện đại hán nói: “Nói ra thật xấu hổ, kỳ thực bọn ta vốn chỉ là một đám ô hợp chỉ dám đối với người qua đường buôn bán cường thu tiền mãi lộ, nếu không có trại chủ, e là bọn ta nếu không phải là tan tác một kẻ một nơi, thì chính là bị quan phủ hoặc bạch đạo nhân sĩ tiêu diệt rồi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Hắn nếu lợi hại như vậy, sao lại làm trại chủ của các ngươi?”
Tráng kiện đại hán gãi gãi đầu nói: “Ta đây cũng không biết. Chỉ biết là ngày nọ, lúc chúng ta đi đánh cướp trở về, đã thấy nàng ngồi trong trại, ăn đồ ăn của bọn ta, uống rượu của bọn ta. Chúng ta vừa định ra tay, đã phát hiện bị nàng hạ độc, chúng ta nhân số tuy nhiều, cũng chỉ có thể mặc nàng chà đạp.”
Kỷ Vô Địch nói: “Cho nên vừa nhận thức đã đem nàng lên làm trại chủ luôn?”
“Đâu ra dễ như vậy chứ?” Tráng kiện đại hán hét lên, “Chúng ta mặc dù là kẻ thô thiển, nhưng dù sao cũng là nam nhân, đâu thể dễ dáng nghe theo sự bài bố của một cô nương? Nàng muốn thu phục chúng ta, chúng ta không chịu, nàng mới đưa ra dùng đổ (đổ xúc xắc) để phân thắng bại.”
Kỷ Vô Địch đồng tình nói: “Các ngươi thất bại thảm hại?”
Tráng kiện đại hán cười khan nói: “Đều đổ thua hết, thua rồi thì chúng ta cũng đành phải theo. Bất quá cũng may là như thế, chúng ta mới có được một trại chủ tốt như vậy, mới có được Thần Mộc trại như hiện nay a.”
Viên Ngạo Sách đột nhiên nói: “Ngươi là nói, nàng là một nữ tử tinh thông độc thuật cùng đổ thuật?”
Kỷ Vô Địch quay đầu, u oán nói: “A Sách, tình nhân của ngươi sao?”
Viên Ngạo Sách nhíu mày, “Phải thì thế nào?”
Kỷ Vô Địch trầm mặc.
Mãi cho đến cửa trang viên, Kỷ Vô Địch mới đột nhiên đối tráng kiện đại hán nói: “Ngươi có thể giúp ta mang một cái khẩu tín (thư miệng) đến Huy Hoàng Môn được không?”
Tráng kiện đại hán vỗ vỗ ngực nói: “Đương nhiên không thành vấn đề. Kỷ môn chủ muốn nhắn cái gì?”
“Bảo A Tả A Hữu chuẩn bị nhân mã, tới diệt Thần Mộc trại.”
“. . .” Dáng cười của tráng kiện đại hán nhất thời cương cứng.
Cảnh sắc bên trong Thần Mộc trại thập phần thanh u.
Kỷ Vô Địch vừa đi vừa xoi mói, “Cầu cũng làm không thẳng, rõ ràng là nhân phẩm bất chính.”
Tráng kiện đại hán lặng lẽ trả lời ở trong lòng: đây là cầu khúc (cong) a cầu khúc.
“Chỉ có chậu không có hoa, dung tục.”
Tráng kiện đại hán im lặng: giờ là mùa thu.
“Cửa cư nhiên lại là hình tròn.”
Tráng kiện đại hán rơi lệ: đây là cửa tròn.
Cứ như thế, một đường đi tới trước cửa thư phòng của Thần Mộc trại trại chủ ở trung tâm.
Viên Ngạo Sách đột nhiên cúi người ghé vào tai y nói: “Lúc ta rời đi, nàng mới chín tuổi.”
“. . .” Kỷ Vô Địch mặt mày rạng rỡ nói, “Cây cột trước cửa này thật đẹp mắt.”
“. . .” Tráng kiện đại hán nhìn cây cột tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn được nữa, yên lặng nghĩ, lẽ nào tinh hoa của trang viên đều ở hết trên cây cột này?
Cửa mở từ bên trong.
Một cung trang thiếu nữ thướt tha bước ra, mặt tròn mắt hạnh, khóe môi hơi giơ lên, dù không cười dáng vẫn như đang cười. Lúc ánh mắt nàng nhìn đến Viên Ngạo Sách, nhất thời sáng ngời lên, “Ám tôn.”
Viên Ngạo Sách gật đầu, “Đã lớn rồi.”
Kỷ Vô Địch đối với câu trả lời của hắn rất hài lòng. Một câu đã lớn rồi hoàn toàn kéo dãn khoảng cách bối phận của hai người.
Thiếu nữ lại nhìn về phía Kỷ Vô Địch, không khỏi cau mày nói: “Hắn là Kỷ Vô Địch.” Ngôn ngữ có chút khinh thường.
Kỷ Vô Địch đột nhiên ôm lấy thắt lưng Viên Ngạo Sách, “Ta là Ám tôn phu nhân.”
“. . .”
Đây là lần thứ hai tráng kiện đại hán mục trừng khẩu ngốc.
Viên Ngạo Sách thấy vẻ mặt vạn phần kinh ngạc của thiếu nữ, yên lặng ngẩng đầu, nhìn mây trắng nhẹ bay trên bầu trời.
Kỷ Vô Địch nhỏ giọng nói: “Ta lần đầu gặp bằng hữu của ngươi, nhất định phải lưu lại ấn tượng tối, như thế mới có thể đặt ra địa vị của mình trong tương lai a.”
Thanh âm của y mặc dù nhỏ, nhưng còn chưa nhỏ đến mức không ai nghe thấy.
Thiếu nữ lập tức la lên: “Ai đối ngươi có ấn tượng tốt! Chỉ bằng việc cha ngươi tự nhiên đem Ám tôn giam đến tám năm thôi, ngươi đã đừng mơ bước được nửa bước vào cửa ma giáo ta rồi!”
Tráng kiện đại hán ngẩn ra nói: “Trại chủ là người trong ma giáo?”
“Cái này sau hãy nói.” Thiếu nữ vung tay áo, tiếp tục giận dữ trừng Kỷ Vô Địch.
Viên Ngạo Sách nheo mắt cảnh cáo nói: “An Nhiên.”
Kỷ Vô Địch lập tức cáo mượn oai hùm nói: “Ân ân. An Nhiên, ngươi như vậy thật không tốt, rất không đúng.”
“. . .” An Nhiên giận đến khuôn mặt đỏ rần.
Viên Ngạo Sách nói: “Ta mệt mỏi, có chuyện gì vào nhà nói.”
An Nhiên hung hăng liếc mắt trừng Kỷ Vô Địch, nghiêng người tránh đường.
Mặc dù là thư phòng, nhưng mỗi thứ bày biện bên trong đều hiện ra sự quyến rũ của nữ tử.
Tráng kiện đại hán vốn muốn theo vào, lại bị một ánh mắt của An Nhiên chặn lại.
Viên Ngạo Sách chọn cái ghế bên bàn trà ngồi xuống, An Nhiên lập tức ngồi vào bên kia bàn trà, sau đó nghênh ngang kiêu ngạo nhìn Kỷ Vô Địch.
Kỷ Vô Địch bình tĩnh mang bày biện trên bàn trà dọn đi, sau đó đặt mông ngồi lên trên.
“Ngươi. . .” An Nhiên ngân nha (răng trắng) khẽ cắn.
Kỷ Vô Địch lắc lư chân, “An Nhiên trại chủ, ta cùng với A Sách tới gặp ngươi để lấy lộ phí.”
An Nhiên sửng sốt một chút, thân thể ở sau nhích lại gần, đẩy lưng Kỷ Vô Địch ra nhìn về phía Viên Ngạo Sách nói: “Ám tôn cần tiền?”
Kỷ Vô Địch nói: “Cho thì cứ lấy a.”
“. . . Ta không phải nói với ngươi!”
Kỷ Vô Địch nói: “Nhưng câu mới rồi, rõ ràng là ngươi nghe ta nói xong mới hỏi mà.”
An Nhiên nghẹn lời.
Viên Ngạo Sách nói: “Ngươi sao lại thành trại chủ của Thần Mộc trại?”
Nói đến chuyện này, An Nhiên một bụng ủy khuất, “Là mệnh lênh của Minh tôn.”
“Ngươi tới đây bao lâu rồi?”
“Hai năm.” An Nhiên càng nói càng phiền muộn.”Minh tôn nói võ lâm sẽ có một hồi phân tranh lớn xảy ra. Nhưng ta đã ở đây đợi tròn hai năm, ngoại trừ mỗi ngày đánh cướp tiêu khiển ra, thật đúng là chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.”
Kỷ Vô Địch khen ngợi nói: “Ít ra ngươi cũng đã đem đám cướp này phát dương quang đại rồi.”
An Nhiên nói: “. . . Hanh!”
Viên Ngạo Sách trầm mặc một lát nói: “Hắn còn nói gì nữa không?”
An Nhiên nói: “Ám tôn ngàn vạn lần không nên trách Minh tôn trước đây không có viện thủ. Kỳ thực mấy năm nay Minh tôn vẫn âm thầm quan tâm đến hướng đi của Huy Hoàng Môn. Chỉ là hắn phát hiện Huy Hoàng Môn vẫn chưa đối Ám tôn hạ độc thủ, cho nên mới khoanh tay đứng nhìn.”
Viên Ngạo Sách cười lạnh nói: “Ý nói, chỉ cần ta không chết, có ra sao cũng được?”
An Nhiên vội hỏi: “Đương nhiên là không phải, kỳ thực Minh tôn làm thế, cũng là có nguyên nhân hết.” Nói đến đây, ngữ khí của nàng bắt đầu ấp úng.
Viên Ngạo Sách nói: “Nguyên nhân gì?”
“Minh tôn nói. . .” An Nhiên cân nhắc trước sau, cảm thấy so với việc khiến Ám tôn hiểu lầm Minh tôn, khiến ma giáo nội bộ bất hòa, chẳng bằng thêm thắt chút ít, ít ra khiến Ám tôn biết được dụng ý của Minh tôn. “Hắn nói Ám tôn năm đó tài năng quá lộ, sẽ hoang phế võ học, giờ có thể ở trong Thập Ác lao an tâm nghiên cứu võ học, cũng xem như là một chuyện. . .” Hai chữ chuyện tốt nàng chưa nói đến, đã cảm thấy một luồng sát khí cường đại cách Kỷ Vô Địch hướng về phía nàng.
“Nói thế, võ công hắn mấy năm nay tiến triển rất nhanh?” Viên Ngạo Sách sắc mặt âm trầm như mây đen dày đặc.
An Nhiên lại càng hoảng sợ, vội vàng nói: “Tư chất Minh tôn trước nay đều không bằng Ám tôn. . .”
“Nói không chừng mấy năm nay hắn chuyên tâm nghiên tu (nghiên cứu tu luyện), võ công hơn ta nhiều rồi cũng nên?”
Nghe Viên Ngạo Sách nói vậy, An Nhiên liền biết mình hảo tâm làm chuyện xấu, đành phải nói sang chuyện khác: “Ám tôn sao lại đến Thần Mộc trại?”
Kỷ Vô Địch rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chen miệng vào, “Đã nói là vì lộ phí rồi nha.”
An Nhiên hỏi: “Ám tôn muốn bao nhiêu?”
Kỷ Vô Địch vươn một bàn tay.
An Nhiên suy nghĩ một chút nói: “Năm nghìn lượng?”
Kỷ Vô Địch lắc đầu.
“Năm vạn lượng?” An Nhiên cau mày.
Kỷ Vô Địch vẫn cứ lắc đầu.
“Năm mươi vạn lượng?” Biểu tình của An Nhiên lúc này hoàn toàn có thể dùng từ thất kinh để hình dung.
Kỷ Vô Địch vẫn là lắc đầu.
An Nhiên sốt ruột hỏi: “Vậy rốt cuộc là bao nhiêu?”
“Năm lượng.”
“. . .” Đường đường là Ám tôn và Huy Hoàng Môn môn chủ lại chạy đến Thần Mộc trại chỉ vì năm lượng bạc? An Nhiên im lặng.
Viên Ngạo Sách nói: “Ít quá rồi.”
Kỷ Vô Địch nói: “Vậy bao nhiêu?”
Viên Ngạo Sách suy nghĩ một chút nói, “Sáu lượng đi. Tâm tình ta không tốt.”
. . .
Vậy là, tâm tình của Ám tôn đại nhân trị giá một lượng?
An Nhiên nghĩ: Ám tôn đại nhân quả thật đã rời ma giáo quá lâu rồi.