Hư Lộ

Chương 91: Trở thành ngoại môn đệ tử


Đọc truyện Hư Lộ – Chương 91: Trở thành ngoại môn đệ tử

-Thôi, chuyện này ngươi có biết nhiều thêm cũng không giúp ích gì được. Tốt nhất hãy giữ kín trong lòng, đừng nói lung tung với kẻ khác. Việc này nếu truyền đi sẽ dẫn đến hoang mang và đồn đãi không hay trong đệ tử, ngươi hiểu rồi chứ?

Dùng ngữ điệu nghiêm nghị, Vương lão thể hiện ra uy nghiêm của mình để dặn dò tiểu bối. Trước thái độ của lão, Nguyên Hạo tỏ ra khá biết điều gật đầu vâng dạ liên tục, hứa hẹn sẽ không lộ ra nửa lời khiến lão ta hết sức hài lòng.

– Được rồi, bây giờ nói đến chuyện của tiểu tử ngươi đi. Với khả năng của ngươi, tại sao lại không đăng ký thi khảo hạch luyện dược sư cấp một mà lại chấp nhận làm ngoại môn đệ tử như vậy? Hay là ngươi có mưu đồ gì với Vạn Dược Cốc sao? Khôn hồn thì khai mau, nếu không đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.

Bất ngờ xoay chuyển đề tài, lão liền bộc phát ra khí thể kinh khủng của một Nguyên Anh cường giả khiến Nguyên Hạo bị thổi bay đập vào vách tường mật thất và ói ra cả một ngụm máu. Mặc dù vậy, ánh mắt của hắn vẫn tỏ ra kiên cường, không hề dao động sợ hãi gì cả. Cố gắng dựa tường đứng dậy, hắn vẫn cung kính ôm quyền trả lời:

– Xin trưởng lão minh xét cho, với tu vi của đệ tử thì làm sao có thể làm nên trò trống gì được. Vốn dĩ đệ tử cũng là môn hạ của Nguyệt Linh lão bà, cùng đến Vạn Dược Cốc để cầu các vị luyện dược sư chữa bệnh cho cháu trai Trịnh Đạt của người. Sau đó, do nhân duyên nên trở thành người chăm sóc dược viên của Trúc trưởng lão, việc sau đó thì chắc người cũng nắm rõ trong lòng bàn tay rồi. Việc đệ tử không biểu lộ tài năng của mình ra là vì sợ bị ám hại, cũng như không muốn mình thành tâm điểm chú ý. Người khác ham thích hư vinh, nhưng đệ tử thì rất sợ trở thành tâm điểm của những phiền toái không đáng có.

Nhìn tên đệ tử đang đứng xiêu vẹo vì bị thương tổn do áp lực của mình gây ra thật lâu, Vương Quan mới thu liễm khí thế lại. Đến bây giờ, khuôn mặt lão mới giãn ra, nở một nụ cười hiền từ khác xa với hình ảnh hung thần vừa mới thể hiện.

– Haha vừa rồi ta chỉ thử ngươi thôi, tất cả tài liệu thông tin về ngươi ta đều cho người điều tra kỹ càng cả rồi. Nếu muốn giết tiểu tử ngươi thì ngay từ đầu ta đã một chưởng vã ngươi ra cám rồi, không cần tốn thời gian nói nhiều thứ như vậy.


Nghe đối phương nói thế, Nguyên Hạo mới thở ra một hơi rồi thầm mắng trong lòng. Ngươi đã biết hết rồi còn muốn hù dọa lão tử làm gì nữa chứ, thử cái con mẹ ngươi á. Hắn đã đoán chắc là vị Vương trưởng lão này sẽ không ra tay với mình nhưng cảm giác đối diện với cường giả vẫn hết sức áp lực. Chỉ cần một cú búng tay nhẹ nhàng của ông ta thôi thì hắn sẽ tàn đời ngay. Ổn định lại tinh thần, Nguyên Hạo mới lễ pháp hỏi chuyện:

– Đa tạ trưởng lão người đã hạ thủ lưu tình, vậy không biết người đưa đệ tử đến mật thất này có việc chi phân phó không?

– Được rồi, ngươi đã hỏi vậy thì ta cũng không vòng vo nữa. Hiện tại, Vạn Dược Cốc bề ngoài tuy vẫn giữ vững địa vị độc tôn của mình trên đông đại lục này. Thế nhưng, sự thật là chúng ta đang chịu sự cạnh tranh của một thế lực luyện dược sư mới thành lập có tên là Hắc Dược Hội. Theo thám thính tìm hiểu thì cao tầng bọn ta biết được bọn chúng vốn là các luyện dược sư tán tu được tập hợp lại thành một tổ chức có quy củ. Để làm được việc này, kẻ lãnh đạo giấu mặt phía sau chắc chắn không hề tầm thường. Bọn chúng đã đi khắp nơi dùng mọi biện pháp có thể từ dụ dỗ đến đe dọa, bắt cóc để tìm kiếm những tài năng luyện dược sư tương lại gia nhập vào Hắc Dược Hội. Còn về phía Vạn Dược Cốc chúng ta tài năng ngày một ít đi, nếu không tìm ra được người có thể chống đỡ tương lai của cốc thì ngày suy tàn sẽ không xa. Khà khà, sau một thời gian quan sát, ta đã phát hiện ra tiểu tử ngươi có thiên phú luyện đan vô cùng nghịch thiên, chính là ngôi sao hi vọng chấn hưng tông môn, giữ vững niềm kiêu hãnh của Vạn Dược Cốc.

Ánh mắt sáng rực nóng bỏng nhìn sang Nguyên Hạo, lão cười cười hơi ngại ngùng tiếp tục nói:

– Để tránh tai mắt kẻ khác, nên ta mới muốn nói chuyện riêng với ngươi. Ngươi cũng nên biết một điều là hiện tại bên trong nội bộ của chúng ta cũng không hề đoàn kết, đại trưởng lão có vây cánh rất lớn và đang chèn ép cốc chủ đương nhiệm. Vì thế, ta sẽ âm thầm hỗ trợ ngươi nhưng ngươi phải chịu ủy khuất một chút. Hiện tại, ngươi chỉ có thể làm ngoại môn đệ tử mà thôi, nhưng ngươi cần gì phụ giúp cho việc luyện đan thì ta có thể bí mật cấp cho ngươi hắc hắc.

Nở nụ cười gian xảo, bộ dáng Vương lão bây giờ hết sức thô bỉ khiến cho Nguyên Hạo có cảm tưởng đang nói chuyện với lũ đánh giầy ở địa cầu của mình. Dù vậy, hắn cũng không phải ngốc, liền vội vàng lên tiếng hỏi ngay:


– Nếu như đệ tử cần đan phương để học tập luyện đan, không biết người có thể cấp cho đệ tử được không?

– Khụ khụ, biết ngay tiểu tử nhà ngươi không phải loại hiền lành gì mà. Được thôi, nhưng ngươi phải hứa là không được để lộ ra cho bất kỳ ai biết việc này, nếu không ngay cả ta cũng sẽ bị liên lụy, hiểu không?

Vương lão phất phất tay trở lại với hình tượng trưởng bối cao quý của mình, Nguyên Hạo cũng vâng dạ phối hợp theo khiến người ngoài nhìn thấy sẽ tưởng đây là hai kẻ vô cùng cao quý, trên dưới quy củ, giữ vững lễ tiết. Có ai ngờ được, hai tên già trẻ kẻ xướng người bè này đang âm thầm liếc mắt tiếu ý với nhau, cười thầm trong bụng.

***

Ngày hôm sau, kết quả khảo hạch tấn chức đệ tử của Vạn Dược Cốc đã được công bố.Về phía ký danh đệ tử, có hai mươi người được tấn chức thành ngoại môn đệ tử trong đó có Nguyên Hạo, Tiêu Hoạt. Còn Trần Bắc Vinh và Như Ý thì thành công trở thành chuẩn nội môn đệ tử do thành công vượt qua bài khảo hạch tăng cường. Điều này khiến cho tên Bắc Vinh cười không ngậm mồm được, cuối cùng hắn cũng vượt qua được tên thiếu niên cao gầy đáng ghét kia. Nhưng khi gã gặp Nguyên Hạo để bè dỉu thì đối phương lại tỏ ra thờ ơ, không một chút buồn bã nào mà còn rất vui vẻ nhiệt tình chúc mừng gã nữa. Điều này khiến cho Bắc Vinh điên tiết lên, tâm trạng như ăn phải ruồi, vô cùng buồn bực.

– Cửu ca, nhanh lên, hôm nay là ngày Ngũ trưởng lão thuyết pháp về sơ nhập dược đạo cơ bản đó. Đến trễ sẽ không còn chỗ tốt để ngồi nghe giảng đâu.

– Nghe rồi, hai ngươi mau phụ ta dọn hàng đi, còn đứng ra đó làm gì hả.


Thì ra hôm nay là ngày thuyết giảng về các vấn đề căn bản để tiến nhập vào luyện dược đạo được tổ chức mỗi tháng một lần. Các buổi thuyết giản này được chính các vị trưởng lão đức cao trọng vọng đích thân truyền thụ nên đệ tử nào cũng muốn mình có một vị trí ngồi hàng đầu để có thể lắng nghe thật rõ, không bỏ sót lời dạy nào cả. Do Ngô Cửu thất bại trong việc tấn chức nội môn đệ tử nên hiện tại gã và Nguyên Hạo cùng Tiêu Hoạt trở thành một nhóm đồng môn chơi thân với nhau. Sau khi phụ Ngô Cửu dọn dẹp xong, cả ba liền vội đến thuyết pháp đường.

– Cũng may còn có thể ngồi ở khoảng giữa, chứ nếu ngồi ở sau cùng thì toi mất.

Ngô Cửu vui vẻ cười nói trong khi Tiêu Hoạt tỏ ra không hài lòng với vị tri ngồi có được. Nguyên Hạo nhìn hai tên này thì chỉ biết lắc đầu cười cho qua chuyện. Một kẻ thì quá đỗi hiền lành, thật thà, một tên thì quá xảo quyệt, không chịu thua thiệt. Vậy mà trời xui đất khiến hai người ở hai cá tính hoàn toàn khác nhau lại vì hắn mà kết hữu hảo với nhau. Thiên hạ đúng là có lắm chuyện không ai ngờ đến như thế.

– Đúng vậy, ngồi ở đâu cũng vậy cả thôi. Lí luận là của người ta,muốn chân chính biến nó trở thành sở học của mình thì phải không ngừng ứng dụng thực tiễn, cảm ngộ và điều chỉnh

Nguyên Hạo bâng quơ nói một câu rồi ngồi xuống, bên cạnh hai gã kia đang trầm tư suy nghĩ về câu nói vừa rồi của hắn. Sau vài phút, Ngô Cửu vỗ mạnh đùi một cái rồi nói lớn:

– Hay, không ngờ tiểu Hạo lại có thể phát biểu một câu thâm sâu vi diệu như vậy. Ta thấy không thua gì nhữnh lời răn dạy của các trưởng lão lưu lại, thậm chí còn hay hơn nữa á.

– Cửu ca, ta nói bao nhiêu lần rồi, sao ngươi cứ vỗ nhầm chân ta thế hả. Đau quá.


Tiêu Hoạt bị Ngô Cửu đánh nhầm một cú đau điếng gào lên. Đúng lúc này thì tiếng nói uy nghiêm của vị chấp sự vang lên:

– Tất cả yên lặng, giữ trật tự, bây giờ bắt đầu bài thuyết giảng. Kính mời Ngũ trưởng lão.

Gã vừa dứt lời, một làn khói bóc lên và vị được gọi là Ngũ trưởng lão kia xuất hiện một cách hết sức ấn tượng. Sương khói mờ ảo kết hợp với bộ dáng cao nhân thâm bất khả trắc đã tạo nên một hình tượng cao nhân xuất thần của lão. Cả đám đệ tử ngồi dưới đều đưa cặp mắt nể phục ra nhìn không chớp mắt, duy chỉ có Nguyên Hạo lắc đầu dở khóc dở cười. Chỉ làm lão sư thuyết pháp thôi, lão ta đâu cần phải xuất hiện màu mè như thế chứ. Mặc dù phong cách có hơi điệu đà thái quá nhưng khả năng giảng giải và kiến thức của vị Ngũ trưởng lão này lại hoàn toàn chinh phục người nghe.

Cũng như mọi khi, sau khi buổi giảng kết thúc Nguyên Hạo là người rời khỏi sớm nhất trong khi các đệ tử khác đang đua nhau đưa ra những câu hỏi hay thắc mắc để vị trưởng lão kia giải đáp. Không phải hắn không có câu hỏi hay khó khăn khi lĩnh ngộ dược đạo, mà vì những thứ hắn thắc mắc đều quá sâu sắc hoặc có tính đột phá. Vì vậy hắn không thể hỏi vị Ngũ trưởng lão kia để tránh khỏi nghi ngờ, với lại dù sao hắn cũng có hai vị cao nhân để khai thông những vấn đề của hắn. Vừa về đến căn nhà gỗ gần dược viên, Nguyên Hạo đã mở cửa vào bên trong rồi cười tủm tỉm nói:

– Sư phụ, hôm nay vị Ngũ trưởng lão thuyết giảng có nhiều điều cũng rất thú vị, nhưng có vài điểm con còn mơ hồ không rõ. Người giải đáp giúp con nhé.

Trúc lão đang ngồi trên ghế, tay cầm một quyển đan thu suy ngẫm. Nghe tiếng của Nguyên Hạo, ánh mắt lão vẫn không dời đi mà chỉ lạnh lùng đáp:

– Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải sư phụ của ngươi. Đừng bao giờ xưng hô như vậy nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.