Đọc truyện Hư Lộ – Chương 90: Quá khứ của Trúc lão
Buổi khảo hạch dành cho đệ tử ký danh lần này đã kết tốt đẹp, số lượng người được tấn chức cũng không xê dịch so với mọi năm. Thế nhưng ở vị trí ba người dẫn đầu lại gây nhiều ấn tượng cho cao tầng tông môn. Bởi vì theo thông tin trước khi khảo hạch diễn ra, các vị chấp sự đã báo cáo về những hạt giống có thể tỏa sáng ở kỳ kiểm tra tấn chức này cho các trưởng lão biết. Do đó, việc tham gia ba vòng khảo thí của những thí sinh có tư chất tốt như Trần Bắc Vinh hay Như Ý chỉ là thủ tục mà thôi. Chân chính thử thách đối với họ là vòng thi tăng cường để tấn chức nội môn đệ tử đang diễn ra.
Trong khi đó, hắc mã lớn nhất của nhóm ký danh đệ tử là Nguyên Hạo lại bị gạt ra khỏi vòng khảo hạch thứ tư một cách khó hiểu. Tuy nhiên, việc vị trưởng lão mặt đỏ quyết định thì các chấp sự không dám ý kiến, bọn họ đem thắc mắc để trong lòng thôi. Đa phần đều cho rằng tên thiếu niên này đã từng làm gì phật ý vị trưởng lão kia nên giờ mới bị gạt ra rìa như thế.
Mặc cho ánh mắt mọi người nhìn mình như thế nào, nhân vật tâm điểm Nguyên Hạo của chúng ta vẫn đang vô ưu vô sầu tĩnh tâm điều tức tu luyện. Đây cũng là một tính cách độc đáo của hắn, dù biết rằng việc tu luyện bình thường của hắn cực chậm, thậm chí là hiệu quả thua xa mấy trăm lần người khác nhưng hắn không vì thế mà nản lòng. Mỗi khi có thời gian rảnh, Nguyên Hạo luôn rèn luyện mọi kỹ năng, tâm cảnh hoặc tu luyện, hắn luôn ghi nhớ mục đích thật sự của mình tồn tại đến hiện tại là gì.
– Ngươi cũng siêng năng quá đấy tiểu tử! Tốt lắm, giờ thì đi theo ta.
Tên trưởng lão mặt đỏ từ trong hư không lại hiện ra trước mặt hắn, có điều lần này thần thái của lão trông vui vẻ dễ gần hơn nhiều. Không đợi Nguyên Hạo kịp trả lời, lão liền túm lấy hắn vọt đi mất trước sự ngỡ ngàng của mấy tên chấp sự.
– Đến rồi.
Chỉ vài phút sau, lão đã đưa hắn tới một mật thất xa lạ. Tiếp đến lão chỉ tùy ý ngồi vào chiếc bàn đá mộc mạt rồi châm một tách trà nóng. Trước thái độ nhàn nhã của lão già, Nguyên Hạo chỉ đứng yên giữ tư thế cung kính mà không hề hé môi nói lời nào. Hắn vẫn đứng như vậy cho đến khi lão già kia nhâm nhi hết tách trà trên tay của mình. Bấy giờ, lão mới mỉm cười đầy thâm ý nhìn hắn rồi cất tiếng phá vỡ sự im lặng:
– Thật khó tin là một thiếu niên như ngươi lại có thể bình tĩnh ứng xử trước mọi sự việc không lường trước xảy ra như vậy. Ngươi không thắc mắc tại sao ta không cho ngươi thi khảo hạch tấn chức chuẩn nội môn đệ tử hay sao?
Vẫn giữ thái độ cung kính của mình, Nguyên Hạo ngước nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương rồi nhẹ nhàng đáp lời:
– Việc gì tự thân cũng có nguyên nhân của nó, đệ tử thiết nghĩ trưởng lão làm vậy là có lí do riêng của người. Phận làm hậu bối thì phải tuân theo chỉ thị, không nên quá phận mà phản bác lại.
– Miệng lưỡi thật ghê gớm, xem ra ngươi không hiền lành như ta nghĩ hắc hắc. Ngươi đã đoán đúng, ta không để ngươi tham gia khảo hạch là có dụng ý riêng. Ta tự giới thiệu, tên ta là Vương Quan, trưởng lão quản li Hỏa Các. Như vậy ngươi đã hiểu ra mọi việc chưa?
Lão già nhếch môi đầy tiếu ý nói khiến Nguyên Hạo giật mình. Giờ thì mọi chuyện đã có lời giải đáp quá rõ ràng rồi, chỉ là hắn không hiểu tại sao biết bao nhiêu người vào Hỏa Các mà lão bất tử này lại rảnh rỗi để tâm chú ý đến hắn cơ chứ. Suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh, hắn vội cúi người thật sâu ôm quyền trả lời:
– Thì ra là Vương trưởng lão, đệ tử thật là có mắt không thấy Thái Sơn. Hỏa Các thì đệ tử có thường xuyên đến nhưng bản thân cũng không có nổi bật gì. Không biết vì sao người lại biết đến đệ tử?
– Haha ta biết thế nào tiểu tử ngươi cũng sẽ hỏi câu này. Ta đã chú ý đến ngươi từ ngày đầu tiên ngươi bước vào Hỏa Các rồi.
Vương Quan vỗ bàn cười lớn, nhìn cách lão nói chuyện giống như đoán biết thiếu niên trước mặt có bao nhiêu bí mật đều nhìn thấu hết vậy.
– Vì sao ạ? Hình như đệ tử không hề làm gì đặc biệt khiến mọi người phải lưu tâm đến mình cả?
Nguyên Hạo tỏ ra ngạc nhiên thắc mắc, thật sự hắn không biết mình có mang bảo vật hay tài phú gì khiến lão già này “sủng ái” mà chú ý quan sát hắn ngay từ lần đầu tiên như vậy. Không lẽ lão già này có sở thích khác người, mấy lão già nhiều lúc cũng bệnh hoạn lắm không chừng. Nghĩ thế hắn hơi nhíu mày nhìn đối phương, nếu có gì thì hắn thà liều mạng chứ quuết không để đối phương chà đạp mình dễ dàng như thế.
– Hahaha
Nhìn tên tiểu tử trước mặt ánh mắt quái khí, linh lực vận chuyển đề phòng khiến lão không nhịn được bật cười lớn tiếng.
– Thằng nhãi này, ngươi đang nghĩ chuyện gì thế hả? Ta quan tâm không phải vì ngươi có gì đặc biệt mà vì tiểu tử ngươi mang theo lệnh bài của Trúc lão quái bên mình.
– Trúc lão quái? Ý người là Trúc trưởng lão?
Nghe lão giải thích, Nguyên Hạo mới hiểu ra. Sau khi cười một tràng dài xong, Vương lão mới thay đổi sắc mặt nghiêm nghị một chút rồi đáp:
– Đúng vậy, nếu là lệnh bài của trưởng lão khác thì ta sẽ không thèm đếm xỉa đến. Thế nhưng việc ngươi cầm lệnh bài của lão già đó thì khác, ngươi thật sự là ai? Có quan hệ gì với Trúc lão? Lão ta không còn người thân, mà đệ tử thì càng không có vì Trúc Du đã từng thề độc rằng cả đời này không thu đệ tử nữa. Chính vì thế ta mới tò mò nổi lên hứng thú với thân phận của ngươi.
Nghe Vương lão giải thích, Nguyên Hạo mới thở phào một hơi. Tiếp đó, hắn bèn đem chuyện mình gặp gỡ Trúc trưởng lão như thế nào và việc lão ta cho hắn mượn lệnh bài ra sao. Sau khi nghe xong câu chuyện, Vương Quan gật gù tỏ ra đồng tình, lão xem ra thiếu niên này không hề nói dối. Thở dài một hơi, ánh mắt lão như đang nhớ lại điều gì đó xa xôi, giọng lão bỗng nhiên trầm xuống mang theo một âm điệu buồn bã bắt đầu kể lại
– Xem ra Trúc lão quái vẫn không thể nào quên đi câu chuyện năm đó. Haiz, tiểu tử, ta nghĩ Trúc Du giúp đỡ ngươi một phần vì ngươi rất giống tên đệ tử thân truyền của lão. Ta nhớ các đây hai mươi năm trước, vào một buổi trưa khi ta đang ngồi nghiên cứu một phương thuốc mới thì Trúc lão liền xuất hiện với vẻ mặt kích động vô cùng. Khi đó ta cứ tưởng lão ta tìm được một đan phương quý giá nào đó, không ngờ lão lại thông báo rằng mình đã tìm được một truyền nhân xuất sắc.
Nói đến đây lão bỗng cười rộ lên đầy bi cảm.
– Haha, ngày ấy ta và lão rất là thân thiết với nhau, nên ta cũng tò mò đi xem thử coi thiên tài cỡ nào lại được lão già khó tính đó thu làm môn hạ. Kết quả khiến ta suýt té ngửa ra, tên đó chẳng biết gì nhiều về dược đạo, lại ốm nhom cao gầy đen đúa y như tên nhóc nhà ngươi vậy đấy. Ta còn nhớ rất rõ tên của hắn chính là Hàn Thông, cái tên khá đơn thuần nhưng sau này lại nhấc lên bao nhiêu sóng gió. Nói về thiên phú của gã Hàn Thông này thì chỉ có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung, khả năng khống hỏa, trí nhớ siêu quần và kỹ năng luyện đan vô cùng siêu quần. Hắn đã đạt được tư cách luyện dược sư cấp ba khi mới hai mươi tư tuổi, một kỷ lục chưa từng có ở Vạn Dược Cốc của chúng ta. Con đường tương lai của hắn là tương sáng vô hạn, thậm chí có người nói hắn sẽ trở thành luyện dược sư tài giỏi nhất Vạn Dược Cốc, thậm chí là đông đại lục này. Chỉ tiếc là…
Dừng lại một chút, Vương Quan liếc sang nhìn Nguyên Hạo một cái thật sâu rồi mới kể tiếp:
– Tiếc là hắn lại là kẻ tâm tà bất chính, say mê quyền lực hư vinh mà rời bỏ sư phụ và cả Vạn Dược Cốc hết lòng tài bồi ra mình để đầu nhập một thế lực khác. Nếu chỉ có vậy thì cũng không khiến cho hắn trở thành ác nhân mà cả cốc đều căm thù nguyền rủa. Chính tên Hàn Thông đó, đã âm thầm phản bội, dẫn dắt địch nhân đánh lén bất ngờ Vạn Dược Cốc. Sau khi đã giết hại vô số đồng môn, hắn đã mang báu vật quý giá nhất của chúng ta rời đi. Trong trận đánh đó, tám vị trưởng lão, hai vị thái thượng trưởng lão đã vẫn lạc. Mối thù này toàn thể đệ tử Vạn Dược Cốc chúng ta đều khắc trong lòng không bao giờ quên được.
– Thật là khốn kiếp.
Nguyên Hạo không nhịn được thốt lên, hắn không nghĩ kẻ được mệnh danh thiên tài kia lại là con thú đội lốt người như vậy.
– Chính vì quá đau lòng trước việc làm của đứa đệ tử mà mình yêu thương như con đẻ, Trúc Du đã thề độc rằng không bao giờ nhận đệ tử nữa và nếu ngày nào gặp lại hắn thì lão sẽ nhất định ra tay thanh lý môn hộ, trả thù cho tông môn. Sau sự kiện đó, tính tình lão cũng thay đổi, trở nên ẩn dật, nóng nảy và rất khó hiểu. Hầu như lão không tham gia vào bất kỳ sự kiện nào trong Vạn Dược Cốc nữa, cao tầng tông môn cũng thông hiểu nên mọi người cứ xem như lão là một người nhàn hạ, muốn làm gì thì làm. Haiz, các đệ tử thế hệ sau này như ngươi không hề biết về những chuyện quá khứ đã xảy ra, tệ hơn có rất nhiều kẻ gọi lão là lão điên nữa chứ. Mà cốc chủ cũng có lệnh hạn chế kể lại những chuyện đau buồn đó nên mọi thứ cứ như vậy trở thành một bí mật ngủ yên của Vạn Dược Cốc.
Sau khi kể xong, Vương lão buồn bã lấy ra một bầu rượu rồi uống lấy một hơi. Lão không chú ý đến Nguyên Hạo lúc này ánh mắt đang toát lên một tia sát khí vô cùng đáng sợ.
– Hừ, khi sư diệt tổ, ăn cháo đá bát. Những kẻ như vậy chết một trăm lần cũng không hết tội. Thế hiện tại tên khốn đó đã đầu nhập vào nơi nào vậy Vương trưởng lão? Không lẽ với thực lực và uy vọng của Vạn Dược Cốc lại chấp nhận im lặng nuốt xuống mối thù đó mà không hề có phản ứng đáp trả nào?
Ngữ khí mạnh mẽ, Nguyên Hạo tỏ ra hết sức căm phẫn, hắn tuy không phải kẻ đi giúp đời, cứu thiên hạ nhưng hắn rất bài xích những kẻ sống không có đạo đức, tàn ác vô lương tri. Ngao ngán xua tay, Vương Quan lão giọng khàn đục trả lời:
– Nếu trả thù được thì bọn ta đâu cần ở đây gặm nhấm nỗi nhục nhã đó suốt bao nhiêu năm qua cơ chứ. Từng giây từng phút bọn ta đều không thể nào quên được tràng cảnh ngày hôm ấy. Đáng tiếc là dù đã không tiếc đại giới, huy động toàn bộ ám tử và mối quan hệ có được để truy tìm tung tích của Hàn Thông nhưng hắn giống như bốc hơi khỏi đông đại lục này vậy. Ngay cả thể lực thần bí mà hắn đầu nhập bọn ta cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào cả. Bọn chúng rõ ràng đã lên kế hoạch hết sức kỹ lưỡng và sau khi đắc thủ liền lập tức rút lui, xoa bỏ mọi dấu vết còn lưu lại. Thế nhưng, cốc chủ ngày đó khi giao chiến với bọn chúng đã phát hiện ra gì đó. Có điều ngài không nói cho bất kỳ ai mà tự mình thoái vị rồi rời khỏi Vạn Dược Cốc để truy tìm kẻ địch. Đã mười năm rồi, không ai có tin tức gì của người cả.