Hư Lộ

Chương 40: Đội trưởng Phong Ảnh


Đọc truyện Hư Lộ – Chương 40: Đội trưởng Phong Ảnh

Ta kháo, linh lực của ngũ hành sao? Năm nguồn linh lực phối hợp độ khó đến mức nào cơ chứ? Đã vậy còn thêm Phong thuộc tính linh lực nữa. Nói vậy chẳng phải chỉ có ca đây mới có thể thực hiện tốt nhất những yêu cầu này sao. Khương Thượng nghe thấy khẩu quyết thực hiện cũng giật mình:

– Việc năm người cùng phối hợp ngũ hành linh lực không hề đơn giản, nó đòi hỏi sự ăn ý cực cao cũng như tu vi phải tương đương nữa. Theo ta được biết cũng có những nhóm họ tu luyện ngũ hành tương hỗ vũ kỹ nhưng tỉ lệ thành công cho việc này không cao. Vì ngoài tu vi ra thì để khống chế linh lực đòi hỏi linh hồn lực cũng phải có thành tựu đáng kể. Phong thuộc tính vốn không thuộc ngũ hành căn bản nhưng cũng không phải quá hiếm có. Cái hồn kỹ này trên lý thuyết có thể thực hiện được dựa trên nhóm sáu người. Tuy nhiên thực tế độ khó của nó là không tưởng.

– Haha, nói như vậy chẳng phải cái này sinh ra để dành cho con hay sao. Bản thân con có mọi loại thuộc tính linh lực và có thể khống chế chúng cùng lúc với nhau. Tuy vậy con không dám chắc khi mình thực hiện không phạm sai lầm a.

Nguyên Hạo cũng không phải ngốc. Hắn hiểu rõ mình còn yếu kém rất nhiều mặt nên cứ khinh cử vọng động thì nguy cơ thất bại rất lớn.

– Làm không được thì thử nghiệm đến khi nào làm được thì thôi. Cường giả nào không phải khổ luyện chứ tên não nhỏ.

Vừa định mở miệng thì Khương Thượng đã bị một tiếng nói thân quen cất lên chen ngang. Ngay lập tức, lão và Nguyên Hạo đều dùng khuôn mặt quái dị quay đầu lại.


– Hai ngươi nhìn cái gì? Ta nói các ngươi đúng là số cha con nha, cả hai đều ngờ nghệch như nhau. Khương Thượng, ngươi định hỗ trợ hắn phải không. Ngươi có nghĩ Hồn kỹ bị kẻ khác tác động quá nhiều hậu quả sẽ thế nào không? Cho dù không sao thì nếu ngươi suốt ngày bảo bọc chúng nó thì bao giờ tụi nhỏ mới trưởng thành được. Vả lại bản thân ngươi cũng phải lo tu luyện đi,hiện tại ngươi không còn la thần cấp nữa đâu đấy. Còn ngươi, tên não nhỏ, ngươi muốn là chủ nhân của ta thì ngươi phải chứng minh bản lĩnh của mình. Ngươi muốn bảo vệ người thân, thì càng phải mạnh mẽ hơn nữa. Không lẽ ngươi muốn Khương Thiên phải vì ngươi mà tiếp tục thập tử nhất sinh như lần trước sao?

Vừa xuất hiện, Tiểu Vô đã không cho cha con Nguyên Hạo tí mặt mũi nào cả. Biết là lời thật mích lòng, nhưng Khương Thượng vẫn có cảm giác mặt mình nóng lên, khiến lão ho khan vài tiếng. Còn Nguyên Hạo thì hai mắt long lên, câu nói của Tiểu Vô như cái tát vào mặt hắn. Cách đây chưa lâu, chính Khương Thiên đã không tiếc mạng sống để cứu hắn. Vậy mà giờ hắn lại ở đây khoái hoạt, còn có cảm giác thành tựu nữa chứ. Trong khi thật sự bây giờ hắn vẫn chỉ là con kiến hôi trong tu chân giới mà thôi, thậm chí không bằng con kiến nữa. Xiết chặt nắm đấm của mình, Nguyên Hạo bước sang một góc ngồi xuống tĩnh tâm lại bắt đầu thao luyện khống chế linh lực. Hắn chỉ buông ra một câu nói khàn đục đầy cương quyết:

– Ta sẽ không để bất cứ người thân nào vì ta mà phải chịu thiệt nữa. Kể cả ngươi… Tiểu Vô.

Không có quá nhiều lời hứa hẹn vô nghĩa, Nguyên Hạo hiểu muốn làm được những điều đó thì hắn phải nỗ lực rất nhiều. Suốt một tháng sau đó, Nguyên Hạo dành hầu hết thời gian cho việc rèn luyện khống chế linh lực dưới sự chỉ dẫn của Khương Thượng. Trong khi đó, liên quân hai nước đã không ngừng tiến sát Lạc thành. Trần Mưu mỗi ngày đều chạy đến xin gặp nhưng đều bị Khương Thượng từ chối. Đối với lão thì việc nhỏ nhặt này thì sao có thể phiền nghĩa tử của mình tu luyện được chứ, ta khinh. Chính vì vậy, dù ngoài kia dầu sôi lửa bỏng thế nào thì bên trong khu vực biệt viện của Nguyên Hạo vẫn thái bình như không có gì xảy ra. Vào lúc này Nguyên Hạo đang tập trung tối đa để vận chuyển linh lực. Năm vòng xoáy ngũ sắc quấn lấy nhau hết sức nhịp nhàng trước mặt hắn. Đây là thành quả khổ luyện của Nguyên Hạo suốt ngày đêm và đồng thời Tiểu Vô cũng hỗ trợ cho hắn rất nhiều. Từ khi có Hư Vô linh căn thì hắn không chỉ có thể tạo ra tất cả loại linh lực thuộc tính khác nhau mà cảm giác điều khiển linh lực của hắn cũng vô cùng mạnh mẽ. Bề ngoài thì thấy là năm nguồn linh lực hoàn toàn độc lập với nhau nhưng bản thân Nguyên Hạo cảm nhận thấy trong cơ thể hắn tất cả vốn dĩ xuất phát một thể. Điều hắn còn cần rèn luyện là phân tách linh lực ra từng mức độ khác nhau theo ý của mình. Nếu để cho những người khác biết được Ngưng Khí kỳ mà có thể thao túng linh lực đến mức độ này thì chắc họ sẽ phải líu lưỡi mà nhìn. Đây là kỷ thuật mà ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng chưa chắc làm tốt hoàn toàn nữa. Linh hồn lực của Nguyên Hạo cũng tiến bộ thần tốc khiến Khương Thượng phải hốt hoảng. Lão từng gặp nhiều kỳ tài nhưng quái thai như tên này thì mới gặp lần đầu. Kỳ thật, Nguyên Hạo không nói cho lão biết trong thời gian qua ngày nào hắn rèn luyện linh hồn lực dưới sự giúp đỡ của Tiểu Vô. Có thể nói Hư Vô linh căn chính là kỳ vật tuyệt thế. Khi bước vào không gian riêng của Tiểu Vô để tu luyện, khả năng cảm nhận của Nguyên Hạo trở nên vô cùng nhạy cảm và dễ dàng tăng tiến. Có được điều này là bởi vì Hư Vô linh căn đã tồn tại không biết bao lâu trong Hư Lộ. Nên bản thân Tiểu Vô mang theo tất cả những khí tức, năng lượng kỳ diệu từ thời hồng hoang. Đây thật sự chính là bảo địa tu luyện linh hồn lực.

Thái độ của Tiểu Vô cũng thay đổi rất nhiều. Mặc dù vẫn hay ra vẻ nhưng nó rất tỉ mỉ hướng dẫn Nguyên Hạo từng tí trong tu luyện. Nếu Khương Thượng nhìn thấy cảnh hai đứa cười đùa giỡn mỗi khi tranh cãi hay nghỉ ngơi thì lão sẽ giật mình a. Chỉ vài câu nói đơn thuần của lão vậy mà đã đánh trúng tâm lí của Tiêu Vô. Giờ đây nó cũng đã cảm thấy được hơi ấm, không còn cô độc tự kỷ như trước nữa. Nguyên Hạo cũng rất vui vẻ vì điều này, hắn không bài xích Tiểu Vô bao giờ cả. Hắn tu luyện chính vì người thân và bản thân mình, đó chính là động lực mạnh mẽ khiến hắn không bao giờ gục ngũ dù phải trải qua sóng gió gì.

————


Hôm nay, một ngày mùa thu mát mẻ, thế nhưng toàn bộ binh lực và nhân dân Lạc thành đều hết sức căng thẳng. Hai mươi vạn đại quân của Triệu quốc và Lương quốc đã dựng trại ngoài thành hai mươi dặm, khí thế hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả. Trần thống soái và thành chủ cùng những tướng lĩnh cao cấp đều đứng hết bên ngoài biệt viện của Nguyên Hạo. Lòng của lão giờ như lửa đốt nhưng vẫn phải thành khẩn đợi chờ tiên nhân bế quan ra. Dù cho quân địch có công thành thật sự, hắn cũng không dám tự tiện xông vào. Phải biết tiên nhân mà tức giận thì còn đáng sợ hơn hai mươi vạn quân ngoài kia a.

Bên trong phòng lúc này, Nguyên Hạo đang điều khiển hướng ngũ hành linh lực cuộn vào với nhau để quấn lấy linh hồn của tên Cương Bằng.

– Được rồi, bắt đầu dẫn phong linh lực vào đi

Tiểu Vô và Khương Thượng đứng hai bên hỗ trợ. Họ cũng lo lắng Nguyên Hạo nếu thất bại bị phản hệ thì sẽ gặp nguy hiểm. Sau khi đã ổn định ngũ hành thuộc tính thành một quả cầu tròn bao quanh linh hồn, lúc này một tia phong thuộc tính màu trắng như ánh dao từ tay Nguyên Hạo truyền ra xâm nhập vào bên trong. Vừa xuyên qua lớp linh lực ngũ hành, phong linh lực khấy động sự cân bằng làm quả cấu có nguy cơ bị vỡ tan.

– Yên cho ta.

Khóe miệng chảy máu vì tinh thần bị chấn động làm cho tổn thương nhẹ nhưng Nguyên Hạo vẫn giữ vững trạng thái của mình. Đẩy mạnh hơn nữa linh hồn lực vào để áp chế, sau vài khắc Nguyên Hạo cũng cân bằng được sáu nguồn linh lực. Tiểu Vô và Khương Thượng cũng thở phào một hơi.


– Bây giờ đến khâu cuối cùng, dùng hồn lực để nuôi dưỡng âm hồn.

Trong ma đạo tu luyện thì đa số tu sĩ đều hấp thu âm hồn chuyển hóa thành linh lực, quá trình này sẽ có thất thoát nhất định. Chỉ có một số tu sĩ tu luyện linh hồn lực mới có thể chuyển hóa âm hồn thành hồn lực cho mình. Tuy nhiên không ai bá đạo như Nguyên Hạo, hắn có thể chuyển hóa hồn lực thành linh lực hoàn toàn mà không hề sợ thất thoát. Đặc biệt nhất hắn đã phát hiện hắn có thể chuyển hóa linh lực trở thành hồn lực để sử dụng. Đây chính là việc hết sức nghịch thiên cỡ nào, phải biết linh hồn lực trừ đan dược hiếm có ra thì bình thường không có cách nào bổ sung ngay lập tức được. Hồn kỹ đã vốn ít ỏi, nếu đánh nhau với một tên mà linh hồn lực được cung cấp liên tục thì đấu thế nào nữa. Đáng tiếc gã Nguyên Hạo này còn nghĩ việc chuyển đổi đó là chuyện hiển nhiên bình thường. Chỉ sợ hắn mà nói ra chắc cả khối người phun nước bọt dìm chết hắn rồi. Người ta đó giờ chưa ai làm được, ngươi thì cho rằng đó là chuyện nhỏ, thế thứ gì là to hả. Chính nhờ linh hồn lực dồi dào cung cấp nên âm hồn trong quả cầu liên tục rung động ầm ầm như đang cố gắng hấp thu thật nhiều. Nửa canh giờ sau, Nguyên Hạo cũng ngã ra thở dốc ngừng tay. Hắn đã sử dụng hết sức của mình để tạo ra tên âm hồn đầu tiên cho “đội quân địa ngục” danh chấn khắp linh giới sau này của mình. Nhìn tên âm hồn trắng xóa, nhỏ như trái banh, nhìn khá dễ thương, Nguyên Hạo cười to đắc ý:

– Haha, cuối cùng ta cũng thành công rồi. Ngươi chính là âm hồn binh sĩ đầu tiên của Nguyên Hạo này. Ta đặt tên gì cho ngươi đây nhỉ? Tên nào phải oách tí. Ngươi vốn từ phong thuộc tính làm chủ mà thành. Hừm, gọi ngươi là Phong Ảnh đi, đến như gió, đi vô ảnh haha. Ngươi sẽ là đội trưởng đội tình báo của ta sau này.

Nhìn Nguyên Hạo nhảy nhót nhí nhố, Phong Ảnh cũng đung đưa theo nhìn khá tức cười. Khương Thượng và Tiểu Vô một bên cười khổ lắc đầu, tên này nhiều lúc nhìn không chững chạc tí nào. Trong lòng ngập tràn hài lòng, Nguyên Hạo bắt đầu ngắm nghía Phong Ảnh.

– Hử, theo hồn kỹ ghi lại thì tên này có thể truy tung và ẩn tàng cực giỏi. Ngươi biểu diễn tốc độ và khả năng ẩn nặc cho mọi người xem tí đi Phong Ảnh.

Nguyên Hạo vừa nói xong, cả Tiểu Vô và Khương Thượng cũng hứng thú chăm chú nhìn xem bản lĩnh của tên âm hồn này đến đâu. Phong Ảnh như có linh trí, gật đầu một cái rồi cơ thể như nhạt đi trong một khắc sau đó trở lại như cũ.

– Nó vừa làm gì vậy?


Nguyên Hạo nhăn mặt khó hiểu, Khương Thượng chắt lưỡi cảm thán:

– Tốc độ kinh khủng thật.Trong một khắc vừa rồi nó đã bay mấy vòng Lạc thành rồi.

– Cái gì? Mấy vòng Lạc thành chỉ trong nháy mắt?

Nguyên Hạo trợn tròn hai mắt lên, cái tốc độ này khác gì hỏa tiễn ở địa cầu cơ chứ.

– Không sai, tốc độ rất tốt, xứng đáng để truy tung và thám thính. Theo ta thấy chỉ có Nguyên Anh kỳ mới có thể bắt được nó thôi, có điều hình như âm hồn này còn có thể phát triển. Hắc hắc ta cũng mong chờ không biết cực hạn của tên nhóc này nhanh đến mức nào a.

Quá tuyệt! Nguyên Hạo ánh mắt chảy bỏng nhìn và Phong Ảnh. Hắn cũng không cần xem kỹ năng ẩn nặc của nó nữa. Tốc độ bá đạo thế thì ngán gì ai rượt đuổi nữa chứ. Nó là do ca tạo ra đó nha, ca quả là thiên tài mà hắc hắc. Đúng lúc này, một tiếng nói khó nghe vang lên khắp cả Lạc thành:

– Chỉ là một thành trì nhỏ mà thôi hắc hắc. Bọn ngươi mau mau mở cửa ra đầu hàng rồi dâng rượu ngon mỹ nữ lên cho gia gia thưởng thức nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.