Hư Lộ

Chương 39: Khống Hồn Kỹ


Đọc truyện Hư Lộ – Chương 39: Khống Hồn Kỹ

– Thật đúng lúc ta đang cần một linh hồn để tế luyện. Ngươi đã lỡ tặng dao cho ta thì bây giờ tặng thêm linh hồn cũng có sao hắc hắc

Nguyên Hạo nói hết sức nhẹ nhàng nha. Không biết tên linh hồn kia biết được nó tốn công bố trí như vậy lại thành ra may áo cho người còn bồi thêm nó vào nữa thì sẽ nghĩ sao đây. Quyết định như vậy, Nguyên Hạo vui vẻ huýt sáo đi tìm Khương Thượng nhờ giúp đỡ.

– Cháu muốn ta giúp cháu khống chế linh hồn trong cây chủy thủ này để tế luyện?

Không cần Nguyên Hạo giải thích quá nhiều, với kinh nghiệm của mình Khương Thượng chỉ cần liếc sơ qua là hiểu ngay vấn đề.

– Đúng vậy, hi vọng Khương bá phụ có thể hỗ trợ cháu một tay, cháu rất cảm kích.

Nguyên Hạo chắp tay lễ phép đáp lời thì Khương Thượng khoác tay ngăn lại


– Cháu và Khương Thiên như huynh đệ ruột thịt nên ta xem hai đứa như hài tử của mình. Sau này không nên khách sáo như vậy nữa.

Sững sờ, từ bé đến giờ Nguyên Hạo hắn chưa từng có cha, mỗi ngày chỉ lanh quanh bên mẹ của mình. Giờ tự nhiên Khương Thượng nói vậy, trong lòng hắn dâng lên một tư vị khó tả. Nhìn thấy Nguyên Hạo vành mắt đỏ hoe muốn nói gì nhưng lại nghẹn ngào, Khương Thượng mỉm cười ấm bước đến xoa đầu hắn:

– Ta biết con rất mạnh mẽ và nghị lực, Khương Thiên đã kể rất nhiều về con cho ta nghe. Cho đến bây giờ, ta vẫn chưa hoàn thành trách nhiệm người cha với nó. Ta cứ nghĩ đời này vô vọng rồi, không ngờ tạo hóa cho ta cơ hội trùng sinh lần nữa. Và tất cả cũng nhờ có con, Nguyên Hạo. Nếu con không chê thì cứ xem ta như cha ruột của mình. Ba người chúng ta sẽ là một gia đình thật sự.

Phịch.

Nguyên Hạo run rẩy một hồi lâu rồi quỳ xuống trước Khương Thượng vái lão ba cái. Không một lời nào thốt ra nhưng lão cảm nhận được sự xúc động mãnh liêt của thằng bé này, đó là tình cảm chân thật của nó. Chính lão cũng thấy mình sắp rơi lệ nên dụi dụi mắt vài cái.

– Đứng dậy đi, lễ này ta đã nhận, giờ con cũng là con ta. Sau này dù có liều mạng già này ta cũng bảo toàn cho con và Thiên nhi. Bây giờ đưa cây chủy thủ đây để ta xem giùm con.


– Vâng thưa nghĩa phụ.

Nguyên Hạo lần đầu tiên gọi tiếng cha trong cuộc đời, hắn thấy mình nói không được rõ ràng cho lắm nhưng Khương Thượng lại rất hài lòng cười haha lớn tiếng cả lên. Lão chưa bao giờ thấy ấm áp và hùng tâm dào dạt như giờ.

– Tuyết nhi, nàng có thấy không? Ta sẽ cùng Thiên nhi và Hạo nhi sớm ngày tìm nàng về.

Sau khi lẩm bẩm vài câu chỉ mình nghe được, Khương Thượng bắt tay vào việc khống chế linh hồn trong chủy thủ. Lão thả ra linh hồn lực hùng hậu của mình bao lấy thanh chủy thủ khiến nó như có một màn bảo vệ lơ lửng. Mặc dù đứng kế bên nhưng Nguyên Hạo không hề bị ảnh hưởng gì bởi trình độ khống chế linh hồn lực của Khương Thượng vốn là thần nhân cấp. Chuyện này đối với lão đơn giản cũng như hít thở không khí vậy thôi. Chỉ sau vài hơi thở, từ trong thanh chủy thủ một bóng mờ màu đỏ đã bị tách ra, nhìn nó hết sức yếu ớt.

– Tên này đã ngủ say lâu rồi. Ta sẽ dùng thuật áp chế để moi tin tức của hắn ra cho con. Dù sao chúng ta cũng không cần giữ lại thần trí cho hắn.

Dứt lời, Khương Thượng lại một lần nữa dùng linh hồn lực của mình bao lấy linh hồn kia. Lần này, linh hồn kia run lên phản kháng một chút theo bản năng nhưng rồi nhanh chóng lặng yên. Khương Thượng lạnh nhạt thu tay lại, lão chép thông tin thu được vào một ngọc giản rồi đưa cho Nguyên Hạo. Đây không phải lần đầu tiên Nguyên Hạo sử dụng ngọc giản, mấy ngày qua dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của Khương Thượng thì Nguyên Hạo đã ngốn được vô số kiến thức căn bản về tu chân giới. Gã không còn là tên tay mơ chân ướt chân ráo tử địa cần mới đến Lạc Thần đại lục nữa. Sau khi lướt qua một lượt những thông tin từ ngọc giản, Nguyên Hạo chắt lưỡi cảm thán:


– Tên này đúng là xảo trá. Nếu không có cha và Tiểu Vô nói con biết thì chắc giờ con đã vạn kiếp bất phục rồi.

– Tu tiên giới nuốt người không nhả xương, con phải nhớ kỹ điều này. Chỉ vì truy cầu tiên đạo mà bọn chúng bất chấp mọi thứ, không có chỗ cho thứ gọi là đạo lý và tình nghĩa tồn tại.

Khương Thượng nghiêm mặt lại nhắc nhở Nguyên Hạo. Khương Thiên vốn hiền lành không có tâm cơ nên lão kỳ vọng rất nhiều vào hắn. Với trí tuệ và cơ duyên của Nguyên Hạo, chỉ cần hắn tồn tại được ở tu chân giới thì nhất định sẽ như phi long tại thiên. Lễ phép lắng nghe lời dạy của Khương Thượng, Nguyên Hạo có một cảm giác hưởng thụ. Hắn chưa từng được cha dạy bảo như vậy a. Đồng thời Khương Thượng cũng rất hài lòng về thái độ của hắn.

– Con hiểu là tốt rồi. Vậy giờ con tính làm gì với cây chủy thủ Thạch Huyết này?

Theo thông tin từ ngọc giản thì linh hồn chủ nhân của Thạch Huyết vốn là kim đan chân nhân tán tu ma đạo có tên là Cương Bằng. Tên này vô cùng tàn ác, để đạt được tu vi kim đan hắn đã lừa gạt và hãm hại rất nhiều người. Thậm chí cả bằng hữu thân cận hắn cũng không tha. Trong một lần tầm bảo trong một bí cảnh viễn cổ, hắn cũng tham gia vào với hi vọng có thể kiếm được chút lợi lộc. Không ngờ vô tình hắn lại gặp được hai cường giả đang đánh nhau sống chết để tranh giành một cây chủy thủ bằng đá. Tu vi hai kẻ kia vô cùng đáng sợ nên hắn chỉ có thể núp một bên quan sát mà thôi. Sau khi đại chiến suốt mấy trăm hiệp vẫn bất phân thắng bại, một trong hai gã cường giả đã dùng hư chiêu đánh lạc hướng cướp được chủy thủ. Nhưng tên còn lại cũng không chậm bèn tận dụng sơ hở để tổn thương đối thủ và tiếp tục bám đuổi. Lúc này đang nằm im trong chỗ núp thì tên Cương Bằng nghe được truyền âm của gã cường giả bị thương kia. Tên đó yêu cầu hắn mang thanh chủy thủ chạy ra bên ngoài bí cảnh và chờ đợi. Thì ra tên này cố ý chịu thiệt để dẫn dụ đối thủ đi, quả thật là tâm cơ rất cao. Vốn dĩ hắn nghĩ con kiến kim đan kia đang sợ hãi run cầm cập kia làm sao dám cãi lời của mình nhưng thật không ngờ người tính không bằng trời tính. Sau khi có được thanh chủy thủ, Cương Bằng lại liều lĩnh bỏ trốn theo hướng ngược lại với điểm hẹn mà gã cường giả yêu cầu. Làm ác có ngày gặp ma, khi gã chạy trốn đến Hành sơn ngũ thập quốc thì đã bị gã cường giả kia truy tung gần đến. Trong lúc sinh tử, Cương Bằng đã liều mạng trích máu nhận chủ với hi vọng đây là một chí bảo có thể giúp hắn giữ mạng. Đúng thật là vậy, khi Thạch Thiết tỉnh giấc, nó rung lên dữ dội như đói khát từ lâu và lao thẳng vào tên cường giả với tốc độ vô cùng khủng khiếp. Sau đó không biết Thạch Huyết đã làm thế nào nhưng tên cường giả kia điên cuồng phải dùng đến sát chiêu đẩy lui nó. Vô cùng tức giận, gã cường giả đã tung một chưởng về phía Cương Bằng khiến hắn tan xác. Hình như gã cũng bị thương nặng nên sau khi hạ thủ thì lập tức rời khỏi. Gã thậm chí không dám quay lại tìm cây chủy thủ nữa. Nhờ vậy mà tàn hồn tên Cương Bằng mới trốn vào Thạch Huyết ngủ say đến giờ.

– Hừm, thanh Thạch Huyết này không đơn giản. Lúc con tế luyện nó dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Vô thì con đã cảm giác hung tính nó rất mạnh. Đã có rất nhiều người chết bởi nó rồi, thế nhưng hình như nó bị thương tổn khá nặng nên không thể hung hăng được nữa.


Nguyên Hạo nhớ lại hình ảnh huyết hải vô cùng vô tận khi cầm lấy Thạch Huyết lần đầu thì sởn cả gai óc.

– Theo ta cảm nhận thì cái linh bảo này không đơn giản, khí tức của nó rất đặc biệt. Nhưng có gì không ổn thì ta lại không nhìn ra được. Con nói bên trong nó gồm một công pháp và một kỹ thuật luyện hồn đúng không?

Khương Thượng cau mày, lão cảm giác Thạch Huyết này vô cùng quỷ dị. Nó cho lão cảm giác thứ này không phải giới diện này có thể sáng tạo ra được.

– Đúng rồi cha, con đã tu luyện theo công pháp đó nên tu vi tăng lên rất nhanh chóng. Còn kỹ thuật luyện hồn kia con chưa thử nghiệm bởi vì nó phụ thuộc vào linh hồn mà mình tế luyện. Đồng thời nó cũng có sự nguy hiểm nhất định. Kỹ thuật này có tên là Khống Hồn, mà hình như cái kỹ thuật này không trọn vẹn. Theo như những gì con đọc được thì có bảy cấp bậc tạo ra âm hồn thuộc hạ chiến đấu cho mình. Nhưng trong Thạch Huyết chỉ lưu lại có cách tạo ra ba loại âm hồn đầu tiên thôi.

– Hừ, những kỹ thuật này theo ta biết thì chúng được gọi là Hồn kỹ. Nó không thuộc về ma đạo hay chính đạo. No vốn khác với vũ kỹ vì dùng linh hồn lực để chiến đấu. Hồn kỹ quý hiếm hơn vũ kỹ ngàn lần, ngay ở Thần giới của ta muốn sở hữu một hồn kỹ cường đại thì chỉ có những cường giả đỉnh cao thôi. Không hiểu sao ở đây lại tìm ra được một hồn kỹ như vậy, như con mô tả thì ta cũng không dám khẳng định cấp bậc của nó nữa. Bỏ đi, không biết thì nghĩ nhiều cũng không ra được. Nếu Thạch Huyết này nắm giữ bí mật gì đó thì có lẽ sau này chúng ta sẽ nghe ngóng được tin tức của nó. Nhưng tạm thời con không nên để lộ cho người khác biết con đang sở hữu nó biết không? Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Khi chúng ta chưa có thực lực đầy đủ thì cẩn thận vẫn hơn. Bây giờ con hãy thử phương pháp Khống Hồn đi, ta sẽ ở bên cạnh hỗ trợ cho con.

Khương Thượng cẩn thận dặn dò lần nữa, kinh nghiệm lăn lộn của lão cảm giác thanh chủy thủ sẽ dấy lên một hồi phong ba bão táp. Vâng dạ ghi nhớ lời của lão, Nguyên Hạo cũng không tính lộ ra những thứ mính có trước khi hắn có đủ thực lực bảo vệ mình và người thân. Trong mắt hắn, đỉnh cao của trí giả là giả ngu, còn vực sâu của kẻ ngốc là tự đại. Chính nhờ triết lý sống này mà Nguyên Hạo tồn tại được dù phải lăn lộn kiếm sống từ rất nhỏ. Bắt đầu chiêm nghiệm Khống Hồn kỹ, Nguyên Hạo thả lỏng cơ thể để tập trung lãnh hội nội dung bên trong hải não của mình.

“Khống Hồn kỹ tầng một, Phong Hồn, tác dụng để do thám, tốc độ cực nhanh. Yêu cầu linh hồn tế luyện thấp nhất là kim đan. Để tế luyện cần dùng ngũ hành thuộc tính và sử dụng thêm Phong thuộc tính làm chủ dẫn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.