Hư Lộ

Chương 23: Huynh đệ, vĩnh biệt


Đọc truyện Hư Lộ – Chương 23: Huynh đệ, vĩnh biệt

Từng bước lặng lẽ trên con đường phồn hoa của Biên thành, ánh tà dương chiếu rọi xuống từng mảnh đời chúng sinh như một bức họa không lời, mọi người đều vội vã tất bật cho buổi tối nhộn nhịp. Nguyên Hạo cảm giác hắn đang lạc lõng giữa tất cả. Hắn đang sợ chết sao? Không, hắn đang trống trải. Khi bạn đếm ngược lại từng phút bạn có được cuối cùng trong đời, bạn quan tâm điều gì? Nhiều người cố gắng giải quyết tất cả mọi ước mơ, ký gửi kỳ vọng lại để không hối tiếc nữa. Nhân sinh là vậy, khi thời gian hữu hạn thì những gì bạn thấy cần phải hoàn thành là vô hạn nhưng cho bạn thời gian vô hạn bạn lại cứ từ từ mà hoàn thành số lượng công việc bạn cần rất hữu hạn. Nguyên Hạo cứ lững thững đi như kẻ say giữa dòng người. Không ai biết hắn đang nghĩ gì, cũng không biết tâm trạng hắn tư vị ra sao cả. Vì hắn chỉ là một chấm nhỏ, một hạt cát giữa dòng người, giữa dòng chảy vĩnh cửu của thời gian.

Thế giới này vốn không có thời gian, thời gian chỉ là một đơn vị do con người tạo nên, là một trật tự mà thế giới này bị ép phải có. Người ta sáng tạo ra đủ mọi loại dụng cụ tính giờ tinh xảo, giống như một nhà tù, giam hãm từng người trong thời gian. Khiến mỗi người đều phải đuổi theo nó, chạy đua với nó, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, là gì nào? Đó chỉ là một khái niệm ảo. Nếu cô chạy thoát khỏi trật tự đó, đứng ngoài thời gian nhìn chúng, cô nói xem chúng là gì? Cô phải biết là thời gian không phải là trở ngại, tuổi tác cũng không thể khống chế con người. Có một số việc đang thay đổi, nhưng cô cũng đang thay đổi. Giống như năm nào đó tôi bỗng cảm thấy, áo sơ mi hoa tôi không muốn mặc nữa, không liên quan đến tuổi tác, chỉ là vì bản thân không còn thích. Chúng ta làm việc không cần phải sợ hoặc không sợ, chỉ cần tuỳ theo lòng mình, dựa vào trực giác mà làm là được. Những người sợ biến động sẽ không phát hiện ra lối rẽ của con đường có thể đang giấu một bất ngờ thú vị nào đó.

Mở cửa tiểu viện mà Bàn tử mua cho cả đám trú ngụ cho mỗi lần du ngoạn Biên thành, Nguyên Hạo bỗng giật mình. Cảnh trí bên trong được trang hoàn sáng rực lên, mùi rượu thơm nồng, các món ăn đầy áp trên bàn. Bàn tử lù lù xuất hiện, mặt gã tròn trịa cười đến nỗi không thấy được cả hai mắt. Xa xa Khương Thiên như con thỏ chạy vội đến mừng hắn trở về, Trương Bình và Điền Bá thì đang kẻ xướng người họa, chén chú chén anh.

– Hạo ca, huynh về rồi à. Hôm nay huynh thật uy phong, một mình đánh bại tất cả các tài tử trên mọi phương diện nha.

– Tất nhiên rồi, huynh đệ Bàn tử ta thì mấy loại kém cỏi khác sao có thể so sánh chứ. Đến đây ăn mừng nào Nguyên Hạo, nhìn ngươi chả có tiền đồ gì cả. Nếu ta mà có thể phong mang như ngươi thì giờ cả đám mỹ nữ bu quanh rồi hắc hắc.

Bàn tử đắc ý hô lớn, mọi người lập tức quây quanh lại nâng chén đầy hào khí. Rượu được vài tuần, Nguyên Hạo vỗ vai Bàn tử một cái thật kêu.

– Này mập, ngươi đừng cứ ham chơi mãi như vậy, ngươi may mắn có được thuần linh căn thì nên chăm chỉ tu hành. Dù không đắc đạo phi thăng thì cũng có khả năng bảo vệ mình và gia tộc, tông môn cũng không thể bảo vệ ngươi suốt được.

Không quan tâm ánh mắt khó hiểu của Bàn tử, hắn lại vuốt vuốt đầu Khương Thiên.

– Tiểu Thiên, ta từng nói huynh đệ mình tuy không cùng huyết thống nhưng lại cùng sinh tử hoạn nạn. Đệ là đứa em Nguyên Hạo cả đời này yêu quý nhất. Tuy đệ không thể tu luyện nhưng đệ giỏi về y thuật nên ở Đan Dược Các có thể sống an nhàn không lo âu. Tính tình của đệ hiền lành, tin người vì vậy không nên tham gia vào những chuyện náo nhiệt quá lớn. Nhưng cũng không cần luồn cúi sợ hãi mà sống, nam nhi có cái cần nhịn, có việc dù chết cũng không được bỏ qua. Đừng quá tin vào đôi mắt mình, có nhiều thứ nhìn tốt đẹp nhưng phía sau nó là cả nguy cơ chết người. Vì vậy đệ phải suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định điều gì đó…. haiz hôm nay ta giống ông lão nhiều chuyện quá rồi, xin lỗi đệ. Ta chỉ mong đệ sống vui vẻ hạnh phúc thôi. Hứa với ta, đệ phải luôn vui vẻ mà sống, như ca ca vậy. Vui vẻ thì không nhất định là hạnh phúc nhưng không vui vẻ thì chẳng bao giờ có hạnh phúc cả.

Khương Thiên cũng trố mắt nhìn Nguyên Hạo. Ca của hắn bình thường không nói chuyện sâu sắc như vậy nha. Nó cảm giác được bất an sâu trong nội tâm, vội quăng cốc rượu trên tay túm lấy Nguyên Hạo.

– Ca, ca có chuyện gì sao? Chúng ta là huynh đệ sinh tử, nếu có gì thì cùng chết, sống thì cùng sống. Đệ còn phải học từ ca rất nhiều đó.

Nguyên Hạo hốc mắt ửng đỏ. Hắn ngửa đầu lên cười dài, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc khác thường.

– Bàn tử, ta chưa từng nhờ vả ngươi bất kỳ điều gì. Hôm nay coi như Nguyên Hạo ta xin ngươi. Hãy chăm sóc tiểu Thiên thay ta. Nó là đứa tâm địa thuần khiết, dễ bị người tổn hại, ngươi hãy cố gắng bảo vệ nó. Nếu nó có chuyện gì, lão tử sẽ không bao giờ để yên cho ngươi đâu.

Vừa dứt câu, Nguyên Hạo ôm quyền cúi người thật sâu vơi Bàn tử khiến ly rượu trong tay của gã cũng run rẩy rớt xuống đất.


– Này ngươi nói gì vậy? Ngươi có việc gì mà nói như sắp chết thế? Tên Vương Hiển chó má kia kiếm chuyện với ngươi nên ngươi sợ sao? Yên tâm, ở Biên thành này ai không biết Tống gia ta chứ. Không thì chúng ta về tông môn, trời sập xuống cũng không sợ gì cả.

Bàn Tử vội lôi thân thể ục ịch đứng dậy vỗ vỗ an ủi Nguyên Hạo. Hắn thấy tên này nhát gan quá, dù gã kia là hoàng tử thì cũng không thể muốn giết ai là giết. Đây là địa bàn của Phong Linh tông á.

– Ngươi quá ngây ngô rồi, lão giả đi theo tên đó không đơn giản. Ta nhận ra Trương huynh và Điền huynh đều tỏ ra kiêng kỵ rất lớn, chứng tỏ người này tu vi cao thâm hơn họ nhiều. Rất có thể là trúc cơ kỳ, một vị hoàng tử sai khiến được trúc cơ theo làm hộ vệ? Ta không nghĩ tiền tài phàm tục có thể lây động những người tu tiên ở cấp độ đó trừ khi hắn có một thân phận đặc thù khác. Ở Túy Hồng viện, lão già đó đã dùng cách gì đó truyền âm chỉ có ta nghe được. Hắn muốn trước canh ba ta phải đến Hoàng Lan viện ở phía tây thành nếu không bọn chúng sẽ ra tay với tất cả mọi người.

Vừa nghe như vậy, Trương Bình và Điền Bá sắc mặt hốt hoảng, hai tay run rẩy. Bọn họ không phải là đối thủ của trúc cơ kỳ, căn bản là chịu chết. Trương Bình mồ hôi tuôn ra, vội lên tiếng:

– Ngươi không biết chữ chết viết như thế nào hay sao lại trêu chọc vào đại năng như vậy? Chuyện của ngươi thì nên tự giải quyết, đừng kéo bọn ta xuống hố chung. Bàn thiếu, chúng ta mau gửi phi kiếm truyền tin về tông môn, đợi người môn phái đến sẽ có thể bảo hộ chúng ta trở về.

Nguyên Hạo lắc đầu trả lời:

– Bọn chúng chắc chắn biết rõ chúng ta có thể sẽ gọi cứu viện nên đã giám thị rất sát. Nếu chúng ta có hành động báo tin, chúng sẽ xông vào ra tay ngay.

Trương Bình mặt càng tái mét, hắn không còn giữ được bình tĩnh nữa.

– Vậy ngươi nói chúng ta phải làm gì đây? Ngươi gây ra thì chỉ cần ngươi đi đền mạng cho chúng là chúng ta được an toàn thôi, không phải sao?

– Trương Bình, ngươi nói cái gì đó?Nguyên Hạo là huynh đệ của chúng ta, sao lại giao hắn cho kẻ thù chứ

– Không ai có thể tổn hại Hạo ca của ta hết.

Bàn tử và Khương Thiên tức giận đứng bật dậy quát lấy Trương Bình. Thấy vậy trong lòng Nguyên Hạo cảm giác ấm áp. Xem ra hắn lựa chọn hi sinh không sai, họ xứng đáng để hắn làm vậy

– Mọi người bình tĩnh, cho dù ta có bồi mạng cho chúng thì các ngươi cũng không thể sống sót qua đêm nay đâu. Không chỉ các ngươi mà toàn bộ bọn công tử có mặt hôm nay và người nhà của chúng nữa. Tất cả mọi người chúng kiến hắn bị sỉ nhục ở Túy Hồng viện đều sẽ phải chết. Với tính cách ích kỷ của hắn tuyệt không để chuyện này đồn đãi ra ngoài đâu. Vấn đề là hắn có đủ thực lực để làm vậy.


“Ầm”

Cả đám nghệch mặt ra. Không ai nghĩ chỉ đi kỹ viện chơi mà lại mang họa sát thân như vậy, đúng là bi hài mà.

– Mọi người không cần làm vẻ mặt như nhà có tang như vậy. Ta có biện pháp hi vọng thoát được.

Ánh mắt Trương Bình và Điền Bá sáng lên, vội nắm lấy tay Nguyên Hạo như nhìn thấy quý nhân:

– Ta biết Nguyên lão đệ đa mưu túc trí, tài năng siêu việt mà. Đệ mau nói cho mọi người biết cách nào để thoát thân đi. Về đến tông môn chúng ta nhất định sẽ cảm tạ lão đệ đầy đủ.

Lúc này Bàn tử cảm thấy vô cùng chán ghét Hai tên này. Bộ mặt thay đổi thật nhanh, đúng là khi sinh tử mới hiểu lòng người. Nguyên Hạo chỉ cười nhẹ, hắn không quan tâm thái độ Trương Bình, Điền Bá như thế nào, nhân sinh vốn vậy mà.

– Trên đường về, ta đã đặt mua số lượng lớn dầu hỏa. Bàn tử ngươi hãy dùng nhân lực của Tống gia, tất cả những người tin được. Ra lệnh cho họ phóng hỏa những nơi mà ta vạch ra trên bản đồ này. Về gia đình ngươi thì yên tâm, ta đã làm giả bức thư của Phong Linh tông yêu cầu cha mẹ và người thân ngươi tất cả phải đi ngay đến tông môn để nhận thưởng trọng đại từ tiên nhân. Ta đoán chắc gia đình ngươi không ai dám chống lệnh tiên nhân nên đã lập tức khởi hành rồi.

– Nguyên Hạo, ngươi…

Bàn tử không ngờ Nguyên Hạo đã lo nghĩ sắp xếp an toàn cho gia quyến của mình rồi. Hắn nức nở nói không nên lời.

– Không cần nói lời cảm ơn, ta mong ngươi nhớ những gì ta đã dặn dò. Sau khi gọi người của các ngươi vào chúng ta sẽ cho vài người cải trang y như bốn người mình chạy ra cửa Bắc thành. Khi lửa cháy hỗn loạn sẽ rất khó phân biệt thật giả.

– Hay! quả là diệu kế.

Trương Bình, Điền Bá như vớ được cọng rơm cứu mạng, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Nguyên Hạo tiếp tục giải thích kế hoạch:


– Tiếp theo đó ta sẽ cải trang thành gia nhân cùng với vài tên gia nhân khác chạy ra cửa Nam, đó cũng là hướng về Phong Linh tông. Còn các người hãy chạy về cổng phía Đông, nơi đó là hướng con sông Tô Bích. Khi hỏa hoạn, sẽ có nhiều người hướng phía sông lấy nước, hãy lợi dụng hỗn loạn chạy ngược con sông lên Hương thành. Nhớ là không nên vào thành, hãy trốn phía ngoài rồi gửi phi kiếm truyền tin để tông môn đến cứu các người.

Khương Thiên nghe xong thì lắc đầu không đồng ý:

– Ca, ta sẽ theo người ra cửa Đông, chúng ta cùng đi với nhau.

– Đúng vậy, có gì cùng đi. Tại sao ngươi lại bỏ mọi người lại.

Bàn tử cũng lắc lắc tay, phủ quyết ý kiến đó.

– Các người nghĩ tiên nhân dễ lừa à? Đám người đầu tiên giả dạng chắc chắn sẽ bị nhận biết, ta sau đó lao ra là để bọn chúng phát hiện mà rượt theo. Khi xác định chính xác là ta, chúng sẽ không để ý nhiều đến những chuyện khác nữa. Đến khi quay lại thì các ngươi có thể trốn thoát rồi, dù là trúc cơ cũng không dễ gì truy tung được.

– Ngươi như vậy… là đi chịu chết. Cách này ta không đồng ý, lão tử không thể dùng mạng huynh đệ để cứu bản thân được.

– Ca, chết thì cùng chết, đệ không để huynh đối mặt với bọn chúng một mình đâu

Nguyên Hạo như không nghe thấy, chỉ bước đến nói nhỏ vào tai Trương Bình và Điền Bá. Sau đó hai tên này quay đầu nhìn nhau, gật đầu rồi bất ngờ ra tay chế trụ Bàn tử và Khương Thiên lại. Với tu vi Ngưng Khí hậu kỳ của họ thì Khương Thiên và Bàn tử tụ khí tầng một vốn không là gì cả.

– Các ngươi làm gì vậy? Ta ra lệnh thả ta raaaaaaaaa…. Nếu không về đến tông môn ta sẽ không tha cho các người đâu.

– Mau buông ta ra, ta muốn đi với ca của ta. Ta không cần các người giúp.

Nguyên Hạo thi lễ cúi thấp đầu với Trương Bình và Điền Bá:

– Đa tạ hai vị đã hợp tác, Nguyên Hạo không có gì để trả ơn. Nếu có kiếp sau ta sẽ trả lại cho hai người.

Điền Bá khoác tay thần thái ngượng ngùng nói:

– Nguyên Hạo huynh đệ, tuy ngươi chỉ là thân phận tạp dịch trong tông môn nhưng lần này ngươi đã vì đại nghĩa mà mở ra đường sống cho mọi người. Ta tự thẹn không bằng. Ngươi yên tâm, bọn ta nhất định đưa em ngươi và Bàn thiếu về tông môn an toàn. Sau này ai dám ăn hiếp Khương Thiên chính là chọc đến bọn ta, bọn ta sẽ bảo hộ nó suốt đời.


Cả hai tên đều cúi người hoàn lễ với Nguyên Hạo. Bọn họ là tiên nhân, cao ngạo hơn người nhưng giờ phút này hai vị này lại thấy mình không bằng thiếu niên trước mặt. Chết không khó nhưng chấp nhận hi sinh vì người khác lại là việv không hề dễ tí nào.

“Chí làm trai dặm nghìn da ngựa,

Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao.

Giã nhà đeo bức chiến bào,

Thét roi cầu Vị, ào ào gió thu.

Ai cũng có một lần chết. Cái chết có khi nặng hơn núi Thái Sơn, có khi nhẹ hơn lông chim hồng. Đó là vì cách dùng nó khác nhau mà ra” (Trích Tư Mã Thiên truyện)

Sau một canh giờ, Trương Bình và Điền Bá thay Bàn tử ra lệnh sắp xếp hết mọi thứ xong xuôi. Giây phút bắt đầu kế hoạch cuối cùng đã đến. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, Nguyên Hạo mỉm cười thật thanh thản, hắn nhìn Khương Thiên và Bàn tử đầy trìu mến. Dù cả hai đều bị trói lại, miệng không nói được nhưng ánh mắt lại đầy tơ máu. Khương Thiên điên cuồng cắn môi lại đến miệng đầy máu chảy ra. Lau nhẹ nước mắt của mình, Nguyên Hạo quay người cô độc bước đi. Bóng lưng hắn cao gầy tịch mịch nhưng lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết

– Hoàng tuyền lộ một mình ta bước. Huynh đệ, vĩnh biệt.

****

“Không mời tự đến, không đuổi tự đi

Đến như thế nào, đi như thế đó

Đến như gió, hợp tan như mây

Gió mây vô thường, vấn vương chi khổ”

(Trích thơ phật giáo)

****


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.