Đọc truyện Hư Lộ – Chương 22: Nếu huynh còn có ngày mai
Im ắng…Một sự im lặng tuyệt đối. Nếu một giây trước nhiều người đang hô hào đả kích thì giờ tất cả chỉ còn một sắc thái duy nhất.
– Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Chỉ nguyện đời ta trường cửu,
Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.
Lão tử ta đọc sách, sưu tầm thơ trù suốt hai mươi năm cũng chưa từng gặp ý cảnh tuyệt diệu đến vậy. Thật là một bài thư hết sức suất sắc.
Một vị trung niên công tử trong đám người cuối cùng cũng thốt lên phá tan sự im lặng và lúc này mọi người mới đồng thời vỡ òa ra. Hàng loạt những mỹ từ có cánh như thi thánh, lưu truyền hậu thế vvv liên tiếp dành tặng cho Nguyên Hạo và “tác phẩm của gã”. Không biết nếu Nguyên Hạo đọc cả tập thơ của Lý Bạch ra thì những người ở đây sẽ điên cuồng đến mức nào nữa. Nhưng đối với hắn những lời tán dương này không có ý nghĩa gì, hắn chỉ quay sang nhìn Vương Hiển với một nụ cười hèn mọn:
– Haha, thật ngại quá, tại hạ không dám trèo cao nhưng tấm lòng của Vương điện hạ thì khó lòng từ chối. Một trăm vạn của điện hạ, tại hạ sẽ đem phân phát cho dân nghèo và nói cho họ biết là Vương Hiển điện hạ thương dân như con, ban phát cho họ ân sủng. nNất định tiếng tốt điện hạ sẽ lưu truyền sử xanh nha.
Vương Hiển tức đến muốn thổ huyết, hắn run rẩy, giơ ngón tay lên chỉ vào Nguyên Hạo nhưng không nói nên lới. Lúc này lão giả đi bên cạnh Vương Hiển bước lên trước lấy ra cả sấp kim phiếu, ánh mắt lạnh lẽo ném cho Nguyên Hạo.
– Khà khà, khá lắm tiểu tử, nhưng ngươi có tiền lại không có mạng hưởng rồi. Tối nay hãy đến Hoàng Lan viện, nếu sau canh ba bọn ta không thấy ngươi thì tất cả bạn bè đi chung với ngươi đều phải chết. Đừng cố gắng bỏ trốn, bọn ta đã phong tỏa cả thành rồi. Cho dù một con kiến cũng không lọt được đâu.
Khi vừa nhận kim phiếu, tiếng nói rét run của lão vang lên trong đầu Nguyên Hạo. Sắc mặt cậu tái nhợt nhưng sau đó đã nhanh chóng khôi phục bình thường. Đắc tội một lần hay nhiều lần cũng vậy, con rắn độc vốn không bao giờ tha thứ cho người khác. Nghĩ vậy, Nguyên Hạo cười cợt chắp tay với Vương Hiển:
– Đa tạ hoàng ân của hoàng tử, tại hạ cũng nghe khắp thiên hạ đồn hoàng tử văn từ thi phú hơn người nên cũng mong được hoàng tử chỉ điểm một, hai. Lúc nãy tại hạ không đi bước nào làm thơ, chắc hoàng tử sẽ suất sắc hơn vậy nhiều. Nếu hoàng tử không thích thì ba, à không… bảy bước làm thơ cũng được đi nha.
Tất cả mọi người có mặt đều thâm ý nhìn Nguyên Hạo, tên này cũng độc quá đi chứ. Ngươi không đi bước nào làm thơ đã là huyền thoại rồi, làm thơ chứ không phải cầm giấy đọc đâu à. Nhưng đây cũng là có nhân mới có quả, Vương Hiển muốn ép Nguyên Hạo giờ hắn phản đòn trả lại gấp đôi. Rõ ràng nếu Nguyên Hạo bỏ cuộc thì chỉ mất mặt với giai nhân và mọi người cười chê tí thôi. Còn hắn là hoàng tử, mặt mũi quan trọng không cần bàn cãi, có chuyện gì thì tiếng xấu sẽ đồn xa ngàn dặm a. Tuy không ưa gì Vương Hiển nhưng mọi người không ai dám bỏ đá xuống giếng cả, bọn họ chỉ đứng một bên xem náo nhiệt thôi.
– Tốt, tốt… Ngươi rất tốt. Nguyên Hạo, bản hoàng tử không phong mang bằng ngươi, ngươi cứ thoải mái tận hưởng hết hôm nay đi. Chúng ta hồi phủ.
Vương Hiển nghiến răng gằn ba lần chữ tốt khiến môi cũng ứa máu rồi hắn dắt lão giả và bốn tên hộ vệ nhanh chóng rời Túy Hồng viện. Một đời hoàng tử kiêu ngạo lại bị nhục nhã như vậy, sau hôm nay cái tên Nguyên Hạo sẽ lan xa danh chấn Đông Vũ quốc. Hai nhân vật chính một kẻ đã rời khỏi khiến cuộc vui cũng sớm tàn. Không ai có thể khiêu chiến với bài thơ của Nguyên Hạo nên hắn hiển nhiên vô đối ở phần thi phú rồi. Xảo Nương sau khi điều khiển bọn phục vụ chăm sóc chiêu đãi mọi người thì dắt Nguyên Hạo rời khỏi đại sảnh.
Phía bên trong Túy Hồng viện lại là một khu vườn nhỏ đầy hoa thơm ngát, như thế ngoại đào viên không hề nhiễm bụi trần. Khó ai tưởng tượng được bên trong một kỹ viện lại có nơi như vậy tồn tại. Ngắm nghía khắp nơi, Nguyên Hạo cũng không khỏi cảm thán, hắn lại nhớ đến bài thơ của Vi Tiểu Bảo:
“Đi tìm tiên nữ giữa suối mơ
Rêu xanh đá trắng bụi lu mờ
Ân cần dạo bước cõi thiên thai
Tiên cảnh nay mong trở lại rồi
Bên suối buồn man mác
Trăng soi nuớc biếc ánh trăng ngời
Tiên nữ hỡi nàng ở đâu sao không thấy”
(trích từ Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung)
Xảo Nương ngạc nhiên quay qua nhìn Nguyên Hạo, nàng vốn trải đời nhiều nên đã sớm nhìn ra va chạm giữa hắn và tên Vương Hiển điện hạ kia. Thế mà giờ hắn vẫn còn tâm tình làm thơ nữa chứ, nhưng mà tên này đúng là tài hoa. Chỉ tiếc là những kẻ có tài thường yểu mệnh, câu nói này có vẻ không sai.
– Ngươi có vẻ rất thoải mái nhỉ, do ngươi không sợ chết hay đang cố ra vẻ thế?
– Không ngờ Xảo Nương ngoài mị lực ra cũng còn khéo châm chọc người khác ghê nhỉ.
Nguyên Hạo cười cợt đáp. Hắn vẫn luôn như vậy, trừ những lúc xuất thần thì hắn vẫn luôn giữ nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Hắn cười bản thân mình, cười người trong thiên hạ, cười với cả cuộc đời ngang trái này. Hắn cười vui vẻ thật sự hay ưu sầu phía sau không ai biết cả.
– Ta chỉ là quan tâm ngươi thôi, sợ ngày mai tiểu thư ta muốn gặp để ban thưởng gì thì ngươi đã xuống suối vàng rồi
– Haha, Xảo tỷ nói năng tuy thẳng thắn nhưng ta thích. Trò chơi đoán lòng người còn khó hơn cờ vây nhiều, ta thật sự mệt mỏi rồi. Lại nói nếu sợ mà thay đổi được mọi thứ thì ta sẽ khóc lóc ôm lấy tỷ rồi. Đã biết không thể thì sao không bình thản đối mặt? Tạo hóa vốn kỳ diệu, dù là tử cục chắc gì ta sẽ chết.
Hít một hơi vào, Xảo Nương lại nhìn Nguyên Hạo đầy sâu sắc rồi cất bước đi phía trước không nói thêm lời nào nữa. Phía cuối con đường là một cái đình viện, bên trong có cái bàn nhỏ, xung quanh có nhiều loại chim ca hát. Trên bàn có nhiều loại quả kỳ lạ và bầu rượu thơm, còn có bàn cờ vây. Mộng Kỳ đã thay đổi trang phục đợi sẵn. Giờ phút này nhìn nàng không trang điểm nhiều nhưng lại rất thuần khiết. Một cô nương đang tuổi lớn đầy sức sống, mỗi ánh mắt cử động cứ như tiên tử hiện ra từ trong đồng thoại vậy. Đây là lần đầu tiên Nguyên Hạo diện kiến dung nhan của nàng. Vẻ đẹp này quá hoàn mỹ, sợ rằng y học ở địa cầu dù tiến bộ thế nào cũng không thể phẫu thuật tạo hình ra khí chất như vậy.
– Thưa tiểu thư, Nguyên công tử đã đến.
Xảo Nương sau khi dắt Nguyên Hạo đến thì chào một tiếng rồi lui ra, còn lại hai người bằt đầu chơi cờ đối ẩm.
– Nguyên Hạo ca, tại sao nước cờ của huynh cứ hư hư thật thật, ta không nắm bắt được. Đó cũng là tính cách của huynh sao?
Mộng Kỳ vẫn thắc mắc thái độ thay đổi của Nguyên Hạo nên muốn dò hỏi:
– Thật xin lỗi Mộng Kỳ muội, ta không phải kẻ thích dùng tâm cơ với người khác, càng ghét sự giả dối. Chỉ là giữa muôn lối cuộc đời, thà ta đừng lựa chọn. Nếu ta đã lựa chọn thì ta phải bước đi đến cùng. Hôm nay ta đã phân vân, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ngô nghê của muội bây giờ thì ta đã thông suốt rồi.
Khuôn mặt của Mộng Kỳ đỏ lên, lúng túng xoe xoe bàn tay rồi ấp úng nói:
– Tại sao huynh nhìn mặt muội lại thông suốt vậy?
– Vì sao à?…haha ta cũng không biết. Đùa thôi mai ta sẽ trả lời muội nhé.
– Tại sao lại là ngày mai mới được a?
– Bí mật, mà muội phải giúp huynh một việc huynh mới nói cho muội biết.
Mộng Kỳ nhảy lên như trẻ con, vỗ vỗ ngực nói:
– Thật? Huynh cứ nói đi, nếu làm được muội sẽ cố gắng hết sức.
Nguyên Hạo cười bất ngờ nhéo mũi Mộng Kỳ một cái. Tuy có thể ngăn cản dễ dàng nhưng Mộng Kỳ lại không hề phản kháng, chỉ chu cái mỏ lên nhìn vô cùng đáng yêu:
– Ở quê ta, trăng tròn tháng tám trẻ em sẽ được ba me tặng đèn lồng đủ hình dạng, đốt lên ăn bánh vui vẻ với gia đình. Ta muốn nhờ muội làm một số lồng đèn, bánh trái và gạo để phân phát cho dân nghèo ở Biên thành này. Đây là một trăm vạn mà ta thắng được của hoàng tử, muội cứ dùng mà sử dụng.
Tròn xoe mắt, Mộng Kỳ thấy quê hương Nguyên Hạo thật thú vị. Nơi này vừa có âm nhạc khác lạ, có cờ vây kỳ diệu, giờ là lồng đèn đón trăng tròn. Thật là đặc sắc quá.
– Được, muội nhất định làm tốt nhưng Nguyên Hạo ca phải làm riêng cho muội một cái lồng đèn thật đẹp nha.
– Huynh hứa, nếu ngày nào huynh còn sống, huynh sẽ làm rất nhiều thứ thú vị cho tiểu Mộng.
Nguyên Hạo thấy rất vui vẻ. Kiếp trước hắn vẫn làm lồng đèn tự chề và dùng ít tiền dư lao động được mua bánh trung thu cho lũ trẻ lang thang. Hắn từng hứa nếu hắn có tiền sẽ giúp tất cả trẻ em trên thế giới có thể vui vẻ đón trung thu. Ít ra giờ hắn cũng có thể thực hiện một phần ước nguyện rồi.
– Thôi, huynh phải về rồi. Tối nay huynh có hẹn với một vị bằng hữu, ngày mai gặp lại muội nha.
Mộng Kỳ còn muốn chơi cờ với Nguyên Hạo thêm nhưng cũng đành tiễn hắn ra về.
Đi cùng nhau đến hết con đường nhỏ, Xảo Nương đã đứng chờ sẵn ở đó. Mộng Kỳ kéo kéo tay áo Nguyên Hạo làm nũng như một tiểu loli chính hiệu
– Ngày mai huynh nhớ đến đó, còn cái lồng đèn của muội nữa. Huynh không đến muội sẽ giận huynh á.
– Chỉ cần huynh không chết huynh sẽ không dám trốn muội đâu haha.
– Huynh ngoan.
Nguyên Hạo ra vẻ trêu Mộng Kỳ rồi cùng Xảo Nương ra phía ngoài. Quay đầu đi ánh mắt hắn buồn bã:
– Mộng Kỳ, xin lỗi muội. Chỉ cần huynh còn sống, huynh sẽ dành cho muội tất cả.
Xảo Nương đi kế bên cảm giác thương hại. Nàng hiểu câu nói của hắn có nghĩa gì, ngày mai đối với mọi người chỉ là một giấc ngủ nhưng với hắn ngày mai có thể không bao giờ đến.
****
Đa tình tự cổ vươn di hận
Khúc buồn ai oán mộng trần ai
****