Đọc truyện Hư Lộ – Chương 191: Khuấy động
Vân Liên Sơn Vụ, khu vực từ một trăm đến năm trăm dặm càng vào sâu nguy hiểm càng cao. Ở nơi này có thể bắt gặp yêu thú cấp hai đỉnh phong, tương đương với Trúc Cơ kỳ viên mãn. Nếu phải đối đầu với một, hai con thì các đội ngũ có thể tru sát hoặc rút lui không mấy khó khăn. Nhưng lỡ xui xẻo gặp phải một bầy yêu thú quần công thì toàn quân bị diệt là chuyện bất khả kháng.
Nhờ có Phong Ảnh thám thính, suốt chặng đường tiếp theo, Nguyên Hạo và Chiêu Lãm không gặp trở ngại gì cả, một đường ca vang tiến bước.
– Cái âm hồn này hữu dụng thật đấy. Tiểu tử nhà ngươi cũng có lúc được việc đấy nhỉ.
Chiêu Lãm vui vẻ tán thưởng một câu, tên này trên đường đi, không hề có ý định hái thảo dược hay thu nhập yêu hạch gì cả. Điều này cũng làm Nguyên Hạo thán oán không ích, mặc dù nhị phẩm thảo dược không phải quá quý hiếm nhưng muỗi cũng là thịt mà. Nhất là với kẻ nghèo rớt mồng tơi như hắn thì một chút canh cũng không muốn bỏ qua tí nào.
– Chiêu Lãm huynh, mấy tên đệ tử Kình Thiên Phái vừa rồi sử dụng vũ kỹ hay bí pháp gì để gia tăng sức mạnh cơ thể vậy? Những hoa văn hình xăm trên người bọn chúng có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến mấy tên to xác hung hãn, Nguyên Hạo cảm thấy tò mò. Tuy pháp thuật của bọn kia không cao cường nhưng thể chất vật lý và tốc độ thì đúng là kinh người. Đổi lại là người khác không có sát chiêu uy lực lớn e là rất khó có thể đánh giết mấy tên đó được.
– Ngươi không biết cũng phải, đây là bí mật riêng của Kình Thiên Phái. Cũng may ta có tình báo khắp nơi nên cũng biết được đôi chút.
Chiêu Lãm mỉm cười với vẻ tự đắc, nếu không nắm rõ mọi thông tin trong tay thì hắn làm sao sống sót được đến ngày hôm nay. Một bên, Nguyên Hạo hai mắt sáng rỡ, biểu tình lắng nghe chờ đợi.
– Những hình xăm đó là một loại bí thuật, dùng để hấp thu tinh huyết yêu thú. Cách làm này chẳng những giúp cho bọn đệ tử có được thân thể mạnh mẽ hơn người mà khi bộc phát có thể sánh ngang với yêu thú thật sự. Phương pháp này tốn kém ít hơn việc sử dụng đan dược tu luyện nhiều. Tất nhiên, nó cũng có một khuyết điểm chí mạng là những kẻ tu luyện thần trí sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Tinh huyết yêu thú không đơn giản như vậy mà hấp thụ đâu hắc hắc. Chưa tính đến việc tu vi càng lên cao, cần phải có máu của yêu thú tương đương để tu luyện. Yêu thú cao giai nào có phải cải trắng ngoài chợ mà muốn là có sao? Nói trắng ra là không có hi vọng thăng cấp lên cao.
Một hơi kể ra hết ưu khuyết của bí thuật Kình Thiên Phái, Chiêu Lãm tỏ ra mình khá uyên bác, còn bình phán thêm vài câu. Bản thân Nguyên Hạo thì lâm vào trầm tư, sau một hồi suy ngẫm mới cất tiếng hỏi:
– Nói như vậy, ngoài nhục thể cường hãn ra, những tên tu luyện theo cách huynh nói có thể thừa hưởng thần thông của yêu thú không?
Thắc mắc của Nguyên Hạo làm cho Chiêu Lãm giật mình khựng lại. Hắn sâu sắc nhìn đối phương một cái rồi mỉm cười nhẹ trả lời:
– Không nghĩ đến tiểu tử ngươi tinh ý như vậy. Đúng thế, bí thuật này có thể giúp người tu luyện mô phỏng lại thần thông của yêu thú.
– Như vậy có quá nghịch thiên không, thần thông của yêu thú vốn là thứ độc nhất vô nhị.
Không kiềm chế được, Nguyên Hạo sợ hãi thốt lên.
– Haha, tiểu thần thông bình thường thì họa may mới có thể. Cần phải có số lượng tinh huyết cực lớn thì tỉ lệ đạt thành mới khả quan. Ngươi nghĩ yêu thú có thần thông thật sự có loài nào không phải huyết mạch cao quý. Chỉ cần giết một cá thể của chúng thôi cũng sẽ nhận chịu truy sát đáng sợ.
Chiêu Lãm lắc đầu không cho là đúng đáp. Về vấn đề này, Nguyên Hạo cũng không phản bác, hắn biết rõ yêu thú mang thần thông đều là vương giả huyết mạch. Thậm chí bọn chúng còn có thể hóa hình thành nhân loại, trí thông minh siêu việt.
– Bàn môn tả đạo không phải là con đường dẫn đến tiên giới. Tuy ở cấp độ từ Nguyên Anh trở xuống, môn phái này thực lực cường hãn đông đảo, nhưng bọn chúng sẽ khó lòng vượt qua cửa ải hóa thần. Tất nhiên hiện tại nếu gặp phải một đám đệ tử Kình Thiên Phái vây công thì đúng là nhức đầu thiệt. Bởi vậy chúng ta cần nhanh chân lên, không nên dính vào những trận chiến không cần thiết.
Hai người vừa đi vừa đàm đạo, tốc độ cũng tăng lên, chẳng mấy chốc đã mất bóng ở sâu trong rừng rậm.
******
“Ầm”
– Khốn kiếp, là kẻ nào ăn gan hùm dám xuống tay với đệ tử Kình Thiên Phái của chúng ta.
Nơi Nguyên Hạo và Chiêu Lãm chiến đấu với sáu tên to xác lúc này đang có một đội ngũ Kình Thiên Phái khác đang đứng. Dẫn đầu là một thanh niên tóc đỏ tướng mạo cao lớn khác thường, gần như gấp đôi những tên to xác chung đội. Hình xăm trên người hắn cũng thiên hướng kỳ lạ, trông có đạo vận hơn nhiều.
Khi đội ngũ này đến nơi thì phát hiện ra được sáu cái xác nằm la liệt, chỉ còn da bọc xương.
Cảnh tượng này không chỉ làm cho đám đệ tử tức giận mà còn khiến họ thấy bị sỉ nhục trầm trọng. Đường đường là một đại phái lại bị kẻ khác giết người hút tinh huyết, đây chính là tát hết mặt mũi của họ.
– Mã ca, theo đệ thấy dấu vết này rất giống với thủ đoạn của Kiếm Ma Tông. Bọn này âm hiểm xảo trá, thích đâm lén sau lưng, đặc biệt là thích dùng tinh huyết của nạn nhân để dưỡng dục ma kiếm.
Một tên đệ tử bề ngoài trí tuệ tiến nên nói nhỏ với tên đầu lĩnh tóc đỏ. Gã kia tên đầy đủ là Dương Mã, thiên kiêu đệ nhất ở cấp độ Trúc Cơ kỳ của Kình Thiên Phái.
– Hừ, sự việc chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu. Các người nhìn cho kỹ, trong sáu người này, có bốn tên đã kích hoạt thú hóa. Thế mà kết quả vẫn bị diệt sát toàn bộ, không một ai chạy xa được. Điều này nói rõ kẻ ra tay rất mạnh, hoàn toàn nghiền nát bọn chúng. Có thực lực làm chuyện này trừ mấy tên biến thái kia thì còn ai vào đây. Huyết kiếm ma vương Phạm Tích, ngươi dám không nể mặt Dương Mã ta trước thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn.
Tên tóc đỏ ánh mắt âm lệ búng ta mấy quả cầu lửa thiêu đốt sáu cái xác ra tro rồi xoay người dắt đồng bọn ngồi đi. Hắn đã quyết định phải giết vài tên Kiếm Ma Tông để lấy lại danh dự cho mình. Lúc bọn chúng rời đi, một bóng mờ ảo màu trắng bỗng dưng quỷ dị hiện ra, khóe miệng cười một cách đê tiện.
******
Nguyên Hạo lúc này đang nướng thịt một con yêu thú trong một hang động ở cách xa mấy trăm dặm. Tài nghệ nấu nướng của hắn không tệ, Chiêu Lãm nhìn món thịt nướng độc môn của đối phương cũng nuốt nước miếng liên hồi.
– Chín rồi. Hắc hắc, tuy không cần ăn uống vẫn sống được nhưng ta vẫn thích cảm giác đồ ăn củ phàm thế.
Xé một cái đùi rõ to đưa cho Chiêu Lãm, Nguyên Hạo cũng tự lấy một phần cho mình nhai ngấu nghiến.
– Trong hồ lô của ngươi đang tính gì vậy? Sao phải tốn sức dàn dựng hiện trường để làm gì? Chúng ta cũng đâu cần tranh đấu với mấy tông môn kia làm gì?
Quệt cái miệng dính đầy mỡ, Chiêu Lãm cất tiếng hỏi. Tuy gã không quan tâm những kẻ khác nhưng lại có hứng thú với các mưu kế của thiếu niên đi cùng.
– Hắc hắc, có thể làm giảm thực lực của đối thủ cạnh tranh không tốt sao. Dù gì chúng ta cũng có đến một tháng thời gian bên trong bí cảnh này, xong việc của huynh ta cũng muốn tìm một chút thảo dược cho mình.
Nguyên Hạo không giải thích mà chỉ cười nhạt bâng quơ đáp.
– Hừ, ngươi nghĩ mấy tên Kình Thiên Phái sẽ vì mấy kẻ đã chết mà đi trả thù tông môn khác sao?
– Haha, sao lại không, ta nghĩ họ sẽ tận dụng tốt cơ hội này nữa chứ. Cái ta tạo ra không phải là nguyên nhân mà là tặng cho đối phương một lí do để ra tay. Chỉ cần dùng chiêu bài trả thù cho đồng môn, bọn Kình Thiên Phái không phải thả sức ra tay giết người cướp bóc mà không e ngại gì sao? Danh chính ngôn thuận quá rồi còn gì. Vũng nước vốn đục này ta chỉ khuấy thêm một chút mà thôi.
Nguyên Hạo cười dài giải thích khiến cho Chiêu Lãm nghe mà rùng mình. Gã không phải ngốc, cũng hiểu được một phần âm mưu bố cục. Những tông môn hai sao rưỡi khi tham gia Vân Liên Sơn Vụ dường như đạt thành hiệp nghị chung là không tranh đấu với nhau trừ khi gặp chuyện bất khả kháng. Việc sáu tên đệ tử Kình Thiên Phái bị giết hại khiến cho thực lực môn phái này giảm bớt. Chỉ cần mấy tên còn lại không ngu như bò thì tất nhiên sẽ dùng lý do trả thù để làm tiêu hao những môn phái khác. Cái hiệp nghị mỏng manh kia coi như bị phá bỏ, từ giờ sẽ có một hồi phong vân huyết vũ đáng sợ diễn ra. Vạn lần đám thiên kiêu mấy tông môn sẽ không nghĩ đến chủ mưu lại là một thiếu niên trông rất vô hại mày.
– Hay cho câu ta chỉ tặng họ một lý do. Tiểu tử, tâm kế ngươi đủ hiểm độc! Nếu sống ở trong phàm thế, ta tin ngươi sẽ trở thành một gian hùng, khuấy đảo triều chính, xoay chuyển thiên hạ.
Không giấu diếm sự tán thưởng, Chiêu Lãm giơ ngón tay cái lên cười lớn nói. Thế nhưng, Nguyên Hạo không tỏ thái độ vui vẻ mà lại thở dài:
– Thân bất do kỷ. Kẻ tính kế người cũng sẽ bị người tính kế. Cứ ngỡ nắm cả thiên hạ nhưng thật ra mình cũng chỉ là con tốt trên bàn cờ của kẻ khác. Núi cao có núi cao hơn, vô thượng đại đạo cũng không thoát khỏi qui tắc thiên địa. Càn khôn có thể xoay chuyển? Vận mệnh há ngược lại thiên đạo?
Thốt lên những lời cao thâm mạc trắc khó hiểu, Nguyên Hạo ngước lên nhìn ánh trăng cô tịch trên cao. Mục tiêu của hắn quá đơn giản, nhưng cũng quá lớn lao, thậm chí có thể nói là điên cuồng. Một sinh linh nhỏ bé khao khát cuộc sống tiêu dao, vượt ra khỏi mọi xiềng xích qui tắc của thiên đạo. Hắn không muốn nắm giữ tất cả mà muốn thoát khỏi tất cả, muốn đi ca hơn cả trí tưởng tượng, quan niệm của tiền nhân. Sâu bên trong không gian bí mật trong người Nguyên Hạo, Tiểu Vô khẽ bật cười, lẩm bẩm tự thoại:
– Cuối cùng tên ngốc này cũng ngộ ra con đường phía trước của mình rồi. Thiên đạo, lão có sợ không?
*****”
Việc tiếp theo không khác với tính toán như thần của Nguyên Hạo, liên tiếp những vụ diệt sát các nhóm đệ tử tông môn hai sao rưỡi xảy ra. Sự kiện này làm cho rất nhiều tổ đội yếu hơn cảm thấy bàng hoàn và sợ hãi. Xưa nay, những tổ đội các đại môn phái kia rất hiếm khi tranh chấp, chỉ có các đại thiên kiêu của họ đi sâu vào trong bí cảnh thỉnh thoảng đại chiến mà thôi. Không ngờ lần này ở ngay khu vực được coi là cột mốc an toàn mà họ lại xảy ra nội chiến. Đáng nói là tin tức truyền ra người khởi nguồn vụ việv chính là kiếm ma vương Phạm Tích, đệ nhất nhân của Kiếm Ma Tông tham gia Vân Liên Sơn Vụ. Độ chính xác của tin đồn này cực cao khi chính lão đại của Kình Thiên Phái là Dương Mã đã lên tiếng xác nhận, còn tuyên bố nhất quyết sẽ đòi lại công đạo cho các sư đệ đã ngã xuống.
Vụ việc này có lẽ vẫn chưa đủ để làm cho sóng gió nổi lên. Vậy mà sau đó đến phiên Mị Nguyệt Ma Môn lẫn Độc Trùng Môn cũng có đệ tử bị sát hại mới khiến cho mạch nước ngầm vỡ ra. Nhiều người đoán già đoán non không biết hung thủ là ai, mục đích là gì. Có điền chắc chắn là mục đích của kẻ đó đã thành công khi các đại phái đều nghi kỵ lẫn sau, giao tranh lớn nhỏ không ngừng xảy ra.
Cuối cùng một quả bom lớn nhất, chấn động nhất đã nổ ra vào ngày thứ tư, một chi đội của Vạn Khô Trại bị toàn diệt. Không có ngôn từ nào có thể diễn tả được mức độ chấn động của sự kiện này, quá ư là khủng khiếp. Xưa nay Vạn Khô Trại như bá chủ trên cao nhìn xuống, họ chưa từng gặp bất kỳ sự kháng cự nào từ các tổ đội khác. Bản thân họ cũng coi thường việc tranh đấu, bởi mấy thiên kiêi này cho rằng địa vị của họ cao quý, vượt xa những tông môn kia nên không cần thiết đánh mất thân phận. Vậy mà lần này có kẻ ăn gan hùm dám ra tay với một chi đội nhỏ của họ.
Phải biết rằng thực lực của bất kỳ đệ tử nào của Vạn Khô Trại đều cũng không tầm thường. Ngoại trừ công pháp, vũ kỹ vượt trội, họ còn có pháp bảo, phù bảo trang bị. Muốn sát hại cả một chi đội của họ, kẻ đó phải mạnh hơn nhiều. Thế cục lúc này đã diễn ra hoàn toàn hơn xa mong đợi của Nguyên Hạo, mọi thứ hiện tại chỉ có một chữ đủ sức hình dung mà thôi.
LOẠN….!