Hư Lộ

Chương 190: Thử nghiệm vũ kỹ


Đọc truyện Hư Lộ – Chương 190: Thử nghiệm vũ kỹ

Tiếng xột xoạt vang lên khắp nơi, từ các bụi cỏ, từng bóng dáng to lớn như gấu lặng lẽ xuất hiện. Sau khi nhìn rõ diện mục của chúng, thần tình Nguyên Hạo và Chiêu Lãm có chút ngưng trọng.

– Không nghĩ đến mới vào bí cảnh chưa lâu đã phải chạm mặt đám người Kình Thiên Phái. Xem ra hôm nay khó tránh một trận đại chiến rồi.

Ánh mắt Nguyên Hạo nhanh chóng đảo quanh. Đối phương tất cả có sáu tên, bao lấy hai người bọn họ vào bên trong.

– Hắc hắc, hãy dùng hết khả năng của các ngươi đi. Để cho bổn đại gia vui đùa thống khoái một chút.

Một gã đệ tử Kình Thiên Phái cười sằng sặc nói. Trong mắt bọn chúng, con mồi càng chống cự càng thú vị. Hầu hết đệ tử của môn phái này đều có tâm lí biến thái, thích chiến đấu và hành hạ con mồi cho đến chết.

“Xoẹt”

Cứ tưởng Nguyên Hạo sẽ còn đôi co võ mồm để câu giờ, không ngờ đối phương vừa dứt lời hắn đã ra tay ngay. Lấy tốc độ hơn cả lưu tinh, bóng dáng của hắn biến mất một cái đã hiện ra trước mặt tên to xác. Gã đệ tử Kình Thiên Phái biến sắc, nhanh tay tung một chưởng về phía trước nhưng đánh không trúng. Thân hình Nguyên Hạo vừa hiện ra đã tan biến như bọt nước một cách quỷ dị.

– Là ảo ảnh, khốn kiếp.

Tên to xác cảm giác được nguy hiểm, lập tức bùng nổ. Lúc này, hình xăm toàn thân của hắn phát sáng đỏ rực, năng lượng cuồng bạo sôi trào lên trong huyết quảng. Thoáng cái, vóc người tên này như to ra, nhưng tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều. Hắn chỉ cần lách người một cái là né ra một khoảng lớn.


– Hóa ra bí mật của các ngươi là ở mấy hình xăm quái dị trên người à. Kiểu này có vẻ giống như một cách kích thích thể chất thì phải.

Mỉm cười đầy ý vị, Nguyên Hạo hiện ra ngay vị trí tên to xác vừa rời đi. Sự thong dong của hắn khiến tên đệ tử Kình Thiên Phái cảm thấy áp lực, ánh mắt lập lòe.

– Sao lại đứng yên như ngỗng thế, sợ ta quá nên không dám ra tay à.

Châm chọc vài câu, Nguyên Hạo vẫn không suy giảm mức độ tập trung của mình. Hắn cảm nhận được đối phương đang vận khí, chắc chắn sắp ra đòn.

“Grào”

Gầm lên một tiếng như phong ba bão tố, thân hình của tên to xác như một con tinh tinh bật cực nhanh về phía trước. Một chiêu âm ba vừa rồi bình thường người khác cần vài giây để phục hồi lá ít, như vậy là quá đủ cho gã xé xác kẻ địch rồi. Đáng tiếc khi gã lao tới vồ mạnh thì một lần nữa lại trúng vào ảo ảnh.

– Không tệ, chậm một chút nữa là ta trúng chiêu rồi.

Tiếng Nguyên Hạo văng vẳng bên tai tên to xác nhưng bóng dáng hắn thì chả thấy đâu. Từ khi tu luyện thành công thân pháp Lưu Ly Ảnh, ngoại trừ tốc độ ra khả năng ẩn tgân và tạo ảo ảnh của hắn trở nên vô cùng lợi hại. Hoàng cấp vũ kỹ so với nhân cấp là một khoảng cách cực lớn, chênh lệch không chỉ ở uy lực. Nếu như nhân cấp vũ kỹ vẫn chủ yếu nằm ở vận lực và mượn lực căn bản thì hoàng cấp vũ kỹ đã có thể thi triển pháp thuật thần thông đơn giản.

Như Di Ảnh Bộ dù tu luyện đến tận cùng thì vẫn chỉ là nhanh và nhanh mà thôi. Còn Lưu Ly Ảnh lại khác, nó là một bộ thân pháp kỳ diệu, có thể khiến người di chuyển tạo ra ảo ảnh chân thật, che giấu thân hình của mình trong tầm mắt kẻ thù. Tất nhiên những thân pháp này chỉ có tác dụng ở cấp độ thấp. Càng lên cao, thân pháp không có nửa điểm tác dụng, các đại năng chỉ chú trọng những thần thông uy lực như thôn thiên liệt địa.


– Mộc Đằng Liệt, vây lại cho ta.

Một tiếng trầm thấp của Nguyên Hạo phát ra. Ngay tức thì, từng cái dây leo bỗng nhiên mọc ra từ các thân cây đại thụ phóng đến quấn lấy tên to xác. Tên này cũng không bó tay, hắn vỗ vỗ lên ngực vài cái rồi phun ra một đoàn hỏa diễn thiêu đốt đám dây leo. Hỏa khắc mộc, dù số lượng dây leo có nhiều thế nào cũng vô dụng.

– Thủy Địa Mạch

Lại một pháp thuật khác được Nguyên Hạo thi triển, lần này là thủy hệ. Mặt đất bắt đầu rung lên mãnh liệt, nứt nẻ ra. Từng cột nước khổng lồ bắn thẳng lên trời, tựa như nhất trụ kình thiên. Tên to xác giật mình lui lại, nhưng đã quá muộn khi một cột nước đã đánh thẳng dưới chân khiến hắn loạng choạng không đứng vững. Có thủy lực hỗ trợ, các dây leo giống như hồi sinh, mạnh mẽ từ bốn phương tám hướng xông đến vây chặt lấy tên đệ tử Kình Thiên Phái.

“Grừ grừ”

Gầm lên một tràng như dã thú, tên ro xác buộc phải dùng đến chiêu cuối của mình. Hình xăm trên người hắn chuyển sang rực rỡ hơn bao giờ hết, có máu nóng từ các hoa văn chảy ra. Hai mắt của hắn cũng đỏ ké như thú dữ, phảng phất như không còn lí trí. Cơ bắp của tên này đồng thời cũng phình to ra dị thường, gân xanh nổi lên như rết, trông rất kinh dị. Sau khi biến hóa xong, hắn ta điên cuống xé nát từng đống dây leo đang ra sức quấn lấy mình. Thế nhưng, Nguyên Hạo nào cho hắn dễ dàng thoát thân như thế. Dây leo vừa bị phá hủy lại có cái khác thế vào, vô cùng vô tận. Rõ ràng đây là trận chiến tiêu hao, mà Nguyên Hạo hoàn toàn nắm thế chủ động.

– Không ổn rồi, mau ra tay cứu A Cửu, tên tiểu tử đó quá lợi hại.

Năm tên còn lại đang chắp tay cười cợt quan sát thì chợt sợ hãi hét lên. Thời gian hai người Nguyên Hạo và tên kia giao đấu cực nhanh nên đồng bọn của hắn phản ứng thì đã chậm. Bọn này phối hợp cũng không tệ, ba tên trong đó nhanh chóng phóng tới cứu viện hai gã còn lại một trước một sau vây lấy Chiêu Lãm. Nhìn hai tên như trâu nước hai đầu căng thẳng nhìn mình, Chiêu Lãm chỉ nhếch miệng cười nhạt, hai tay lặng lẽ vận khí.

Phía bên kia, Nguyên Hạo cũng phát hiện ra hành động của đám to xác còn lại. Hắn chợt nhíu mày, một tay bắt quyết như chớp hình thành quả cầu đen quen thuộc. Hắc Huyền, hắn muốn sớm dứt điểm tên kia, nên buộc phải tung ra sát chiêu của mình. Vung tay một cái, quả cầu lao nhanh như tên lửa bay thẳng về phía tên to xác còn đang điên tiết với đống dây leo. Bấy giờ, gã đã phá hủy khá nhiều ràng buộc, sắp thoát khốn được thì mắt thấy một thứ gì màu đen huyền bay đến. Do lí trí đã bị ăn mòn một phần nên tên to xác không cảm nhận được uy lực của Hắc Huyền, gã chỉ gầm gừ một tiếng rồi cương mãnh tay không đánh ra một chưởng ngăn trở. Kết quả không có gì bất ngờ, quả cầu tựa như không gì không thể xuyên phá đã nuốt chửng nửa người của tên kia. Gã ta ngã ra, nội tạng cùng máu huyết cũng theo đó mà văng tung tóe, trông vô cùng ghê rợn.


– Khốn nạn, tên nhóc đó giết chết A Cửu rồi.

Mắt thấy huynh đệ đồng môn bị diệt sát, ba tên đệ tử Kình Thiên Phái tựa như bị chọc giận hung hăng xông tới, đồng loạt kích hoạt hoa văn trên người.

“Bùm bùm bùm”

Ba tên đồng loạt dùng thân thể man lực của mình tấn công tới tấn Nguyên Hạo, bọn chúng quyết không để thiếu niên này có cơ hội dùng ảo ảnh tháo chạy. Nhưng chỉ chốc lát, cả ba tên mới tỏ ra khiếp đảm, bởi vì đối thủ của chúng không trốn tránh như tưởng tượng mà đang cứng đối cứng với cả ba. Da thịt của Nguyên Hạo lúc này đang ánh lên màu vàng kim khá bắt mắt, lực lượng của nhục thân cũng tăng cao. Đây là kết quả của việc hắn tu luyện cùng lúc hai vũ kỹ phòng ngự cường đại hệ kim và thổ. Khi đồng thời kích phát, sẽ tạo ra một lớp vỏ dày bao lấy toàn thân cộng với biến đổi về chất khiến cho những vị trí khác trở nên cứng rắn như sắt. Phần cơ thể phía trước của hắn còn dày lên một chút, giống như có mặc thêm vào một lớp áo giáp, trông có vẻ hơi cồng kềnh. Mặc dù vậy, mỗi lần va chạm, Nguyên Hạo vẫn cảm thấy toàn thân nhộn nhạo một chút, nhưng không ảnh hưởng gì đáng kể.

“Hai vũ kỹ này hợp lại có thể giúp da thịt cứng như sắt thép, lại thêm một lớp vỏ dày trước ngự như mai rùa để ngăn trở công kích trực diện. Đáng tiếc, đây không phải là phương pháp luyện thể mà chỉ dùng linh lực để phòng ngự, nên thời gian thi triển có hạn, không thể chiến đấu lâu dài.”

Cảm nhận rõ ràng ưu khuyết của hai vũ kỹ phòng ngự mà mình vừa thử nghiệm, Nguyên Hạo cảm thấy cần thiết nên tìm một bổ pháp quyết luyện thể để tu luyện. Tuy nói rằng tu sĩ ở cấp độ cao, giơ tay có thể phá núi lấp sông, nhưng một cơ thể yếu đuối mỏng manh vẫn rất dễ bị kẻ khác thừa cơ đánh lén. Tất nhiên, việc tìm phương pháp tu luyện thân thể sẽ tình sau, hiện tại Nguyên Hạo đang rất hứng khởi khi có ba tên trâu bò làm quân xanh cho mình thử nghiệm vũ kỹ mới.

– Hì hì, tiếp theo nên sử dụng chiêu nào nhỉ. À, hình như chưa xài đến vũ kỹ hệ hỏa, vậy thì cho bọn chúng nếm thử Hỏa Đạn thuật xem sao.

Mỉm cười vui vẻ như nắng xuân, Nguyên Hạo nhe hàm răng trắng đều của mình ra, còn ngoắc tay với ba tên to xác Kình Thiên Phái.

– Tiểu tử, chớ có khinh người, ta sẽ xé xác ngươi ra làm trăm mảnh.

Một tên to xác giận dữ gào lên, lấy ra một cậy dao dài to đùng, nhìn uy thế chả khác Trương Phi trong Tam Quốc Diễn Nghĩa là bao. Có điều gã chưa hổ báo được bao nhiêu thì bỗng hốt hoảng, cả lông tơ cũng dựng lên, luống cuống dùng vũ khí đón đỡ một rừng đạn hỏa diễm bắn tới. Hai tên đồng bạn còn lại cũng phải chịu chung số phận với gã, chật vật không thôi. Đạn hỏa diễm này hình dạng đầu mũi tên bén nhọn, nhưng lại chứa đựng độ nóng kinh người, nếu bị dính số lượng lớn sẽ rất khó chịu. Nhìn cảnh ba tên đại hán đứng trong màn mưa lửa, vẽ nên một bức tranh đầy sống động và ấn tượng.


Sau một hồi chống đỡ, cả ba tên cảm thấy da thịt bị thương khắp nơi, tuy không nguy hiểm nhưng đau rát là điều không thể tránh khỏi. May mắn thay, lúc này đây Nguyên Hạo lại thu tay lại, biển lửa cũng tự nhiên biến mất. Không phải hắn muốn ngừng lại, mà vì vũ kỹ này tiêu hao quá nhiều, lại chỉ được có mỗi cái hoa mỹ, chứ hiệu quả thì tệ vô cùng. Ước chừng nếu muốn đánh bị thương ba tên kia bằng chiêu này, ta không kiệt sức mới là lạ.

– Xem ra hỏa hệ tu sĩ công kích cuồng bạo nhưng tiêu hoa linh lực quá nhiều.

Thật ra bên trong đám vũ kỹ tìm được ở Tàng Kinh Các, còn vài cái vũ kỹ hỏa hệ công kích không tệ. Chỉ là cái nào cũng đòi hỏi người thi triển tập trung linh lực kinh người, đánh xong một cái thì mình cũng khó mà tái chiến được nhiều. Những vũ kỹ đó, Nguyên Hạo quăng sang một bên ngay, hắn không phải chỉ có hỏa hệ linh căn, không cần phải học. Nếu muốn sát chiêu, hắn có thể dùng Hắc Huyền, với sức công phá kinh hoàng, không cần phải phí tâm vô ích. Bản thân hắn tuy có hơi tham lam, nhưng không phải kẻ ngu dốt, chỉ những vũ kỹ có tính chất bổ trợ hoặc công dụng đặc biệt mới được Nguyên Hạo chọn lọc tu luyện mà thôi.

– Này, ngươi mau chóng giải quyết ba tên đó đi, chúng ta không có nhiều thời gian để chơi đùa đâu.

Giọng nói đốc thúc của Chiêu Lãm vang lên, Nguyên Hạo nhìn sang thì thấy gã đang ngồi phe phẩy cái quạt của mình rất phong thái, bên cạnh là hai cái xác đệ tử Kình Thiên Phái.

– Con mẹ nó, huynh ra tay lúc nào vậy, quá nhanh, quá nguy hiểm rồi.

Ngay cả ba tên to xác còn lại cũng sửng sờ, ánh mắt e ngại lại càng sâu đậm. Bọn chúng cũng không phát hiện ra đồng bạn của mình bị tiêu diệt như thế nào, chẳng lẽ tên thanh niên dáng vẻ thư sinh này còn khủng bố hơn cả thiếu niên trước mặt. Nếu thật như vậy, bọn chúng đánh thế nào nữa chứ.

– Haha, nói ra phải cảm ơn tràng pháo hoa bằng lửa của ngươi. Hai tên ngốc kia bị hấp dẫn, không chú ý nên ta tiện tay giải quyết chúng nhanh gọn luôn.

Nụ cười rạng rỡ của Chiêu Lãm làm cho khuôn mặt Nguyên Hạo tối sầm lại. Cái chiêu thức vô dụng của mình hóa ra lại thành mồi câu giúp cho tên kia dễ dành xử lí đối thủ, đúng là may áo cho người mà haiz. Không còn tâm tình thử nghiệm vũ kỹ nữa, ánh mắt Nguyên Hạo âm trầm nhìn ba tên to xác đối diện, giọng nói mang theo sát khí:

– Hừ, sau đây ta sẽ không nương tay nữa, các ngươi tung hết sức đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.