Đọc truyện Hư Lộ – Chương 104: Vạch trần gian kế
– Vũ Chiến, lão già ngươi thân là đại trưởng lão của Vạn Dược Cốc thế mà lại dám thông đồng với kẻ địch để đánh chiếm vật phẩm đấu giá. Vậy mà lão còn dám ở đây to mồm nói những lời giả đối đáng khinh bỉ như vậy nữa chứ.
Nghe thấy lời nói của đối phương, Thanh Hiên quát lớn chất vấn. Đối diện nàng, Phong Bạo cũng ánh mắt lập lòe, bất thiện nhìn về phía đám trưởng lão, chấp sự của Vạn Dược Cốc.
– Hừ, thì đã sao chứ? Các ngươi cũng không phải người của Hoàng Long thương hội, cần gì phải vì bọn họ mà lo lắng. Ta thấy hay là hai tông môn các người hỗ trợ bọn ta xử lí luôn mấy kẻ chống đối rồi sau đó những vật phẩm đấu giá lần này ta sẽ chia đều cho hai người một phần. Hai vị chưởng môn thấy ý kiến này thế nào?
Dùng lời lẽ ngọt ngào, Vũ Chiến muốn hóa giải tạm thời rắc rối đến từ hai tông môn. Chỉ cần sau khi giải quyết xong La Sương thì bọn chúng sẽ tiện thể hợp lực xử lí luôn đám người này.
– Việc này thì… Làm sao ta biết các ngươi có trở mặt hay không chứ?
Phong Bạo hơi có chút động tâm lên tiếng hỏi lại. Đối với gã việc La Sương và Hoàng Long thương hội có ra sao cũng chẳng việc gì ảnh hưởng đến gã cả. Mục tiêu lần này của Hoá Đao Môn đến đấu giá hội chính là những vật phẩm áp trục, nếu như có thể đạt được thì gã cũng không ngại ngần mà ra tay hỗ trợ bọn người Vũ Chiến.
Thấy thái độ của đối phương có hơi rung động, Vũ Chiến liền tỏ ra hào sảng phất tay cười nói:
– Phong Bạo huynh đệ cứ yên tâm Vũ Chiến ta lấy danh dự ra thề. Nhất định sẽ chia phần sòng phẳng cho hai vị, chỉ cần mọi người giúp bọn ta một tay.
Có một điều mà Vũ Chiến lão không nói ra chính là lão sẽ chia phần cho hai người nhưng cả hai còn sống để hưởng không lại là chuyện khác. Nghe được hứa hẹn của vị đại trưởng lão Vạn Dược Cốc, lại thấy tương quan lực lượng phe lão lạc quan hơn. Phong Bạo nhất thời đã ngầm muốn ngã bài đồng ý nhưng còn đưa mắt nhìn sang Thanh Hiên dò hỏi ý tứ. Dù sao hiện tại gã và nàng ta đang trên cùng một chiếc thuyền, có gì vẫn cần liên thủ với nhau thì mới chống cự được thế lực của Vũ Chiến đang bao vây.
– Ta…
Thanh Hiên hơi do dự trong quyết định của mình. Nàng không giống như Phong Bạo, chỉ biết nhìn đến lợi ích trước mắt. Nhất là khi nàng vừa hỗ trợ thiếu niên kia vạch trần kế hoạch của Minh Hoàng Tông, mà lão già này lại là đồng bọn của Hạ Chấn Thiên nữa chứ. Nói không chừng sau khi giải quyết xong La Sương, nạn nhân tiếp theo chính là Bách Xà Tông nàng. Thế nhưng tình thế hiện tại nếu nàng không đồng ý rất có thể tên Phong Bạo sẽ bắt tay với Vũ Chiến tấn công lực lượng của nàng. Nhất thời, nàng không biết làm thế nào cả.
– Ta nói hai người các vị tại sao lại phải tin lời một tên thối tha như lão cẩu Vũ Chiến này cơ chứ? Các người đã nhìn thấy hết bí mật của bọn chúng thì làm sao lũ khốn kiếp này để cho các vị an toàn rời khỏi được cơ chứ.
Một giọng nói đầy mỉa mai vang lên khiến cho sắc mặt Vũ Chiến trở nên hắc tuyến như lọ nồi. Còn Thanh Hiên thì tròn mắt ngạc nhiên, nàng không ngờ tên thiếu niên kia vẫn còn lưu lại, không màng nguy hiểm để lên tiếng giải tỏa cục diện cho nàng.
– Tiểu tử, ta cứ tưởng ngươi đã trốn mất, không ngờ còn dám vác mặt ra đây. Thiên đường rộng mở ngươi không đi, địa ngục không lối lại chui đầu vào. Vậy thì đứng trách ta, chết đi haha.
Cười gằn một tiếng, lão nhẹ nhàng vung tay tung một chưởng thẳng về phía Nguyên Hạo đang đứng. Tuy uy lực một chưởng này lão chỉ hời hợt ra tay nhưng dùng tu vi Nguyên Anh kỳ để hạ sát một con kiến Ngưng Khí là quá thừa thải rồi. Tiếng gió rít gào và rồi một tiếng nổ chói tai vang lên, mặt đất nứt toát ra tạo thành một cái hố sâu cả thước.
– Hừ, Thanh Hiên tiên tử có ý gì đây? Tại sao lại nhúng tay vào chuyện của lão phu?
Ánh mắt của Vũ Chiến trở nên âm trầm nhìn sang người đứng đầu Bách Xà Tông, phía sau nàng là Nguyên Hạo vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc. Thế nhưng trong thần sắc của hắn lại không hề tỏ ra thất thần sợ hãi mà biểu hiện hết sức thong dong.
– Vũ trưởng lão hãy bình tĩnh. Tên nhóc này là hậu bối của một vị bằng hữu của ta nên ta không thể để hắn bị tổn thương gì được. Mong ngài có thể bỏ qua, không chấp nhất mấy tên tiểu bối này.
Không muốn gây lớn chuyện nên Thanh Hiên tỏ ra khá nhã nhạn đáp lời. Điều này khiến Vũ Chiến hơi do dự, lão tuy rất không thuận mắt tên tiểu tử hỗn xược kia nhưng vị chưởng môn của Bách Xà Tông đã lên tiếng thì lão không thể hung hăng quá được. Dù gì thì đúng như lời vị Thanh Hiên tiên tử kia nói, lão đường đường là đại trưởng lão Vạn Dược Cốc, Nguyên Anh kỳ cường giả thì làm sao lại mất mặt đi so đo với một tên Ngưng Khí kỳ nhãi nhép được chứ. Làm vậy thật là mất thân phận quá! Nghĩ như thế lão bèn khoác tay nói:
– Nể tình Thanh Hiên tiên tử, lão phu sẽ tha cho tên tiểu tử này một mạng. Nhưng nếu hắn còn không biết thân biết phận thì lão sẽ không hạ thủ lưu tình nữa đâu.
– Này, lão cẩu, ai cần lão tha cho hả. Vừa rồi không có Thanh Hiên ra tay thì lão tử đã ra cám rồi, hạ thủ lưu tình chỗ nào cơ chứ. Lão bất tử, đừng có làm kỹ nữ còn muốn lập bàn thờ trinh tiết chứ. Ta khinh!
Mọi chuyện vừa lắng xuống thì tiếng nói chanh chua không khoan nhượng của Nguyên Hạo lại vang lên. Lúc này, khuôn mặt của Vũ Chiến vửa đỏ vừa trắng, nhìn hết sức tức cười. Rõ ràng tên tiểu tử kia đã chạm đến giới hạn thật sự của lão rồi. Đứng kế bên, khuôn mặt của Thanh Hiên co giật liên hồi, nàng không nghĩ cái tên thiếu niên này lại vừa điên vừa trâu như vậy. Vừa mới cứu hắn một mạng, hắn lại đâm đầu vào chỗ chết, thật là hết nói nổi.
– Haha, anh bạn trẻ này thật thú vị, Phong Bạo ta rất thích.
Cười lớn tiếng, tên chưởng môn của Hóa Đao Môn tỏ ra hết sức hứng thú với Nguyên Hạo. Tuy gã bề ngoài khá lỗ mãng, thất phu nhưng lại là kẻ tinh tế, nhìn thấu nhiều việc. Chuyện gài bẫy lão già Vũ Chiến trong đấu giá hội đã khiến gã nhìn tên thiếu niên Ngưng Khí phía trước bằng ánh mắt khác.
– Hắc hắc cảm tạ Phong trưởng môn đã thưởng thức. Nguyên Hạo này có cái tật là thấy chuyện bất bình thì nhất định phải lên tiếng, nếu không ta sẽ cảm thấy rất áy náy khó chịu nha. Do đó khi nãy ta thấy hai vị chưởng môn bị tên lão cẩu bỉ ổi này dụ dỗ lừa gạt thì không nhịn được phải đứng ra can ngăn ngay.
– Câm mồm, ngươi dám nói thêm một lời thì ta sẽ băm ngươi ra làm vạn đoạn.
Vũ Chiến gầm lên như một con thú dữ, ánh mắt tràn tơ máu. Thấy lão có ý định động thủ, Thanh Hiên thở nhẹ một hơi rồi bước ra chắn trước Nguyên Hạo và lên tiếng:
– Vũ trưởng lão không nên khinh cử vọng động, nên nghe xem tên nhóc này nói gì rồi xử lí sau cũng được mà.
– Đúng thế, cho hắn một cơ hội giải thích cũng tốt, tránh giết nhầm người tốt khà khà.
Ngay cả Phong Bạo cũng lên tiếng, Vũ Chiến đành đứng yên tại chỗ, cặp mắt như lang sói nhìn chằm chằm vào Nguyên Hạo.
– Hắc hắc, ta không nói phét đâu. Lão già này không nói đến việc lộng quyền ở Vạn Dược Cốc, lão còn là tử địch của tất cả tu sĩ Lạc Thần đại lục chúng ta nữa.
Không hề để tâm đến biểu hiện của đối phương, Nguyên Hạo ngang nhiên chỉ thẳng vào lão phán tội.
– Đáng chết! Ngươi có biết hậu quả của việc vu khống Nguyên Anh kỳ như ta là gì không?
Giọng nói của Vũ Chiến bỗng nhiên mang theo sát khí nặng nề, lão cảm thấy tên tiểu tử này càng nói sẽ càng bất lợi cho lão. Có điều, lão càng tỏ ra như vậy thì Nguyên Hạo càng đắc ý, thao thao bất tuyệt.
– Hừ, lão đang tức giận sao, hay là đang run sợ vì thấy ta biết được bí mật của lão hả? Mọi người có nhìn thấy con quái vật đang đánh nhau với La Sương của Hoàng Long thương hội ở dưới hội trường không? Chắc mọi người cũng đã biết đại trưởng lão Vũ Chiến cao quý của chúng ta là đồng bọn của nó rồi chứ hắc hắc. Vậy mạn phép hỏi Phong Bạo chưởng môn và Thanh Hiên tiên tử, hai người có biết lai lịch của con quái đó không?
Mỉm cười quỷ dị, Nguyên Hạo đặt ra câu hỏi khiến cho Phong Bạo và Thanh Hiên nhíu mày. Còn riêng Vũ Chiến thì sắc mặt tái nhợt, đến hiện tại lão đã xác định tên thiếu niên này chắc chắn nắm rõ thân phận của tên sứ giả kia rồi. Nếu biết sớm thế thì lão sẽ bất chấp Thanh Hiên mà đập chết tên tiểu tử này ngay, giờ thì e mọi việc đã muộn rồi.
– Haha, hai vị không biết cũng phải thôi. Bởi vì con quái đó chính là tàn dư của thế lực bí mật đã làm ảnh hưởng đến tồn vong của đại lục Lạc Thần một ngàn năm trước. Các vị đều nghe đến trận chiến kinh thiên bảo vệ Lạc Thần rồi chứ?
Từng bước dẫn dắt, Nguyên Hạo cuối cùng nói đến điểm mấu chốt của vấn đề.
– Ta có nghe sư phụ kể lại, trận chiến đó vô cùng khốc liệt, thôn thiên nguyệt ám. Cường giả của đại lục ngã xuống nhiều vô số kể, điều đó mới khiến cho tu chân giới hiện tại tiêu điều đến vậy. Những kẻ thuộc thế lực thần bí kia đều giống con người nhưng có thể hóa thành quái vật vô cùng kinh tởm và mạnh mẽ. Không lẽ…con quái vật này… Không thể nào, bọn chúng toàn bộ đã bị tiêu diệt sạch vào trận chiến đó rồi mà.
– Đúng rồi, ta cũng nghe kể lại nội dung như thế. Nhưng thực hư hình dàng của bọn quái vật nửa người nửa quái đó thì chưa được mục kích bao giờ cả
Cả Thanh Hiên và Phong Bạo đều công nhận là họ biết về sự kiện kia, nhưng họ lại không chắc chắn tên quái phía dưới có phải thuộc thế lực kia không. Chuyện này quá trọng đại không thể nào xác nhận bừa bãi được.
– Haha, mọi người cũng biết đó là chuyện chủa một ngàn năm trước. Tên nhóc này hiện tại bao nhiêu tuổi? Ta nghĩ ngay cả hai mươi tuổi hắn cũng không đến thì làm sao mà biết được chuyện lúc đó cơ chứ. Mọi người đừng nghe tiểu tử này hồ ngôn loạn ngữ.
Tận dụng ngay cơ hội để phản kích, Vũ Chiến liền cười lớn lung lạc suy nghĩ của mọi người. Trước tình huống vậy, Nguyên Hạo vẫn ung dung cười nhạt, giống như xem những gì tên đại trưởng lão kia đang làm chỉ là trò trẻ con vậy. Đúng lúc này, một tiếng nói già nua vang lên khiến Vũ Chiến hốt hoảng.
– Ta có thể làm chứng, bởi vì ta là người sống sót hiếm hoi sau trận chiến đó.